Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

chương 44: không thể bình thường trở lại

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Cạch."

Cửa phòng lúc này bị đẩy ra, Thương Khâu từ bên ngoài đi vào, liếc mắt một cái liền thấy được Tạ Nhất cùng thiếu niên. Tạ Nhất bỗng cảm thấy đầu tê rần, có một loại cảm giác bị bắt gian tại giường, vội vàng nâng đôi tay lên, nói:

"Tôi cái gì cũng chưa làm!"

Thiếu niên bị Tạ Nhất đánh thức, dùng tay xoa hai mắt của mình. Đôi mắt to trong veo, hơn nữa là màu lam. Đôi mi thật dài, còn cong vút như cánh quạt. Hắn chớp mắt lại thiếu chút nữa đem Tạ Nhất quạt bay đi. Đôi môi giống như thạch trái cây ngáp một cái, mê mang nói:

"Ô, Chim Tốt dậy rồi sao, tôi đói nga."

Tạ Nhất:

"......"

Chim Tốt?

"Vịt con xấu xí sao?"

Tạ Nhất thiếu chút nữa kinh ngạc hô to.

Vịt con xấu xí không phải thành Tiểu Thiên Nga sao, như thế nào đột nhiên biến thành người?

Tạ Nhất nhìn Thương Khâu xin giúp đỡ. Thương Khâu đem một bộ quần áo ném lên mông vịt con xấu xí, nói:

"Có thể là bởi vì nhận chủ nhân mới. Trên người của cậu hơi thở thuần tịnh, có thể giúp Họa Linh tu thành hình người."

Tạ Nhất nghe không hiểu lắm. Rốt cuộc bản thân không phải tu giả, nhưng Thương Khâu cho ra giải thích hợp lý, không phải quá thái quá.

Tiểu Thiên Nga phát hiện mình biến thành hình người, cũng phi thường kinh ngạc. Hắn nhảy xuống giường, đi đến gương xem. Tiểu Thiên Nga mặc quần áo, bất quá quần áo quá lớn so với vóc dáng. Tiểu Thiên Nga phỏng chừng cũng chỉ cao mét . Tạ Nhất đứng ở bên cạnh có vẻ cao lớn rất nhiều.

Tiểu Thiên Nga mê mang nhìn mình trong gương. Trong gương là một thiếu niên gầy nhỏ, tuyệt đẹp, thân thể như một diễn viên múa ba lê. Tiểu Thiên Nga nhìn mình trong gương, lộ ra kinh ngạc, chấn kinh, biểu tình uể oải, hận không thể trào ra nước mắt.

"Quá xấu! Tôi như thế nào trở nên càng xấu......"

Tạ Nhất lau mặt, rất bất đắc dĩ.

Vấn đề thẩm mỹ của Tiểu Thiên Nga rất nghiêm trọng!

Tạ Nhất rõ ràng cảm thấy siêu đáng yêu, có thể kích phát ý muốn bảo hộ của người khác. Quả thực là không thể đáng yêu hơn.

Sáng sớm liền đã xảy ra một ít "ngoài ý muốn". Tạ Nhất đi rửa mặt thay quần áo, sau đó cũng dạy Tiểu Thiên Nga súc miệng đánh răng. Tiểu Thiên Nga cái gì cũng không có, cũng không có tên. Tạ Nhất kiến nghị đặt tên cho Tiểu Thiên Nga. Tiểu Thiên Nga xung phong nhận việc nói:

"Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi muốn gọi là Hề!"

Tạ Nhất yên lặng ăn sáng. Thương Khâu yên lặng ăn trứng lòng đào, hai người thế nhưng ăn ý không nói chuyện.

Tiểu Thiên Nga nhìn trứng lòng đào. Đó là món Thương Khâu yêu thích nhất. Thương Khâu đã ăn hai cái, còn dư lại một cái. Tiểu Thiên Nga duỗi tay sờ sờ, lại đem lên cắn một cái.

"Phụt"

Lòng đỏ phun ra, thiếu chút nữa phun ở trên mặt Thương Khâu. Cuối cùng chất lỏng màu da cam của lòng đỏ trứng luộc chưa chín dính đầy mâm ở trước mặt Thương Khâu. Gân xanh trên thái dương Thương Khâu nhảy nhót. Tạ Nhất xem thực rõ ràng, cũng biết Thương Khâu có thói ở sạch nhanh vọt đi, vội vàng đổi cái mâm khác cho Thương Khâu, còn nói:

"Thả lỏng, thả lỏng, hít sâu."

Tạ Nhất lại vội vàng lấy giấy ăn đưa Tiểu Thiên Nga lau miệng. Mặt Tiểu Thiên Nga đầy lòng đỏ trứng, nhão dính, vẻ mặt ngốc manh. Tạ Nhất cảm giác mình không phải nuôi thú cưng, mà là nuôi con... HunhHn.

