Đưa Thẩm Ngôn đi học xong, Vương Đại Hải về công ty bận rộn làm việc.
Từ khi dựa vào việc trồng nấm mối đen kiếm được xô vàng đầu tiên, Vương Đại Hải vẫn chưa từng ngừng bước chân mở rộng nghiệp vụ.
Tính cách Vương Đại Hải mặc dù hàm hậu, nhưng thiên về phương diện nắm bắt nhu cầu thị trường lại có một loại nhạy cảm trời sinh, thời gian mười năm, hiện anh đã thuê một khu vực tương đối lớn, không chỉ trồng mỗi một loại nấm mối đen, mà là cái gì kiếm được tiền thì trồng cái đó, chỉ có điều bởi vì trồng nấm lập nghiệp, cho nên danh hiệu “vua nấm” vang dội vẫn luôn mang theo trên đầu, người trong nghề ở địa phương vừa nhắc tới vua nấm đều biết là Vương Đại Hải.
Công ty Vương Đại Hải cách Nhị Trung rất gần, nhân viên làm việc ở nơi này không nhiều, chủ yếu là phụ trách xử lý mấy chuyện kiểu như đơn đặt hàng vãng lai, khách hàng tiêu thụ, tài chính, phần lớn công nhân của Vương Đại Hải đều làm ở trang trại vùng ngoại ô.
Trước khi công ty phát triển, mỗi ngày Vương Đại Hải đều ở vườn gieo trồng với công nhân, đi sớm về tối mọi việc tự làm, thậm chí còn từng tự mình xắn tay áo xuống ruộng làm việc. Bây giờ trên quỹ đạo sự nghiệp, chỗ làm việc chủ yếu của Vương Đại Hải đã biến thành văn phòng, có điều mỗi tuần anh vẫn cứ tranh thủ đến chỗ trồng trọt xem xét. Liếc mắt một cái nhìn ruộng đồng không thấy cuối, nhấp nhô trùng điệp, gợn sóng xanh biếc chập trùng trong gió, sông lớn và khe nước dâng trào… Mỗi khi nhìn thấy những thứ đó, các loại chuyện phiền lòng của Vương Đại Hải đều bị quét đi sạch sành sanh, cảm thấy trời đất bao la, ngoại trừ người nhà thì không có gì đáng để lo lắng.
Vương Đại Hải xử lý xong công việc là buổi chiều ba giờ, anh đang đi ra ngoài công ty, suy nghĩ buổi tối làm món gì ngon, thông báo wechat bỗng nhiên vang lên, Vương Đại Hải nhìn, là bí kíp dưỡng da bảo dưỡng cho nam thật dài mà Vương Tiểu Khê gửi tới, cùng với một danh sách mỹ phẩm dưỡng da chi tiết.
Vương Tiểu Khê: “Anh, đây là danh sách em lập ra theo chất da của anh, anh nghiên cứu một chút nha.”
Vương Đại Hải lập tức đáp: “Được.”
Bên phía Vương Tiểu Khê yên tĩnh một chốc, lại nói: “Anh, có phải là anh thích ai không?”
Vương Đại Hải lập tức phủ nhận: “Không phải, không thể nào, đừng nói bừa.”
Vương Tiểu Khê lo lắng vô cùng: “Anh, nếu như anh thích ai nhất định phải nói với em nha, em sẽ không cười anh đâu, hơn nữa em còn có thể giúp anh trấn áp.”
Nếu như đổi người khác làm anh trai mình thì Vương Tiểu Khê chắc chắn sẽ không quản nhiều như vậy, nhưng Vương Đại Hải thực sự quá dễ lừa, một kim cương Vương lão ngũ thành thật lại ngây thơ như thế, Vương Tiểu Khê thật sự sợ anh cậu sơ ý bị người ta đùa bỡn.
Vương Đại Hải nghiêm túc nói: “Thật sự không có, anh của em tốt xấu cũng là ông chủ công ty, ngày nào không gặp khách hàng, không thể luôn mặt mày xám xịt đúng không?”
Hôm nay lại biến thành ông chủ công ty rôi? Không tự xưng tổng tài nữa hả? Vương Tiểu Khê nặng lòng nghi ngờ, giả ý phụ họa: “Anh nói đúng.”
Vương Đại Hải thở phào nhẹ nhõm, lên cái xe cùi của anh, mang theo danh sách mỹ phẩm dưỡng da lái về phương hướng phố thương mại.
Mình chỉ thuần khiết là vì gặp khách hàng có mặt mũi thôi, Vương Đại Hải điên cuồng kiếm cớ cho hành vi của chính mình —— khách hàng nhìn thấy ông chủ tinh tinh thần thần được bảo dưỡng tốt, cũng càng muốn đặt hàng không phải sao?
