Nhưng mà, thói quen khi ngủ của Thẩm Ngôn không riêng gì phải mở đèn ngủ, hình như em ấy còn…
Trong đầu Vương Đại Hải vang ong ong một trận, nhớ tới cẳng chân sáng loáng cùng vòng eo gầy gò của Thẩm Ngôn trong căn phòng ngủ mập mờ, khó nhịn mà nuốt nước miếng một cái, hơi lắp bắp: “Anh, anh đến phòng em ngủ với em, chờ em ngủ rồi, anh sẽ đi.”
“Em biết trước em vừa ngủ anh sẽ đi, em không ngủ được đâu.” Thẩm Ngôn được voi đòi tiên, ôm cánh tay cơ bắp cường tráng của Vương Đại Hải vào trong ngực làm nũng với anh, “Ca ca, xin anh đó xin anh đó, không thì em sẽ sợ chết mất.”
Vương Đại Hải căng thẳng không thôi, cánh tay bị Thẩm Ngôn ôm căng ra cứng như thép.
Anh không có một chút biện pháp nào với sự làm nũng của Thẩm Ngôn, trong bóng tối mặt đỏ bừng lên lấy hết dũng khí hỏi: “Vậy… Ngôn Ngôn, em… có thể mặc một ít quần áo không?”
Thẩm Ngôn: “A đúng, bình thường em ngủ không mặc đồ.”
Vương Đại Hải vội vã xua đi hình ảnh gay go trong đầu, sợ xấu hổ trước mặt Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn: “Sao anh biết em ngủ không mặc đồ?”
Vương Đại Hải hít sâu một hơi, đề phòng mê muội.
Anh đang muốn giải thích, Thẩm Ngôn bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Đúng rồi, tối hôm ấy anh đi kiểm tra em có đạp chăn hay không.”
Vương Đại Hải chợt phun sạch ngụm khí vừa mới hít vào.
“Hôm nay mặc quần áo ngủ.” Thẩm Ngôn sảng khoái đồng ý.
Cuối cùng Vương Đại Hải cũng coi như thoáng yên tâm, anh có thành thật đến mấy thì dù sao cũng là đàn ông, huống hồ còn là lão xử nam cấm dục nhiều năm, dục vọng một khi mở chốt, Vương Đại Hải chỉ có thể bảo đảm mình sẽ không làm gì với Thẩm Ngôn, nhưng không cách nào bảo đảm sẽ không ăn bớt ăn xén.
Thẩm Ngôn dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt xong xuôi, chỉ lo còn chưa kịp ngủ đã đột nhiên có điện lại, rửa mặt xong, cậu dùng di động chiếu sáng quay về phòng ngủ mặc quần áo ở nhà vào, lại ôm chăn gối chạy đến phòng Vương Đại Hải, chiếm gần một nửa cái giường, sau đó rúc vào trong chăn giả vờ ngoan ngoãn.
Vương Đại Hải để ý nghe động tĩnh của Thẩm Ngôn, tắm táp chậm rì rì, dây dây dưa dưa ở trong phòng tắm, nghĩ cứ lề mề thêm một chút không chừng Thẩm Ngôn đã ngủ mất rồi, có thể giảm bớt sự lúng túng khi tỉnh táo nằm trên cùng một cái giường. Thẩm Ngôn ở trên giường chờ mãi không thấy Vương Đại Hải vào, phỏng đoán ra tâm tư Vương Đại Hải, tương kế tựu kế, đầu tiên là rúc trong ổ chăn chơi điện thoại, nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân liền một giây khóa màn hình nhắm tịt mắt lại.
Vương Đại Hải đứng ở cửa một lát, thấy gò núi nhỏ nhô lên trên giường không nhúc nhích, nghĩ thầm Thẩm Ngôn quả nhiên đã ngủ, lúc này mới thả nhẹ bước chân cẩn thận dè dặt tới sát bên mép giường nghiêng người nằm xuống, giữ khoảng cách lớn nhất với Thẩm Ngôn.
Bằng không… trải chăn đệm nằm dưới đất đi? Vương Đại Hải tâm thần không yên nghĩ.
Nhưng đáp án này rất nhanh liền bị anh phủ quyết.
Mình bảo đảm không làm gì hết là được, tuyệt đối không làm, Vương Đại Hải yên lặng hạ quân lệnh trạng, liều mạng thuyết phục mình ở lại trên giường, cơ hội cùng giường cùng gối với Thẩm Ngôn cả đời nói không chừng chỉ có một lần này, dù cho chính giữa cách xa tận một mét.
