Quán Ăn Nhỏ Của Mỹ Nhân

chương 35: trà sữa hoa quế hương rượu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sấm mùa xuân vang lên một tiếng.

Mây đen cuồn cuộn, che đi ánh sáng mặt trời.

Hạnh hoa quán cũng thuận theo lờ mờ.

Mưa to như vây, sợ là sẽ không có khách mới đến nhà thôi?

Nguyệt Nha Nhi nhìn phía ngoài cửa sổ một chút, xoay người, lấy ra dao đánh lửa, dùng lửa đốt dây dầu, đốt ba cây nến trên giá.

“Thực sự là thật không tiện.”

Nàng có chút thẹn thùng, hướng hai cái khách mời nói: “Hôm nay đúng là trời không tốt.”

Viên cử nhân sờ soạng ăn xong một cái bánh bao lúa mạch măng mùa xuân, sang sảng cười to: “Đây là ông trời giữ khách đây!”

Hắn thấy có tâm cảnh, tâm tình của văn nhân, đứng dậy đẩy ra song cửa, ngâm xướng nói: “Chưa nghe xuyên lâm đánh diệp thanh, ngại gì ngâm khiếu thả từ hành.”

“Từ này nên dùng vũ điều.”

Tô Vĩnh một bên gạt vụn hạt trên môi, phụ họa nói: “Nên xướng như vậy —— “

Chỉ thấy hắn đằng một hồi đứng dậy, chân hướng về trước, tay sờ một cái, bắt đầu xướng nói: “Chưa nghe —— xuyên lâm đánh diệp thanh, ngại gì —— ngâm khiếu thả từ hành.”

Từ ngữ vừa ra, tự có một tư thái nhàn nhã.

Viên cử nhân nghe câu này, liền cảm khái mấy phần công lực của người trẻ.

“Các hạ xướng câu này, có mấy phần ý tứ, xin hỏi đại danh?”

Tô Vĩnh ngại ngùng nói: “Tại hạ bất tài, là tân xướng ở Côn Xoang, không dám họ Tô, tên vĩnh.”

“Ngươi vậy mà là Tô Vĩnh?”

Viên cử nhân vỗ tay nói: “Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy.”

Nguyệt Nha Nhi nghe bọn họ nói chuyện, không rõ ý tưởng, hứng thú hừng hực chen miệng nói: “Vị Tô công tử này rất nổi danh sao?”

Viên cử nhân gật đầu cười nói: “Hắn đi Ngô Vương quý phủ xướng Côn khúc, ngươi nói xem có tiếng hay không?”

“Vậy dĩ nhiên là xướng cực kỳ hay.”

Nguyệt Nha Nhi cười tươi tắn đặt giá nến thứ hai xuống bàn: “Hạnh Hoa quán này của ta may mắn bao nhiêu, ngày thứ nhất khai trương liền gặp phải hai vị khách quý.”

Nàng xoay người vào bếp lấy ra một vò rượu nhỏ, vừa mở liền nói:

“Xem mưa lớn như thế, nghĩ đến sẽ không có thêm vị khách nào.

Ta đưa hai vị một người một chén rượu, nâng chén nghe mưa gió, có phong nhã hay không?”

Rượu là rượu hoa quế, hoa quế mới thu năm ngoái, sau khi rửa sạch thì phơi dưới nắng, chờ hoa quế khô, liền thu lại, ủ trong vò rượu.

Bây giờ dùng đồ lọc rượu ra nhìn, màu sắc như trà, mùi thơm ngát phân tán.

Nguyệt Nha Nhi suy nghĩ một chút, nếu Tô Vĩnh thích ăn ngọt, vậy nàng sẽ làm thành sữa rượu hoa quế.

Nếu như ngày hôm nay không còn khách mời, sữa bò này cũng không tính là lãng phí.

Một cốc sữa rượu hoa quế, dưới đáy là rượu hoa quế, mặt trên là sữa bò, mới đổ vào với nhau, màu sắc của sữa với rượu phân biệt rõ ràng.

Lại bỏ vào viên khoai môn nhỏ, hơi lắc lên, là có thể ăn.

Tô Vĩnh chưa từng thấy này cách ăn như này, vừa mới tiếp nhận, không thể chờ đợi được nữa nhấp một ngụm.

“Thực sự là mùi vị rất tốt!”

Viên cử nhân ở một bên nhìn thấy thần thái của hắn như vậy, dõi mắt nhìn rượu hoa quế trong tay, sừng sộ lên đến: “Vi sao của lão phu lại không giống của hắn.”

