Mạc Ngạn tạm biệt Kiều Thanh Vũ lái xe về biệt thự Ông gia. Cô muốn biêt chân tướng mà Ông Hướng Thiên nói. Nhưng đi được nửa đường, cô mới suy nghĩ lại, sao cô lại quên người kia đâu giống người bình thường các cô, bận rộn việc ở tập đoàn chắc chắn giờ không có mặt ở nhà.
Mở cửa sổ xe, gió lạnh nhờ vậy liền thổi vào bên trong, Mạc Ngạn cân nhắc một chút, quay đầu xe. Gặp được mặt thì đã sao? Hỏi chân tướng?Dù sao sự thật cũng chỉ có một, nỗi ám ảnh chuyện kia vẫn cứ bám lấy cô.
Chạy xe lòng vòng xung quanh thành phố, nhìn thời gian đã h chiều, Mạc Ngạn nhớ tới lời hẹn với Kiều Thanh Vũ lúc trưa, cô quyết định đi đón Đồng Đồng, buổi sáng đã hứa về sau sẽ đón bé con bằng xe mới, dù sao cũng không nên thất hứa với trẻ con, Mạc Ngạn lái xe tới nhà trẻ.
Nhà trẻ vẫn như cũ chật kín người. Mạc Ngạn ôm Đồng Đồng ngồi vào trong xe, bé con nhìn rất phấn khích, ngồi ở ghế phó lại nghịch ngợm mọi thứ trên xe, xem ra là rất thích chiếc xe mới này của Mạc Ngạn.
Mạc Ngạn dừng xe ở bên đường đối diện với sở cảnh sát, cô gọi điện cho Kiều Thanh Vũ xuống, ngồi trong xe nói chuyện phiếm với Đồng Đồng.
"Mụ mụ không thường xuyên ở bên Đồng Đồng, sao Đồng Đồng vẫn yêu mụ mụ ?" Mạc Ngạn hỏi bé con một vấn đề hết sức ngu ngốc.
"Mụ mụ bận việc a, mụ mụ phải chiến đấu với người xấu để bảo vệ mọi người cùng Đòng Đồng và ông ngoại, Đồng Đồng không trách mụ mụ." Đồng Đồng nói như một bà cụ non rất hiểu chuyện.
Được rồi, Mạc Ngạn bại toàn tập.
Lúc Kiều Thanh Vũ tới chỗ xe đang đỗ, thấy một lớn một nhỏ ngồi trong xe đang cười đùa rất vui vẻ, trong lòng cảm thấy có chút ấm áp. Nàng gõ cửa kính, Mạc Ngạn đang tươi cười quay sang nhìn thấy Kiều Thanh Vũ lại càng cười tươi hơn, giống như chuyện không thoải mái lúc trưa chưa hề xảy ra.
Mạc Ngạn chỉ tay ở chỗ ghế phó lái, trườn người sang ôm tiểu Đồng Đồng ra ngồi ở ghế đằng sau nhường chỗ cho Kiều Thanh Vũ. Kiều Thanh Vũ vừa ngồi vào trong xe, bé con đã từ sau nhào lên chui vào trong lòng nàng, vui mừng gọi:" Mụ mụ.....mụ mụ..."
Kiều Thanh Vũ vuốt tóc đứa nhỏ nhà mình, đem bé con ôm vào trong lòng, ôn nhu hỏi:"Hôm nay ở nhà trẻ có ngoan hay không?"
"Ngoan, hôm nay lớp có tiết thủ công, Đồng Đồng làm ra một bông hoa hồng bằng đất sét được để trong tủ kính ở trong lớp để trưng bày nữa a." Tiểu Đồng Đồng hưng phân khoe.
"Đồng Đồng của chúng ta quả nhiên lợi hại." Kiều Thanh Vũ ôm chặt lấy Đòng Đồng, cưng chiều hôn lên hai má của cô bé.
Mạc Ngạn quay sang nhìn cảnh mẹ con hòa hợp của hai người, Kiều Thanh Vũ lúc ôn nhu quả thực rất xinh đẹp, rất mê người, cô không khỏi cảm tạ ông trời, không biết lúc trước không biết có phải mình cứu thế giới hay không mà có thể nhận được đãi ngộ tốt như vậy.
