Sau khi thương lượng giá tiền, Lỗ Bá tìm một cái thùng nhỏ vắt sữa cho nàng.
Bò ăn cỏ, rất ôn thuần.
Nhưng đến cùng bò sữa, sản xuất sữa bò có hạn, hai con bò mới được nửa thùng.
Bò sữa của hiện đại không giống với bò sữa thông thường của thời này.
Chủ yếu là do giống bò khác nhau, hiện tại vẫn chưa có bò sữa màu đen trắng, có thể cho sữa cũng chỉ có bò vàng mới cho sữa.
Mặc dù sản lượng thấp, nhưng dinh dưỡng cao hơn so với sữa của loài bò hoa.
Sản phẩm sữa truyền thống ở Trung Quốc, giống như sữa của loài bò hai màu đen trắng, hay loại sữa phổ biến ở vùng Quảng Đông và Quảng Tây, mới có mùi vị đó.
Nói là thùng nhỏ, nhưng khi đựng đầy sữa bò, trọng lượng cũng không nhỏ.
Lỗ Bá nhìn sắc trời bên ngoài, nói: “Mưa vẫn còn chưa tạnh.
Nha đầu, hay là ở lại ăn cơm, rồi ta đưa ngươi về.”
“Có phải là làm phiền ngươi rồi không?”
“Không có chuyện gì, nha đầu nhà ta sắp quay về rồi.”
Hai người đang nói chuyện, cửa gỗ cọt kẹt mở ra, một thiếu nữ lách vào ai oán nói: “Ông trời khốn kiếp, làm ướt hết giày của ta rồi!”
Trong tay nàng cầm theo một cái rổ, bên trong đựng rau dính nước mưa.
Lỗ Bá giới thiệu một chút, hóa ra đây là nữ nhi của hắn, mới đi bán hàng về.
“Nói rồi thời tiết này còn đi ra ngoài bán hàng làm gì.” Lỗ Bá quát, cầm lấy giỏ đồ của nữ nhi.
“Rau xanh để một ngày đều bị úa hết, quỷ mới mua!” Lỗ Đại Nữu cãi.
Nàng chào Nguyệt Nha Nhi, tiến vào nhà bếp nấu cơm.
Buổi trưa ăn chính là cháo, không phải cháo nấu từ gạo trắng, mà là gạo cháo gạo lức.
Nồi cháo sôi thì thái nhỏ rau xanh bỏ vào, vừa có đồ nhai lại vừa no.
Lúc Lỗ Bá ngồi vào bàn ăn, Nguyệt Nha Nhi chợt nhớ tới túi của nàng, vội vàng mở túi lấy ra một cái bình nhỏ:
Ngoài ra còn có một đĩa hạt khô, cũng được làm từ hạt thô, tuy nhìn hơi thô, thế nhưng rất có trọng lượng.
Truyện được dịch bởi Aplisevi’s Peaches Garden và chỉ được đăng tại wordpress của Aplisevi, những nơi khác đều là ăn cắp
“Ta có làm ít đậu phụ thối, ăn cùng với cháo là ngon nhất.
Tuy rằng hiện tại còn chưa tới lúc vị ngon nhất, thế nhưng cũng có thể miễn cưỡng ăn.”
Lỗ Đại Nữu đi lại gần đấy, che mũi: “Đậu phụ này của ngươi đã chuyển màu xanh rồi, có thể ăn sao?”
“Làm sao không thể?”
Nguyệt Nha Nhi cầm đũa gắp một miếng đậu, trộn lẫn với cháo, ăn một miếng: “Các ngươi thử một ít xem?”
Lỗ gia với nữ nhi học bộ dạng của nàng, dùng đậu phụ mốc ăn cùng với cháo.
“Rất được.” Lỗ Bá khen một câu, lại lấy ít hạt khô ăn kèm.
Vị mặn của đậu phụ mốc vừa mới vào miệng đã áp đảo mùi vị của cháo cùng với hạt khô, đầu lưỡi tràn ngập mùi vị.
Quả nhiên rất ngon!
Lỗ Đại Nữu hứng thú: “Nguyệt Nha Nhi, ngươi làm đậu phụ này thế nào, ăn ngon thật!”
“Hỏi thăm linh tinh cái gì.”
Lỗ Bá trừng nàng một chút: “Có ăn không yên tĩnh được.”
Hắn sợ Nguyệt Nha Nhi suy nghĩ nhiều, dù sao lúc này có rất nhiều tay nghề gia truyền đều không nói ra ngoài.
Nguyệt Nha Nhi cũng không để ý lắm: “Các ngươi giữ bình này ăn đi, nhà ta còn có một cái bình lớn nữa.”
Lỗ Đại Nữu đầu óc xoay chuyển nhanh: “Nhiều như thế—— vậy ngươi có bán hay không.”
“Chắc có đi.”
Nguyệt Nha Nhi múc một miếng cháo: “Muốn chờ một thời gian nữa, hiện tại ta còn chưa có ý định bán.”
“Nếu không ngươi bán trước cho ta đi, ta sẽ giúp ngươi bán đi?”
Lỗ Đại Nữu hứng thú hừng hực nói: “Ta bán thức ăn lâu, bảo đảm không thiệt thòi.”
Nguyệt Nha Nhi nhìn vẻ mặt thành thật của nàng, không nhịn được nở nụ cười: “Được thôi, ngươi đến nhà ta đi, ta ưu đãi cho ngươi một ít, xem ngươi có thể bán đắt đến đâu.”
“Hai cái tiểu nha đầu, mỗi ngày đều nói đến tiền.” Lỗ Bá nói lầm bầm.
“Dù sao cũng hơn người, làm nô tài một năm cũng không lấy hai con bò về được!” Lỗ Đại Nữu tức giận nói.