Tạ Nhất cần cù chăm chỉ lau mặt Tiểu Thiên Nga, nói:

"Tôi đã biết, không bằng kêu cậu là Tiểu Bạch đi, xem làn da trắng như vậy, hơn nữa người cũng......"

Tạ Nhất nhún vai. Tiểu Thiên Nga mở mắt to, suy nghĩ cặn kẽ trong chốc lát, nói:

"Tuy rằng tôi cảm thấy Hề càng dễ nghe, bất quá cũng được. Chim Tốt nói kêu Tiểu Bạch, vậy kêu Tiểu Bạch đi!"

Tạ Nhất được Tiểu Thiên Nga khẳng định, mọi người ăn sáng, kỳ thật là ăn trưa xong liền chuẩn bị ra ngoài.

Tiểu Bạch dáng người quá nhỏ, cần mua quần áo mới. Vừa lúc Tạ Nhất muốn mua chút nguyên liệu nấu ăn, để nấu bữa buổi tối. Thương Khâu không có gì làm, liền chuẩn bị đi cùng Tạ Nhất. Vì thế hai người mang theo thú cưng, à không, con trai Tiểu Bạch ra cửa.

Tiểu Bạch mặc chính là quần áo Tạ Nhất, mặc vào rộng như bao tải, đi đường gió thổi phất phơ, may mắn là giữa trưa, nếu là buổi tối nhìn hình ảnh này còn tưởng rằng là hồn ma tới.

Trước tiên đi mua vài bộ quần áo cho Tiểu Bạch. Đừng nhìn Tiểu Bạch nhỏ, nhưng dáng người như người mẫu, mặc cái gì cũng dễ nhìn. Nữ nhân viên bán hàng liên tiếp khen Tiểu Bạch. Bất quá Tiểu Bạch cảm thấy mình quá xấu, mặc cái gì cũng xấu, quần áo đã vô pháp cứu vớt ngoại hình.

Tiểu Bạch cuối cùng thay đổi một bộ quần áo. Tạ Nhất thực vừa lòng, vì thoạt nhìn siêu đáng yêu. Một cái áo hoodie trắng có mũ, quần short lộ ra đôi chân nhỏ thẳng, chân mang giày thể thao trắng vừa đơn giản lại thoải mái.

Thời điểm Tạ Nhất trả tiền, Tiểu Bạch cảm thán nói:

"May mắn các người so với tôi xấu hơn. Tôi không cô độc vì một mình xấu quá."

Tạ Nhất yên lặng thanh toán. Thương Khâu lại là bình tĩnh miễn dịch với cảm thán của Tiểu Bạch.

Mua quần áo xong liền đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn. Đừng thấy Thương Khâu ngày thường thực lãnh đạm, nhưng mỗi lần đi siêu thị Thương Khâu đều sẽ đi theo Tạ Nhất, cầm túi mua hàng linh tinh, đương nhiên còn đẩy xe khi mua sắm. Thương Khâu thực bắt bẻ, nhưng có chút tiềm chất cuồng mua sắm, mua đồ rất nhiều, vẫn luôn ném mọi thứ vào trong xe đẩy.

Tạ Nhất nhìn khu thực phẩm tươi sống thấy tôm không tồi liền hưng phấn. Thương Khâu lại thích đồ ngọt, Tạ Nhất tính toán làm món tôm trộn trái cây.

Thương Khâu ở một bên nhìn không có hỗ trợ chọn lựa, vì tôm quá tanh. Tạ Nhất chọn tôm. Tiểu Bạch quay đầu đã không thấy tăm hơi.

Tiểu Bạch nhìn thấy bên cạnh có kệ để đồ vật kỳ kỳ quái, cảm thấy rất tò mò. Dù sao là lần đầu tiên tới siêu thị, hắn liền tò mò đi qua xem.

Kia là khu vực bán đồ cho thú cưng, có các loại thức ăn cho chó mèo, các loại đồ hộp, đương nhiên còn có một ít món đồ chơi, còn có vòng cổ...

Tiểu Bạch tò mò nhìn, liền nghe được hai bác gái ở bên cạnh bàn luận.

"A, cái dây xích thẻ bài này rất tốt, Bánh Bao nhà tôi cắn không được. Cô không biết chứ, Bánh Bao là chó Husky, đem dây đeo cắn đứt hết"

"Con chó Bánh Bao nhà chị chính là quá hiếu động, không thích mang vòng cổ. Mèo Mao Mao nhà em không như vậy, nó đặc biệt ngoan ngoãn."

Hai bác gái nói chuyện, cầm một cái vòng cổ đặt vào xe đẩy mua sắm, vừa nói chuyện phiếm vừa rời đi. Tiểu Bạch đi qua, tò mò nhìn thứ để trên kệ hàng. Bên trên có thật nhiều thật nhiều vòng cổ. Tiểu Bạch nghe hai bác gái nói đây là vòng cổ cho thú cưng mang.

Mình còn không phải là thú cưng sao? Thì ra thú cưng đều phải mang cái này a!

