Quái Dị Thẻ Ma Pháp

chương 34: cứu người

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Được.

Nghe Nhất Thành có cách, bọn họ cũng thở phào một hơi, dù sao cũng có hy vọng còn hơn là ngồi chờ chết. Mộc Lan thì khó hiểu nhìn Nhất Thành, giáp một học viên, phép thuật còn thấp, làm sao cứu Bạch sư huynh. Nhưng nàng lại không hỏi Nhất Thành, chì lặng lẽ vén rèm rời đi.

Mọi người vào lều mỗi người chọn một góc nghỉ ngơi. Một ngày chống chọi với đám quái dị kia dù là không xuất thủ nhiều nhưng tinh thần luôn luôn kéo căng, không một giây thả lỏng, cũng làm bọn hắn rất mệt mỏi. Nhất Thành cũng thở dài nhìn đám người. Thấy tay hai người Mập mạp khá hơn hắn cũng cảm thấy yên lòng. Hắn rất sợ vì hắn mà hại huynh đệ của mình thành tàn phế.

Mập Mạp có vẻ còn lo lắng ghé qua hỏi Nhất Thành:

- Nhất Thành, có mấy phần nắm chắc cứu Bạch Sư Huynh?

- Sáu thành nắm chắc. Việc này ta cũng là lần đầu làm, nếu không bất đắc dĩ ta cũng không muốn sử dụng thủ đoạn này. Đi nghỉ ngơi đi, tối nay còn có việc chính cần làm.

Hắn rất tự tin nhưng cũng không thể đùa giỡn với mạng người được. Dù sao đây là lần đầu sử dụng phép thuật hắc ám, hy vọng không có biến cố gì. Nhất Thành muốn hành động vào buổi tối vì muốn che dấu phép thuật này. Lỡ như lúc hắn sử dụng phép thuật mà mất khống chế, bầu trời chuyển đỏ hay là máu quanh khu vực này bay lên gây sự chú ý không cần thiết. Đây chỉ là phòng hờ, dù sao hắn cũng lĩnh ngộ đạt đến trung cấp độ thành thạo sử dụng phép thuật máu.

Nhất Thành nhắm mắt trao đổi với trí tuệ thẻ, hắn lo lắng mình không đủ sức cứu người:

- Trí Tuệ Thẻ, ta có cần lĩnh ngộ thêm Tạo Hình Máu không? Có cần tăng cấp bậc Magic Plate hay gì không để cho việc cứu chữa an toàn hơn?

- Với mức độ bây giờ, túc chủ chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ, tinh thần đạt đến cao nhất, tránh bị đánh động khi thi phép. Dù sao đây là cứu người, nếu là giết người thì không cần rắc rối như vậy. Với lại túc chủ đừng quá dựa vào cấp độ lĩnh ngộ phép thuật để đánh giá sức mạnh của mình, lĩnh ngộ là chỉ là một phần. Cách khống chế, tinh thần, và trí tuệ lẫn kinh nghiệm cũng rất quan trọng. Ngoài ra đẳng cấp Magic Plate phải theo kịp mức độ lĩnh ngộ, lúc đó mới phát huy hoàn toàn sức mạnh của phép thuật đó. Ví dụ, bây giờ túc chủ không khác gì một tên lĩnh ngộ kiếm ý mà không có đủ nội lực hay kinh nghiệm để phát huy toàn bộ kiếm ý đó. Chỉ biết nghệt ngoạt đánh ra vài chiêu kiếm ý cho vui thôi.

Nghe vậy Nhất Thành cũng an tâm hơn, hắn đã đủ mọi điều kiện, giờ chỉ cần tinh thần nghỉ ngơi đầy đủ. Nhưng có vẻ như theo trí tuệ thẻ, hắn cần kinh nghiệm thực chiến, bây giờ hắn chưa thật sự phát huy được sức mạnh của phép thuật này. Magic Plate, tinh thần và trí tuệ của hắn không theo kịp mức độ lĩnh ngộ phép thuật.

Chiến đấu cả một ngày, tinh thần hắn cũng có chút hao tổn. Ngồi định thần một lúc thì lăn ra ngủ, đây là cách hay nhất. Thói quen sống của người hiện đại, ngủ sẽ là cánh hồi phục tinh thần nhanh nhất. Chứ không phải ngồi nhập định dưỡng thần như đám Mập Mạp.

Mang đêm buông xuống, bầu trời âm u hơn thường thấy. Cấm chế pháp trận tỏa ra một loại ánh sáng đỏ nhàn nhạt, đang xoay vòng trên không. Cả Thiên Long Thành dưới ánh sáng đỏ này càng trở nên rùng rợn, không khí thì nhàn nhạc mùi máu tươi. Một loại đè nén lòng người làm người khác cực kỳ khó chịu.