“Đó là ngọt.” Nguyệt Nha Nhi nhắc nhở.

“Ngọt cũng được!”

Tính khí của lão tiên sinh này, cùng Đường Khả Lũ giống nhau đến mấy phần.

Nguyệt Nha Nhi oán thầm, làm cho hắn một cốc sữa rượu hoa quế, chỉ là không bỏ thêm một thìa mật ong.

Rượu hương hoa, lại không say lòng người, huống hồ còn thêm trà cùng sữa bò, uống vào chỉ có vị cay rất nhạt.

Viên cử nhân uống vui vẻ, thở dài một hơi, trà ngọt nhẹ nhàng khoan khoái như vậy, hắn lại chưa bao giờ uống qua.

Mùi hương của sữa rượu hoa quế chảy xuôi theo thời gian, nhưng lại cảm nhận được hoa quế, nhỏ vụn mà thưa thớt, nhưng khi trộn rượu hoa quế với trà sữa lại ra một loại vị đặc biệt khác.

Tuy không còn trong miệng nhưng mùi hương hoa vẫn còn lưu lại, giống như đi xa khắp nơi óng ánh lá vàng mùa thu.

Tuyệt không thể tả.

Nếu như lần đầu tiên hắn uống trà ngọt mà là trà sữa rượu hoa quế, có lẽ sẽ không có cái nhìn phiến diện về trà ngọt như vậy.

Hối hận còn không bằng sớm tương phùng.

Tô Vĩnh cũng đúng lúc tập hợp lại đây: “Vị của trà sữa đậu nành này cũng vô cùng tốt, lão nhân gia có muốn nếm thử hay không.”

Viên cử nhân liếc mắt nhìn bát trên bàn hắn, hồi tưởng lại lời nói lúc hắn mới đi vào, chỉ có thể nhịn đau nói: “Không được, lão phu ăn cái này là vừa rồi.”

Mà khi hắn nhìn thấy Tô Vĩnh lại gọi một bát sữa đậu nành trà thì, lại cảm thấy đau lòng, mắng chính mình: Làm mặt mũi tốt như vậy làm gì, mặt mũi là có thể ăn vẫn là có thể uống?

Nhưng lời này không có cách nào nói ra ngoài, không có cách nào, Viên cử nhân chỉ có thể nghiêng đầu nhìn mưa ngoài cửa sổ, mắt không thấy tâm sẽ yên.

Điểm tâm ăn xong, trà uống cạn, mưa vẫn chưa tạnh.

Nguyệt Nha Nhi thu lại tầm mắt nhìn màn mưa, nhìn thấy hai người mắt to trừng mắt nhỏ trong cửa hàng, chẳng biết vì sao, cười ra tiếng.

“Mưa nếu còn không chịu thả khách đi, nếu không chúng ta tìm nhạc cụ? Vị Tô gia này, nếu không xin ngươi xướng hai câu? Ta miễn tiền bữa này cho ngươi là được rồi.”

“Miễn tiền thi không cần.”

Tô Vĩnh cười nói: “Sáng sớm mỗi ngày ta đều mở cổ họng luyện xướng, sáng sớm hôm nay còn chưa xướng.

Hai vị nếu không cảm thấy gì, ta liền mở giọng xướng.”

Nguyệt Nha Nhi dời bồn hoa Hạnh gần cửa sổ phía nam đi, chuyên môn để cho Tô Vĩnh đứng.

Tô Vĩnh đi tới thì nhìn thấy mưa rơi xuống hạnh hoa, cũng nổi lên hứng thú, xướng bài 《Hoán sa ký》.

Hắn vừa mở tràng, đến tiếng mưa rơi cũng nhỏ đi.

Thanh âm kia lại cao lại vang, vang lên trong quán nhỏ vuông vức này, nhưng không dừng ở đây, giống như gió xuyên qua tường cao ngói dày.

Nguyệt Nha Nhi xem như đã rõ ràng, như thế nào là “Dư âm còn văng vẳng bên tai.”

Một màn kịch xướng xong, Nguyệt Nha Nhi cùng Viên cử nhân ủng hộ không ngớt.

Giữa những tiếng ủng hộ này còn xen lễn một tiếng “tốt”, Nguyệt Nha Nhi nhìn ra, vậy mà lại là Đường Khả Lũ.