Vì vậy mười lăm phút sau, trước quầy chuyên doanh mỹ phẩm dưỡng da của một trung tâm thương mại đột nhiên mọc ra một tòa tháp sắt không hề có một tiếng động.
Sau quầy trưng bày sáng lấp loá, cô nhân viên trang điểm tinh xảo nhìn người đàn ông anh tuấn đứng sững ở phía trước nở nụ cười xinh đẹp, đang muốn mở miệng bắt chuyện, người đàn ông bỗng nhiên quay người độ tại chỗ, mang theo hai cái lỗ tai đỏ chót nhanh chóng đi ra.
Vương Đại Hải quẫn bách đến mặt mũi đỏ bừng tới tới lui lui dạo qua mấy vòng giữa các quầy chuyên doanh mỹ phẩm dưỡng da lớn, dùng khóe mắt liếc liếc chung quanh, thêm vào một thân cơ bắp, so với khách tới mua đồ, ngược lại càng giống như lục lâm hảo hán phụ trách đến điều tra địa hình trước khi đánh cướp…
Trong khu chuyên doanh mỹ phẩm và đồ dưỡng da, khuôn mặt hoặc thời thượng bạo ngược hoặc mỹ diễm tuyệt luân của người mẫu quốc tế và nghệ nhân nổi tiếng ở trên biển quảng cáo dùng ánh mắt lãnh ngạo nhìn Vương Đại Hải, chai chai lọ lọ nhỏ bé tinh xảo đắm chìm trong ánh đèn đã được tận lực thiết kế, mấy cô gái chọn hàng trước quầy chuyên doanh cùng với nhân viên đều là dáng vẻ mặt mũi trang phục cẩn thận tỉ mỉ, một cô gái trước một quầy chuyên doanh hàng hiệu loại dường như nói sai câu gì đó, nhân viên phía sau lập tức phát ra một tiếng cười nhạo ngắn ngủi… vô số chi tiết nhỏ đan ra một chiếc lưới trong khu vực bé nhỏ này, hết thảy trong lưới đều bị bao phủ bởi bầu không khí đắt đỏ, kiêu ngạo, thời thượng, đáng thương vua nấm cái gì cũng không hiểu, nhưng anh biết là chỉ cần mình vừa mở miệng nói chuyện thôi là có thể chọc cô gái bán hàng cười chết.
Sau khi tiến hành một phen xây dựng tâm lý dài lâu, Vương Đại Hải nhận ra là nếu như mình còn không mua gì thì sẽ bị bảo vệ tuần tra theo dõi, lúc này mới kiên trì mở danh sách trong điện thoại ra, nhắm chuẩn một quầy chuyên doanh đi tới.
Tuân theo nguyên tắc ít nói ít sai, hai cánh môi mỏng của Vương Đại Hải mím thành một đường, chỉ xoay màn hình điện thoại về phía nhân viên, chỉ chỉ thứ mà mình cần ở trên đó.
“Tiên sinh muốn mua loại sữa dưỡng da này sao?” Nhân viên tò mò đánh giá Vương Đại Hải.
Vương Đại Hải lời ít ý nhiều: “Đúng.”
Nhân viên không nói hai lời, trực tiếp xuất hóa đơn cho Vương Đại Hải, Vương Đại Hải như trút được gánh nặng, cầm hóa đơn đi trả tiền xong trở về lấy đồ, toàn bộ quá trình chỉ nói ba chữ, “đúng” và “cảm ơn”.
Lần đầu thăm dò thành công, Vương Đại Hải hết sức hài lòng, y vậy mà làm mấy hiệp, cuối cùng cũng gom đủ đồ trên danh sách.
Rất hiển nhiên, xí nghiệp gia nông dân vua nấm sắp hoa lệ xoay mình trở thành nam tinh anh bá đạo tổng tài!
Tối hôm đó, Thẩm Ngôn tan học về nhà, đẩy cửa một cái liền nhìn thấy Vương Đại Hải buộc tạp dề bận rộn trước kệ bếp, trên bàn là một đĩa cá kho chua ngọt, một đĩa thịt kho tàu, một đĩa cải xào, Vương Đại Hải còn bưng một bát to canh nấm dưỡng sinh đặt lên trên bàn.
“Về rồi à.” Vương Đại Hải cười ha hả bắt chuyện với Thẩm Ngôn, “Nhanh rửa tay ăn cơm.”
Sáng nay lúc Vương Đại Hải hỏi Thẩm Ngôn buổi tối muốn ăn gì, Thẩm Ngôn trả lời là “gì cũng được”, cho nên Vương Đại Hải liền tùy tiện làm, Thẩm Ngôn rửa tay xong trở về, ngượng ngùng hỏi: “Ca ca, làm nhiều như vậy có thể ăn hết hả?”
