Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạc Ngạn nghe thấy lời của Kiều Thanh Vũ nhất thời có chút mơ hồ, cô ngẩng đầu lên nhìn đã thấy người kia nhanh như một cơn gió ra khỏi phòng họp. Cô quay sang bên cạnh thấy Đông Húc đang bĩu môi nhìn cô với ánh mắt thương hại, ý muốn cô sớm tự cầu nguyện đi là vừa.
Mạc Ngạn gõ cửa hai cái, bên trong vẫn yên tĩnh không thấy ai trả lời. Chờ vài phút vẫn không thấy có tiếng trả lời, Mạc Ngạn nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Trong phòng không có bật đèn nên rất tối, Kiều Thanh Vũ đang đứng quay lưng lại với cô, nàng đang dựa người bên cửa sổ, xung quanh nàng toát lên vẻ tịch mịch, cô đơn.
Mạc Ngạn nhẹ nhàng đi tới bên cạnh, ôn nhu hỏi:"Làm sao vậy? Sao lại không vui?"
Kiều Thanh Vũ không có quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này đã qua nửa đêm, ngoài cửa ngoài ánh đèn bên đường , mọi thứ đều chìm vào bóng tối. Bóng tối khiến con người ta trở nên yếu đuối hơn, Kiều Thanh Vũ đột nhiên lại có nảy lên suy nghĩ đó trong đầu, nàng cảm thấy có chút mệt mỏi, cảm nhận được có người đang ở bên cạnh, nàng vẫn chưa nghĩ ra được lí do gọi cô tới, chỉ cảm thấy từ sau khi thấy hành động thân mật của Mạc Ngạn với Đông Húc nàng liền cảm thấy khó chịu trong lòng, chẳng phải biểu hiện của cô rất tốt sao ?Tại sao bản thân lại khó chịu?
"Biểu hiện hôm nay của cô rất tốt." Không thể nghĩ ra lí do, trầm mặc một hồi Kiều Thanh Vũ mới thấp giọng nói một câu.
Mạc Ngạn nhìn Kiều Thanh Vũ, hình bóng ở trong bóng tối của nàng có chút không chân thật, cô đơn cùng tịch mich cứ vây quanh người của nàng làm Mạc Ngạn cảm thấy đau lòng. Cô nhịn không nổi, bước tới đem nàng ôm vào trong lòng, giọng ôn nhu nhẹ nhàng:"Đã khuya rồi, để tôi đưa em về, nghỉ ngơi ngủ một giấc cho tốt."
Kiều Thanh Vũ bị hành động của Mạc Ngạn làm cho cả kinh, nàng cảm nhận được cái ôm của Mạc Ngạn, thân thể liền cứng đờ, nhưng rất nhanh đã giãy dụa thoát ra, cúi đầu che đi khuôn mặt đang đỏ ửng có chút nóng, đi tới chỗ công tắc bật đèn lên.
Mạc Ngạn nhìn hành động không được tự nhiên của Kiều Thanh Vũ, khẽ cười, Kiều Thanh Vũ tránh né ánh mắt của Mạc Ngạn, đi tới bàn sắp xếp lại tài liệu không dám ngẩng đầu lên, Mạc Ngạn ngạc nhiên khi thấy Kiều Thanh Vũ thẹn thùng, mỹ nhân băng giá cũng biết thẹn thùng sao? Thiệt đáng yêu!
"Ngày mai không phải đi làm sao? " Hai người lúc ngồi trên xe taxi đều im lặng, Mạc Ngạn tìm lí do bắt chuyện.
"Không cần thiết, Hồ phó cùng mấy người còn lại đều ở đó, buổi sáng có thể ngủ ngon một chút." Kiều Thanh Vũ nhìn ngoài cửa sổ thản nhiên nói.
"Thân thể của thúc thúc sao rồi ? Tiểu Đồng Đồng có ngoan hay không? Mấy ngày nay nhiều việc quá chưa nhìn thấy bé con lần nào."
"Vẫn khỏe, Đồng Đồng xin nghỉ mấy ngày, ba tôi tính dẫn con bé về quê, tôi không thể theo hai người về được."
"Về quê? Ở đâu?" Mạc Ngạn ngạc nhiên, cô còn tưởng nhà nàng là người gốc thành phố.
"Ở một huyện nhỏ ngoại ô Dạ Thành."
"À." Mạc Ngạn nghe giọng nói của Kiều Thanh Vũ, thấy nàng có vẻ rất mệt mỏi nên không nói gì thêm nữa.
Xe rất nhanh đã tới trước tiểu khu Kiều Thanh Vũ, sau khi tiễn Kiều Thanh Vũ vào tới trong nhà, Mạc Ngạn mới quay về nhà.
