Kiều Thanh Vũ lái xe nhanh chóng rời đi.
Đông Húc biết rõ Kiều Thanh Vũ đang tức giận, nuốt nước bọt, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi:"Đội trưởng, Mạc NGạn cô ấy......."
"Đừng có nói cái tên đó trước mặt tôi." KHông để Đông HÚc nói hết câu, Kiều Thanh Vũ đã quát lớn.
Đông hÚc lập tức ngậm miệng lại đem nước bọt cùng những thứ muốn hỏi nướt hết xuống bụng, quả nhiên là do hắn không biết lựa lúc mà hỏi.
Kiều Thanh Vũ nào có tâm trạng quan tâm Đông HÚc nghĩ gì, lúc này trong đầu nàng ngập tràn hình ảnh Mạc NGạn đang ôm một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi trong lòng, cô đối với người đó rất ôn nhu khiến tim nàng nhói đau.
Ngây người suy nghĩ một hồi Kiều THanh Vũ chỉ dùng để khắc chế cơn giận trong lòng, không muốn nghĩ tới, ép buộc bản thân không được quan tâm nữa.
NHưng là có trời mới biết tim nàng đau đến mức nào? Mấy tháng nay nàng không ngừng tìm kiếm tin tin tức của cô chỉ nghe được cô nằm viện rồi lại xuất viện, không trở về nhà, liên tục có mặt ở những chỗ ăn chơi, thậm chí còn có tin cô đã gia nhập vào băng đảng của Dạ lão đại....
Dù đã biết nhưng Kiều Thanh Vũ vẫn không thể tiếp nhận được. Trước đó mấy thàng nàng không ngần ngại trao thân cho cô. NHưng sau đó sao cô lại bỏ rơi đối xử lạnh nhạt với nàng.Hạnh phúc, ngọt ngào chỉ kéo dài trong hai ngày ngắn ngủi. Cô đem nàng lên thiên đường cho nàng biết thế nào yêu thế nào là hạnh phúc rồi sau đó lại đạp nàng rơi xuống địa ngục.
Chẳng lẽ chỉ vì một câu không xứng liền đối xử với nàng như vậy sao? Sao cô có thể ích kỉ như vậy? Cô có nghĩ cho cảm xúc của nàng không? Từng câu nói của cô với nàng đều rất chân thành, yêu thương không lẽ tất cả đều là giả dối.
Kiều Thanh Vũ thật sự rất loạn, nàng không dám đối mặt không dám thừa nhận. Nàng lại không thể khống chế được khi cứ nghĩ đến hình ảnh Mạc Ngạn ôm người người gái khác ôn nhu chăm sóc, trong lòng nàng càng lúc càng lạnh .
Là nàng yêu sai người sao? Từ chối lâu như vậy, trao thân cho cô xong cô liền phủi tay bỏ đi.
Kiều Thanh Vũ nàng thực sự không kham nổi nỗi đau này.
Một tiếng phanh chói tai vang lên làm mấ người trong xe đều té về phía trước, trước đầu xe có một chiếc xe việt dã màu đen.
"Bọn thần kinh, con mẹ đ m chúng mày có biết lái xe không Lại còn lái xe cảnh sát nữa chứ...." Một người nhoài người ra gân cổ chửi, xong bỏ đi.
Đông HÚc tự nhiên cảm thấy hối hận khi để Kiều Thanh Vũ lái xe, không những không thể đảm bảo được tính mạng mà còn bị người khác chửi. GIỜ hăn mới để ý Kiều Thanh Vũ đang không có chú tâm vào việc lái xe. Hơn nữa....hơn nữa Kiều Thanh Vũ đột nhiên lại khóc, nước mắt chảy ra rất nhiều làm hắn chấn kinh, cái người luôn coi thường tất cả mọi thứ đang tồn tại, cái người đội trưởng giỏi giang bản lĩnh trong lòng hắn là một bĂNG SỚN NỮ NHÂN. Hắn chưa từng thấy Kiều Thanh Vũ nhu nhược lần nào nhưng hôm nay lại ở trước mặt hắn rơi lệ như vậy là có bao nhiêu thương tâm chứ?