Nhất Thành tỉnh dậy, hắn thấy mọi người cũng đã tỉnh. Tinh thần bọn hắn đã tốt hơn rất nhiều so với ban ngày. Mập Mạp với Tuyết Dung, hai cánh tay đã hoạt động tự nhiên hơn, chỉ là hành động mạnh vẫn chưa được. Thấy Mộc Lan chưa đến hắn liền hỏi:

- Mọi người cũng tốt hơn rồi nhỉ. Mộc Lan chưa đến sao?

Tuyết Nhạn hỏi thăm hắn xem hắn thế nào rồi. Tối nay sẽ dựa vào hắn cứu người:

- Uh, tinh thần no đủ, cảm giác tốt hơn rồi. Mộc Lan sư tỷ chưa đến, chắc là tí nữa. Ngươi thấy thế nào rồi? Tinh thần tốt rồi chứ.

- Uh, ta cũng tốt rồi. Tinh thần đã đạt đến mức cao nhất, giờ chỉ chờ Mộc Lan sư tỷ là được.

Đúng lúc này, bên ngoài phát ra tiếng động, cả đám ra ngoài thì thấy Mộc Lan cùng Mộc Nhân đang đứng ngoài chờ bọn hắn. Bọn họ chào hỏi sơ qua một chút rồi vào vấn đề chính.

- Nhất Thành, ta đã đến ngươi cần ta làm gì?

- Sư tỷ, ngươi chỉ cần đứng đây chờ tới lúc ta gọi vào là được.

Hắn quay sang nói với Mộc Nhân:

- Tiền bối, hy vọng ngài ra lệnh không ai đến gần khu vực này tối nay. Đa tạ tiền bối.

- Uh, ta đã hạ lệnh xuống, không ai sẽ đến gần bên này. Các ngươi dù sao cũng là sư đệ của Mộc Lan, đều là người thư viện, nên không cần khách khí.

Mộc Nhân lúc biết bọn họ là người của thư viện từ Mộc Lan, thì rất bất ngờ. Mà hơn nữa vị sư huynh của Mộc Lan kia lại là thiên tài trong thiên tài của thư viện. Mộc Nhân quyết định bảo vệ bọn họ, hắn không muốn đắc tội với thư viện. Với lại đám nhóc này đúng là thiên tài, mới mười năm, mười sáu mà đã đến cảnh giới này. Nên biết Mộc gia hắn mấy chục năm mới sinh ra thiên tài như Mộc Lan.

Nhất xoay sang nói với đám Mập mạp,

- Mọi người canh giữ xung quanh lều khoản mười mét, đừng để người đến gần. Ta không biết sẽ mất bao lâu, nhưng trước khi ta đi ra, đừng để ai tiến vào.

Đám Mập Mạp gật gật đầu, không biết tên này muốn làm gì nhưng tất cả đều tin tưởng Nhất Thành. Không thể để hắn phân tâm trong lúc cứu sư huynh được.

Nhất Thành vén màn đi vào. Đám mập Mạp chia nhau ra canh giữ. Mộc Lan cũng đứng xa xa với Tuyết Nhạn, hỏi thăm chuyện của bọn hắn.

Trong lều, Nhất Thành ngồi trước Bạch Tư Thường, hắn tập trung tinh thần, rà xét vết thương. Tạp chất màu đen đã bám vào một số kinh mạch cùng mạch máu, có vẻ như rất khó bức ra. May mắn không quá nhiều, chủ yếu là quanh các vùng bị thương, còn một số thì theo máu đi xa hơn một chút.

Nhất Thành thu hồi tinh thần, thở dài. May mà Bạch Tư Thường đủ mạnh lúc đó lại có người dùng phép thuật làm đông lại các vết thương. Làm chậm lại lượng máu lưu thông, nếu không thì rắc rối to, nó mà theo máu tiến vào tim thì xong, không cách nào cứu chữa. Thậm chí Bạch Tư Thường sẽ biến thành quái dị.

Nhất Thành triệu hồi Magic Plate, nó vẫn thô ráp như cũ. Nếu dày hơn tí nữa thì không khác chiếc điện thoại của thế giới trước. Hắn nhanh chóng thi phép. Lần này cứu chữa hắn cần khống chế máu của Bạch Tư Thường, mà không thể cùng khống chế tất cả cùng một lúc, nếu như vậy lúc rút máu, sẽ kéo sạch máu trong người Bạch Tư Thường ra ngoài. Phải chia ra khống chế từng bộ phận nhỏ. Giảm khả năng mất máu quá nhiều. Nhưng sẽ cực kỳ hao tổn tinh thần khi làm việc này.

Hắn quyết định thí nghiệm lên các vết thương nhỏ trước coi như luyện tay. Vết Thương nhỏ không có nhiều loại quái dị vật chất kia. Từ từ, thẻ ma pháp hắn bay lên trên không, giờ đây nó đã biến thành màu đen, Black Magic Plate hiện.

Truyện Chữ Hay