Để đến trường đại học, tôi phải đi qua con dốc lát đá tên là dốc Hà Lan.
Dù tôi nghe rằng chỉ tốn 7 phút để đi bộ đến ga tàu, nhưng việc phải trèo lên con dốc này luôn làm tôi hết hơi mỗi lần đi qua.
Trong quá khứ, đây là nơi mà những người ngoại quốc đã định cư ở tỉnh Nagasaki. Người dân địa phương gọi những người đi ngoại quốc qua nơi này một cách thân thiện là Oranda-san. Mặc dù những Oranda-san kia đã rời đi từ lâu nhưng có vẻ rằng nơi đây vẫn được gọi là Dốc Hà Lan. [note28286]
Ở Dốc Hà Lan, ta có thể thấy những dấu tích của người ngoại quốc đã từng sống ở đây. Đó là những ngôi nhà gỗ theo phong cách phương tây được xây dựng bởi Thomas Blake Glover, người đại diện các lãnh sự quán và thương nhân thời bấy giờ.
Muốn tham quan nhà của gia đình Glover thì phải trả phí vào cửa, nhưng ta vẫn có thể ghé qua những ngôi nhà kiểu tây thời Higashiyama khác trên khắp Dốc Hà Lan.
Những nơi đó giờ đã trở thành viện bảo tàng hay địa điểm du lịch.
Tôi đã liên tục ghi lại những ngôi nhà kiểu tây này vào smartphone của mình khi mới đến đây. Nhưng bây giờ thì tôi không để tâm đến chúng nữa mà dốc hết sức để vượt qua con dốc này.
Tôi chuyển đến đây khoảng nửa tháng trước từ Tokyo để theo học đại học Nữ sinh Nagasaki. Tôi luôn dành mỗi ngày của mình ở đây một cách trọn vẹn nhất. Nếu hỏi tôi vì sao chọn một trường đại học xa như vậy thì đó là vì đây là trường đại học mà mẹ và bà tôi đã từng học và tôi cũng muốn trải nghiệm cuộc sống tự lập.
Ở trên đỉnh của con dốc chính là một trường trường đại học nữ sinh được thành lập bởi những nhà truyền đạo cơ đốc thời xưa.
Được xem là “môi trường giáo dục hàng đầu dành cho nữ giới", tôi luôn phải cố gắng hết mình để học tập dưới sự giảng dạy vô cùng khắc nghiệt khi ở đây.
Trong quá khứ, nơi đây không cho phép mặc quần dài và những hoạt động như hẹn hò cũng bị cấm.
Ngày nay, Mặc dù cái danh là ngôi trường chỉ dành cho con gái của tầng lớp thượng lưu đã phai nhạt đi phần nào nhưng trừ trường hợp đặc biệt, nam giới vẫn không được đặt chân vào bên trong trường và giờ giới nghiêm của kí túc xá luôn được giữ cố định lúc 10:30 tối.
May mắn thay, bố mẹ đã chuẩn bị cho tôi một căn hộ gần ga tàu nên cuộc sống của tôi bây giờ khá là thoải mái.
Thế nhưng, việc phải leo lên con dốc Hà Lan này mỗi buổi sáng làm tôi cảm thấy ghen tị với những đứa sống trong kí túc xá và được sử dụng xe buýt của trường. Khi nói chuyện với một đứa bạn sống ở đó, nó dường như như là một nơi khá sang trọng.
Hôm nay, tôi phải đi lên dốc Hà Lan lúc trời đã tối.
Lý do là bởi tôi đã để quên điện thoại của mình trong tủ khóa của trường. Không mang điện thoại bên người thật sự vô cùng khó chịu, tôi đã nhận thức ra được điều đó trong đau đớn.
Tôi có một buổi phỏng vấn xin việc hôm nay.
Mặc dù tôi đã đến vào giờ chỉ định nhưng người phụ trách lại không ở đó và một người nhân viên ở đó đã cáu gắt nói với tôi rằng: “Tôi đã thông báo cho cô về sự thay đổi qua điện thoại”. Đến lúc đó tôi mới nhận ra rằng mình đã để quên điện thoại ở trường.
Sau khi đợi một tiếng để người phụ trách trở về, tôi được phỏng vấn xong bị từ chối ngay tại chỗ do những thiếu sót của mình trong quá trình liên lạc.
Tờ sơ yếu lí lịch mà tôi đã bỏ công viết thật cẩn thận bị từ chối mà thậm chí không được đọc qua.
Vì những chuyện đã xảy ra, tôi cảm thấy như việc leo con dốc này ngày càng khó nhọc.
Sau khi đến trường và giải thích cho nhân viên phụ trách thì tôi được đi lấy điện thoại của mình.