"Sao cô lại đi đón Đồng Đồng, không phải nói buổi chiều có việc phải làm sao?" Kiều Thanh Vũ thấy Mạc Ngạn vẻ mặt ngốc nghếch nhìn mình chằm chằm, làm nàng có chút đỏ mặt, vội tìm cách kéo người kia về.
"A.....giải quyết xong việc thấy còn sớm nên muốn đi đón Đồng Đồng." Mạc Ngạn có chút ngượng ngùng, thu lại vẻ mặt ngốc lăng của mình, ngại ngùng nói.
"Để tôi gọi điện cho Cố a di nấu cơm, chúng ta về nhà ăn được không?" Đang lái xe Mạc Ngạn quay sang hỏi Kiều Thanh Vũ.
Kiều Thanh Vũ gật đầu, cúi đầu chơi đùa với tiểu Đồng Đồng.
"Đi nhà bà nội ăn cơm sao? Hay quá, Đồng Đồng rất thích đồ ăn bà nội nấu." Bé con nghe Mạc Ngạn nói về nhà ăn cơm liền hưng phấn nói.
Mạc Ngạn cười vui vẻ, đưa tay sang cưng chiều xoa đầu bé con.
Cùng bé con đùa giỡn vài câu, Mạc Ngạn đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, nhìn Kiều Thanh Vũ nói:" A, tôi quên mất, em có muốn gọi điện cho thúc thúc không? Tôi chỉ sợ ông ấy không thấy Đồng Đồng lại sốt ruột."
"Không sao đâu, hôm nay vốn là ngày tôi đi đón, sức khỏe ba tôi dạo này không tốt lắm."
"Vậy thúc thúc ăn uống như thế nào? Có cần về đón ông ấy đi cùng chúng ta không ?Hay là mua đồ ăn cho ông ấy?" Mạc Ngạn nghe sức khỏe của cha Kiều Thanh Vũ không tốt liền khẩn trương hỏi.
"Không cần đâu, để tôi gọi điện thoại về là được rồi, trong nhà cái gì cũng đều có." Kiều Thanh Vũ thấy người kia vì nghe cha nàng không khỏe liền lo lắng, sốt ruột hỏi thăm, làm nàng cảm động, nhu hòa nói.
Mạc Ngạn gật đầu, suy nghĩ tới gì đó lại nói:"Vậy em bảo thúc thúc hôm nay không về đi, tối nay em với tiểu Đồng Đồng cứ ngủ lại nhà tôi."
Kiều Thanh Vũ đang cúi đầu nhìn tiểu Đồng Đồng, nghe thấy lời nói của Mạc Ngạn liền ngẩng đầu lê, kinh ngạc nhìn cô, nàng không muốn ngủ lại nhà cô.
Mạc Ngạn thấy biểu hiện của Kiều Thanh Vũ vội giải thích:"Em đừng hiểu lầm, tôi....tôi chỉ là muốn cùng em nói chuyện, chẳng phải lúc trưa em cũng muốn nghe tôi kể chuyện cũ sao"
Kiều Thanh Vũ thấy Mạc Ngạn đột nhiên khẩn trương, mỉm cười gật đầu:"Được."
"Mạc a di, Đồng Đồng cũng muốn nghe kể chuyện cũ." Lúc Mạc Ngạn đang cảm thấy xấu hổ lại nghe thấy giọng nói mong đợi cùng vẻ mặt khát khao của bé con.
Mạc Ngạn bật cười, nhéo má tiểu Đồng Đồng, yêu thương nói:"Về nhà a di sẽ bảo bà nội kể chuyện cũ cho Đồng Đồng nghe, ba nội có rất nhiều chuyện xưa cũ hay, lúc a di còn nhỏ giống Đồng Đồng bà nội cũng thường kể chuyên cho a di nghe lắm."
"Thật sao?" Tiểu Đồng Đồng hai mắt mở to hỏi.
"Đương nhiên rồi, a di kể chuyện không hay bằng bà nội đâu, lúc về a di sẽ bảo bà nội kể chuyện cho Đồng Đồng nha, được không?"