Hắn đầu đội đấu bồng, trên người mặc áo tơi, mới nhìn là viết vừa đi tới, giống như ngư dân mới đánh cá về.

Ở phía sau Nguyệt Nha Nhi, Viên cử nhân nhìn lên thấy Đường Khả Lũ liền xoay người, bất động thanh sắc ngồi trở lại bên trong góc, làm bộ đang xem mưa, trong lòng yên lặng nhắc tới: Không nhận ra ta, không nhận ra ta.

Đường khả lũ đem đấu bồng cởi xuống, khen: “May mà ta đến rồi, nếu không có lẽ sẽ phải bỏ qua hí tốt như vậy.”

Nguyệt Nha Nhi đưa cho hắn cái khăn lông: “Tiên sinh làm sao lại đến rồi.

Ta vốn dĩ còn tưởng rằng mưa lớn như thế, ngươi sẽ không đến.”

“Đường mỗ ta lẽ nào lại là người thất ước như vậy sao.”

Đường Khả Lũ lau mặt, rất hào khí nói: “Có điểm tâm nào, đều lên một phần cho ta.

Nghĩ đến muốn đến trong cửa hàng của ngươi, đồ ăn sáng ta cũng chưa ăn nữa, đói bụng chết ta rồi.”

Hắn nói chuyện, trực tiếp đi về phía bàn Tô Vĩnh gồi xuống:

“Vị tiểu ca này xướng thật tốt, ta còn ở trên cầu đã nghe thấy tiếng ca mơ hồ.

Khi đó còn kinh ngạc, cho rằng mình nghe lầm, một đường chạy tới, ai biết lại giẫm vào một vũng nước, ống quần đều ướt.

Chỉ tiếc nhanh cản chậm cản, cũng chỉ nghe tiểu ca xướng hai câu cuối cùng, nếu có thể nghe thêm vài câu, là tốt rồi.”

Tô Vĩnh đang muốn đáp lời, chợt nghe thấy thanh âm của một cô gái, lại kiều lại mị: “Luận Bình đàn, ta Liễu Kiến Thanh ở đây, ta không xướng, ai dám xướng.”

Mọi người cùng nhau nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử mỹ mạo mang theo hai nha hoàn vào cửa, dung mạo bắt măt, vẫn cứ khiến cho quán nhỏ này thêm rực rỡ.

“Liễu tỷ tỷ, ngươi vậy mà ến rồi.”

Nguyệt Nha Nhi vui mừng tiến lên đón: “Ngươi đến rồi thật tốt.”

Liễu Kiến Thanh nhìn nàng một cái: “Ngươi mệnh tốt, tiểu điếm khai trương như thế, ta lại vẫn chịu đến.”

Nàng đưa tay, một tiểu nha đầu đứng phía sau nàng vội vàng đưa đồ cho nàng.

Mở ra nhìn, hóa ra là một cái tỳ bà.

“Những cái khác cũng không có, cho ngươi xướng bài 《Tần Hoài cảnh》, coi như chút tiện nghi lúc mới mở tiệm.”

Liễu Kiến Thanh liếc Tô Vĩnh một chút: “Luận một người xướng khúc, ta khẳng định không thua hắn.”

Tô Vĩnh cuối cùng cũng phản ứng lại, nhìn Liễu Kiến Thanh còn đang đứng đấy, lắp bắp nói: “Liễu… Liễu cô nương, thật là đúng dịp.”

“Tránh ra, đồ ngốc nhà ngươi.”

Liễu Kiến Thanh trực tiếp đi về phía chỗ trống phía nam, hai cái nha hoàn vội vàng chuyển ghế, dùng ống tay áo lau đến khi sạch sẽ, mời nàng ngồi.

Nàng ngồi vào chỗ của mình, trước tiên điều chỉnh âm tỳ bà, tay trắng khẽ gẩy, mang theo một chuỗi gợn sóng.

“May là, mưa không ngấm vào tỳ bà, nếu là vậy thì ta cũng sẽ không để ý đến ngươi nữa.”

Liễu Kiến Thanh hướng Nguyệt Nha Nhi oán giận một tiếng, vặn vẹo huyền trục, sau khi điều chỉnh âm sắc, mới hắng giọng một cái.

Tay nàng ôm tỳ bà, ánh mắt lại nhìn về song cửa, có chút dáng vẻ hững hờ.

Thật là khi đôi môi nàng khẽ mở, trong đôi mắt xuất hiện một vệt sáng nhỏ, tăng thêm một phần thần thái: “Ta có một đoạn tình ca, xướng cho các vị nghe.