Đông Húc khẩn trương đến mức muốn khóc cùng Kiều Thanh Vũ, trong lòng còn sợ hãi Kiều Thanh Vũ đột nhiên tăng tốc nếu hắn không nhanh tay bẻ tay lái chắc mạng cả ba cũng không còn.
Đông HÚc cảm thấy không thể tiếp tục như vầy nữa, làm bộ không để ý tới Kiều Thanh Vũ khóc, hỏi thăm dò:"Kiều đội trưởng để tôi lái cho."
Kiều Thanh Vũ lúc này đã bình tĩnh hơn,lau nước mắt trên khuôn mặt xinh xắn, nói:"Cậu nói xe về sở đi." Nói xong liền mở cửa đi ra.
Bởi vì mấy ngày trước trời đổ tuyết rất nhiều lúc này buổi tơi nên tiết trời càng thêm lạnh. Kiều Thanh Vũ nắm chặt quần áo đi trong mưa tuyết. Gió mạnh cứ thổi vào khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, lòng nàng cảm thấy rất khó chịu đây là lần đâu từ bé đến giờ nàng khóc trước mặt người khác nhưng nàng lại không để ý.
Kiều Thanh Vũ ngẩng đầu lên không quan tâm người khác nhìn mình tò mò nàng chỉ biêt đau lòng thân thể cũng bị lạnh đến cóng nhưng nàng bắt bản thân phải tiếp tục bước đi.
Mạc Ngạn lái xe máy ra ngoại ô thành phố, cô chỉ mặc một chiếc áo thun màu đen đơn bạc quần thể thao màu be mũ đội không cài dây. Vẫn không để ý trời tuyết vẫn tiếp tục chạy nhanh, cô nhớ lại ánh mắt lạnh lùng của người đó lại càng lái nhanh hơn.
Ngực cảm thấy khó thở, cả thân xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi phải nhanh chóng giải quyết xong cái nhiệm vụ này cô thực sự sắp không chịu được nữa rồi. Lần này còn liên lụy tới cả Đồng Đồng lẫn Kiêu Thanh Vũ cô phải mau chóng đi gặp Tiếu cục nói chuện, nghĩ biện pháp. Mạc NGạn nghĩ lại càng phong nhanh hơn như muốn bay luôn càng tốt.
Xe máy tiến vào một khu cách nội thành rất xa, xe máy băng trên đường đến một khu trượt tuyết.
Sau khi gửi xe Mạc Ngạn đi vào sảnh mua vé, thuê đồ trượt tuyết hoàn thành thủ tục mượn đồ sau đó nhanh chóng đi tới khu vực dành cho khách.
Vài tiếng gõ cửa vang lên rất nhanh trong phòng liền có động tĩnh. Cử phòng mở ra Mạc Ngạn nhanh nhẹn lẻn vào trong.
Đánh giá xung quanh Mạc Ngạn đi tới sofa Tiếu NGhị Hải đang ngồi hành lễ chào hỏi.
Tiểu Nghị Hải ngồi im để Mạc Ngạn hành lễ nhìn sang người ngồi bên cạnh nói:"Đây là Đặng Cục trưởng."
Mạc Ngạn Xoay người hành lễ với Đạng Cục.
Đặng Cục đánh giá Mạc Ngạn mặt ửng đỏ vì lạnh, cười nói:"Mau lại ngồi."
Mạc Ngạn ngồi ghế đối diện hai người nhìn hai người bàn bạc kế hoạch.
"Nghe nói cô là quân nhân xuất sắc của lão Tiếu." Đặng Cục quan sát Mạc Ngạn không chút che dâu nhiệt yinhf tán thưởng.
Mạc Ngạn miễn cưỡng cười lại không nói gì.
"Cô ở sở cảnh sát chuyện gì tôi cũng biết, nhiều lần xả thân vì việc lớn." Đặng Cục không để tới Mạc Ngạn đang trầm mặc vẫn tiếp tục nói:"Thời gian trước đo stôi phải ra nước ngoài nên vẫn chưa được gặp cô."
Mạc Ngạn vẫn như cũ không lên tiếng chỉ cúi đầu lắng nghe chờ Đặng Cục nói xong.
"Vốn nhiệm vụ này tôi định giao cho Kiều Thanh Vũ."
