Editor: Trà sữa trà xanh
Beta: Shin-sama
Cuối cùng Nguyễn Bắc Thần vẫn êm dịu, để Hà Thục Mẫn ôm mấy cái sủi cảo hấp trong lòng trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Phòng của Nguyễn Bắc Thần bày biện trang hoàng theo phong cách ấm áp, phong cách thiết kế có khuynh hướng theo yêu thích của Hà Thục Mẫn.
Có thể nói như sau, Nguyễn Bắc Thần trang trí phòng mình không vì bản thân, mà đặc biệt chuẩn bị cho mẹ của mình.
Lúc lên lầu, Hà Thục Mẫn bắt đầu nổi tính khí trẻ con, không chịu ngồi xe lăn, bắt Nguyễn Bắc Thần dìu từng bước từng bước, đi khập khễnh trở về phòng ngủ.
Đợi đến khi an bài thỏa đáng tất cả mọi chuyện, Nguyễn Bắc Thần đi từ trong phòng ngủ của mình ra, bước đi nhẹ nhàng thong thả, mỗi một bước đều hết sức cẩn thận, không phát ra bất kỳ tiếng vang nào, từ trên lầu đạp xuống bậc thang, lặng yên không tiếng động đi tới bên cạnh Giản Trang.
Bên tai có một dòng khí nhỏ lướt qua, Giản Trang cảm thấy có người đến gần, cũng không ngẩng đầu, hết sức chuyên chú nhìn cuốn sách dầy trên đầu gối, nhàn nhạt mở miệng nói với Nguyễn Bắc Thần bên người: "Xong việc rồi hả? Vừa nãy anh nói có chuyện muốn nói với tôi, là chuyện gì?"
Nguyễn Bắc Thần đứng bên người cô mím môi một cái, khẽ mỉm cười: "Tôi cho là cô rất chuyên tâm đọc sách, sẽ không phát hiện ra tôi."
Tầm mắt của Giản Trang vẫn còn đặt trên những hàng chữ, nhưng miệng vẫn lưu loát nói chuyện với anh: "Không có, tôi thấy sách này đã đổ mồ hôi lạnh, lực chú ý lập tức đề cao rất nhiều, lúc anh ra ngoài cửa phòng tôi đã phát hiện."
"Không phải chỉ là một quyển sách liên quan đến tâm lý học thôi sao, không cần sợ như vậy." Đường cong trên gương mặt tuấn mỹ càng thêm nhu hòa, cặp mắt hẹp dài âm trầm lạnh lẽo của Nguyễn Bắc Thần đã nhạt rất nhiều, con ngươi sóng nước thẳng tắp nhìn gò má của Giản Trang, đáy mắt lộ ra một tia cười nhợt nhạt: "Mới vừa rồi nghe nhiều chuyện về tôi như vậy, cho nên bây giờ trong lòng của cô đang tích cực suy nghĩ về chuyện của tôi chứ gì? Là bắt đầu… Quan tâm tôi sao?"
Giọng nói của anh không lạnh lẽo như bình thường, lời nói vui vẻ nhẹ nhàng, lúc nói xong câu cuối, trong lời nói vui vẻ mơ hồ lộ ra một nụ cười ấm áp, như đang trêu đùa hỏi cô.
"Tôi mới…" Lời của cô còn chưa nói hết, liền lập tức im lặng, nuốt lời nói kế tiếp trở vào, đóng sách dày trên đầu gối lại, tầm mắt của cô rời khỏi quyển sách, nhìn Nguyễn Bắc Thần đứng ở bên cạnh mình, tính toán mặt đối mặt giải thích, nhưng khi ánh mắt của cô lướt đi, liếc nhìn khuôn mặt âm nhu của anh đang mỉm cười thì cô hoàn toàn hóa đá sững sờ ở tại chỗ, chỉ mới liếc mắt nhìn khuôn mặt đang cười của anh, mắt thiếu chút nữa bị lóe luôn!