Cho nên, kêu Vương Đại Hải xuống đất ngủ… anh không nỡ.
Một bên khác, Thẩm Ngôn cuộn tròn trong chăn cũng rất không có tiền đồ mà tim đập tăng tốc, cậu nghiêng người nằm hướng mặt về phía Vương Đại Hải, lỗ tai dán vào gối, có thể rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập của mình, cậu lặng lẽ lấy tay chặn ngực, muốn đè chú thỏ con nhảy nhót không thôi trong lồng ngực lại, nhưng lại ngẫm nghĩ tới một loạt mưu kế tiếp theo của mình, tim lại càng nhảy đến khoa trương hơn.
Thẩm Ngôn mím mím môi, vung một chân, động tác tự nhiên trở mình, cũng thuận theo một phen tư thế này, kẹp chăn trên người vào giữa hai chân, ôm lấy cái chăn cứ như ôm gối ôm, toàn bộ sau lưng đều lộ ra ở bên ngoài.
Vương Đại Hải căng lên như một bức tượng điêu khắc, trong phòng ngủ không có một chút âm thanh nào, động tĩnh Thẩm Ngôn vươn mình đạp chăn liền hết sức rõ ràng. Phòng ngừa bạn nhỏ đạp chăn là hạng mục chuyên môn của Vương Đại Hải, anh chống người lên, rón rén muốn giúp Thẩm Ngôn đắp chăn lại, nhưng chân Thẩm Ngôn kẹp chăn và tay ôm chăn đều không nhúc nhích, Vương Đại Hải dùng lực cố kéo, Thẩm Ngôn liền mơ mơ màng màng hừ hừ, dáng vẻ như bị đánh thức.
Vương Đại Hải đợi một chốc, thấy Thẩm Ngôn không có khuynh hướng muốn buông tay hoặc lỏng chân, sợ cậu cảm lạnh, chỉ đành chia một nửa ổ chăn của mình qua, bao Thẩm Ngôn vào.
Thẩm Ngôn ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Vương Đại Hải nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhắm hai mắt đếm cừu, để đề phòng mình nghĩ bậy nghĩ bạ, Vương Đại Hải còn tăng cao độ khó khi đếm cừu, thỉnh thoảng một hơi có tận vài con cừu nhảy qua, làm một chút toán cộng, lại thỉnh thoảng bỏ thêm một con sói, làm một phép toán trừ.
Cứ như vậy không biết qua bao lâu, cuối cùng Vương Đại Hải cũng coi như có một chút buồn ngủ.
Để hoàn thành kế hoạch, Thẩm Ngôn vẫn luôn kiên cường chống đỡ không ngủ, thấy Vương Đại Hải đã một hồi lâu không có động tĩnh, Thẩm Ngôn liền ở trong ổ chăn sột sột soạt soạt, Vương Đại Hải mơ mơ màng màng nghe thấy, lại không để ý, chỉ tưởng cậu nhóc ngủ không thành thật.
Nửa phút sau, một cái quần ngủ bị Thẩm Ngôn chậm rãi đạp xuống dưới chân.
Lại qua nửa phút sau, một cái áo ngủ cũng nối gót theo quần.
Trên người Thẩm Ngôn chỉ mặc một bộ đồ hôm qua Vương Đại Hải tự tay giặt cho cậu, vải vóc rất ít, yên tĩnh ngủ đông một trận, đoạn lập tức trở mình về phía Vương Đại Hải, rồi lại trở mình, lăn lông lốc vào trong lòng Vương Đại Hải, Vương Đại Hải vốn nằm nghiêng hướng về phía Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn lăn một vòng như thế, hai người vừa vặn hình thành tư thế mặt đối mặt dính sát vào nhau.
Vương Đại Hải nửa mê nửa tỉnh bị một phát giật mình tinh thần run rẩy, một thân cơ bắp rắn chắc đều run run run run!
Thẩm Ngôn suýt nữa bị đợt run của Vương Đại Hải chọc cười ra tiếng, may mà cậu vẫn nhịn được, gương mặt có vẻ như điềm tĩnh, còn nhấc một chân lên đặt trên hai chân Vương Đại Hải, kề trán trên xương quai xanh Vương Đại Hải, phát ra một tiếng nói mê nhỏ bé mềm ngọt, xong không lên tiếng không nhúc nhích nữa.