“Có thể, yên tâm.” Vương Đại Hải đẩy một bát cơm nóng hổi đầy ắp qua, phóng khoáng nói, “Em không tưởng tượng nổi lượng cơm ăn của anh đâu.”
Thẩm Ngôn phì cười ra tiếng, Vương Đại Hải nhất thời hối hận một cách khó hiểu, hối hận không thể nhai luôn đầu lưỡi.
Dù sao thì sức ăn lớn thật sự là không hề dính dáng chút nào đến hai chữ xinh xắn!
Thẩm Ngôn đoan đoan chính chính ngồi xuống cạnh bàn, giơ đũa lên, lại không vội vã ăn cơm, mà là mở miệng nói: “Ca ca, em muốn thương lượng với anh một chuyện.”
Vương Đại Hải vội bảo: “Em nói đi.”
Bộ dạng Thẩm Ngôn rất biết điều, nho nhã nói: “Mỗi buổi sáng và buổi tối em đều ăn cơm ở đây, mỗi tháng nên giao cho anh một số tiền mua đồ ăn nhất định.”
“Không cần!” Vương Đại Hải sững sờ, vui vẻ, “Bạn học à em không cần khách khí, em trai anh nhờ anh chăm sóc em, sao anh có thể lấy tiền của em.”
Thẩm Ngôn kiên trì: “Cái này không liên quan tới ai nhờ ai, mà là phải đưa, trong tay em còn rất nhiều tiền mừng tuổi…”
“Đừng đừng đừng, em tự giữ lại đi.” Vương Đại Hải liên tục xua tay, “Không thì chờ tiền mừng tuổi của em xài hết rồi thì làm sao?”
“Em đi làm thêm vào kỳ nghỉ.” Gương mặt Thẩm tiểu thiếu gia loáng thoáng nóng lên, “Được nghỉ hè em liền đi.”
Vương Đại Hải vẫn lắc đầu, giọng nói dịu dàng khoan dung: “Nếu em trai anh lớp thật vất vả mới được nghỉ hè mà còn phải mỗi ngày đi ra ngoài làm thêm kiếm tiền, anh sẽ đau lòng chết. Không thì thế này đi, em cứ tính cho anh một tháng năm trăm, trước hết ghi sổ, chờ em tốt nghiệp đại học có công việc rồi trả một lần, anh không lấy lãi. Lại nói, cái thân thể nhỏ bé của em một bữa có thể ăn bao nhiêu?”
“Em ăn rất được đó.” Thẩm Ngôn vỗ vỗ cái bụng bằng phẳng của mình, thấy Vương Đại Hải chỉ cười, cũng cười theo, “Ca ca sao anh lại tốt như vậy? Đối với ai anh cũng tốt như vậy sao?”
“Không.” Vương Đại Hải hàm hậu phủ nhận, “Đối với ai cũng tốt sao được, cũng không tốt nổi… em gắp miếng thịt này đi, thịt ba chỉ, ăn ngon.”
Thẩm Ngôn nghe lời đưa đũa, gắp một cục thịt kho tàu to hình dáng đặc biệt ngay ngắn, từng đường mỡ nạc giao nhau, cảm giác loại thiện ý nho nhỏ, rồi lại thật lòng chất phác này mình đã rất lâu không được nhận, khiến viền mắt cậu hơi hơi chua xót.
Chàng đốn củi lương thiện bế tiểu hồ ly lên, dùng bàn tay ấm áp nắm lấy bốn cái đệm thịt nhỏ lạnh băng, sưởi ấm cho tiểu hồ ly, tiểu hồ ly trước giờ luôn giảo hoạt bị ấm thành một cục lông không hề có sức uy hiếp.
Sau khi ăn xong, Thẩm Ngôn vào thư phòng làm bài tập.
Một hơi viết hơn một giờ, Thẩm Ngôn duỗi eo mệt mỏi đứng dậy, muốn đến phòng vệ sinh, cửa thư phòng Vương Đại Hải đối diện sofa phòng khách, cho nên Thẩm Ngôn vừa mở cửa liền nhìn thấy bóng lưng Vương Đại Hải ngồi ở trên sofa.