Xưa nay cô chưa bao giờ thấy Nguyễn Bắc Thần, người đàn ông âm tình bất định, tính tình cổ quái này lộ ra nụ cười. Đây chính là lần đầu tiên cô thấy anh mỉm cười với mình nha! Nụ cười của anh như là phía chân trời mờ mịt đột nhiên xuất hiện ánh rạng đông tươi đẹp, phảng phất như ánh sáng ban mai, sáng ngời rực rỡ, lại đầy ắp nhu hòa ấm áp. Cô có chút không dám tin, Nguyễn Bắc Thần sẽ lộ ra nụ cười như vậy sao?
Anh sinh ra đã đẹp trai, mặt mũi tinh xảo, ngũ quan lập thể, đường cong của gương mặt nhu hòa nhưng không mất thâm thúy, ánh mắt rất sâu, cho dù khuôn mặt không biểu cảm giống như lúc trước, cũng đẹp trai giống như nam chính trong mấy bộ truyện tranh. Bây giờ, trên mặt anh lại ở nụ cười cực kỳ sáng chói, càng như thêm gấm thêm hoa, xinh đẹp chói mắt không gì sánh được, quả thật không giống người phàm tí nào.
Trời cao thật không công bằng, đều là người, tại sao diện mạo lại có thể chênh lệch lớn như thế?
"Tôi rất đẹp sao? Đã làm cô nhìn thấy mê mẫn rồi."
Hồi lâu sau, một giọng nam êm ái mang theo ý cười nhẹ nhàng vang lên, bay vào trong lỗ tai Giản Trang còn chưa lấy lại tinh thần.
Bây giờ không chỉ có dung mạo như ngọc rồi, ngay cả giọng nói cũng như thiên âm trên chín tầng mây, lả lướt thanh nhã, dễ nghe vô cùng. Giản Trang không những không có hồi hồn, ngược lại càng lún càng sâu, nội tâm không ngừng than thở người này có lực sát thương thị giác kinh người!
"Cô biết không? Bây giờ cặp mắt cô, đang phản chiếu toàn bộ bóng dáng của tôi…"
Nguyễn Bắc Thần nhìn đôi mắt màu trà của cô, giọng điệu êm ái chậm rãi mở miệng, không biết có phải hay không ảo giác, cô lại nghe thấy trong mấy lời này có có chút hứng thú còn có mấy phần đùa giỡn, phần nghiêm túc lại nhiều hơn.
Những lời này của anh khiến Giản Trang nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, trong mắt yên tĩnh chớp chớp một cái, cô lo lắng nháy mắt mấy cái, tầm mắt di chuyển từ trên người anh sang nơi khác: "Tôi là chưa từng thấy anh cười, cho nên mới kinh ngạc như vậy."
"Phải là… Tối nay cô nghe hết sự tình, làm cô kinh ngạc thôi." Nguyễn Bắc Thần mỉm cười thay cô bổ sung:"Nguyễn gia nhiều bí mật bẩn thỉu như vậy, vượt ra mọi suy nghĩ của cô phải không? Cũng không trách suy đoán của cô được, dù sao trước kia cô không sống trong hào môn thế gia, không biết sâu cạn ở bên trong này."
Lúc anh nói câu nói này, giọng nói cùng thanh âm cũng không có chút nào biến hóa, vẫn là giọng nói nhu hòa nhẹ nhàng. Nhưng khi nói đến hai chữ "Trước kia" này, giọng nói lại nhấn cực kỳ mạnh, tựa hồ cố ý cường điệu.
"Anh có ý gì?" Cô cũng hơi cảm thấy câu nói này có hàm ý khác, ngôn từ của câu này rõ ràng có điều ngụ ý. Trước kia, anh nói cô trước kia không sống trong hào môn thế gia, nhưng Giản Trang trước kia không phải là ở Giản gia sao? Giản gia không tính là quý tộc, vốn dĩ địa vị và tài sản có thể tiến thân vào thân Hào Môn. Tại sao lại nói "Trước kia không có"?