Các vị xin hãy yên tĩnh, lẳng lặng tâm nghe…”

Liễu Kiến Thanh a a a a xướng trước, cùng khoáng đạt vừa nãy của Tô Vĩnh không giống, cắn chữ hơi có chút triền miên, nhưng chữ lại giống như mưa gió mùa xuân nhẹ nhàng.

Tiếng ca bay ra, phát ra trong mưa khiến cho mọi vật như không hề có tiếng động.

Một phòng người, đều dừng lại, lẳng lặng mà nghe.

Nguyệt Nha Nhi nghe xong, nổi da ga.

Mưa, hơi lạc.

Ca, chậm rãi xướng.

Khúc tận, nhất thời yên tĩnh một lúc, duy chỉ có tiếng mưa rơi tí tách.

Bỗng nhiên, có một người vỗ tay kêu một tiếng “Hay”, tiếng ủng hộ tùy theo mà lên, vẫn cứ đem một tiếng sấm mùa xuân xa xa ép xuống.

Nguyệt Nha Nhi ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy ngoài phòng chẳng biết lúc nào đã vây quanh một đống người, có hàng xóm láng giềng, cũng cả không quen biết.

Một đứa bé cưỡi ở trên cổ phụ thân nàng, tay nhỏ đập cái liên tục: “Phụ thân, tỷ tỷ kia xướng thật tốt!”

Liễu Kiến Thanh ôm tỳ bà đứng dậy, khóe môi hơi cong: “Tiểu Niếp Niếp, tỷ tỷ ca không phải là nghe miến phí, phải bảo phụ thân ngươi mua điểm tâm mới được.”

Mọi người vây xem dồn dập nhẹ giọng cười lên.

Tiểu Niếp Niếp này đạp giẫm một cái chân, lớn tiếng gọi: “Phụ thân, ta muốn ăn điểm tâm.”

“Được.”

Phụ thân hắn cười buông ra nàng: “Ngươi đi chọn điểm tâm đi, cha mua cho ngươi.”

“Ta cũng cần mua, có bán điểm tâm nào?”

Nguyệt Nha Nhi bị khách mời dồn dập vây nhốt, khóe mắt khẽ thấy Liễu Kiến Thanh sắp phải đi, vội vàng hô: “Liễu tỷ tỷ, ăn một phần điểm tâm rồi lại đi!”

“Ngươi muốn hại chết ta à?”

Liễu Kiến Thanh khẽ hừ một tiếng: “Ăn đến bèo phí thì làm sao giờ, tự ngươi mập đi.”

Nói xong, nàng dẫn hai tiểu nha đầu, lượn lờ đi ra ngoài.

Ngoài phòng, mây mưa đã tạnh.

Dưới hiên Song Hồng lâu, Lỗ Đại Nữu vội vàng chuyện làm ăn của sạp hàng, sau khi giải thích với khách quen cũ, ngẩng đầu thấy mưa tạnh, lập tức vội vàng đi về phía hẻm Hạnh Hoa.

Nàng chạy ở trên đường, giầy giẫm nước, đát đát mà vang lên.

Một cơn mưa lớn này, đến cũng thật không đúng lúc.

Lỗ Đại Nữu một mặt lo lắng, nếu như Hạnh Hoa quán một khách hàng cũng không có, Tiêu cô nương không biết sẽ khổ sở bao nhiêu.

Đều do Lương đầu bếp ngày đó, thật thật đáng chết!

Lỗ Đại Nự liền an ủi Nguyệt Nha Nhi đều muốn được rồi, mà khi nàng chạy quá cầu nhỏ, lại sững sờ.

Nơi này vì sao lại có nhiều người xếp hàng như vậy?

Nàng khá là cố hết sức chen qua đám người: “Nhường một chút, nhường một chút.”

“Ta không phải chen ngang! Ta là người ở Hạnh Hoa quán!”

“Để một lúc nữa!”

Nguyệt Nha Nhi bận bịu xoay quanh, chợt thấy Lỗ Đại Nữu, rốt cục thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi mau tới đây, ta hiện tại cho dù có tám cánh tay cũng không đủ dùng!”

Tảng đá xanh trước Hạnh Hoa quán, bị một cơn mưa lớn cọ rửa sạch sành sanh.

Đám mây đen đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, rốt cục không có tung tích, không biết bay đi nơi nào.

Truyện Chữ Hay