Vi Tiểu Nhạc làm việc rất hiệu quả, ngày thứ ba đã đưa được xe cho Mạc Ngạn, Cô nhìn giấy phép xe, lại nhìn chiếc xe, đắc ý hỏi:"Xe việt dã?"
"Phải, thế nào? Có phải rất hài lòng không?" Vi Tiểu Nhạc để vào tay Mạc Ngạn chìa khóa xe, ý bảo cô thử xe mới.
"Tiểu tử cậu sao lại to gan như vậy? Chiếc xe này bao nhiêu tiền?" Mạc Ngạc nhận chiếc chìa khóa suy nghĩ một chút, nhíu mày hỏi.
Vi Tiểu Nhạc đưa ngón tay ra, Mac Ngạn thở dài, tên tiểu tử này muốn cô phá sản hay sao (khoảng hơn , tệ = tr vnđ)
"Xe này cũng đẹp, khí chất cũng tốt, tuy hơi sót tiền nhưng cũng được." Mạc Ngạn vỗ đầu xe, cô rất thích màu xanh lục có lẽ là lây từ khi còn trong quân đội, cô đi tới ngồi vào trong xe.
Vi Tiểu Nhạc thấy cô ngồi lên xe cũng mở cửa leo lên vị trí phó lái, có chút chân chó nói:"Thế nào, cảm giác được không?"
"Cậu bỏ tiền?" Mạc Ngạn thích thú nghịch ngợm sờ mó các loại điều khiển trong xe, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
"Tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy. Còn chưa có trả tiền cho người ta đâu." Vi Tiểu Nhạc giả bộ ủy khuất nói.
"Xe cùng giấy chứng nhận đều có rồi, sao có thể chưa trả tiền mà đem về được."
"Là bạn bè nên hoãn vài ngày cũng không sao."
Mạc Ngạn cũng không để tâm lắm, cô khởi động xe, nhìn Tiểu Nhạc :"Nhắn số tài khoản của bạn cậu cho tôi, tiền sẽ được chuyển khoản qua."
Vi Tiểu Nhạc gật đầu, lấy điện thoại ra định gọi lại bị Mạc Ngạn ngăn cản.
"Mới sáng sớm đã muốn làm phiền người ta, đợi trễ một chút nhắn qua cho tôi cũng được."
"Được." Vi Tiểu Nhạc nghe lời cất điện thoại vào.
"Còn không xuống xe?" Mạc Ngạn thấy Tiểu Nhạc vẫn ngồi lì trong xe liền nhíu mày.
"Chị không phải đưa tôi đi làm sao?" Vi Tiểu Nhạc vẻ mặt kì quái nhìn Mạc Ngạn.
"Cậu tự lấy xe mình mà đi, tôi còn có việc, mau đi xuống." Mạc Ngạn không kiên nhẫn bắt đầu đuổi người.
"Mạc tỷ..... chị không nên qua cầu rút ván a." Vi Tiểu Nhạc nghẹn khuất không tình nguyện vước xuống xe.
Mạc Ngạn mỉm cười, phất tay với Vi Tiểu Nhạc, thấy hắn đóng cửa liền đạp chân ga lái đi. Hiện tại cô cảm thấy rất vui nên muốn có người để cùng chia sẻ niềm vui này, mà người đó chắc chắn không phải là Vi Tiểu Nhạc, người đó nhất định phải là nàng.
Mạc Ngạn rất nhanh đem xe lái tới trước tiểu khu Kiều Thanh Vũ, buổi sáng trời khá lạnh, Mạc Ngạn lại mở cửa để gió lạnh thổi vào tùy ý chơi đùa mái tóc dài của cô, khuôn mặt trẵng nõn vì bị lạnh mà trở nên hơi đỏ.
Kiều Thanh Vũ dắt tay tay Đồng Đồng xuống lầu đã thấy Mạc Ngạn đang tựa lên đầu xe một chiếc xe việt dã màu lục mỉm cười nhìn hai người các nàng, Kiều Thanh Vũ đứng lại.
"Mạc a di......." Đồng Đồng nhìn thấy Mạc Ngạn liền vui vẻ giãy tay khỏi tay Kiều Thanh Vũ chạy tới chỗ Mạc Ngạn.
Mạc Ngạn cúi người ôm lấy Đồng Đồng, bàn tay hơi lạnh nhéo yêu hai má của bé con, nghịch ngợm hỏi:" Lâu ngày không gặp Đồng Đồng có nhớ a di không?"
"Nhớ." Đồng Đồng vui vẻ trả lời, lại tò mò hỏi:"Mạc a di là tới đưa Đồng Đồng đi nhà trẻ sao?"
