Herbert nghe thấy tiếng động, những tiếng động nhỏ của từng trang giấy được lật qua, và giọng của ai đó đang ngâm nga một bản nhạc. Nghe thật êm dịu, nhưng với một đứa bé bảy tuổi như cậu, cậu không nghĩ ngợi gì nhiều, càng không bận tâm mấy khi mấy lớp chăn mền đắp trên người thật ấm và dày. Một bàn tay lạnh lẽo bất chợt vuốt tóc Herbert. Nó phá vỡ giấc ngủ của cậu, nhưng cái ranh giới giữa tỉnh và mơ lại vô cùng mỏng manh và thoải mái, và bằng một cách nào đó, cậu nghĩ đó là mẹ đang vỗ về mình. Herbert không buồn đẩy bàn tay kia đi, và cậu sớm chìm vào giấc ngủ không mộng mị một lần nữa.
Trời đã nhá nhem tối khi Herbert hoàn toàn tỉnh giấc và mở mắt ra. Cậu vẫn đang nằm trong căn phòng ban nãy, với ngọn lửa trong lò thật ấm áp dễ chịu. Bên cạnh cậu đặt một chiếc hộp nhạc đang mở, cậu nhận ra nó, dù cậu nhớ rằng đã bỏ nó vào rương kho báu của mình từ rất lâu và món đồ ít khi được sử dụng. Nó là quà mẹ tặng cậu khi cậu chào đời, như Herbert được biết. Giai điệu nhẹ nhàng và yên bình, và nó gợi cho cậu nhớ về những mùa hạ chơi ngoài đồng cỏ, khi cậu tung tăng khắp nơi và bắt bướm hái hoa.
Herbert ngưng suy nghĩ và giật thót khi có sự chuyển động trên giường. Cậu ngạc nhiên, khi bên trái cậu là một chàng trai trẻ, cậu ấy ngồi tựa lưng vào thành giường và đầu ngả vào thành cột. Trong tay cậu ấy là một quyển sách đang đọc dở. Rõ ràng cậu trai này đã ngủ quên, chỉ tỉnh lại ít giây để cuộn tròn mình lại.
Herbert chưa từng gặp chàng trai này bao giờ, nhưng không hiểu sao, Herbert lại có thiện cảm với cậu ấy ngay lập tức. Chàng trai không phải người to lớn, dáng dấp cậu mảnh mai và đường nét nhã nhặn, đối với Herbert, cậu ấy chỉ trông giống như một người anh trai mà thôi. Cậu ấy không gây cho Herbert cảm giác bị đe dọa, dẫu rằng cậu bé thừa biết mình không nên tin bất kỳ ai không phải người nhà. Chàng trai có mái tóc màu hạt dẻ rũ xuống trước trán khi ngủ, gam màu của đất ánh lên dưới ánh sáng ấm áp của căn phòng, phối hợp hoàn hảo với sắc đỏ sậm của chiếc áo chẽn và chiếc quần nâu mà cậu ấy mang.
"Ồ, em đã dậy rồi."
Chàng trai giật mình nhận ra mình đã ngủ quên. Cậu ấy có giọng nói ngọt ngào nhất mà Herbert từng nghe, một giọng nói mà cậu bé con nghĩ phải thuộc về một thiên thần. Trong ít lâu chàng trai không làm gì, và cậu ấy hỏi:
"Anh làm em sợ sao?
Herbert riết tấm chăn quanh mình chặt hơn, rồi từ từ ngồi sát hơn về phía bên kia mép giường. Chàng trai mỉm cười thân thiện, cậu ấy tiếp, "Tên anh là Alfred. Rất vui được gặp em."
"Alfred...?" Herbert yếu ớt lí nhí. Chàng trai gật đầu:
"Tên em là gì?"
"Herbert ạ." Cậu bé đáp.
"Herbert." Alfred lặp lại. "Thật là một cái tên đẹp. Em có biết nó mang ý nghĩa gì không?"
Herbert lắc đầu.
"Nó có nghĩa rằng em là một hiệp sỹ tráng kiện và quả cảm."
"Ồ... Hay ghê." Herbert khúc khích. "Em thích hiệp sỹ. Họ dũng cảm và áo giáp của họ sáng bóng, và họ có mấy con ngựa ngầu bá cháy nữa!"
"Tất nhiên là vậy rồi! Em thích những truyền thuyết về họ chứ?"