"Được." Bé con rất nhanh không đòi Mạc Ngạn kể chuyện nữa, cô bé đang mong chờ được bà nội kể chuyện, Mạc Ngạn cùng Kiều Thanh Vũ nhìn nhau, khẽ cười.
Cơm chiều rất nhanh được chuẩn bị, tiểu Đồng Đồng rất thích bà nội Cố, từ lúc vào nhà tới giờ bé con chỉ bám lấy mỗi bà nội Cố không rời, không quên bảo bà lúc tối kể chuyện cho mình nghe.
Kiều Thanh Vũ nhìn đứa nhỏ nhà mình đang quấn quýt bên Cố Thục Phân, quay đầu nhìn Mạc Ngạn đang ngồi trên sofa bất đắc dĩ cười:"Bình thường không có người chơi cùng Đồng Đồng, tôi thì bận việc, cha thì lại không được khỏe...
Mạc Ngạn lúc này đã thay đồ mặc ở nhà, áo thun đơn giản với quần thể thao, ngồi ở sofa coi tivi. Lúc nghe thấy Kiều Thanh Vũ mới rời mắt quay lại nhìn nàng, trong mắt tràn đầy nhu tình nói:"Em cũng đã vất vả chăm sóc cho bé con nhiều năm rồi, cũng nên tìm người có thể cùng em chia sẻ đi." Cô nhịn không được cầm lấy tay nàng, đau lòng nói.
Kiều Thanh Vũ có chút xấu hổ, vội rút tay lại, đứng lên, nói:"Tôi đi vào nhà bếp xem có thể giúp gì hay không?" Nói xong bối rối chạy thoát khỏi phòng khách.
Mạc Ngạn nhìn Kiều bộ dáng chạy trối chết của Kiều Thanh Vũ, cảm thấy nhụt chí ngã xuống sofa, là tại cô quá vội vàng sao? Hay là tại em ấy thật sự không thích cô? Sao cô lại cảm thấy nàng càng cự tuyệt cô càng thích trêu chọc nàng Mạc Ngạn để tay lên trán suy nghĩ.
Ăn xong bữa cơm, bốn người quây quần ngồi ở phòng khách, Kiều Thanh Vũ cầm tay tiểu Đồng Đồng vẽ tranh, Mạc Ngạn cầm lon bia vừa uống vừa nói chuyện với Cố Thục Phân, cô thỉnh thoảng lại nhớ tới lời nói lúc trưa của Ông Hướng Thiên, cô tựa hồ cũng đoán được một ít cái gọi là chân tướng của Ông Hướng Thiên, nhưng cô không muốn nghe gì thêm về cái "tai nạn" đó nữa. Đã nhiều năm trôi qua nhưng cô vẫn không có dũng khí chấp nhận nó.
Sau khi thấy trời cũng không sớm mọi người liền về phòng, Mạc Ngạn với Kiều Thanh Vũ cùng nằm trên giường của Mạc Ngạn. Trong phòng rất tối không có ánh sáng chỉ có mỗi ánh đèn đặt ở đầu giường.
Mạc Ngạn nằm đè lên tay quay sang đối mặt với Kiều Thanh Vũ, cô có thể cảm nhận được vẻ khẩn trương của người kia vì nàng nằm cách xa cô, nghĩ như vậy cô không khỏi mỉm cười, liền xấu xa trêu chọc:" Em làm gì tránh tôi như tránh tà vậy, giường này không có sát tường đâu, nằm sát mép giường như vậy em không sợ buổi đêm sẽ ngã sao."
Nghe vậy Kiều Thanh Vũ mới chịu nhích lại một chút, hai tay nắm chặt chăn có chút câu lệ, rất nhanh lấy lại bình tĩnh:"Cô không phải nói sẽ kể chuyện cũ cho tôi nghe sao?"
Sau khi tắm xong, Mạc Ngạn lấy cớ kể chuyện cũ của mình để Kiều Thanh Vũ ngủ cùng mình, còn bịa ra trong nhà ít người nên không có chăn dư, lại nói giường phòng mình rộng đủ cho hai người nằm, rất thành công đem Kiều Thanh Vũ lên giường mình.
Không biết tại sao, từ sau cái ngày Kiều Thanh Vũ cự tuyệt Mạc Ngạn, mỗi lúc đối mặt với cô đều khiến nàng không được tự nhiên, mỗi câu nói, mỗi cử chỉ của cô cũng khiến nàng trở nên khẩn trương.
