Mạc Ngạn mang theo Kiều Thanh Vũ tới Ông gia. Ông Hướng THiên, Kiều Đông Lâm hai người vẫn trò chuyện với nhau. Không khí hài hòa ở sofa phòng khách khiến Mạc Ngạn sửng sốt, cô quay lại nhìn vẻ mặt đồng dạng khó hiểu của Kiều Thanh Vũ giống mình. Trong lòng bụng đầy nghi vấn, nhưng vì có Kiều Đông Lâm ở đây nên Mạc Ngạn phải thao mai giữ hình tượng hiền lành.
"Mạc Mạc đã trở về rồi." Ông Hướng Thiên nghe thấy tiếng động liền ngẩng lên, vẫy vẫy tay với Mạc Ngạn.
Mạc Ngạn chịu đựng, kiềm chế cảm xúc tức giận của bản thân, lướt qua Ông Hướng Thiên đi tới chào Kiều Đông Lâm.
Ông Hướng Thiên không để bụng, nhìn Kiều Thanh Vũ nói:"Thanh Vũ, mau tới đây ngồi." Sau lại nhìn người mới đi vào sau:"Mạc Thành, mang Tiểu Đồng Đồng lên lầu tìm Tiểu Bắc đi, để hai đứa nhỏ chơi với nhau."
Mạc Thành không ngốc, nhiệm vụ của hắn là mang Mạc Ngạn về nhà, còn chuyện sau đó hắn lười quản, nghe ba ba phân phó, gật đầu dẫn theo Tiểu Đồng Đồng có chút sợ người lạ lên lầu.
Kiều Thanh Vũ đứng một hồi cũng đi tới bên cạnh Kiều Đông Lâm ngồi xuống, nhỏ giọng nói:"Ba, sao ba lại tới đây?"
Kiều Đồng Lâm hiểu rõ con gái mình luôn luôn có chủ kiến độc lập , trong lòng khẽ thở dài nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười:"Ông tiên sinh kêu ba tới đây, hai người nói chút chuyện phiếm."
Kiều Thanh Vũ đắn đo nhìn tâm tư của Kiều Đông Lâm, nàng nghi hoặc nhìn về phía Ông Hướng Thiên mà đối phương cũng không có thâm ý gì, cười hiền lành nhìn nàng. Kiều Thanh Vũ trong lòng đổ mồ hôi lạnh, người lúc nào cũng nghiêm túc tự nhiên lại nở nụ cười hiền đó, thực sự có chút khó tiếp ứng được.
"Tôi muốn nói chuyện với ông." Mạc Ngạn vẫn đứng ở trước sofa, lạnh lùng nhìn Ông Hướng Thiên.
Nhưng người hầu ở phía sau lại đi tới, cung kính :"Lão gia, tiểu thư, cơm đã chuẩn bị xong rồi."
Ông Hướng Thiên gật đầu, không để ý trực tiếp bỏ qua Mạc Ngạn, nhìn Kiều Đông Lâm nói:"Ở đây dùng cơm trưa đi, tôi có cho người làm chút đồ ăn thường ngày, không cần khách khí." Nói xong Ông Hướng Thiên đứng lên dẫn đầu đi vào trong phòng ăn.
Kiều Đông Lâm cũng đứng lên đi theo sau, cùng Ông Hướng THiên nói mấy câu khách khí rồi cùng nhau đi vào trong.
Mạc Ngạn bị xem nhẹ mặt liền giận đến đỏ bừng, Kiều Thanh Vũ bất đắc dĩ nhìn hướng phòng ăn, khẽ lắc tay Mạc Ngạn.
"Em nói xem, ông ta rốt cuộc là muốn gì? Chuyện này là sao a?" Mạc Ngạn tức giận, Ông Hướng Thiên ở trước mặt báo chí công khai thân phận của cô, cô còn chưa tính sổ, bây giờ lại tìm ba của Kiều Thanh Vũ, cô thật sự rất chán ghét người khác xen vào chuyện của mình kể cả Ông Hướng Thiên cũng không được.
"Được rồi, ăn cơm trước đã." Kiều Thanh Vũ trong lòng cũng cảm thấy kì quái, nhưng mà mọi chuyện đã như vậy rồi, chỉ có thể ngồi chờ chuyện gì xảy ra thôi, nàng biết Ông HƯớng THiên không có ác ý gì, điều đó khiến nàng an tâm hơn một chút, nàng bất đắc dĩ lôi kéo Mạc Ngạn đang tức giận thở phì phào đi vào phòng ăn.
