【Tên của tôi, Huyền Qua】
o
Lục Hào đứng tại chỗ hít thở sâu hai cái, nhưng tim càng lúc càng đập tợn hơn, cậu cảm thấy mệt tim quá. Không có cách nào ngăn được cái cảm giác “nai con chạy loạn” này, cậu đành phải đổi hướng, đi vài bước tới cái bàn ở góc tường, rồi móc ba đồng xu trong ba lô ra, chập lại trong lòng bàn tay lắc sáu cái, thảy thẳng lên mặt bàn.
“Quẻ Tốn, Phong Thiên Tiểu Súc ()? Đông nam…Tây nam?” Lục Hào nhìn chằm chằm tượng quẻ, mày nhíu chặt, “Nhân họa, thấy máu, hung, linh ta linh tinh cái quỷ gì đấy, quái bàn bị dao chém còn chảy được cả máu…”
Cứ cảm thấy tượng quẻ đang trêu ngươi mình, Lục Hào nắm tay gõ ấn đường, càng nhìn càng lo. Lại nói cậu xem bói từ nhỏ chưa từng thất thủ, nhưng không thoát khỏi số phận nhiều lần bị thiệt về vấn đề liên quan đến quái bàn.
Hai năm trước, lúc quái bàn mới bị mất, cậu tràn trề niềm tin gieo quẻ, tượng quẻ cũng rất phù hợp, hiển thị rõ rành rành, quái bàn bản mệnh của cậu ở ngay phía đông nam. Khi ấy cậu ngây thơ đơn thuần tin cái tượng quẻ này, từ đấy liền bước lên con đường một đi không trở lại.
Quả thực là một mốc sỉ nhục trong sự nghiệp xem bói của cậu!
Tim vẫn đập nhanh như thế, Lục Hào quyết định không nhìn tượng quẻ, nhắm hai mắt đè tim xuống, chuẩn bị chuyển sang con đường minh tưởng——trong tình huống tượng quẻ bị quá nhiều nhân tố ngăn trở, minh tưởng có thể ứng phó nhu cầu bức thiết, giác quan thứ sáu của một quái sư vẫn rất đáng tin.
Có điều cậu vừa mới nhắm mắt, trước mắt lại hiện ra một đĩa cơm rang trứng đầy ắp.
Lục Hào nuốt một ngụm nước bọt, mở mắt ra, hơi xoắn xuýt——cơm rang trứng này là sáng sớm ăn, quá ngon khiến cả ngày nay cậu cứ nghĩ tới. Thế nên rốt cuộc cái này biểu thị quái bàn bản mệnh ở gần đó, hay là chỉ nói lên sự thật cậu đói bụng?
Có lẽ trước mắt cũng không có cách nào khác tốt hơn, Lục Hào nhớ lại con đường buổi sáng tới đây thì chuẩn bị xuất phát, chạy được hai bước lại lùi về, gom ba đồng xu bày trên bàn vào trong túi.
Sẩm tối mùa hè cũng không mát mẻ hơn, mặt trời xuống núi, nhưng gió như mang theo hơi nóng, thổi vào da nóng đến khó chịu. Lục Hào xuống xe buýt, ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy chẳng bao lâu chắc chắn sẽ đổ mưa, tốc dộ dưới chân lại nhanh hơn——cậu còn chưa khỏi cảm, lại bị dầm mưa nữa thì xót xa quá.
Chạy một lúc lâu bằng trực giác, Lục Hào dừng lại lấy hơi, chợt nghe thấy có tiếng đánh nhau. Cậu theo bản năng đi mấy bước men theo góc tường, dừng lại ở chỗ quẹo, liếc mắt về phía nguồn gốc tiếng động thì phát hiện là phiên bản hỗn hợp PK quần ẩu, đếm ra có mười mấy tên đang hội đồng một người, tình hình trận chiến vô cùng kịch liệt.
Lục Hào vịn tường quan sát vài giây, suýt nữa thì nhảy dựng lên——người bị đánh chẳng phải là ân nhân đã nhặt cậu về, còn tốt bụng cho cậu một đĩa cơm rang trứng đấy ư?
Giờ phút này, cậu đã nhìn thấy ánh rạng đông báo ân.
Có điều chưa chờ Lục Hào nghĩ ra chủ ý tuyệt diệu gì, đã thấy một tên bị đánh nằm rạp trên đất, loạng choạng đứng dậy, trên tay còn cầm một thanh đao tạo hình kỳ quái. Lục Hào phản ứng một cách nhanh chóng đối phương định đánh lén, cậu không kịp nghĩ nhiều, thuận tiện ném thứ nắm trong tay ra ngoài.
Nhưng mà chờ động tác “ném ra ngoài” này hoàn thành, cậu mới nhận ra cái mình ném lại là tiền xu——sau khi ngồi phương tiện công cộng còn lại hai xu, tổng cộng một tệ năm hào.
Trong giây lát, nội tâm Lục Hào vô cùng phức tạp, không hiểu là đang xót hai đồng xu bay đi theo gió kia, hay là khóc than cho nhân sinh thê lương một cắc cũng chẳng có của mình. Song tiền xu có hiệu quả kinh ngạc, không hiểu sao bắn trúng mắt tên đánh lén, đối phương đau đớn ré lên, bại lộ thẳng cẳng, bị Huyền Qua quét chân một cái lại ngã xuống đất.
Trong tình huống ấy, Lục Hào cũng lộ theo, rất nhanh đã bị tính vào phạm vi thế lực của bên thiểu số. Cậu không định cản trở, vô cùng dứt khoát xông lên.