Có khoảng mười cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ công ty mà tôi đã đến phỏng vấn.
[Haah.] Tôi thở dài một tiếng.
Khi tôi rời khỏi trường thì trời bắt đầu mưa. Đúng là tồi tệ.
Tôi lấy ô ra khỏi túi và quyết định đi theo ánh sáng được phát ra bởi những cây đèn đường.
Tôi lê bước xuống con đường lát đá, những âm thanh trầm đục vang lên theo mỗi bước chân tôi khi nó chạm đất.
Sau khi đi lên và xuống liên tục như vậy, chân tôi bắt đầu bị chuột rút.
Việc đi xuống một con dốc vào buổi tối và khi trời đang mưa có thể nói như một cực hình.
Trời mưa to dần dưới ánh sáng nhạt nhòa buổi đêm.
Cảm giác như khung cảnh xung quanh như đang phản chiếu cảm xúc của tôi vậy.
Bây giờ đã là 8:30 rồi, đáng lẽ tôi nên ăn tối, nhưng tôi lại không cảm thấy muốn ăn bất cứ thứ gì. nghĩ lại thì tôi cũng không còn cách nào khác ngoài việc đi mua vài gói cơm nắm tại cửa hàng tiện lợi.
[Mm?]
Đột nhiên, khi trở về thực tại, tôi thấy khung cảnh xung quanh đã thay đổi.
Lúc còn đang đang suy nghĩ vẫn vơ thì tôi đã nhỡ đi quá lộ trình thường ngày và bị lạc.
Tôi không phải là dân địa phương và hơn nữa còn là một đứa mù đường.
Tôi rùng mình trong bóng tối.
Ở phía xa của con đường, có thể thấy một ngôi nhà vẫn sáng đèn, tôi nhanh chóng chạy đến đó để hỏi đường.
Đó là một ngôi nhà hai tầng theo kiến trúc phương Tây với bức tường màu trắng xinh xắn và mái nhà màu xanh dương.
Phía trước ngôi nhà đặt mội biển hiệu.
- Sayo Shigure –
Trông như đây là một cửa hàng. Bởi vì tôi đã tốn quá nhiều thời gian để tìm được một nơi như này, tôi quyết định sẽ trú mưa ở đây. Xếp chiếc ô của mình lại, tôi bọc nó lại bằng một chiếc túi nilon trước khi để vào túi. Trên lối vào là một tấm biển gỗ với dòng chữ “Mở cửa" được viết một cách cầu kỳ trên đó.
Khi tôi đẩy cửa vào, một tiếng chuông trong trẻo vang lên.
Tôi đi thẳng đến tiền sảnh, có vẻ như nơi đây không phải là của hàng ngay từ đầu mà giống như là một căn nhà kiểu Tây được dùng làm cửa hàng sau khi được sửa lại hơn.
Tôi chờ xem có ai đang đến không nhưng có vẻ như là không có ai cả. Bởi vì tôi nghĩ rằng mình đã vào mà không có sự cho phép nên tôi thử cất tiếng hỏi.
[…Xin phép ạ~]
Không có tiếng trả lời.
Sau khi gọi thêm hai lần nữa thì tôi nghe thấy tiếng bước chân từ phía xa vọng lại.
Người xuất hiện từ cuối hành lang là một người cao ráo với khuôn mặt nghiêm túc. Anh ấy trông khoảng 20 tuổi hơn với chiếc áo màu đen và quần cùng màu. Nghĩ thì anh ấy trông cũng khá ưa nhìn, nhưng khi đánh giá kỹ lưỡng hơn thì tôi có chút bất ngờ. Có thể hơi thô lỗ để nói điều này nhưng anh ta không giống một người làm trong ngành phục vụ.
Khi nhìn thấy tôi, mắt anh ta nheo lại
Nghĩ rằng anh ấy hiểu rõ những gì tôi đang nghĩ, tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn. Tôi cảm thấy mình không được chào đón ở đây. “Nơi này đang mở cửa đúng không?” tôi hỏi anh ấy.
Anh ta gật đầu đồng ý và quay gót đi trong im lặng. Tôi có nên đi theo anh ta không?
Tôi đi theo anh ta đi vào trong.
Đi dọc theo hành lang, tôi được dẫn đến một nơi trông như phòng khách với những bức tường màu trắng ngà và sàn màu nâu chocolate. Ở đó có kê ba chiếc bàn tròn với khăn trải bàn in hoa.
Từ khung cửa sổ lớn cỡ khoảng người tôi, Có thể thấy một khu vườn ở ngoài nhưng do trời đã tối nên tôi chưa thể nhìn thấy nó.
Cho dù đã nhìn khắp xung quanh, tôi vẫn không thể quầy bán hàng đâu.