"Đúng vậy, Đồng Đồng thật thông minh."
"Đây là xe của a di sao? Lớn quá a." Đồng Đồng được khen lại càng vui vẻ, bé con nhìn thấy chiếc xe đăng sau Mạc Ngạn vội hỏi.
"A di vừa mới mua, về sau sẽ dùng nó chở Đồng Đồng đi nhà trẻ được không" Mạc Ngạn vui vẻ cười với bé con, ôn nhu hỏi.
"A, thích quá a." Bé con không giấu nổi sự hưng phấn, giãy dụa ở trong lòng Mạc Ngạn muốn nhanh chóng ngồi vào trong xe.
"Đồng Đồng!!" Kiều Thanh Vũ nhíu mà nhìn đứa nhỏ "không có tiền đồ" nhà mình, lớn tiếng gọi lại.
Mạc Ngạn đem Đồng Đồng ngồi vào trong xe, quay đầu nhìn Kiều Thanh Vũ vẫn đứng yên nhìn hai ngươi.
"Lên xe đi." Mạc Ngạn đi qua mở cửa chỗ phó lái, mỉm cười nhìn nàng.
Kiều Thanh Vũ có chút do dự, nhìn vẻ mặt cao hứng của Đồng Đồng đang ngồi ở ghế sau, nàng bất đắc dĩ ngồi vào trong xe.
Mạc Ngạn cùng Đồng Đồng trò chuyện vô cùng vui vẻ , cô thỉnh thoảng sẽ nhìn sang Kiều Thanh Vũ vẫn không nói gì nãy giờ, trong lòng có chút bất đắc dĩ, người này càng ngày càng lạnh nhạt với mình.
Đưa Đồng Đồng vào nhà trẻ, trên xe chr còn lại hai người, Mạc Ngạn vừa lái xe vừa nhìn người ngồi bên cạnh, thấy nàng vẫn không chịu nói gì, nhịn không được hỏi:"Em có tâm sự?"
Kiều Thanh Vũ đem ánh mắt đang nhìn ngoài cửa sổ quay sang nhìn Mạc Ngạn, cúi đầu nhẹ nhàng lắc đầu:"Không có." Nàng thấy Mạc Ngạn đi chậm lại cũng không hỏi lại cô, trong lòng cân nhắc một chút ngẩng đầu lên nhìn Mạc Ngạn nói:"Kì thật, cô không cần làm như vậy."
"Làm gì?" Mạc Ngạn có chút kì quái nhìn Kiều Thanh Vũ.
Kiều Thanh Vũ lại quay sang nhìn ngoài cửa sổ, thản nhiên nói:"Không cần đối xử tốt với tôi như vậy. Tôi cảm thấy áy náy."
"Tôi đối với em như thế nào?" Mạc Ngạn đột nhiên nở nụ cười, cô nhìn thẳng phía trước, nói:"Tôi chỉ muốn đưa em đi làm."
"Tôi biết cô rất tốt với tôi." Nàng ngâm thật lâu mới nói tiếp:"Nhưng tôi không thể đáp lại cô. Tin nhắn ngày đó của cô, tôi không thể...." Nàng quay sang nghiêm túc nhìn Mạc Ngạn.
Mạc Ngạn nghe Kiều Thanh Vũ nói liền quay sang nhìn nàng, khuôn mặt nghiêm túc kia giống như một con dao cứa vào tim gan của Mạc Ngạn, cô nắm chặt tay lái, cố gắng áp chế bản thân:"Thì ra là em để tâm tin nhắn đó. Em cự tuyệt tình cảm của tôi sao?" Mạc Ngạn cảm thấy vô lực, đối với loại người giống như Kiều Thanh Vũ chỉ có thể lực bất tòng tâm, người này nghẹn trong lòng không muốn nói, đợi mấy ngày rồi mới nói câu cự tuyệt với cô.
Kiều Thanh Vũ không nói lời nào, mệt mỏi nhìn cửa sổ, Mạc Ngạn nhìn nàng thở dài:"Trước khoan nói chuyện này đi, tôi không muốn tạo gánh nặng cho em, mọi thứ đều là tôi tự nguyện, tôi cảm thấy vui vẻ nên mới làm."
Trong xe lại im lặng, Kiều Thanh Vũ biết Mạc Ngạn rất để ý tới mình, có những lời cần phải nói rõ, chuyện này nàng đã nghẹn trong lòng mấy ngày nay mà vẫn chưa có dịp để nói. Cuối cùng cũng có thể nói ra khiên nàng cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng là tại sao lại cảm thấy có chút đau lòng không nỡ.