"Anh có biết câu chuyện nào không?" Ánh mắt Herbert bắt đầu tỏ vẻ phấn khích. Alfred chỉ vào quyển sách của mình:
"Nếu em thích, anh có thể ghé thăm mỗi đêm để đọc truyện cho em nghe."
"Anh có thể sao? Thật chứ?"
"Thật." Alfred cười.
"Vậy có nghĩa là... cha cử anh đến đúng không? Anh có phải thiên thần không? Mấy năm trước cha có hứa sẽ gửi một thiên thần đến chơi với em á."
"Ồ, bé con, rất tiếc vì anh không phải thiên thần nào cả." Alfred ngâm trong cổ họng đáp lại. "Nhưng anh là anh trai em."
"Anh trai..." Herbert thì thầm rồi mở to mắt, đôi đồng tử giãn hết cỡ khi cậu nhận ra. Cậu reo, "Anh là anh trai em! Anh trai em! Bạn của em!"
"Ôi chà, trông em vui quá." Alfred chậc lưỡi, với một nụ cười rạng rỡ làm cậu bé con cũng muốn tan chảy theo. Lập tức Herbert cười đáp lại và cậu nhún nhảy, như một con cún con cậu vứt tấm chăn đi và bò lại gần chàng trai. Cậu líu lo:
"Em đợi anh mãi! Đêm qua em không ngủ được luôn! Cha nói anh có thể chơi với em."
"Và anh cũng đã mong được gặp em suốt!" Alfred bật cười. "Anh sẽ chăm sóc tốt cho em. Và chúng ta sẽ cùng chơi nhiều trò vui!"
"Em thích mấy thứ vui vui." Herbert nắc nẻ. "Chúng ta cùng chơi nha?"
"Ngay bây giờ á?
"Nha?"
"Nhưng bé con, em không nghĩ bây giờ hẵng còn hơi sớm để chơi sao?" Alfred giở giọng trêu đùa. "Chúng ta còn cả buổi chiều tối mà, cứ thong thả! Sao chúng ta không chuẩn bị trước nhỉ? Anh tin cha em đang đợi em dưới nhà và có sẵn quà cho em nữa. Em sẽ thích lắm cho xem!"
Không lạ gì khi mấy lời nói đường mật dễ dàng dụ dỗ được Herbert, bởi đằng nào cậu bé cũng chỉ là trẻ con, lúc nào cũng chỉ muốn chơi bời và nhận quà tặng. Tiếng cười giòn của Herbert vang lên lanh lảnh khi cậu nhảy xuống giường và nắm tay Alfred, một thân một mình kéo chàng trai kia ra khỏi phòng ngủ. Herbert nhỏ khỏe hơn người ta tưởng, với toàn bộ năng lượng của một đứa trẻ hiếu động cậu lôi cả hai xuống cầu thang mà không bị va vấp tý nào, đến khi cậu bất chợt khựng lại trước một người đàn ông khác dưới chân cầu thang.
Herbert nuốt nước bọt.
Người đàn ông kia cao hơn Alfred, vai rộng hơn, và từng đường cơ bắp chắc nịch như lính đánh thuê của gã lộ rõ dưới chiếc áo bó sát. Tóc gã ôm gọn đường hoàng quanh gáy, xoăn nhẹ như ngọn sóng biển lăn tăn, Herbert có thể thấy được, nhưng đường nét của gã không hề hiền lành chút nào khi xương hàm của gã ngạnh ra và sắc, đôi mắt như lưỡi dao lam gườm thẳng xuống cậu. Gương mặt gã còn được tô điểm bởi những đường sẹo khiến người ta phải khiếp đảm. Lập tức Herbert bước lùi về sau, rồi ngã ngửa vào lòng Alfred. Cậu bé ré lên.
"Ludwig! Con đã làm gì vậy?"
Johannes lập tức xuất hiện phía sau khi ông nghe thấy tiếng la. Herbert vùng vằng khỏi tay Alfred mà chạy đến sà vào lòng bố, để ông bế lên và cậu sụt sùi vào vai áo bố mình. Johannes vỗ về con trai, giọng dịu ngọt, "Được rồi, không sao cả. Có cha ở đây rồi."
Rồi ông quay qua Ludwig, gương mặt gã vẫn còn chưa hết bàng hoàng. "Ludwig, con dọa nó phải không?"
"Tất nhiên là không!" Ludwig phản đối, vừa nói vừa vung tay. "Nó tông vào con rồi tự dưng khóc um lên ấy chứ!"
Johannes cong khóe môi. "Con không làm nó đau đó chứ?"