Giống như là tôi đang được dẫn đến một nơi ở cá nhân vậy, tôi cảm thấy căng thẳng một cách kỳ lạ.
Đột nhiên, tôi để ý thấy một thứ gì đó trên tường trắng.
Khi nhìn kĩ lại tấm bảng trên tường, tôi có thể thấy những dòng chữ được viết cầu kỳ trên đó.
THỰC ĐƠN HÔM NAY
Gosanyaki và Sữa Bơ Nóng [note28287]
Đó là menu à. Tôi không rõ về cả hai món này. Trong khi vẫn đang nhìn chằm chằm vào menu, tôi có thể nghe thấy tiếng lách cách của dao và nĩa vọng lại từ phía sau. Sau đó, người đàn ông lúc trước quay lại trong khi đang đẩy một chiếc xe đựng thức ăn.
Có vẻ là chỉ có một menu có sẵn và đây là một cửa hàng mà thức ăn vẫn sẽ được mang ra mà không cần đặt.
Sao cũng được.
Gosanyaki và Sữa bơ là món gì nhỉ? Trong khi tôi đang suy nghĩ thì một chiếc bánh castella và một ly sữa nóng đã được đặt lên bàn.
Thậm chí khi tôi nhìn kỹ lại thì đó vẫn không khác gì một chiếc bánh castella và một ly sữa ấm bình thường.
Tôi hỏi lại anh trai với khuôn mặt cứng nhắc đang đứng cạnh tôi.
[Xin lỗi, nhưng đây là bánh castella phải không?]
[Nó không phải là bánh castella, là Goyansaki castella]
[Vậy gosanyaki castella là gì?]
[Nó là một loại castella đặc biệt]
[Uwa~~!!]
Vậy ra gosanyaki castella là một loại castella đặc biệt. Sau khi chắp tay thì tôi cắm nĩa vào chiếc bánh castella.
[!]
Chiếc bánh này, nó ngon hơn mọi chiếc bánh castella mà tôi đã từng ăn cho tới giờ.
Lớp đường phủ ngoài được pha rất tốt tạo cảm giác giòn rụm thỏa mãn cho phần vỏ bánh khi ăn, phần bánh thì mềm và có vị ngọt dịu tạo nên một hương vị nhẹ nhàng và tinh tế.
Nó rất khác biệt so với những cái bánh castella sẽ hút hết nước bọt ta có trong miệng.
Mùi vị của sữa bơ nóng cũng rất hợp với chiếc bánh castella.
Ăn một miếng bánh castella và uống đầy một ngụm sữa bơ ấm ấp. Đó là một khoảng thời gian thật hạnh phúc.
Tôi xử lý chiếc bánh chỉ trong chốc lát.
Tôi nhận ra rằng anh phục vụ vẫn còn đang đứng cạnh bên và cảm thấy thật xấu hổ khi bị nhìn thấy cảnh mình đang ăn.
Để thoát khỏi cảm giá xấu hổ đó, tôi nói với anh ấy rằng chiếc bánh ngon tuyệt. Anh phục vụ chỉ nhắm mắt lại và không trả lời.
Tôi chậm rãi nhấp từng ngụm sữa còn lại, anh phục vụ có vẻ sẽ không rời khỏi phòng. Điều này có hơi chút kỳ lạ, cửa hàng này thường như vậy sao? Họ thường nói rằng "la làng là vàng, im lặng là kim cương" nhưng tôi quyết định sẽ chọn vàng ngày hôm nay.
[Tại sao loại bánh này lại được gọi là Gosanyaki?]
{Có rất nhiều lí do cho việc đó.}
{Đầu tiên, có vẻ như là tỉ lệ trứng khác với loại castella thông thường. 5 lòng đỏ trứng và 3 lòng trắng là công thức nguyên bản của nó và được dùng của bởi các thợ làm bánh.}[note28285]
{Ngoài việc đó, nó còn có ý nghĩa là muốn vượt qua cả ngũ vị}[note28289]
[Rác à?][note28290]
{Ngọt, chua, mặn, đắng và cay.}
[Thì ra là năm hương vị sao.]
[Thì ra là thay gomi[note28289] bằng gosan[note28292] để trở thành gosanyaki.]
[note28291]
{Vì nó thường được đặt bên trong một chiếc hộp gỗ cây chi hông khi biếu tặng nên người ta còn cho rằng nó có liên quan đến Dấu Niêm cây chi hông của Hoàng Thất Nhật.}[note28288]
[Heh~~]
Được tặng một chiếc bánh castella được bên trong một chiếc hộp bằng gỗ cây chi hông hẳn là sẽ rất vui đấy.
Khi tôi tìm được một công việc bán thời gian và bắt đầu có lương thì tôi muốn mua món đó để làm quà cho bố mẹ ở Tokyo.