"Không có ý gì." Trên khuôn mặt anh là nụ cười yếu ớt phong khinh vân đạm, Nguyễn Bắc Thần mặt không đổi sắc ngưng mắt nhìn cô, tay phải luôn để sau lưng chợt giật giật, cánh tay chuyển một cái từ sau lưng lấy ra đồ, đưa tới trước mắt cô, "Nhìn một chút xem đây là cái gì?"
Trên tay anh treo một túi xách màu vàng nhạt, là style mới năm nay, nhưng không phải là hàng hiệu. Giản Trang liếc mắt liền thấy hình vẽ trên cái túi, trên túi khảm một vòng crystal, màu sắc và hình dạng đều làm cô quen thuộc không thể quen thuộc hơn nữa, cái túi này —— là đồ nhái cô mua ở chợ đêm, lần trước cô hoảng hốt chạy khỏi quán ăn đêm, đã để quên túi xách ở chỗ ngồi.
Tại sao cái túi này ở trên tay của anh?
Là sau khi anh ở quán ăn đêm vô tình gặp được, thu lại túi của cô, sau đó bảo quản sao?
Đây không phải là vật phẩm quý trọng gì, cô còn tưởng rằng coi như Nguyễn Bắc Thần nhặt được, cũng sẽ tiện tay ném mất, mai táng tại nơi nào hẻo lánh trong thùng rác mà thôi.
"Còn nhận ra sao? Đồ của mình, nhìn một cái liền nhận ra đúng không? Bên trong không thiếu gì cả, thật ra thì tôi không định trả lại cho cô, nhưng lễ vật tối nay, tôi nghĩ mình nên vật quy nguyên chủ mới tốt." Giản Trang vẫn còn kinh ngạc chưa lấy lại tinh thần, Nguyễn Bắc Thần liền bắt đầu tự nhiên nói tới nói lui, anh nghiêng người, túi xách cầm trong tay đặt lên đùi cô: "Còn có một việc, tôi nghĩ tôi nên nói với cô rõ ràng. Lúc trước mọi khiêu khích và trêu cợt mà tôi làm với cô, tôi chân thành bày tỏ áy náy. Cô thoải mái đi, về sau tôi sẽ không cố ý đi trêu cợt cô, bởi vì cô cũng đã biết mọi chuyện rồi, làm những chuyện này cũng không có ích gì. Trước tôi tính trẻ con trêu cợt cô, chỉ là... Tôi nói thẳng vậy, thấy dáng vẻ tức giận quẫn bách của cô, là một hứng thú tệ hại của tôi. Chuyện tình Nguyễn gia, cô không nên nhúng tay vào, hơn nữa, đừng yêu Nguyễn Hàn Thành, rất nhiều chuyện sẽ sớm thay đổi thôi, sớm muộn gì cũng có ngày, từng món nợ sẽ được trả."
"Tôi biết giữa cô và Nguyễn Hàn Thành là khế ước kết hôn, qua năm nay, các người nên ly hôn đi." Nguyễn Bắc Thần chợt xoay chuyển lời nói, chuyển đề tài trọng tâm đến trên người của cô, vô cùng nhẹ nhõm vui vẻ nhạo báng cô, "Cô nói một chút xem, thật vất vả gả đi, nhưng chỉ là khế ước hôn nhân, đến sang năm còn phải ly hôn. Phụ nữ đã kết hôn cũng không dễ dàng gả đi, nghĩ tới cái này, ngay cả tôi cũng thấy rầu rỉ thay cô." Anh vừa nói xong, bên chân mày cao gầy, trong mắt phượng lóe ra nụ cười chế nhạo, ánh mắt vẫn đặt trên mặt Giản Trang, đuôi mắt hẹp dài trêu đùa tựa như ngoắc ngoắc, mị hoặc mê người nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái đột nhiên biến chuyển thành giọng nói ôn nhu, mập mờ vô cùng nói với cô: "Hay là thế này đi, cô xem dầu gì tôi cũng là đàn ông… Mặc dù tôi thích đàn ông, nhưng tôi cũng thích phụ nữ… Hơn nữa… Tôi còn là một người đàn ông đẹp trai, dẫn tôi ra ngoài, sẽ rất hãnh diện. Có muốn hay không —— suy nghĩ một chút về tôi nhé?"
