Ánh nắng sớm khẽ len lỏi vào vào phòng trên chiếc giường lớn, trên giường có một cô gái đang ngủ rất ngon, ánh sáng chiếu vào làm tôn lên làn da trắng nõn của nàng.
Có lẽ ánh sáng quá chói mắt đã đánh thức người đẹp trên giường dậy, nàng giật giật mi không tình nguyện mở mắt, vẫn chưa tỉnh ngủ khẽ nheo mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy thân thể mình trần trụi với thiên nhiên đắp ngang một tấm chăn, vẻ mặt đờ đẫn, vội ngồi mạnh dậy, hình ảnh đẹp đẽ tối qua lại tràn về.
Tối qua hai người triền miên, môi cùng môi thâm tình gắn bó, cảm nhận tình cảm đối phương còn có hình ảnh ướt át làm Kiều Thanh Vũ vẫn đang ngái ngủ liền tỉnh ngủ, nàng đưa mắt nhìn sang bên cạnh, người nằm bên đã rời đi, trong lòng cảm thấy có chút mất mát, nàng cầm chăn nằm ngửa cổ dựa lên thành giường nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng khẽ nỉ non:"Mạc Ngạn....."
Kiều Thanh Vũ xoa hai bên thái dương, lúc này nàng mới cảm nhận được toàn thân đau nhức khó chịu, không gian trong phòng vẫn còn lưu lại hơi thở ái muội của người kia.
Chuyện hôm qua hoàn toàn vượt ngoài kiểm soát của nàng làm nàng không biết làm sao?
Lúc Mạc Ngạn đẩy cửa bước vào liền thấy cảnh tượng Kiêu Thanh Vũ ngây người dựa lên đầu giường hai tay xoa thái dương, nhìn xa xăm ngoài cửa sổ không biết đang nghĩ gì?
Mạc Ngạn khẽ nuốt nước bọt nhìn hai khỏa trắng nõn của Kiều Thanh Vũ, mặt đỏ đi tới bên giường.
"Em tỉnh rồi. Tôi có làm bữa sáng rồi đã đói bụng chưa?"
Kiều Thanh Vũ bị giọng của Mạc Ngạn dọa cho hoảng sợ, theo bản năng cầm chăn che người lại, kinh ngạc nhìn người đang đứng gần, nàng nghĩ cô đã đi rồi.
Mạc Ngạn ngồi lên mé giường, không phát hiện ra vẻ quẫn bách của Kiều Thanh Vũ, nắm tay nàng:"Bây giờ vẫn còn sớm, nếu đói thì ra ngoài ăn còn nếu mệt thì cứ ngủ thêm đi." Lời cô ôn nhu dịu dàng như một lời ca, hai mắt nhìn Kiều Thanh Vũ chăm chú.
Nghe câu nói của Mạc Ngạn, mặt Kiều Thanh Vũ đỏ cả lên, nhanh chóng cúi đầu rút tay khỏi cái nắm của Mạc Ngạn.
Mạc Ngạn thấy Kiều Thanh Vũ đỏ mặt cảm thấy lời nói của mình có chút mờ ám, "nếu cảm thấy mệt" nói trắng ra gợi lại cảnh tối qua giữa hai người.
Biết nàng xấu hổ, Mạc Ngạn giả bộ ho khan, thấy Kiều Thanh Vũ mò mẫm tìm đồ trên giường không biết nên làm gì tiếp chỉ trân mắt ngốc nghếch nhìn nàng.
"Còn không quay mặt đi." Kiều Thanh vũ thấy Mạc Ngạn đơ người ra nhìn nàng, thẹn quá hóa giận lớn tiếng oán trách.
"A..." Mạc Ngạn tỉnh lại, khẩn trương nói:"Cái kia...tôi...tôi đi làm bữa sáng" Nói xong liền chạy ra ngoài.
Lúc đầu thích một người ta sẽ liền muốn tới tiếp cận người đó, thậm chí trêu chọc người đó chỉ cần thấy người đó vui vì lời nói của ta cũng đủ hạnh phúc rồi. Nhưng về sau lại lớn mật làm chuyện quá giới hạn lại trong lúc không thể cho người đó một lời hứa hẹn. Mộ chuyện đúng là không gì có thể nói trước được.