Ăn cơm xong, mưa đã nhỏ đi rất nhiều, trời đất mông lung trong làn nước mưa.
Lỗ Bá giúp Nguyệt Nha Nhi mang sữa bò mới vắt về nhà, rồi dùng mười văn mua đậu phụ mốc về.
Bỏ đồ vào nhà, Nguyệt Nha Nhi vội vàng đi mua dương chi.
Chờ đến khi mua đủ nguyên liệu, về nhà đốt lửa lên, Nguyệt Nha Nhi nhìn chằm chằm một thùng sữa bò, chăm chú suy nghĩ nên dùng phương pháp gì để làm ốc bơ.
Điểm tâm như ốc bơ, đến hiện đại hầu như không ai làm, vì thế làm sao để phối nguyên liệu nấu nướng, chỉ có thể dựa vào Nguyệt Nha Nhi thăm dò.
Cái gọi là ốc bơ, dựa theo miêu tả trong Kim Bình Mai: “Vẻ ngoài giống như ốc nước ngọt bình thường, hồng phấn, trắng tinh khiết.”
Ốc bơ của Triệu phủ còn chưa đủ độ để có hai màu, nhưng vẻ ngoài cũng vô cùng tinh tế.
Trong lòng có ý tưởng.
Ốc bơ là sản phẩm làm từ sữa, vừa vào miệng liền tan ra, kỳ thực có chút tương tự với phô mai kem.
Còn này làm sao để làm thành hình dạng ốc này lại có chút phiền phức.
Để an toàn, Nguyệt Nha Nhi chỉ dùng một chén sữa bò làm thí nghiệm.
Muốn làm thành phô mai kem, bước thứ nhất là tách váng sữa.
Lúc này cách thường làm sẽ là hai người làm việc cùng nhau để khuấy sữa bằng máy, tách lòng trắng trứng.
Loại biện pháp này có hai nhược điểm, một là tiêu hao nhiều nhân lực; hai là nếu không đúng phương pháp, thì lại khả năng thất bại cao.
Nhờ phúc của giáo viên hóa học, Nguyệt Nha Nhi biết cách để tách váng sữa là làm chua, bởi vậy sau khi nước sôi, nàng trước tiên luộc sữa bò, mãi đến tận khi bên trong nồi nổi lên một lớp bọt nhỏ, lại lần lượt đổ vào một ít giấm trắng.
Lúc luôn sữa bò cũng cần phải nguấy liên tục, mãi đến khi sữa bò tạo ra hình dạng giống như đậu phụ nát mới ngưng.
Vải lọc đã chuẩn bị xong, lọc hết sữa, chỉ chừa sữa đông màu trắng, lại dùng nước suối chảy qua mấy lần.
Lúc này, váng sữa cùng với phô mai kem đã được tách ra hoàn toàn.
Sau đó chính là việc chân tay.
Bỏ vào phô mai kem ít bơ với đường, Nguyệt Nha Nhi hoạt động gân cốt một lúc, hít sâu một hơi, dùng lực đánh đều phô mai kem cùng bơ.
Mãi đến tận khi cánh tay nàng ê ẩm, phô mai kem mới hình thành dạng mềm mại.
Khoa học kỹ thuật mới là sức sản xuất chính.
Nguyệt Nha Nhi bất đắc dĩ chuyển động cánh tay, nghỉ ngơi một lúc, mới tiếp tục bước kế tiếp.
Phô mai kem có mùi thơm tươi mát, mùi sữa bay thẳng vào mũi.
Nguyệt Nha Nhi không nhịn được, chấm ăn một ít.
Khổ cực lúc này đều đáng giá.
Có chút nước mắt quanh tròng mắt nàng.
Từ khi xuyên không đến thời đại này, đã bao lâu nàng không được nếm mùi vị của phô mai cùng với kem!
Mùi vị tuy rằng đã làm được, nhưng làm thế nào để làm ra hình ốc.
Lúc ở Triệu phủ, nhứ nhân tỷ đã kể ít bát quái cho Nguyệt Nha Nhi nghe, nói cái gì mà Lại mụ mụ là người kiếm ốc tốt nhất.
Tại sao phải nói là “kiếm” ốc?
Nguyệt Nha Nhi nghĩ mãi mà không ra.
Từ ý tứ trên mặt chữ, có lẽ phải lấy thứ gì đỏ rồi đổ chất lỏng vào bên trong, mới có thể gọi là kiếm.
Nguyệt Nha Nhi quyết định thử một lần, một lần nữa đun một ấm nước, cẩn thận lấy một ít phô mai kem vào.
Do không nắm chắc được sức lửa, hai lần kem phô mai trước không thể định hình, có thể làm ra hình dạng nhưng lại không phải rất đẹp.
Nguyệt Nha Nhi nhìn sản phẩm thất bại, có chút đau đầu.
Đây không phải thời đại có thể tùy tiện mua nguyên liệu, nàng chỉ có nửa non thùng sữa bò, khả không chịu nổi nữa, dùng hết thì sẽ không còn.
Hình dạng ốc này, rốt cuộc phải làm sao mới có thể làm tốt được?
~~~~~~~~
Tác giả có điều muốn nói:
Tôi đã kiểm tra một vài cuốn sách về thực hành cụ thể của ốc bơ, nhưng chúng không chi tiết lắm.
Vì vậy, khi viết, tôi đã kết hợp một số ý tưởng của riêng mình (~ ▽) ~
Cảm ơn bạn đã bỏ phiếu cho tôi để bổ sung dinh dưỡng trong giai đoạn // : : ~ -- :: Thiên thần nhỏ của tôi~
Cảm ơn bạn thiên thần nhỏ của tôi.
Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã hỗ trợ, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!