Giản Trang sững sờ tại chỗ, không nhúc nhích nhìn người đàn ông tuyệt mỹ báu vật trước mắt này, kinh ngạc trên mặt trong nháy mắt thu lại, bắp thịt trở nên hết sức cứng ngắc. Cô nỗ lực giật giật khóe miệng, mở hàm răng đóng chặt ra, khó khăn mở miệng hỏi anh: "Anh mới vừa nói cái gì?"
"Tôi nói, tôi không ngại kết hôn với phụ nữ. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là, người phụ nữ kia là cô." Nguyễn Bắc Thần tiến một bước làm lời nói sâu xa hơn, làm rõ trọng điểm nói, "Bất quá nếu kết hôn với cô, tôi muốn giữ lại người yêu của tôi, nếu như cô tiếp thụ được, p tôi cũng sẽ không giới..."
"Đầu óc của anh bị lừa đá rồi hả?!" Nguyễn Bắc Thần còn chưa nói hết lời, Giản Trang ngồi trên ghế sa lon đột nhiên vụt đứng lên, gầm nhẹ với Nguyễn Bắc Thần. Cô thẹn quá thành giận nhìn anh chằm chằm, bên trong giọng nói trách cứ không che giấu sự tức giận và nói móc, "Anh ở đây nói lộn xộn lung tung gì vậy, tôi không dám có quan hệ đặc thù gì với anh, tôi sợ những người đàn ông bên cạnh anh phân thây tôi mất! Lần trước ở trong quán ăn đêm xém nữa bị chai rượu đập trúng, thiếu chút nữa đưa phải vào bệnh viện. Chưa gì đã bị đập chai rượu vào, nếu thật kết hôn với anh, tôi nghĩ tôi nhất định sẽ chết rất thảm!"
"Thì ra là chuyện lần trước, cô còn nhớ rõ." Nụ cười trong mắt Nguyễn Bắc Thần lập tức tản đi hơn phân nửa, có chút kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt sáng ngời lộ ra vẻ cẩn thận, nhẹ nói, "Sự kiện đó, đích xác là chuyện tồi tệ nhất, khiến cô bị giật mình, thật xin lỗi."
"..." Giản Trang vốn muốn tiếp tục tra cứu, thật không nghĩ đến Nguyễn Bắc Thần sẽ dễ dàng chủ động nhận sai nói xin lỗi như vậy, anh thẳng thắn nhận lỗi như vậy, làm cô ứng phó không kịp, lời kịch chuẩn bị xong một câu cũng không dùng được, lập tức không nói gì nữa, ngây ngốc nhìn nét mặt trầm mặc nói xin lỗi của anh một hồi lâu, mới nói, "Thôi, chuyện đều đã qua lâu như vậy, hơn nữa, cũng không có đại sự gì." Hơn nữa, tồi tệ nhất cũng không phải chuyện này, mà là lần đó… Ở quán cơm, anh cưỡng hôn cô.
Trời đất chứng giám, đó là nụ hôn đầu tiên từ khi cô sống lại tới nay! Cô còn tính sẽ giả làm kẻ ngốc sau khi tình ý triền miên dâng nụ hôn, chỉ là sau khi bị Nguyễn Bắc Thần cưỡng hôn, cô vừa nhìn thấy cảnh hôn, sẽ đỏ mặt không thôi, nói tóm lại, anh đã để lại ám ảnh trong lòng cô.