Tiểu Đồng Đồng bằng tuổi với Ông Tiểu Bắc nên cả hai rất nhanh trở nên thân với nhau, hai đứa nhỏ đuổi nhau chạy xuống lầu đi vào phòng ăn ngồi hai bên Ông Hướng Thiên.
Mạc Ngạn bị Kiều Thanh Vũ lôi vào bên trong, cả hai vừa ngồi xuống liền nghe thấy một giọng trẻ con vang lên.
"Cô cô, đã lâu rồi không gặp người." Ông Tiểu Bắc trừng to mắt nhìn Mạc Ngạn, giọng nói tràn đầy vui mừng."
Mạc Ngạn nhíu mày, nhìn thoáng qua Ông Tiểu Bắc, trên mặt một nửa điểm vui mừng cũng không có.
"Ông Tiểu Bắc, cậu biết Mạc a di sao?" Tiểu Đồng Đồng tò mò hỏi.
Ông Tiểu Bắc gật đầu, tận tình giải thích cho tiểu mĩ nhân:"Đúng vậy, gia gia nói người là cô cô của tớ, cô cô còn cứu tớ nữa."
"Thật sao? Mạc a di thiệt lợi hại, a di cũng đã cứu tớ nữa." Nghe Ông Tiểu Bắc nói, Đồng Đồng vẻ mặt cũng kiêu ngạo nói lớn.
Mạc Ngạn nhịn không được xem thường nhìn, nhỏ giọng nói bên người Kiều Thanh Vũ:"Chúng ta về nhà đi."
Kiều Thanh Vũ đặt tay lên tay Mạc Ngạn, đáp lại một nụ cười ấm lòng.
Bữa cơm này thực áp lực, trừ bỏ hai đứa nhỏ trò chuyện vui vẻ còn lại đều có tâm tư của riêng mình. Mạc Ngạn dường như không hề đụng đũa, chỉ có đồ ăn Kiều Thanh Vũ gắp cho mới miễn cưỡng ăn một chút.
Ăn cơm xong, đi ra phòng khách ngồi một chút, Kiều Đông Lâm liền đứng lên cáo từ. Nắm tay Đồng Đồng nhìn Kiều Thanh Vũ đang ngồi sofa nói:"Về với ta, ba ba có chuyện muốn nói với con."
Kiều Thanh Vũ chưa có phản ứng gì thì Mạc Ngạn đã đứng lên, nhìn Kiều Thanh Vũ lại nhìn Kiều Đông Lâm nói khó khăn:"Kiều thúc, người.....cháu...." Sau lại vội vàng nhìn về phía Kiều Thanh Vũ, hy vọng nàng có thể ở cùng một chỗ với mình.
Kiều Thanh Vũ nhìn Kiều Đông Lâm gật đầu, nhận áo khoác từ người hầu, liếc nhìn Mạc Ngạn một cái sau đó liền đi về cũng Kiều Đông Lâm.
Đến khi cả nhà ra khỏi cửa Mạc Ngạn mới chạy tới đuổi theo.
"Thanh Vũ..." Kiều Thanh Vũ vừa mới mở cửa ngồi vào xe liền bị tiếng của Mạc Ngạn gọi lại, lại đi ra. Đi tới trước mặt Mạc Ngạn, Mạc Ngạn vẻ mặt lo lắng nhìn nàng. Mạc Ngạn muốn cùng nàng đi, nhưng cũng muốn ở lại nói chuyện với Ông Hướng Thiên. Mạc Ngạn do dự không biết nên chọn cái nào, cô còn sợ nếu nàng cứ như vậy theo Kiều Đông Lâm về nhà, Kiều Đông Lâm nhất định sẽ làm khó nàng.
"Em về trước, lát nữa em sẽ gọi cho Mạc, ở lại đây đừng có nổi giận vô cớ, phải nói chuyện ổn thỏa với Ông Hướng Thiên nghe chưa?" Kiều thanh Vũ giọng nói tuy không uy nghiêm nhưng lại đủ khiến người nào đó thuận theo.
Mạc Ngạn bị động gật đầu, nhưng vẫn lo lắng nói:"Nếu có chuyện gì phải lập tức gọi điện cho tôi, đột ngột như vậy chắc chắn không thể nói hết được, để tôi tìm thời gian nói rõ với Kiều thúc."
Kiều Thanh Vũ cười nhẹ, gật đầu:"Được."