Tiểu Bạch cảm thấy mình đặc biệt thông minh, vội vàng cầm một cái vòng cổ, sau đó vui sướng chạy tới tìm Tạ Nhất.

Tạ Nhất vừa quay đầu đã không thấy Tiểu Bạch, sợ tới mức chạy nhanh đi tìm. Bất quá chỉ trong chốc lát, Tiểu Bạch tự mình chạy tới, nhảy nhót, thập phần vui vẻ, giọng thánh thót nói:

"Chủ nhân, chủ nhân! Anh xem em mang cái này đẹp không?"

Tạ Nhất:

"......"

Tiểu Bạch đã đem vòng mang ở trên cổ. Vòng cổ màu đen còn rất thô, có dây rút lại, mặt trên còn có đinh tán, thoạt nhìn đặc biệt giống dụng cụ SΜ.

Tiểu Bạch xinh đẹp nhỏ tuổi, mang vòng cổ chạy ra, trong miệng còn kêu "chủ nhân, chủ nhân". Tất cả mọi người đi siêu thị đều tập trung ánh mắt vào trên người "chủ nhân" Tạ Nhất. Ánh mắt kia đỏ bừng đều là trách cứ. Tạ Nhất mơ hồ nghe thấy.

"Rất biến thái a!"

"Là tên biến thái!"

"Mặt mày dễ coi vậy mà là biến thái. Đứa bé kia là vị thành niên, thật đáng thương."

"Có cần báo cảnh sát không?"

Tạ Nhất:

"......"

Rốt cuộc minh bạch cái gì gọi là lọt hố!

Tạ Nhất quay đầu cầu cứu Thương Khâu. Kết quả Thương Khâu còn ôm cánh tay, vẻ mặt đạm nhiên yên lặng tránh ra, làm bộ không quen biết Tạ Nhất.

Người đi siêu thị đặc biệt kích động. Cảnh sát quả nhiên tới, còn hỏi Tạ Nhất một đống câu. Tiểu Bạch còn vẫn luôn cường điệu.

"Chủ nhân tuy rằng bên ngoài xấu, nhưng lòng dạ anh ấy rất tốt, là Chim Tốt!"

Những người khách đến siêu thị kinh tâm động phách.

Từ đó Tạ Nhất cũng không dám để Tiểu Bạch ra cửa nữa. Tiểu Bạch thực nhàm chán, vì thế đem sổ ghi chú của Thương Khâu xé ra, còn xếp máy bay giấy chơi.

Tạ Nhất nhìn thấy mặt Thương Khâu âm u, chạy nhanh đem Tiểu Thiên Nga mang đi, nói:

"Đừng lấy đồ của Thương Khâu chơi."

Tiểu Thiên Nga nói:

"Nhưng nhàm chán nha."

Rất vô tội...

Tạ Nhất nói:

"Như vậy đi, cậu có thể chơi máy tính."

Tạ Nhất đem laptop của mình ra, đặt lên bàn cho Tiểu Bạch lên mạng chơi trò chơi. Tiểu Bạch tuy rằng chưa tiếp xúc qua máy tính, nhưng học thực mau, hơn nữa thực chuyên chú, tựa hồ đặc biệt thích máy tính.

Tiểu Bạch an tĩnh. Tạ Nhất rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi, liền đi nấu cơm. Thương Khâu lạnh nhạt một lần nữa viết lại bùa chú.

Tạ Nhất vào phòng bếp, chuẩn bị làm món tôm. Nghĩ nghĩ sẽ làm thêm bánh bà xã. Bánh bà xã tương đối thuận tiện, lại còn ăn ngon, khẩu vị cũng thanh đạm, là món ăn phổ biến, Thương Khâu khẳng định sẽ thích.

Tạ Nhất bắt đầu bận rộn, ở phòng bếp mấy giờ đồng hồ rốt đã làm xong cơm chiều.

Món tôm viên đã chiên đến vỏ xốp giòn, kết hợp với trái cây ngọt lại rất ngon miệng. Tôm đã chọn cẩn thận làm sạch sẽ, trái cây tươi mới, ăn vào tuyệt đối thỏa mãn.

Mặt khác Tạ Nhất còn làm món cá cay Tứ Xuyên, món súp huyết vịt, đậu hủ Mapo, cơm rang dùng rau xà lách cùng giá đậu lót đáy, phía trên có vẩy tiêu cay.

Tạ Nhất đem đồ ăn dọn xong, kêu Thương Khâu cùng Tiểu Bạch tới ăn. Thương Khâu thực mau ra đây. Tiểu Bạch một lát sau mới ra tới, thoạt nhìn là chơi máy tính đến mê mẩn.

Ba người ăn cơm. Tiểu Bạch thoạt nhìn cũng thích đồ ngọt, vẫn luôn cùng Thương Khâu đoạt tôm viên, cuối cùng cả phụ liệu quả lê cũng cướp sạch. Tiểu Bạch còn ăn đến vẻ mặt chưa đã thèm. Tiểu Bạch dáng người nhỏ, ăn lại không ít, ăn ba chén cơm lớn, vỗ vỗ bụng nhỏ, nói:

“Đã ăn no.”