Mạc Ngạn lúc này chính là bộ dạng kiểu đó, cả buổi sáng ân cần chăm sóc nhìn nét mặt của Kiều Thanh Vũ, nhiều lần muốn hỏi nhìn mặt nàng không chút biểu cảm liền nuốt lời lại vào trong.
Mạc Ngạn trong lòng sợ, dù sao cũng là cô chủ động làm chuyện đó. Cả buổi nhìn Kiều Thanh Vũ bước đi khó khăn Mạc Ngạn lại thấy đau lòng, càng khẩn trương đỡ nàng.
Ăn điểm tâm xong, cả hai đều ra ngoài, Kiều Thanh Vũ vẫn không nhắc gì tới chuyện tối qua, vẫn như trước đối xử không lạnh không đạm với cô, không có gì thay đổi.
Mạc Ngạn không biết nàng nghĩ gì chỉ biết tập trung lái xe tới sở cảnh sát, Kiều Thanh Vũ dựa người vào ghế nhắm mắt lại, nhìn có vẻ thiếu ngủ.
Mạc Ngạn lái xe thình thoảng lại nhìn sang nàng, thấy sắp tới nơi liền nói:"Buổi trưa đừng ăn ở căn tin, em muốn ăn gì tôi sẽ đưa em đi."
Kiều Thanh Vũ nhìn Mạc Ngạn, nhìn lâu đến mức Mạc Ngạn tưởng mình nói gì sai, lúc sau nàng mới suy nghĩ xong nói:"Em muốn ăn cá."
Mạc Ngạn cười gật đầu:"Được, muốn ăn cá, tí nữa tôi gọi bảo Cố a di chuẩn bị."
Kiều Thanh Vũ khẽ nhếch miệng, không để ý cô.
Bởi vì Kiều Thanh Vũ muốn ăn cá, tâm trạng Mạc Ngạn cả ngày đều phi thường tốt, đừng nói là vợ muốn ăn cá, bây giờ cho dù nàng có muốn ăn thịt rừng, thịt hổ thậm chí cả cá mập cô cũng sẽ lập tức chạy vào rừng lặn dưới biển tìm về cho nàng. Tối hôm qua vợ đã rất mệt mỏi rồi việc nhỏ ấy phải để lão công cô làm.
Mạc Ngạn vui vẻ cứ đi xung quanh bếp nhìn Cố a di nấu đồ ăn.
"Tiểu thư, buổi trưa ngoài Kiều tiểu thư ra còn ai tới nữa sao?" Cô Thục Phân chưa từng thấy đứa nhỏ nhà mình vui vẻ như vậy Không phải chỉ là mời một bữa cơm thôi sao Nàng với Đồng Đồng đã ở đây mấy lần rồi sao hôm nay tiểu Mạc lại vui vẻ tới vậy
"Không có ai nữa." Mạc Ngạn xua tay giải thích:"Cô ấy không tới đây ăn, đợi a di làm xong con sẽ mang tới chỗ cô ấy ăn cùng."
Tay đang xào đồ ăn dừng lại, Cố a di nhíu mi nhìn Mạc Ngạn, đột nhiên lại nhớ tới cảnh tối hôm đó trong phòng Mạc Ngạn, tiểu Mạc cùng Kiều tiểu thư hai người cùng nằm trên giường có chút lộn xộn, khăn tắm tùy ý bị vất dưới sàn.
Cố a di trầm mặt, Mạc Ngạn lúc , tuổi là đứa trẻ dám yêu dám hận, tuy biết tình nóng nảy của ông chủ nhưng mọi người trong Ông gia vẫn rất thương tiểu Mạc. Cố a di thấy khuôn mặt hạnh phúc của Mạc Ngạn trong lòng thở dài, chỉ hi vọng Kiều tiểu thư được tiểu Mạc coi trọng có thể làm cô vui vẻ là được.