Chỉ là…
Tâm tư Giản Trang chuyển một cái, đột nhiên nghĩ đến trọng điểm Nguyễn Bắc Thần mới vừa nói. Mới vừa rồi Nguyễn Bắc Thần nói quá nhiều lời, sau khi nói xong trọng điểm liền chuyển qua đề tài khác, phân tán lực chú ý của cô. Nhưng bây giờ cẩn thận ngẫm lại, mới vừa rồi lời nói trọng điểm cũng không phải cái gì ‘p’, mà anh nói là "Khế ước kết hôn"!
Anh làm sao biết giữa cô và Nguyễn Hàn Thành có khế ước kết hôn?
Trên khế ước giữa cô và Nguyễn Hàn Thành có một hiệp nghị bảo mật, hiệp nghị bảo mật chủ yếu là nhằm vào bên cô, nếu như tiết lộ bí mật hoặc tiết lộ hiệp nghị, có kẻ thứ ba biết khế ước này, sẽ tự động coi là vi ước, cô phải bồi thường cho Nguyễn Hàn Thành tiền vi ước. Cho nên cô rất xác định, mình tuyệt đối chưa nói với bất cứ ai về chuyện này.
Nguyễn Bắc Thần này làm sao biết?
Nguyễn Hàn Thành và Nguyễn Bắc Thần quan hệ cũng không hữu nghị, Nguyễn Hàn Thành cũng không thể chủ động nói cho Nguyễn Bắc Thần biết khế ước hôn nhân.
Không phải Nguyễn Hàn Thành nói, cũng không phải là cô nói, Nguyễn Bắc Thần này làm sao biết? Nguyễn Bắc Thần cũng không phải là Thần Toán Tử, tất nhiên là phải có người nói cho anh biết khế ước này.
Chẳng lẽ...
Chẳng lẽ là…. Là lúc cô hôn mê chết chìm, đại não hỗn loạn, lầm bầm lầu bầu nói ra sao?
—— không phải đâu!
…
…
Lúc Nguyễn Thiểu Dật và Nguyễn Hàn Thành cùng nhau tìm được Nguyễn Bắc Thần trong phòng khách, đã là buổi tối rạng sáng giờ.
Qua một phen giày vò, từ chết chìm đến hôn mê đến thức tỉnh, rồi cô và Nguyễn Bắc Thần tâm bình khí hòa ngồi xuống kề gối trường đàm, bất tri bất giác, thời gian đã trôi qua nhanh như vậy rồi.
Sau khi thấy vẻ mặt nóng nảy của Nguyễn Hàn Thành và Nguyễn Thiểu Dật vào nhà, Giản Trang mới cảm giác chính mình chỉ lo khiếp sợ chuyện tình của Nguyễn gia phức tạp, mà quên báo tin cho Nguyễn Hàn Thành và Nguyễn Thiểu Dật. Hơn nửa đêm, cô không có trong phòng, Nguyễn Hàn Thành còn có Nguyễn Thiểu Dật khẳng định vội muốn chết.
Thấy thái độ khẩn trương nóng nảy của hai người, nghi ngờ không vui, Giản Trang cũng mất dũng khí đi nói chuyện, xấu hổ cúi đầu, đứng ở phòng khách không nói một lời, tầm mắt chôn ở trên đất, trừ sàn nhà cùng mũi chân mình, cũng không dám nhìn về nơi khác, quy củ như mèo nhỏ, ngoài miệng không nói, ở trong lòng lại quở trách mình: như thế rất tốt rồi, khiến Nguyễn Hàn Thành độc mồm thấy cô ở chung một chỗ với Nguyễn Bắc Thần, sẽ tha hồ giễu cợt cô đây.