Tạ Nhất thấy hắn ăn đặc biệt mau, ăn xong lập tức chạy vào phòng, khẳng định là chơi mê mẩn.

Quả thực thiếu niên đều nghiện game!

Ăn cơm xong, Thương Khâu chủ động đi rửa chén. Tạ Nhất có điểm thụ sủng nhược kinh, sợ chén đều bị đập vỡ. Bất quá Thương Khâu chủ động, Tạ Nhất cũng không thể đả kích sự tích cực, nên để cho Thương Khâu đi rửa chén.

Tạ Nhất đi vào phòng, muốn nhìn xem Tiểu Bạch chơi cái gì. Máy tính đặt đối diện cửa phòng, Tạ Nhất đi vào là có thể nhìn thấy. Cũng không phải Tiểu Bạch chơi trò chơi, trên màn hình rậm rạp đều là chữ.

Tạ Nhất có chút kinh ngạc, đi đến gần thăm dò, thế nhưng là tiểu thuyết. Tiểu Bạch ở trên mạng tìm một trang web tiểu thuyết, đang xem tiểu thuyết. Tạ Nhất còn muốn khen Tiểu Bạch. Tuy rằng xem tiểu thuyết, bất quá Tiểu Bạch cũng là xem sách, chứng minh là đứa trẻ hiếu học.

Con mình thật là có tiền đồ!

Kết quả nhìn kỹ...

Tạ Nhất liếc mắt một cái liền nhìn trên màn hình có một câu.

“Không thể, chúng ta đều là nam nhân.”

Tạ Nhất:

“……”

Từ từ, tình huống gì đây?

Tiểu Bạch thấy Tạ Nhất tiến vào, còn hưng phấn mà lôi kéo Tạ Nhất nói:

“Chủ nhân, chủ nhân xem, cái này là trang Tấn Giang. Trang web này có thật nhiều thật nhiều truyện hay. Chủ nhân, đam mỹ là gì, phân loại văn chương này anh xem qua chưa? Thật cao thâm nga, thoạt nhìn rất thú vị!”

Tạ Nhất:

“……”

Tạ Nhất tuy rằng không có xem qua, nhưng đã nghe qua. Thời điểm ở đại học mưa dầm thấm đất, cũng là nghe các bạn nữ nói qua, có rất nhiều nữ sinh đặc biệt thích loại tiểu thuyết này, dùng cách nói của bọn họ chính là moe (manh) nga!

(Trang Tấn Giang hay còn được gọi là Tấn Giang văn học, thường được gọi yêu là jj. Tấn Giang là một trang web văn học mạng của Trung Quốc khá nổi tiếng. Tác phẩm Tấn Giang chia thành thể loại chính: ngôn tình, đam mỹ và vô cp. Một số tác phẩm nổi tiếng: Yêu em từ cái nhìn đầu tiên, Bên nhau trọn đời, Thượng ẩn,... )

Tạ Nhất vội vàng nói:

“Tiểu Bạch, chúng ta xem tiểu thuyết khác được không?”

Tiểu Bạch chớp mắt to nói:

“Vì cái gì nha?”

Tạ Nhất ho khan một tiếng, nói:

“À…… Bởi vì đây là nam nam. Hay chúng ta xem ngôn tình nữ nam được không?”

Tiểu Bạch lại chớp chớp mắt to, nói:

“Nhưng anh cùng Thương Khâu cũng là hai người nam mà. Hơn nữa lại là hai người xấu xí, nhưng các anh cũng hôn hôn đó.”

Tạ Nhất không biết vì cái gì đột nhiên muốn khóc.

Thương Khâu rửa chén xong, đẩy cửa tiến vào liền nhìn thấy Tạ Nhất vẻ mặt xám tro từ trong phòng đi ra ngoài. Thương Khâu nhướng mày, hỏi.

“Làm sao vậy?”

Tiểu Bạch vô tội nói:

“Không biết, chúng tôi đang thảo luận chuyện anh cùng chủ nhân hôn hôn.”

Tạ Nhất còn chưa đi xa, ở ngoài cửa, cảm giác đầu óc đã hỏng……

Tạ Nhất cẩn thận suy xét một chút.

Tiểu Bạch chỉ là xem tiểu thuyết trên trang Tấn Giang, cũng không có gì, so với cầm vòng cổ ở siêu thị bị tra hỏi vấn đề kỳ quái vẫn tốt hơn. Vì thế Tạ Nhất liền bình thường trở lại.

Nhưng sáng ngày hôm sau Tạ Nhất đột nhiên cảm thấy mình không thể bình thường trở lại HunhHn.

Tiểu Bạch hưng phấn chạy tới, tiếng bước chân thanh thúy.