Mạc Ngạn xoay người nằm thằng lại, gối hai tay ra sau đầu, suy nghĩ chậm rãi về thời niên thiếu, đã nhiều năm không hồi tưởng, trầm mặc hồi lâu cô mới chậm rãi kể.
"Mẹ tôi là một giáo sư dạy múa ở đại học nghệ thuật Dạ Thanh, lúc nhỏ cuộc sống của tôi chỉ có mẹ sống trong một căn nhà thuê. Mãi đến khi tôi học tiểu học người kia mới tới tìm hai mẹ con tôi, nói muốn chúng tôi về sống cùng với ông ta."
"Là ba của cô sao?" Kiều Thanh Vũ nghiêng người sang nhìn Mạc Ngạn kể, không nhịn được hỏi.
"Đúng vậy." Mạc Ngạn gật đầu:"Thực ra mẹ tôi sinh tôi ra khi chưa lập gia đình, lúc đó bà vẫn chưa tốt nghiệp đã sinh ra tôi, một cô sinh viên vẫn còn đang học phải nuôi bản thân cùng một đứa nhỏ thật sự rất vất vả.
Kiều Thanh Vũ nhớ đến bức ảnh treo ở phòng khách nhà Mạc Ngạn, người phụ nữ trong ảnh thật sự rất đẹp, mặc váy trắng làm người ta cảm nhận được một loại ôn nhu cùng điềm tĩnh, nàng nhìn Mạc Ngạn không nghĩ cô lại có một xuất thân như vậy.
"Khi đó tôi còn quá nhỏ nên cũng không có suy nghĩ gì nhiều, mẹ rất ôn nhu, kiên nhẫn dạy tôi mọi thứ, che chở chăm sóc cho tôi. Bà cũng không kiêng dè nói về ba ba, mỗi lần tôi hỏi ba ba đâu, bà chỉ nói ba ba đang bận đi công tác nên không thể ở cùng tôi và bà, chờ tôi trưởng thành ông ấy nhất định sẽ tới tìm chúng tôi."
"Gia thế của ba ba rất lớn, mỗi ngày đi học tôi đều có người đưa đón. Đột nhiên tôi cảm thấy hưng phấn, không nghĩ mình sẽ có được một gia đình đầy đủ như vậy, về sau cũng không sợ bị người khác nói tôi không có ba ba nữa." Nói tới đây Mạc Ngạn có chút cười khổ, cô cươi rất nhỏ nhưng Kiều Thanh Vũ vẫn có thể nghe thấy, nàng cũng cảm thấy đau lòng cho Mạc Ngạn.
"Tôi cùng mẹ sống hạnh phúc được vài năm, từ khi người đàn ông đó xuất hiện mẹ tôi lúc nào cũng cười, tôi có thể thấy bà rất vui vẻ, bà cũng rất ôn nhu với người đó....Nhưng đến khi tôi học trung học mới biết được sự thật về người kia, trước khi yêu mẹ tôi người kia cũng đã có một người cùng một người con trai lớn tuổi hơn tôi. Vợ của người đó biết ông có tình nhân bên ngoài liền không đồng ý li hôn, quậy phá rất lợi hại, người đó vì thanh danh nên đành nhẫn nhịn. Mẹ tôi sau đó mới mang tôi theo tự kiếm sống, về sau không biết vì lí do gì người vợ lại đồng ý li hôn, người đó mới mang mẹ con tôi về. Người anh cùng cha khác mẹ kia cũng rất tốt với tôi, tuy ràng nghịch ngợm nhưng rất yêu thương che chở tôi, dù cho tôi có chọc ghẹo cũng không bao giờ nổi giận làm tôi cảm giác có anh trai thật sự rất tốt."
Mạc Ngạn nói rất nhẹ, giọng điệu thản nhiên không có cảm xúc, nhưng Kiều Thanh Vũ có thể cảm nhận được cô đang kìm nén, nàng có thể đóan được tiếp theo Mạc Ngạn sẽ kể chuyện không hay xảy ra. Lòng nàng cũng theo đó mà khẩn trương theo.