Tới giờ nghỉ trưa, Mạc Ngạn đậu xe ở đối diện sở cảnh sát gọi điện cho Kiều Thanh Vũ, sau khi Cố a di nấu xong cô đã lập tức chạy tới đây.
Kiều Thanh Vũ ra ngoài đã thấy ngay chiếc xe việt dã màu lục của Mạc Ngạn, nàng thấy người trong xe vẫy tay với nàng, trong lòng khẽ có chút ấm áp xen lẫn hạnh phúc, mỉm cười nhẹ nhàng đi tới.
Thấ Kiều Thanh Vũ đi tới gần xe, Mạc Ngạn lập tức bước ra mở cửa mở cửa cho nàng, đợi nàng ngồi vào trong liền đóng cửa lại sợ nàng bị gió lạnh thổi vào người, vẻ mặt nâng niu trân trọng.
Lên xe đưa cho nàng cà men đựng đồ ăn, nàng nhìn cô một lúc mới nói:"Mạc muốn chúng ta ăn trên xe sao?"
Nghe lời cửa Kiều Thanh Vũ khiến Mạc Ngạn giật mình, đánh vào đầu mình, lầm bầm:"Em xem, tại cao hứng quá nên tôi liền quên mất việc này."
Kiều Thanh Vũ bị bộ dạng của Mạc Ngạn chọc cười.
Mạc Ngạn nhìn xung quanh thấy có một quán ăn vội nói:"Chúng ta đi qua đó đi." Nói xong liền khởi động xe chuẩn bị quay đầu xe.
Kiều Thanh Vũ nhìn quán ăn, thắc mắc:"Chúng ta mang đồ ăn vào trong không sơ bị đuổi ra sao?"
"Ai dám, chúng ta trả tiền chỗ ngồi là được rồi."
"Sao lúc nào Mạc cũng cứ ỷ có tiền muốn làm gì cũng được chứ."
Mạc Ngạn nghe giọng lạnh lùng của nàng, vội nghĩ tới hoàn cảnh nhà nàng, tiền bạc là vấn đề gánh nặng trên vai nàng. Mạc Ngạn có chút ảo não, trời đông lạnh này không thể mang nàng ra ngoài công viên ngồi được.
Kiều Thanh Vũ tí nữa phải quay về làm việc nên không thể đi xa được, đang không biết làm gì tự nhiên nhìn thấy một khách sạn gần đó, liền cười, lái xe đi đỗ rồi nắm tay kéo nàng đi:"Tôi biết đi đâu rồi, theo tôi."
Kiều Thanh Vũ bị Mạc Ngạn kéo tới khách sạn nhỏ, cảm thấy buồn cười, nhìn xung quanh không thấy người quen mới cùng Mạc Ngạn đi vào trong, nhìn Mạc Ngạn lấy chìa khóa phòng, nàng có cảm giác giống như đang cũng người yêu vụng trộm.
Kiều Thanh Vũ trong ba mươi năm cuộc đời vẫn luôn nghiêm khắc với bản thân, bất luận là với chuyện học hành hay làm việc đều không có chút lơ là, đặc biệt là từ khi Đồng Đồng ngoài ý muốn xuất hiện trong cuộc sống của nàng, nên nàng càng cảm thấy bản thân cần có trách nhiệm hơn. Vì vậy nhiều năm trôi qua nàng không có nhiều bạn bè, trừ Trầm Quỳnh ra thì nàng không có ai là bạn bè thân thiết nữa.
Nhưng hôm nay chỉ vì muốn cùng nàng đi ăn cơm mà Mạc Ngạn phái loay hoay tìm chỗ để cả hai cùng ăn, cuối cùng lại đi vào khách sạn này, nàng biết Mạc Ngạn từ sáng tới giờ đối xử với nàng rất cẩn thận, chiếu cô nàng rất tốt, vừa làm vừa cười.
Chưa từng có ai làm như vậy với nàng, Kiều Thanh Vũ cúi đầu ăn cơm, đột nhiên cảm thấy nghẹn ở cổ họng, nàng xúc động muốn khóc.