“Lộc cộc”

Tạ Nhất còn chưa có rời giường, vốn tính toán lười giường, hưởng thụ ngày cuối tuần nhàn nhã. Tiểu Bạch chạy vào, đặc biệt hưng phấn nhảy lên giường, còn ôm laptop. Hắn lắc cánh tay Tạ Nhất, làm nũng nói:

“Chủ nhân, chủ nhân, anh mau xem.”

Nói thật ra, Tiểu Bạch đáng yêu, làm nũng lên thật khiến người ta muốn nhéo hai má trắng hồng kia.

Tạ Nhất liền nghiêng đầu nhìn.

“Làm sao vậy?”

Tiểu Bạch chỉ vào giao diện màu xanh lục của trang văn học Tấn Giang, nói:

“Chủ nhân, em vừa mới đăng ký bút danh trên trang web này, em chuẩn bị viết tiểu thuyết.”

“Viết…… Viết tiểu thuyết?”

Tạ Nhất tức khắc mờ mịt, nói:

“Tiểu thuyết gì?”

Tiểu Bạch tự hào vỗ ngực, nói:

“Đương nhiên là đam mỹ!”

Tạ Nhất nghĩ thầm.

Biết ngay mà!

Tiểu Bạch lại kích động nói:

“Chủ nhân, chủ nhân, em đã viết một đoạn rồi. Anh xem giúp em...”

Tạ Nhất bất đắc dĩ trợn trắng, một chút cũng không muốn xem đam mỹ, vì thế nhìn Thường Khâu đang đứng ở mép nói:

“Đưa Thương Khâu xem cho, trình độ văn chương của anh ấy đặc biệt cao.”

Tiểu Bạch nửa tin nửa ngờ. Thương Khâu nhướng mày. Tiểu Bạch vẫn là đem notebook ôm lại đưa Thương Khâu nhìn.

Thương Khâu nhìn, thế nhưng bật cười. Nụ cười kia nói không nên lời, mang theo nồng đậm sủng nịch, đặc biệt ôn nhu, còn có điểm bất đắc dĩ. Hắn cười lắc lắc đầu.

Tạ Nhất tức khắc có chút phát ngốc.

Tiểu Bạch viết cái gì? Thế nhưng làm Thương Khâu “cười hiểu ý”?

Tạ Nhất tức khắc có điểm tò mò. Tạ Nhất ngồi dậy, tò mò muốn nhìn xem tiểu thuyết Tiểu Bạch viết. Thương Khâu lại cười tủm tỉm, thoạt nhìn tâm tình không tồi, nói:

“Tôi khuyên cậu đừng xem.”

Thương Khâu nói xong, nhìn thật sâu Tạ Nhất, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Thương Khâu nói như vậy, lòng hiếu kỳ của Tạ Nhất liền dâng cao.

Quả thực tò mò muốn chết, nhất định phải nhìn xem Tiểu Bạch viết cái gì!

Tạ Nhất vẫy tay gọi Tiểu Bạch lại. Tiểu Bạch thực ngoan đem notebook ôm lại cho Tạ Nhất. Tạ Nhất cúi đầu xem. Tuy rằng chỉ viết một đoạn, cũng đã hơn một ngàn chữ, nhưng đã đăng lên. Ở trên giao diện màu xanh lục thể hiện dòng chữ màu đen thực rõ ràng, tự đề chính là "Hành trình cổ tích".

Nội dung là cái dạng này……

... Tạ Nhất từ một con chim lớn biến thành người. Làn da trắng bạch, mông vểnh cao, eo nhỏ xíu.... Tạ Nhất ngượng ngùng chủ động... Thương Khâu… hôn môi…

Trong đầu Tạ Nhất tức khắc “ầm ầm”.

Trước không nói Tiểu Bạch hành văn thế nào. Dù sao hắn là Họa Linh, không đi vẽ tranh một hai phải viết tiểu thuyết. Nhưng liền nói cái nội dung kia!

Tạ Nhất rõ ràng là biết tiếng Trung, nhưng mấy từ đó ở bên nhau xem thế nào lại không hiểu. Tạ Nhất rốt cuộc minh bạch Thương Khâu vì sao cười với vẻ mặt “hiểu ý” liền đi ra ngoài. Bởi vì căn bản không phải “cười hiểu ý”, mà là cười quỷ dị……

Tạ Nhất vội vàng nói:

“Khoan đã, truyện này đã đăng rồi sao?”

Tiểu Bạch thành thật nói:

“Đã đăng rồi, còn có mười hai đánh giá nha, thật nhiều nga!”

Tạ Nhất lập tức nói:

“Chính là không có tình tiết này mà! Cái tình tiết gì đây? Căn bản chưa phát sinh qua!”

Tiểu Bạch chỉ vào nhãn tiểu thuyết nói:

“Chủ nhân, anh thật ngốc nga. Anh xem, nơi này rõ ràng là "diễn sinh", là tiểu thuyết "đồng nhân". Hơn nữa các người đích xác đã hôn nhau, còn là chủ nhân chủ động hôn nha.”