TV trên tường đối diện Vương Đại Hải đang chiếu phần «Tình yêu nông thôn», âm lượng TV chỉnh đến mức rất nhỏ, trước ghế sofa bày một cái thùng gỗ nhỏ để ngâm chân, hai cái chân lông rắn chắc nhét thùng gỗ nhỏ đầy ắp, một cái khăn lau chân mới tinh gấp lại trên ghế nhỏ bên cạnh, mà Vương Đại Hải trên sofa thì hai tay kéo hai góc một cái mặt nạ, giơ mặt nạ lên thật cao nhắm ngay mặt mình, chỉ lát nữa là sẽ đắp xuống…
Thẩm tiểu hồ ly rất hư rất hư hỏng nhẹ tay nhẹ chân đi tới phía sau Vương Đại Hải, bỗng khe khẽ kêu lên một tiếng: “Ca ca.”
“A!” Vương Đại Hải cả kinh phát ra một tiếng gầm nhẹ, hổ khu chấn động, suýt nữa nhét mặt nạ xuống dưới mông.
Thẩm Ngôn nhịn cười đến đau mặt, vô tội hỏi: “Đang đắp mặt nạ hả?”
“A, tùy tiện đắp thôi.” Vương Đại Hải thấy chuyện đắp mặt nạ đã bại lộ, liền không phủ định thêm, hoảng hoảng hốt hốt mở bàn tay ra, kéo phẳng cái mặt nạ bị nắm đến nhăn nhúm, anh sợ Thẩm Ngôn cảm thấy mình ẻo lả, nói dối trắng trợn, “Cái này của em trai anh, nó bỏ quên trong nhà nên anh liền đắp chơi…”
“À.” Thẩm Ngôn hơi xoay chuyển tròng mắt, vòng qua ghế sofa đi tới trước mặt Vương Đại Hải, nhận lấy mặt nạ trong tay Vương Đại Hải hỏi, “Anh biết đắp không? Em giúp anh?”
“Được, được.” Vương Đại Hải chột dạ gật đầu liên tục.
Thẩm Ngôn quỳ một chân trên sofa, một chân chống đất, tư thế này thoạt nhìn có chút giống như muốn cưỡi ở trên đùi Vương Đại Hải, mà trên thực tế thì lại không chút đụng chạm, cậu mặc một bộ quần áo ở nhà, nút cổ áo đầu tiên không cài, xương quai xanh đường nét xinh đẹp vừa vặn ngay tầm mắt Vương Đại Hải, tối hôm qua Vương Đại Hải nghẹn một đêm không phát tiết, đang là lúc mẫn cảm không chịu nổi thính, bị tư thế của Thẩm Ngôn trêu chọc đến tà niệm bộc phát, vội vàng quay sang hướng khác không dám nhìn nữa.
Thẩm Ngôn nhìn xuống Vương Đại Hải, thông qua biểu cảm biến hóa của Vương Đại Hải mà đoán ra tám chín phần quỹ đạo suy nghĩ của anh, khóe môi cậu sung sướng cong cong, cầm mặt nạ trong tay tỉ mỉ đắp lên gương mặt anh tuấn mà rất có hương vị đàn ông của Vương Đại Hải, lại dùng bụng ngón tay miết miết mép mặt nạ không dính chặt, lại cứ như đang sờ mặt Vương Đại Hải, Vương Đại Hải xấu hổ đến hai má nóng bỏng, mặt nạ lạnh băng trên mặt nhanh chóng bị anh chườm nóng hổi.
Thẩm Ngôn giúp Vương Đại Hải đắp mặt nạ xong lại không lập tức đi, mà là đứng ở trước sofa xem TV, đọc ra bốn chữ dưới góc phải: “Tình yêu nông thôn?”
Vương Đại Hải sợ Thẩm Ngôn chê mình quê mùa, vội vàng điều động toàn bộ tri thức thời thượng trong đầu, nhớ lại từ ngữ Vương Tiểu Khê quen dùng lúc nói chuyện, nói một câu không ra ngô ra khoai gì: “Ừm, phần «Tình yêu nông thôn», ngày thường anh rảnh rỗi hay thích hóng phim.”
Vai Thẩm Ngôn run lên.
Vương Đại Hải xuyên thấu qua hai cái lỗ nhỏ trên mặt nạ nhìn Thẩm Ngôn, trong lòng nong nóng, anh bị luồng nhiệt độ này kích động, tiếp tục vụng về dát vàng lên mặt mình: “Em trai anh nói chưa từng thấy ai như anh, cuộc sống về đêm của các tổng tài khác đều rất phong phú, chỉ anh mỗi ngày ở nhà xem TV, ha ha.”
“Ừm, quả thực… em đến phòng vệ sinh.” Thẩm Ngôn qua loa trả lời một câu, đột nhiên cứ như buồn tè quay đầu nhanh chân đi vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại im hơi lặng tiếng ngồi chồm hỗm xuống đất cười như điên.
Người này… Thẩm Ngôn cười đến hai vai run rẩy, sao lại đáng yêu vậy chứ!?
Hết chương