Hai nhân vật quan trọng đến, Nguyễn Bắc Thần thân là chủ nhà ngược lại là vô cùng trấn định, đứng lên từ ghế sofa, trên khóe môi, hàm chứa một nụ cười lạnh lùng, giọng lạnh như băng chào hỏi anh trai mình: "Anh trai, đã trễ thế này, tinh thần của anh còn tốt như vậy. Xem ra, ở trong bộ đội thường huấn luyện, đối với thân thể thật là có nhiều chỗ tốt."
Quan hệ giữa Nguyễn Hàn Thành và Nguyễn Bắc Thần từ trước đến giờ đều lạnh nhạt, đối với giọng nói âm tà của Nguyễn Bắc Thần đã sớm thành thói quen, lạnh lùng ừ một tiếng, coi như là trả lời, sau đó đi tới Giản Trang: "Em xảy ra chuyện gì, sao không ở trong phòng mình, tại sao chạy đến chỗ Nguyễn Bắc Thần? Em biết anh tìm em bao lâu rồi không? Anh không tìm thấy em, hết biện pháp phải đến phòng quan sát theo dõi mới biết em đến chỗ Nguyễn Bắc Thần. Có xảy ra chuyện gì không? Trên người có chỗ nào không thoải mái không?"
Nguyễn Hàn Thành đi tới phía sau người Giản Trang, ân cần hỏi thăm liên hồi tựa như quở trách cô: "Thấy người rơi xuống nước, thấy việc nghĩa hăng hái làm là chuyện tốt, nhưng nếu em gộp em vào cùng, cái này được không bù nổi mất. Nếu em ở chỗ này xảy ra chuyện gì, anh phải giao phó thế nào với anh của em, cả nhà của em? Còn nữa, sau này không được ra ngoài đi dạo ban đêm một mình nữa, muốn nhìn cảnh đêm, nói thế nào cũng phải tìm người giúp việc đi cùng, xảy ra chuyện cũng dễ dàng giải quyết."
"Đúng là, lần này anh nói không sai, tối nay chị dâu thật quá nguy hiểm. Hồ nhân tạo này được cải biến từ một hố sâu, chỗ sâu nhất tới vài mét, không cẩn thận sẽ chết đuối. Em nhìn qua máy theo dõi thấy chị chìm đến đáy hồ, thật làm em sợ muốn chết." Nguyễn Thiểu Dật không đi đến bên cạnh Giản Trang, người vẫn như cũ đứng gần phòng khách nhất, cách mấy mét, xa xa ngắm nhìn Giản Trang cúi đầu không nói gì, nhưng trong miệng cũng phụ họa lời của Nguyễn Hàn Thành, giọng nói trong trẻo vào thời khắc này có thêm một phần run rẩy, hình như lòng vẫn còn sợ hãi, nghĩ mà sợ, rất giận hành động cứu người của Giản Trang, "Lần này do anh hai xuất hiện kịp thời, nếu không mẹ em và chị đều sẽ gặp chuyện không may. Chị dâu về sau chị muốn đi dạo lâm viên Nguyễn gia, nếu đại ca không rãnh, chị gọi em cũng được, đừng đi một mình."
Nói đến mới hình ảnh qua máy theo dõi, anh thật sự là bị hình ảnh theo dõi làm kinh sợ, đứng ở trước màn ảnh mắt thấy Giản Trang ở trên mặt hồ chậm rãi chìm xuống, tim của anh cũng chìm xuống cực độ, máu cả người trong nháy mắt mất đi nhiệt độ, giống như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo sắp hít thở không thông!
Nếu như không phải trong phòng giám sát có binh lính, có Nguyễn Hàn Thành đứng ở nơi đó, anh sợ rằng mình đã nhịn không được, sợ hãi kêu lên rồi.