Tạ Nhất yên lặng lau mặt một phen. Nhìn Tiểu Bạch biểu tình thuần khiết nói “anh thật ngốc”, đột nhiên Tạ Nhất cảm thấy hình như không lời để nói.

Tiểu Bạch lại nói:

“Hơn nữa, văn học nghệ thuật đều bắt nguồn từ đời sống, dùng từ ngữ trao chuốt lại thể hiện ở mức cao hơn. Đây thực bình thường.”

Vẻ mặt Tạ Nhất đã đen, nói:

“Không, đây không bình thường.”

Tiểu Bạch không cảm thấy biểu tình chủ nhân nhà hắn đã thành tro tàn.

Tạ Nhất đi súc miệng, Tiểu Bạch còn ôm notebook, nhảy lộc cộc ở phía sau nói:

“Chủ nhân, chủ nhân, em đã nghĩ sẽ viết gì tiếp theo Hành trình cổ tích. Em sẽ viết ABO! Nhân vật chính vẫn là anh cùng Thương Khâu!”

Tạ Nhất mê mang nói:

“ABO? ABO là cái gì?”

Thương Khâu đã rửa mặt xong rồi, cười một tiếng, lắc đầu nói:

“Cậu khẳng định không muốn biết là cái gì đâu.”

Tiểu Bạch hưng phấn nói:

“Thương Khâu là A, chủ nhân là O uống thuốc ức chế ngụy trang thành B. Chủ nhân đi tới trường quân đội học tập, gặp huấn luyện là Thương Khâu. Lại trong một lần huấn luyện, chủ nhân bị mất thuốc ức chế, hơn nữa vừa lúc nghênh đón kỳ động dục! Còn bị huấn luyện viên gặp được. Đã không có thuốc ức chế khống chế, chủ nhân bị huấn luyện viên hấp dẫn! Vì thế……”

Tạ Nhất nhịn không được cắt ngang lời Tiểu Bạch.

“Từ từ, cậu vẫn chưa nói cho tôi biết ABO là cái gì? Hơn nữa như thế nào còn có kỳ động dục, đó là cái quỷ gì!?”

Thương Khâu cười một tiếng. Nhìn Tạ Nhất, không nói gì, hắn trực tiếp đi qua bên cạnh Tạ Nhất, còn giơ tay vỗ vỗ bờ vai của Tạ Nhất.

Tiểu Bạch như là linh cảm bùng nổ, ôm notebook chạy đi viết lại.

Tạ Nhất đột nhiên cảm thấy mình đưa notebook cho Tiểu Bạch là một hành động không sáng suốt. Thà rằng để Tiểu Bạch đi phá hư bùa chú của Thương Khâu còn tốt hơn HunhHn.

Bởi vì lòng hiếu kỳ quấy phá, Tạ Nhất dùng di động lên Baidu tìm hiểu ABO là cái gì.

ABO là viết tắt của chữ cái trong bảng chữ cái Hy Lạp lần lượt là Alpha (α) – Beta (β) – Omega (Ω) tượng trưng cho thành phần trong xã hội dựa vào “chất dẫn dụ”. Cách phân chia này xuất phát từ một thể loại truyện có nguồn gốc Âu Mỹ mang tên Omegaverse. Theo thể loại truyện này con người có giới tính nam nữ nhưng có tới tính hướng Alpha (α) – Beta (β) – Omega (Ω).

Alpha chiếm khoảng %, là những người mạnh mẽ, xuất sắc cả về thể chất lẫn trí tuệ và dục vọng. Tính chiếm hữu của người Alpha cao, bị ảnh hưởng bởi “chất dẫn dụ” của Omega, sinh ra bản năng chiếm hữu vì Omega.

Beta chiếm phần lớn nhất lên tới %, người Beta không bị ảnh hưởng bởi “chất dẫn dụ”, có khả năng sinh sản nhưng khả năng sinh sản thấp.

Omega chiếm tỷ lệ thấp nhất (chỉ chiếm khoảng %), trong đó % là nam, nhược thể, dễ mang thai, khả năng sinh sản cao, hậu duệ sinh ra mạnh mẽ, bị “chất dẫn dụ” của Alpha hấp dẫn và ảnh hưởng. Omega khi trưởng thành sẽ “động dục”.

Alpha và Omega hấp dẫn nhau.

Sau khi xem xong tức khắc Tạ Nhất cảm giác não bị nứt ra, vội vàng hô to vọt vào phòng, nói:

“Tiểu Bạch! Tôi không làm O, tôi là A!!!”

Tạ Nhất kêu xong, đột nhiên cảm thấy hình như có điểm gì đó sai sai?

Tạ Nhất vọt vào phòng. Tiểu Bạch lại đáng thương vô cùng nhìn máy tính, nước mắt lã chã. Tạ Nhất thấy hắn bộ dạng đáng thương cũng không đành lòng bắt Tiểu Bạch đem mình đổi thành A.