Tiễn cả nhà họ Kiều ra về, Mạc Ngạn quay người đi vào trong phòng khách, người hầu nói Ông HƯớng Thiên đã lên thư phòng, Mạc Ngạn một khắc cũng không nghĩ trực tiếp đi lên lầu ba.
Ông Hướng Thiên ngồi trên sofa nhìn ra phía cửa sổ, trước sofa có một bàn trà trải khăn thêu màu đỏ xen màu trắng, bên trên còn có một chiếc chìa khóa.
Mạc Ngạn đẩy cửa đi vào. Đi tới trước mặt Ông Hướng Thiên trừng mắt, lạnh lùng nói:"Ông rốt cuộc là muốn gì?"
Ông Hướng Thiên nhìn đứa con gái vẫn cứng đầu đối nghịch với mình, vẫn ngồi bình thản, nghiêm mặt nói:"Con không phải cùng con gái người ta sốngrất tốt sao? Ta là cha muốn gặp sui gia không lẽ là sai?"
"Hừ!!!Mạc Ngạn khinh thường hừ nhẹ một tiếng:"Ông muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa mới chịu hiểu, tôi với Ông gia các người không có quan hệ với nhau, ông đừng quấy rầy bọn họ nữa." Mạc Ngạn thấy Ông Hướng Thiên không nói gì, lại nói thêm:"Ông thừa dịp tôi hôn mê liền công khai với báo chí thân phận của tôi, ông rốt cuộc có thôi đi không? Tôi không muốn là người của Ông gia, giống như mẹ tôi năm đó, chúng tôi rất hối hận khi bước chân vào căn nhà này, nếu không mẹ tôi cũng sẽ không ra đi sớm như vậy..." Mạc Ngạn mất kiểm soát không ngừng la hét loạn lên.
Ông Hướng Thiên sắc mặt càng ngày càng kém, tay cầm chén trà cũng đã trắng bệch, tuy vẫn ẩn nhẫn nhưng ngực lại phập phồng vì bị kích động.
Mạc Ngạn phát tiết xong liền nhìn ra ngoài cửa sổ không để ý tới Ông hướng Thiên.
Ông Hướng Thiên để mình bình tĩnh lại, mới chậm rãi nói:"Con về sau tính làm sao? Căn hộ hiện tại không quá lớn, Kiều Thanh Vũ mang theo đứa nhỏ với lão Kiều, mấy người có thể sống thoải mái sao?"
Mạc Ngạn nghe xong sửng sốt, cau mày quay lại nhìn biểu tình của Ông Hướng Thiên, cô muốn xem người đàn ông này rốt cuộc ngụy trang bộ mặt thế nào? Lúc nhìn tới ánh mắt chân thành đó, Mạc Ngạn laị càng sửng sốt, ông ta đầu có vấn đề sao? Cô ăn nói khó nghe như vậy mà vẫn còn quan tâm đến vấn đề chỗ ở của cô sao?
Ông Hướng Thiên thấy Mạc Ngạn không nói gì, cầm chìa khóa trên bàn đứng lên đi tới bên người Mạc Ngạn:"Mạc Mạc, đã nhiều năm trôi qua, ba ba chính là nhớ con, mặc kệ trước kia ai đúng ai sai đều đã là quá khứ rồi, con không cần cáu kỉnh như vậy với ba ba có được không? Chuyện đứa nhỏ của Tiếu thúc thúc con đã khiến ba ba suy nghĩ lại rất nhiều, ba ba không muốn đến cuối đời phải hối hận..." Ông Hướng Thiên giọng nói dị thường yếu đuối, lúc này ông ta không khác gì một lão nhân tiều tụy, tận tình khuyên bảo đứa nhỏ không nghe lời.
Mạc Ngạn chung quy vẫn không phải một người sắt đá, đối mặt với Ông Hướng Thiên lúc này khiến cô không thể vô thố, tuy mủi lòng nhưng vẫn không chịu nhìn Ông Hướng Thiên.
Ông Hướng Thiên cầm tay Mạc Ngạn đặt chìa khóa lên, nói:"Ba ba có mua cho con một căn hộ cách chỗ ở hiện tại của con không xa, chỗ đó lớn hơn chỗ con đang ở lớn hơn, xem như là tâm ý của ba ba, ba ba hi vọng hai người các con có thể hạnh phúc cùng nhau."
Mạc Ngạn tay bị Ông Hướng THiên nắm, không nói gì nhưng tay vẫn cự tuyệt.
Trầm mặc một trận, Mạc Ngạn dứt tay ra, lạnh lùng quyết tâm nói:"Tôi không cần ông quan tâm, mời ông về sau đừng làm phiền đến tôi và họ nữa....." Nói xong cũng không quay đầu lại trực tiếp bỏ đi.