Lúc ngủ Vương Đại Hải mặc áo thun quần cộc, cả cánh tay và cẳng chân đều lộ ra bên ngoài, trong bóng tối, những chỗ da dẻ không có quần áo che chắn ấy đều tiếp nhận được một loại tín hiệu xúc cảm bóng loáng mềm mại, hầu kết Vương Đại Hải khẽ lăn, tim đập đến đau cả khoang ngực, tay anh run run nhấc chăn lên một góc, không thể tin liếc vô bên trong một cái, trong tích tắc liền bị một vùng trắng bóc đòi mạng chói cho nhắm tịt mắt lại.
Thẩm Ngôn cảm giác được không khí lạnh chui vào, biết là Vương Đại Hải đang vén chăn nhìn lén, khóe môi hơi cong lên.
“…” Vương Đại Hải nhanh chóng đè chăn xuống, nội tâm kinh hãi chấn động chẳng khác nào một ngàn quả bom nguyên tử tranh nhau nổ vang trong đầu, trong lòng vua nấm liên tiếp dâng lên từng đám từng đám mây hình nấm bự chảng! Gần như nổ đến độ anh không có cách nào suy nghĩ!
“… Ngôn, Ngôn Ngôn?” Vương Đại Hải hốt hoảng hạ thấp giọng hô hoán, “Ngôn Ngôn quần áo em đâu?”
Người thành thật sống gần ba mươi năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người ngủ ngủ đột nhiên mông truồng!
Quả thực có thể lên chương trình «Những điều kỳ bí» luôn rồi!
—— Tại sao thiếu niên thanh xuân mộng du cởi quần áo? Áo ngủ quần ngủ rốt cuộc tung tích nơi nao? Là thời không thần bí vặn vẹo? Là trò đùa thiện ý của sinh vật ngoài hành tinh? Hay là, sự mê hoặc không tiếng động từ tiểu hồ ly?
Thẩm Ngôn quyết tâm không lên tiếng, chỉ dèo dẹo dính lấy Vương Đại Hải không tha, tim cậu đập cực nhanh, nếu đổi thành người có đầu óc xíu thì lúc này Thẩm Ngôn đã lòi đuôi, ngặt nỗi Vương Đại Hải thực sự quá ngây thơ, trực tiếp bị thả thính đến độ CPU chết máy, tim đập tựa như cách hai dặm vẫn có thể nghe thấy, hoàn mỹ che giấu nhịp tim của Thẩm Ngôn.
Cái đầu hồ ly giảo hoạt của Thẩm Ngôn vận chuyển thần tốc, lập mưu nếu như Vương Đại Hải xuống giường chạy trốn thì cậu phải thay đổi kịch bản thế nào, cơ mà Vương Đại Hải lại chậm chạp không trốn.
Anh chỉ căng cứng cơ bắp toàn thân, không hề nhúc nhích nằm nghiêng ở trên giường, cảm nhận mùi vị tốt đẹp khi được ôm Thẩm Ngôn vào lòng, thân thể cứng ngắc như một pho tượng đá cực nóng. Vương Tiểu Hải cũng hăng hăng hái hái rời giường trực đêm, gác trên bắp đùi Thẩm Ngôn, dùng một con mắt lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm tri kỷ cuộc đời chưa từng gặp mặt của mình – Thẩm Tiểu Ngôn.
Cảm giác được thứ đang kề sát bên chân, Thẩm Ngôn cẩn thận dè dặt nuốt một ngụm nước bọt, mặt mũi dần dần đỏ bừng lên.
Trong phòng ngủ yên tĩnh một chốc, Vương Đại Hải bỗng nhiên khàn giọng kêu: “Ngôn Ngôn, em… dậy chưa?”
Thẩm Ngôn ngủ cứ như chết rồi.
Lúc này Vương Đại Hải không dễ tin vậy nữa, cứ đứt quãng kêu nhiều lần, nhưng Thẩm Ngôn thực sự không hề lộ ra chút dấu hiệu giả vờ nào, Vương Đại Hải lại dao động bối rối, nghĩ thầm có thể là thằng nhóc ngủ trần đã quen, mặc quần áo không thoải mái, cho nên nửa mê nửa tỉnh cởi áo ngủ ra mất.
Nhận định Thẩm Ngôn đang ngủ, Vương Đại Hải nhất thời bị tình dục làm choáng váng đầu óc, trong lòng vừa mạnh mẽ lên án mình là một tên không biết xấu hổ, vừa căng cái mặt già nua, há miệng run rẩy phạm vào một tội nặng tày trời!
—— Anh vươn một tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Ngôn.