Chẳng lẽ khó sửa như vậy sao?

Tiểu Bạch lại đáng thương hề hề nói:

“Chủ nhân, bình luận nói em hành văn rất kém. Híc híc… Bọn họ nói em là học sinh tiểu học.”

Tạ Nhất vừa nghe, thế nhưng còn có loại chuyện này.

Người số XXXX: bình luận "Hành trình cổ tích". Đây là viết văn sao? Còn chưa đi tiểu học à?

Bình luận phát ra từ app Tấn Giang.

Người số OOOO: bình luận "Hành trình cổ tích". Tác giả này tôi thích a! Trời ơi, Thương Khâu đúng là siêu cấp! Có thể nhìn ra viết thực nghiêm túc. Chỉ cần luyện tập nhiều hơn, luyện nhiều thì viết tốt thôi!

Bình luận phát ra từ Tấn Giang trên di động.

Người số XXOO: bình luận "Hành trình cổ tích". Trời ơi viết văn cũng không xong. Tác giả là học sinh tiểu học rồi. Vẫn là nên đọc thêm sách đi!

Bình luận phát ra từ app Tấn Giang.

Tạ Nhất nhìn xong, vỗ bả vai Tiểu Bạch, vẻ mặt tức giận nói:

“Tiểu Bạch, đừng nghe bọn họ. Em rõ ràng cả tiểu học cũng chưa học qua.”

Tiểu Bạch còn tưởng rằng Tạ Nhất muốn an ủi mình, nghe được lời Tạ Nhất như vậy “hừ” một tiếng, nói:

“Chủ nhân là Chim Hư!”

Lúc này Thương Khâu từ bên ngoài đi đến. Tiểu Bạch lập tức đứng lên cáo trạng Tạ Nhất.

“Chủ nhân khi dễ em, chủ nhân là Chim Hư.”

Thương Khâu nhướng mày, khóe miệng nhàn nhạt tươi cười, hơi có chút hài hước nói:

“Còn không dễ giải quyết sao? Viết cho chủ nhân thêm vài lần động dục.”

Tạ Nhất:

“……”

Cái gì?

Tiểu Bạch tựa hồ được dẫn dắt, lập tức nói:

“Nói rất đúng nga, bây giờ liền đi viết đại cương kỳ động dục!”

Còn có đại cương? Kỳ động dục cũng yêu cầu đại cương? Quá nghiêm túc đi?

Thương Khâu cười cười, vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch, tựa hồ đang cổ vũ.

Tạ Nhất trừng mắt nhìn Thương Khâu, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Đừng dạy hư Tiểu Bạch.”

Thương Khâu nói:

“Nói chuyện chính sự, tôi muốn ra ngoài một chuyến, có đơn hàng. Cậu cùng đi không?”

Tạ Nhất nghĩ nghĩ, dù sao mình không có việc gì, liền nói:

“Đi nơi nào?”

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

“Quán bar.”

Thương Khâu có đơn hàng, thế nhưng phải đi quán bar. Thương Khâu cùng Tạ Nhất liền chuẩn bị đi quán bar. Tiểu Bạch một hai phải cùng đi. Bởi vì hắn chưa biết cái gì là quán bar.

Tiểu Bạch còn quá nhỏ, Tạ Nhất vốn không tính toán dẫn hắn đi, vì mọi người sẽ cho rằng là vị thành niên. Bất quá xét thấy Tiểu Bạch ở nhà sức tàn phá quá lớn, cái gì cũng tò mò, còn thích dùng lò vi sóng làm trứng lòng đào. Tạ Nhất sợ hắn đem nhà của Thương Khâu đốt trụi, vì thế vẫn là mang theo Tiểu Bạch.

Ba người lái xe đi quán bar. Đây là quán bar nổi tiếng nhất thành phố. Thời điểm Tạ Nhất đi học đã cùng bạn học tới một lần, đó là tiệc sinh nhật. Bất quá bởi vì quá đắt cũng không lại đến.

Bọn họ đi vào, Thương Khâu thoạt nhìn quen cửa quen nẻo, một cái nói lắp cũng không có. Thực mau liền có một người đàn ông mặc tây trang ra chào đón.

Người đàn ông nhìn trên tuổi, là một đại thúc, trên cằm còn có râu. Vẻ mặt cương nghị, loại đại thúc có mị lực. Nếu cạo râu khẳng định sẽ trẻ không ít. Bất quá không cạo râu cũng có một loại gợi cảm nói không nên lời.

Đại thúc mặc âu phục, bất quá không đeo caravat, cổ áo sơ mi mở hai cái nút thắt, áo vest cũng mở rộng, tay cắm túi quần đi tới. Dáng người rất cao lớn, hắn vừa đi lại đây Tạ Nhất liền cảm giác không thấp hơn Thương Khâu.