"Con thề! Bố làm như con thích đi trêu chọc con nít lắm vậy!" Ludwig lên giọng, rồi quay qua kéo áo Alfred. "Này nhóc, nói hộ anh một tiếng đi! Mày thấy cả mà, đúng không?"
Gã thở phào khi Alfred gật đầu, "Vâng, thưa bố, Ludwig chẳng làm gì sai cả." Cậu nghĩ ngợi ít giây. "Con nghĩ mấy vết sẹo của anh ấy mới khiến thằng bé sợ."
"Bố hiểu rồi." Johannes đáp. Herbert nhỏ chỉ dám ngước lên liếc một cái, rồi lại vùi mặt vào vai áo bố mà thút thít khi cặp mắt lồi của Ludwig nhìn ngược thẳng lại cậu. Johannes cúp lấy mặt con. "Không có gì phải sợ cả, con yêu. Đó là anh con mà."
"Con không muốn anh ta làm anh trai!" Herbert bù lu bù loa. Johannes chậc lưỡi:
"Nhưng dù con có muốn hay không thì đó vẫn là anh con. Anh ấy không bao giờ làm hại con đâu, ta hứa."
"Chào." Ludwig cười rộng, giọng trầm đến đáng sợ. Bộ răng nanh của gã khiến cậu bé con rúm ró lại và siết chặt vạt áo bố mình. Herbert khóc:
"Con không thích anh ta!"
Ludwig ngay tức khắc nhăn nhó, "Làm như anh cần mày vậy, thằng nhãi-"
"Cẩn thận ngôn từ!" Johannes gầm lên. Lập tức Ludwig im bặt như ngọn nến bị vụt tắt, gã làm vẻ mặt cam chịu đến cường điệu, và Herbert lại thút thít ỉ ôi. Cậu bé cũng không quen trông thấy bố mình la hét.
"Lần này thì rõ ràng không phải lỗi của con." Ludwig huýt gió, theo thói quen mà lại đút tay vào túi quần. Johannes nói với giọng bực tức:
"Giờ nó là em trai út, nên bố mong con cư xử cho đúng mực vào. Cả hai đứa."
Nghe lệnh bố Ludwig thở dài thườn thượt, hai tay đưa lên không trung khi gã đáp, "Dạ vâng, vâng. Theo lời bố, thưa bố. Con sẽ không để bụng chuyện nó...", gã chỉ vào Herbert, "làm tổn thương con trước đâu."
"Thằng bé mới bảy tuổi, Ludwig, lại còn theo tuổi con người nữa. Kiên nhẫn chút đi." Alfred chen ngang. Người kia nhún vai:
"Biết rồi. Chỉ nói vậy thôi."
"Alfred nói đúng." Johannes nhắc nhở. "Bố sẽ không tha thứ cho bất kỳ đứa nào chọc ghẹo nó, hay dám trách phạt nó khi không có sự cho phép của bố đâu. Hiểu chưa?"
"Hiểu rồi ạ." Ludwig lè nhè.
"Tốt."
Rồi với một cái gật đầu chấp thuận, Johannes xoay gót đi, vẫn không ngừng vỗ về Herbert để cậu bé cảm thấy thoải mái. Gục đầu trên vai bố, Herbert ngoái nhìn lại hai người kia. Alfred như mọi khi vẫn đang mỉm cười thân thiện, nhưng cái quắc mắt của Ludwig khiến cậu bé thở hắt ra mà vội vàng thủ thỉ điều gì với bố. Hai người kia có thể nghe được Johannes dỗ ngọt Herbert với mấy bộ quần áo mới may.
"Chẳng phải họ dễ thương lắm sao?" Alfred nói. Ludwig cuối cùng cũng hạ tay, cơ thể gã sụp xuống một cách cường điệu, và gã khịt mũi:
"Tất nhiên, tất nhiên, nó là con trai cưng của bố cơ mà."
"Thôi nào, Ludwig, đừng ghen tỵ thế chứ. Anh ấy bây giờ chỉ là một đứa bé thôi."
"Bé bỏng hay không, nó là lý do anh mày ghét con nít. Thằng quỷ con hư đốn."
"Em biết rồi." Alfred cười khẩy. "Anh cũng muốn được bố chiều chuộng nữa, đúng không?"
Ludwig đảo mắt, "Được rồi, thằng quỷ nhỏ, thật ra mày biết không..."
_______________________________________
Nguồn ảnh: Andiree.