Trở về nhà mình Mạc Ngạn vẫn rầu rĩ không vui, mãi đến h tối cô mới nhận được điện thoại của Kiều Thanh Vũ, Mạc Ngạn vội vàng thay đồ cầm chìa khóa đi tới nhà Kiều Thanh Vũ.
Xe đi tới công tiểu khu thì liền Thấy Kiều Thanh Vũ đang đứng ngoài chờ, Mạc Ngạn vội vàng xuống xe đi tới chỗ nàng, vươn tay ôm nàng vào lòng, đến khi cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, nôn nóng cả ngày mới giảm xuống, nhịn không được lại càng ôm chặt thêm.
Kiều Thanh Vũ cảm giác được Mạc Ngạn bất an, ôm lấy eo cô trấn an, nhẹ giọng nói:"Chúng ta về nhà đi."
Mạc Ngạn đầu để lên một bên vai Kiều Thanh Vũ rầu rĩ gật gật, lưu luyến một hồi mới buông nàng ra, dắt nàng ra xe.
Dọc đường đi trong xe rất im lặng, Mạc Ngạn lái xe không biết suy nghĩ gì, Kiều Thanh Vũ tựa lưng vào ghế, trên mặt mệt mỏi.
Về đến nhà cả hai đều tự ý tắm rửa, thu xếp ổn thỏa cùng ngồi lên giường.
Trong phòng chỉ còn ánh sáng đèn ngủ, Mạc Ngạn tựa lưng vào thành giường, tay chơi đùa với mái tóc mềm mượt của Kiều Thanh Vũ.
"Lúc về em cùng với Kiều thúc nói chuyện gì" Mạc Ngạn tay nghịch tóc nàng môi lại trêu đùa môi nàng, thuận miệng hỏi.
"Không có nói gì, vốn em định nói chuyện của chúng ta với ông ấy nhưng vừa định mở miệng liền bị đánh gãy." Kiều Thanh Vũ ngẩng đầu vuốt ve hai má Mạc Ngạn, khẽ mỉm cười;"Em từ nhỏ đã tự lập, có chủ kiến của mình vì vậy ba ba nói sẽ không can thiệp vào cuộc sống của em."
Mạc Ngạn mở to hai mắt nhìn, chớp chớp hỏi:"Sau đó?"
"Không có sau đó." Kiều Thanh Vũ nghịch ngợm nhéo mũi Mạc Ngạn, cảm thấy bộ dạng ngốc nghếch này cuả Mạc Ngạn rất khả ái.
"Vậy ba em rốt cuộc là có thái độ gì a? Đây là đồng ý cho chúng ta cùng một chỗ sao?" Mạc Ngạn dường như vẫn chưa hiểu ý của Kiều thanh Vũ, sốt ruột hỏi lại.
"Nói Mạc Ngốc, Mạc thật sự là ngốc cho em xem sao a?" Kiều Thanh Vũ oán trách liếc Mạc Ngạn, hai tay đè lên giường, ngồi lên tựa đầu lên vai cô.
"Mạc thì sao? Có nói chuyện đàng hoàng với ba mình không?"
"Ông ta không phải ba của tôi." Mạc Ngạn vẫn chối bỏ kiên quyết.
Kiều Thanh Vũ bất đắc dĩ ôm mặt Mạc Ngạn để cô nhìn mình, nàng nhẹ giọng nói:"Mạc đã nói về sau sẽ nghe lời em đúng không?"
Mạc Ngạn lộ vẻ mặt khó xử nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
"Em chỉ hi vọng Mạc có thể hạnh phúc, mặc kệ là cùng em ở một chỗ nhưng vẫn phải đối mặt với gia đình của Mạc. Chuyện đã xảy ra nhiều năm rồi, nếu Mạc có bóng ma trong lòng em nhất định cũng sẽ không thể vui." Kiều Thanh Vũ giọng ôn nhu như nước, trán cọ nhẹ má của Mạc Ngạn, làm nũng.
Mạc Ngạn làm sao có thể chống đỡ lại đòn sát thương này, Kiều Thanh Vũ rất hiếm khi làm nũng như vầy, hai tay ôm chặt nàng, hôn khắp khuôn mặt nàng, từng nụ hôn đều khiến Mạc Ngạn rung động theo, bỏ mặc tất cả, Mạc Ngạn chỉ muốn đắm chìm trong vị ngọt của đôi môi mê người của Kiều Thanh Vũ.