Mà lúc ấy, trạng thái của Nguyễn Hàn Thành so với anh cũng không đến đâu, gò má cũng cứng ngắc, cả khuôn mặt căng thẳng, rét lạnh kiên nghị giống như bị đao chém gọt, vẻ mặt nghiêm trọng càng lộ ra đường nét sắc sảo, mà ánh mắt chặt chẽ nhìn chăm chú vào dáng vẻ của Giản Trang sau khi chìm vào nước hồ bị Nguyễn Bắc Thần ôm ra mặt nước, tầm mắt vẫn dõi theo động tác của Nguyễn Bắc Thần, không bỏ qua bất kỳ một động tác nhỏ xíu nào.
Anh nhìn ra, Nguyễn Hàn Thành cũng rất quan tâm an nguy của Giản Trang.
Anh rõ ràng nói với Giản Trang, kêu cô chờ một lát, chờ một lát, anh đi xối nước lạnh sẽ lập tức trở về, sẽ đi dạo viên lâm với cô.
Trời mới biết khi anh khí huyết sôi trào, tình dục quấn thân, nóng nảy cỡ nào dùng nước lạnh giá tắm rửa thân thể, chính là vì muốn trong thời gian ngắn nhất cơ thể bình thường trở lại, đi chăm sóc một người là cô.
Nhưng chờ anh tắm xong, cao hứng phấn chấn chạy từ biệt thự riêng của mình đến Giản Trang, tìm kiếm một vòng, lại nhìn không thấy Giản Trang. Không nhìn thấy Giản Trang, lúc vào cửa còn gặp Nguyễn Hàn Thành, bị Nguyễn Hàn Thành hoài nghi thẩm tra, anh phải ra sức giải thích thông suốt. Sau đó hai người cùng nhau ra ngoài, trong vườn to như vậy tìm kiếm Giản Trang. Cho đến khi bọn họ tìm hơn nửa giờ cũng không phát hiện tung tích Giản Trang, lúc này mới hưng sư động chúng đến phòng theo dõi.
Quả nhiên, vẫn là anh tự mình đa tình, tự chủ trương hẹn với Giản Trang, trong lòng mới nhiệt liệt mừng rỡ, nồng nhiệt mong đợi… Nhưng khi anh vọt vào nhà, đứng trong đại sảnh trống rỗng, không thấy một bóng người nói trong lòng không khó chịu, đó là giả.
Mặc kệ nói thế nào, coi như chính anh cũng rất không muốn thừa nhận, cũng không thể không nói, trong lòng của anh… đúng là có chút thất vọng.
Có lẽ là Giản Trang biết mình sai, đối mặt với khiển trách của anh và Nguyễn Hàn Thành, không phản bác một câu, ngay cả cười đùa giải vây, miệng mồm lanh lợi dời đề tài cũng không có.
Chủ nhân căn nhà lạnh lùng bàng quan, sau khi thưởng thức xong mọi vẻ mặt của hai người đàn ông, miễn cưỡng há mồm lên tiếng: "Nếu tìm thấy người, các người nên rời đi thôi. Đêm đã khuya, tôi muốn đi nghỉ ngơi, ngủ ngon." Nói xong, Nguyễn Bắc Thần xoay người đi tới cầu thang lầu hai, lúc đi tới cầu thang, anh đột nhiên dừng lại, một tay đặt trên thang cuốn bằng gỗ, cả người lười biếng nghiêng nghiêng, xoay người nhìn Nguyễn Hàn Thành và Nguyễn Thiểu Dật, ánh mắt lành lạnh nhìn bọn họ, mặc dù giọng nhỏ bé yếu ớt, nhưng lại âm trầm nói xong, "Đúng rồi, tôi nói trước, tôi chưa làm gì cô ấy. Đợi lát nữa trở về, nhớ kiểm tra tốt một chút, tránh về sau các người đụng hư nơi nào, lại đổ trên đầu tôi. Tạm thời như vậy, đi thong thả, không tiễn!"