[Thì ra đó là nguồn gốc của nó, em có thể ghi lại không?]
{Cứ tự nhiên.}
Trước khi tôi bắt đầu quên mất, tôi ghi lại một vài thông tin về loại bánh gosanyaki này vào trong sổ tay của mình.
Với một khuôn mặt hài lòng, tự tin rằng mình có thể nói về nó, tôi đóng cuốn sổ của mình lại. Khi đứng dậy, tôi làm rớt túi của mình và những thứ bên trong rơi ra ngoài.
[U-Uwa, tệ rồi!]
Một cuốn sách tôi đặt bên trong đã bị ướt có vẻ vì tôi đã không gói chiếc ô của mình cẩn thận vào túi sau khi sử dụng nó.
Đó là một quyển sách được ra mắt mười năm trước và bây giờ thì nó không còn xuất bản nữa. Tôi tự nguyền rủa sự hậu đậu của mình.
{Đó là?}
[Một cuốn sách quan trọng mà bây giờ không còn bán nữa.]
Nhân vật chính của cuốn sách là một chuyên gia dinh dưỡng tại căn tin của trường, kể về một câu chuyện ấm lòng về mối quan hệ giữa nhân viên và học sinh trong trường. Tác giả của cuốn sách là Shinonome Yohko-san, người đã viết những tiểu thuyết bí ẩn nổi bật trong vài năm qua. Mặc dù cô ấy không còn viết những câu chuyện như trong cuốn sách của tôi nữa nhưng tôi vẫn mong chờ những tác phẩm mới của cô ấy.
Đó là cuốn sách đầu tiên của cô ấy và tôi đã vô tình làm cho ấn bản đầu tiên quý giá của mình bị ướt.
Tôi tháo lớp vỏ bọc ra để kiểm tra tình trạng của nó.
[Uwa, nó ướt sũng rồi...]
Tôi cảm thấy hơi muốn khóc.
Thõng vai xuống, tôi nhặt lại những vật đã rơi ra ngoài và bỏ chúng vào trong túi.
Khi tôi đang nhặt đồ thì anh nhân viên đưa cho tôi thứ gì đó.
[Ah, thẻ sinh viên của tôi! Cảm ơn anh rất nhiều.]
Nó sẽ là một vấn đề lớn nếu tôi làm mất thứ đó, tôi cúi đầu thật thấp để cảm ơn.
{Tôi sẽ đóng cửa hôm nay.}
[Vâng, cảm ơn vì bữa ăn, vậy giá là bao nhiêu vậy?]
[......]
Anh phục vụ trở nên im lặng. Có lẽ nào anh ấy chưa nghĩ về nó? Không thể nào.
[Um, 2000¥ có đủ không?]
Không thể nào, vì nó là đồ ngọt siêu cao cấp mà, lẽ nào 2000¥ vẫn không đủ?
Đến mức 5000¥ hay hơn à?
Nhưng nó là một loại bánh sẽ được đặt bên trong chiếc hộp gỗ chi hông nên chắc hẳn là đắt lắm. Khi tôi chuẩn bị hỏi, onii-san phục vụ nói một điều thật nực cười.
{Về giá cả, tôi sẽ suy nghĩ sau.}
[Eh?]
{Hôm nay cô không cần thanh toán.}
[Không, điều đó thì...]
Bởi vì anh ấy không chấp nhận bất kì việc thanh toán gì, tôi ghi lại cho anh ấy tên của mình, địa chỉ liên lạc và tên ngôi trường mà tôi đang theo học.
{Hidaka Otome…?}[note28284]
[Vâng, đúng vậy.]
Hidaka Otome. Đó là cái tên mà cha mẹ đã đặt cho tôi sau khi suy nghĩ kĩ càng. Đó là một cái tên rất hiếm. Tôi nghĩ một trong những mục đích của cuộc đời mình là sống sao cho xứng với cái tên đó.
Anh nhân viên đọc tờ ghi chú một cách kĩ càng. Cảm thấy thật xấu hổ, tôi rời khỏi cửa tiệm sau khi cúi chào.
Khi tôi ra ngoài, cơn mưa đã dừng từ lâu. Sau khi đi vài bước, tôi ngoái lại nhìn lại cửa tiệm.
Sayo Shigure
Tôi nghĩ đó là một cửa tiệm vô cùng bí ẩn.
Đi được thêm vài bước thì tôi mới nhớ ra rằng mình không biết đường và quyết định quay trở lại cửa hàng.
Mặc dù nhìn anh phục vụ trông có vẻ bị làm phiền nhưng anh ấy vẫn cẩn thận chỉ đường cho tôi đến ga tàu.