Cánh tay cường tráng mạnh mẽ vòng qua tấm lưng trơn bóng của Thẩm Ngôn, thân thể hai người lập tức dán nhau càng chặt hơn.
Chỉ một lần vậy thôi, đời này mình chỉ không biết xấu hổ một lần như thế thôi, lần này không ôm cả đời đều hối hận… Vương Đại Hải mặt đỏ tới mang tai, nhắm tịt hai mắt, đem cái gì mà đạo đức, cái gì mà nguyên tắc, quăng hết lên chín tầng mây.
Mà ngay mấy giây sau khi Vương Đại Hải giải phóng bản thân ôm lấy Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn cũng duỗi một cánh tay ra ôm lấy eo Vương Đại Hải, đó là một động tác “ôm” rất kiên định, rất rõ ràng, một xíu ý tứ lề mề mơ mơ màng màng cũng không có, căn bản không giống một cử chỉ vô tâm trong giấc mộng. Vương Đại Hải tưởng mình bị điên ảo tưởng lung tung, vội rũ mắt nhìn xuống, trong vòng tay anh, Thẩm Ngôn mở to đôi mắt đẹp đẽ, ánh mắt trong trẻo, tựa như một giây cũng chưa từng ngủ.
“A!” Vương Đại Hải đột nhiên lùi lại, suýt nữa lăn xuống giường.
Thẩm Ngôn dùng sức ôm lấy Vương Đại Hải, kéo kéo anh về phía bên mình, nói: “Cẩn thận, ngã bây giờ.”
Vương Đại Hải luống cuống tay chân ổn định thân hình, toàn thân căng thẳng như chim sợ cành cong, nom tư thế như chỉ cần Thẩm Ngôn trách anh một câu anh sẽ lập tức cuốn gói bỏ mạng thiên nhai vậy.
“Ca ca, ” Thẩm Ngôn bắt lấy một bàn tay Vương Đại Hải, đặt lên trước ngực mình.
“Ngôn Ngôn, em đừng quậy…” Vương Đại Hải vừa sung sướng vừa lúng túng, xấu hổ chỉ muốn rút tay về.
Thẩm Ngôn nhẹ giọng nói: “Không phải, anh cảm nhận trái tim em đập nè.”
Da dẻ hơi lạnh trước ngực bị bàn tay cực nóng của Vương Đại Hải dán vào rất thoải mái, tim Thẩm Ngôn lại đập càng nhanh hơn, cậu cúi đầu xuống, chôn mặt vào hõm cổ Vương Đại Hải, mềm mại nói: “Em cũng nhịp một phút nè, ca ca.”
Trong lòng Vương Đại Hải trống rỗng một giây, linh hồn nhỏ bé từ trong đỉnh đầu nhảy lên bay ra ngoài, du đãng ở bên ngoài một vòng, lại lạnh lẽo chui về, Vương Đại Hải run run tay, nhìn Thẩm Ngôn chằm chằm: “Ngôn Ngôn, em là… em có ý gì?”
Thẩm Ngôn mở miệng, cố ý dùng hơi thở ấm áp đảo qua cổ Vương Đại Hải: “Ca ca, anh có thích em không?”
Vương Đại Hải bị luồng khí ấm này thả bả tới nửa người tê rần, miệng lưỡi vụng về cầu xin khoan dung: “Anh sai rồi, em đừng mang anh ra nói đùa…”
“Em không nói đùa với anh.” Thẩm Ngôn ở trong lòng Vương Đại Hải nhoi tới nhoi lui, mềm nhũn làm nũng hỏi, “Anh chỉ cần nói có thích hay không thôi? Có thích không? Thích? Không thích?”
Vương Đại Hải hồn bay lên trời, toàn thân xụi lơ thành một đống bùn nhão, lý trí tháo chạy toàn diện, đầy mắt đầy tim đều là vật nhỏ vừa ngọt vừa dẹo trong lồng ngực, cái gì cũng quên sạch không còn một mống, vì vậy một lát sau, Vương Đại Hải run giọng nói: “Thích, anh… thích em.”
“Em cũng thích anh.” Thẩm Ngôn ngồi phắt dậy, chăn từ trên vai cậu trượt xuống, trong bối cảnh tối tăm hiện lên một đường viền màu trắng mảnh khảnh, thiếu niên tinh thần phấn chấn, hai mắt trong vắt gợn sóng nhìn Vương Đại Hải, ngữ điẹu nhẹ nhàng như một giọt nước nhỏ chầm chậm rơi xuống phiến lá, “Anh ơi, mình yêu nhau đi!”
Hết chương