Sau khi nhẹ nhàng nói ra những lời này, Nguyễn Bắc Thần lần nữa nâng bước bước lên cầu thang, từng bước từng bước, vững vàng đạp mỗi một bậc thang, đi lên lầu hai…
"Vậy…. Anh cả, nếu đã tìm thấy chị dâu, vậy em cũng trở về nhà ngủ. Ngủ ngon." Nguyễn Thiểu Dật cũng biết ý tạm biệt với Nguyễn Hàn Thành, sau đó xoay người, dẫn đầu rời khỏi biệt thự của Nguyễn Bắc Thần.
Ta say mê trở về vì khanh, vì ai lội qua giang lấy phù dung.
Nguyễn Bắc Thần đứng trong thư phòng của mình, nhìn trên bàn sách trầm mộc, nhìn câu thơ mình mới viết xong.
Kể từ khi xuất ngũ bộ đội mấy năm trước, anh liền bỏ võ theo văn, bản lĩnh vẫn còn như trước, chỉ là không thích cử động quyền cước nữa, yêu thích thư pháp, thích dùng Lam Điền Ngọc điêu khắc ra bộ dáng Hổ Phù nhất để cái chặn giấy, trên mặt bàn trải giấy Tuyên Thành thượng hạng, dùng bút lông thời Tống để viết thư pháp.
Trong thư phòng của anh không nhiều vật lắm, trừ cái bàn bắt chước kiểu cổ, bốn phía thư phòng xây nhiều hốc làm thành giá sách, trên giá sách chất đầy bộ sách tâm lý học.
Lúc trước không có học Tâm Lý Học, anh chỉ cho là, mẹ đã hết phương cứu chữa, tinh thần và tâm lý, đều cần trị liệu.
Tâm lý học thật sự là một thứ rất đáng sợ, càng ngày học sâu vào, anh từ từ phát hiện —— thì ra chịu những đè nén của Nguyễn gia, anh đã sớm trở thành một người bệnh có tâm lý uất ức nặng. Bản thân anh vừa là một bác sĩ, vừa là một người bệnh tâm lý.
Hoặc là nói, bất kỳ ai học tâm lý học, cũng sẽ phát hiện ra mình cũng là người bệnh ẩn bên lòng.
Anh biết rõ, người bệnh trong lòng cùng bệnh tâm thần vẫn có khác biệt. Chỉ là, vẻn vẹn cách nhau một đường thôi, hành động quá khích, chính là người bị bệnh tâm thần, bệnh tình hơi nhỏ, chính là người bệnh trong lòng.
Khác nhau duy nhất của bệnh tâm thần cùng người bình thường, đó là thế giới của bọn họ không giống người bình thường.
Như vậy… Anh đây?
Bây giờ thế giới quan của anh có hay đã thay đổi mấy năm nay hay không, càng thêm trở nên dữ tợn, càng thêm nguy hiểm, càng thêm đáng sợ phải không?
Nếu như tư tưởng của anh đáng sợ, vậy cả tính cách của Nguyễn gia là gì? Chỉ sợ, giống như bọc mủ ứ máu tanh hôi gì đó.
Ánh mắt của anh đột nhiên rét lạnh, vô cùng phẫn nộ nhìn giấy Tuyên Thành trên bàn, hung hăng xé câu thơ vừa mới viết xong trên giấy thành mảnh nhỏ, cảm xúc mãnh liệt ném giấy về bức họa Nguyễn Việt trước mặt, cười gằn: "Nợ của các người thiếu tôi, thiếu mẹ tôi kiếp này, thiếu tôi đời này… Không cần chờ kiếp sau trả lại. Tôi không có tính nhẫn nại đợi kiếp sau rồi, đời này, ở nơi này trả hết những món nợ thiếu tôi đi! Tôi sẽ trả lại những áp đặt, những nhục nhã tôi từng chịu, cả tiền lời, toàn bộ đòi lại!... Rất nhanh."