Đại thúc đi tới, cùng Thương Khâu bắt tay, cười nói:

“Thương Khâu, thật mong chú tới.”

Hắn nói, còn nhìn thoáng qua Tạ Nhất, có chút kinh ngạc nói:

“Không phải chú em vẫn luôn một mình sao, rốt cuộc đã tìm được bạn? A, người này hương vị thật thơm.”

Thương Khâu chỉ là nhàn nhạt nhìn thoáng qua đại thúc, rồi giới thiệu với Tạ Nhất.

“Vị này chính là Phùng Tam gia, chủ quán bar này.”

Phùng Tam cười cười, nói:

“Ai, giới thiệu tôi xong rồi? Sao không giới thiệu hai tiểu mỹ nhân bên cạnh chú em?”

Tạ Nhất nheo mắt.

Ánh mắt đại thúc này có vấn đề rồi. Tiểu Bạch là tiểu mỹ nhân, mình sao có thể. Tuyệt đối cận thị!

Thương Khâu nói:

“Phùng Tam gia không cần biết.”

Phùng Tam ha ha cười, cũng không tức giận, nói:

“Chậc chậc, bảo hộ tốt như vậy, là thật sao?”

Hắn nói, nâng tay tới, nói:

“Mời đi bên này ngồi, vị trí dành riêng cho chú em.”

Mọi người đi qua. Phùng Tam mang theo bọn họ đến cái sô pha ngồi xuống, ở đại sảnh, không có đi trên lầu.

Phùng Tam nhìn Tiểu Bạch, nói:

“Nhóc tên là gì?”

Tiểu Bạch nhìn nhìn Phùng Tam, cảm thấy ánh mắt Phùng Tam như là một con diều hâu, thực sắc bén. Hơn nữa đại thúc vừa nhìn vừa cười tủm tỉm thực hung ác. Dáng người hắn cao lớn hơn Tiểu Bạch rất nhiều. Cánh tay phía dưới lớp áo cũng toàn cơ bắp.

Tiểu Bạch lập tức trốn ở sau lưng Tạ Nhất, cả đầu nhỏ cũng lùi về. Thương Khâu nhìn qua Phùng Tam. Phùng Tam vô tội nói:

“Chỉ là muốn hỏi tên đâu phải ăn thịt.”

Tạ Nhất còn tưởng rằng Tiểu Bạch sợ hãi, dù sao Tiểu Bạch rất đơn thuần. Nơi này hoàn cảnh có chút ồn ào, Phùng Tam còn như con sói đuôi to. Liền nghe Tiểu Bạch thành thật nói:

“Cái chú này… thật xấu nga.”

Tạ Nhất:

“……”

Phùng Tam.

“……”

Chỉ có Thương Khâu bình tĩnh. Thương Khâu cũng bị Tiểu Bạch nói xấu. Hơn nữa Tiểu Bạch khẳng định hắn là xấu nhất, tuyệt không thể xấu hơn.

Phùng Tam sửng sốt một chút, ngay sau đó cười ha ha, đặc biệt sang sảng nói:

“Nhóc nói tôi xấu? Nhóc là người đầu tiên dám nói tôi như vậy, thực sự thú vị.”

Thương Khâu nói:

“Nói việc chính đi.”

Phùng Tam thu tươi cười, nói:

“Nơi này có quỷ, cho nên mời chú em đến xem.”

Phùng Tam nói, đứng lên mang theo bọn họ lên trên lầu.

“Chính là trên lầu.”

Mọi người lên lầu. Thương Khâu còn cùng Tạ Nhất giới thiệu một chút về Phùng Tam. Phùng Tam là chủ quán bar, bất quá cũng không chỉ là chủ quán bar.

Nghiêm túc mà nói hắn không phải người trong giới. Phùng Tam không phải tu giả, nhưng người trong giới không ai không biết Phùng Tam gia. Bởi vì quán bar của Phùng Tam là nơi tập trung tin tức lớn nhất, nơi tập kết hàng, có cái gì cần mua bán tám phần là ở chỗ này làm.

Phùng Tam cùng Thương Khâu là quen biết đã lâu.

Phùng Tam vừa đi vừa nói:

“Là cái phòng kia, không biết như thế nào đột nhiên có quỷ phá. Bình rượu đột nhiên nổ tung, điều hòa nhỏ ra máu. Rất kỳ quái. Phùng lão tam đây kinh doanh quán bar mười mấy năm. Trước nay đều là giới thiệu người ta bắt quỷ, cũng chưa từng có quỷ quấy phá. Thương Khâu, chú em nhất định xem giúp, rốt cuộc là quỷ gì ở địa bàn Phùng lão tam gây chuyện này.”

Hắn nói, đẩy ra cửa phòng. Thương Khâu đi vào, chỉ là nhìn thoáng qua, cũng không xem lần thứ hai, nhàn nhạt nói:

“Không cần nhìn, cái phòng này đã chết người.”

“Chết người?!”

Truyện Chữ Hay