NGhe thấ ba chữ Kiều Thanh Vũ Mạc NGạn liền ngẩng mạnh đầu dậy, nhìn chắm chằm Đặng Cục trong lòng bao nhiêu hảo cảm ban đầu có được bây giờ đều chuyển thành phản cảm. Nhiệm vụ nguy hiểm như vầy mà lại thể giao cho Kiều Thanh Vũ còn đang vất vả nuôi dưỡng một đứa trẻ đi sao? Tại sao ông không đi mà làm? Mạc NGạn tức giận nghĩ.
"Lão Tiếu đề cử người khiến tôi rất yên tâm, cô quả nhiên là người thích hợp."
Mạc Ngạn thu hồi vẻ mặt tức giận cười không nói gì.
"Nói tình huống đi. " Tiếu NGhị Hải thấy Mạc Ngạn có chuyện nghẹn trong lòng cắt ngang lời của Đặng Cục nói.
"Dạ lão đại muốn bắt đứa nhỏ của Kiều Thanh Vũ hiện tại bọn họ đang lên kế hoạch bắt cóc tóm lại bọn họ muốn trả thù Kiều Thanh Vũ vì vụ Tây GIao nên liền ra tay với đứa nhỏ." Mạc Ngạn biểu tình nghiêm trọng lập tức nói hơn nữa còn cường điệu lên Dạ lão đại muốn gấy bất lợi cho Kiều Thanh Vũ.
"Biết bọn họ bắt cóc như thế nào không? Tất cả có bao nhiêu người?" Đặng Cục lo lắng hỏi.
Mạc Ngạn lắc đầu :"Dạ lão đại sẽ không giao vụ lần này cho tôi xử lí, mặc dù ông ta rất coi trọng tôi nhưng thời gian tiếp xúc chưa lâu...." Mạc Ngạn một lần nữa cúi đầu mệt mỏi nói:"Phụ trách lần này là một người tên Trần Chí Kiên, hắn rất ít nói, rất quái gở, nhiều lần giao chiến với hắn nhưng có Lưu Đông hỗ trợ cũng không làm được gì."
Đặng Cục nghe Mac Ngạn nói liền lấy điện thoại trên bàn mở một tấm hình đưa tới trước mặt Mạc ngạn:"Cô xem có phải tên này không?"
Mạc Ngạn nhìn hình có thông tin cá nhân và chân dung của người đó. Gật đầu.
"TRần Chí Kiên, sinh năm , là người thành phố Dạ Thành, từng có tiềbln án tiền sự về cướp xe chở tiền của ngân hàng chịu án ba năm sau khi mãn hạn từ liền biệt vô âm tính." Đặng Cục nhìn hình ảnh sau đó thở dài nói:"Tên này tính cách quái gở đáng lẽ phải sớm nghĩ tới khả năng hắn theo Dạ lão đại."
Mạc nGạn đối với sự tình khác không quan tâm, cô chỉ muốn biết hành động tiếp theo cô muốn giải quyết việc liên quan tới an toàn của Kiều THanh Vũ và Đồng Đồng.
Sau đó căn phòng chìm vào im lặng, một lúc sau Đặng Cục dường như nghĩ ra ý hay nhìn Mạc Ngạn nói:"Kiều thanh Vũ bên kia cứ để tôi đi nói chuyện, phi vụ này chúng ta đã heo nhiều năm rồi, hằng năm đều có rất nhiều trẻ em bị lừa bán đi nơi khác, bây giờ cũng nên chấm dứt rồi.' Đặng Cục giống như quyết định chuyện quan trọng:"Cứ để Đồng Đồng bị bắt cóc đi sau đó chỉ cần chúng ta sắp xếp ổn thỏa nhất định lần này sẽ khiến bọn chúng sa vào lưới."
"Cái gì?" Mạc Ngạn đứng bật dậy, vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn Đặng Cục lớn tiếng nói:"Không thể, tuyệt đối không thể để Đồng Đồng gặp nguy hiểm, con bé còn rất nhỏ. Nếu Đồng Đồng xảy ra chuyện gì Kiều Thanh Vũ cô ấy sẽ...." Mạc Ngạn thở hổn hển đem câu:"Kiều Thanh Vũ cô ấy làm sao có thể sống tiếp" nuốt vào trong bụng, cưỡng chế bản thân tỉnh táo lại.