Đầu Huyền Qua bị thương, máu tươi chảy xuống, dính vào mắt khiến tầm nhìn của hắn không mấy rõ ràng. Thế nên hắn nhìn một lúc lâu, mới nhận ra người xông lên là ai. Hắn lắc cái đầu choáng váng, trở tay đấm gãy xương mũi kẻ địch, lại nghe thấy có người ở bên cạnh lo lắng.
“Ân nhân ơi anh có sao không? Phải phân rõ thế lực địch ta đấy nhé, tôi là xà tinh đến báo ân, không phải, tôi là người, tới giúp anh, anh——“
“Câm mồm.” Huyền Qua tùy tiện dùng mu bàn tay lau máu ở khóe mắt, giọng nói không tự chủ mang theo khí thế hung ác, “Biết rồi.” Hắn vừa nói vừa tháo khớp cánh tay của một tên, lại đập vào côn sắt trên tay đối phương. Lục Hào xin thề, cậu nghe thấy tiếng nứt xương thật sự luôn.
Ân nhân, có hơi——không, quá hung tàn.
Lục Hào không dám nhiều lời nữa, tận tâm tận lực không gây thêm phiền, theo sau Huyền Qua tung đòn kết liễu, tiện thể mấy lần phá vỡ kế hoạch đánh lén sau lưng của phe địch. Chờ cậu đạp tên cuối cùng ngã lăn ra đất, còn cướp côn sắt của đối phương gác trên vai, không nhịn được hất cằm, bá tràn bờ đê nói lời thoại, “Cho chúng mày lấy nhiều khi ít này!”
Huyền Qua đứng dựa vào tường, nhổ ra một ngụm nước bọt lẫn máu, nghe cậu nói câu này, khóe miệng lộ ra ý cười, khàn giọng khen cậu, “Đúng thế.” Eo nhỏ vầy mà không gãy.
Đương lúc xoắn xuýt nên khiêm tốn đôi câu hay là thành thật nhận lời khen, Lục Hào lại thấy Huyền Qua vẫy tay với mình. Cậu vội vàng chạy qua, “Ân——“ Còn chưa nói ra chữ “nhân” đã phát hiện đối phương đổ người tới, không hề báo trước.
Lục Hào đần ra vội vàng đưa hai tay tới đỡ, nhưng vẫn bị đụng lùi về sau mấy bước, còn không cẩn thận giẫm phải tay người nằm trên đất.
Cậu kìm lại câu “Xin lỗi” buột miệng, đỡ cái người ở phía trên, sốt ruột, “Anh sao rồi? Bị thương ở đâu? Có đi được không?”
Nói xong, cậu cảm giác cái đầu dựa trên vai mình nhúc nhích, đối phương hơi nghiêng đầu, môi cách làn da trên cổ cậu rất gần, hơi thở lúc nói chuyện làm cậu ngưa ngứa.
Lục Hào nhúc nhích cái cổ theo bản năng, cân nhắc hai chữ “Về nhà” đối phương mới nói, ý là không báo cảnh sát cũng không đi bệnh viện ấy hả? Cảm thấy chắc là không hiểu sai ý, cậu gác cánh tay người ta lên vai mình, nửa tha nửa ôm đi ra ngoài.
Mây trên trời âm u, đằng sau hai người họ là thương binh phe địch nằm la liệt. Lục Hào khó khăn cất bước, cắn răng bùi ngùi, ân nhân này của cậu thật sự là nặng hơn núi Thái Sơn!
Vất vả lắm mới tha được người lên tầng, vào nhà, Lục Hào mệt mỏi ngồi trên đất, cảm thấy cái tay đau nhức như vừa mới đi công trường chuyển gạch cả một buổi trưa. Tay trái của cậu bóp tay phải, rồi đứng dậy đi nhìn cái người nằm nghiêng trên ghế sô pha, không sao yên tâm nổi.
Ánh sáng trong phòng sáng sủa rất nhiều, lúc này Lục Hào mới phát hiện, trên người đối phương có đủ loại vết thương to to nhỏ nhỏ. Trên đùi còn có một đường cực sâu, không biết đã chảy bao nhiêu máu, thấm ướt cái quần bò đến sẫm cả màu, hiển nhiên máu vẫn chảy dọc xuống theo ống quần, trên chân cũng toàn là vết máu đã hơi đông lại. Vết thương trên đầu thì đã ngừng chảy máu, nhưng lông mày đều bị máu sậm màu dính lại với nhau.
Lục Hào nhìn xung quanh, bắt đầu lục tung tìm đồ. Phòng này rất nhỏ, gia cụ ít, tìm đồ cũng không phiền, mất mấy phút cậu đã kéo ra được một chiếc hòm nhựa dưới gầm giường, bên trong đựng những thứ như cồn gạc thuốc sát trùng, đều đã qua sử dụng. Nhìn cái là biết kinh nghiệm phong phú, chuẩn bị đầy đủ.
Lục Hào bày đồ cần dùng ra, cầm kéo cắt ống quần, trước hết để lộ vết thương, rồi nhanh nhẹn cầm máu, rửa sạch. Bởi vì đối phương đã bảo không đi bệnh viện, Lục Hào tạm thời chưa được thắp sáng kỹ năng khâu vá, bôi thuốc xong đành phải dùng vải xô băng bó cẩn thận, lại lục lọi thuốc kháng sinh và thuốc giảm đau, hòa với nước đút cho Huyền Qua uống.
Sau khi hết bận, Lục Hào mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu ngại ngồi trên giường, cứ tiếp tục ngồi trên đất, lấy bông ngoáy tai chấm cồn, lần lượt tiêu độc cho thương tích to nhỏ trên người mình bằng tư thế kỳ cục. Tư vị đau xót đó khiến cậu phải hít hà.
Lục Hào thay quần áo trên người, bên ngoài tức thì truyền tới tiếng sấm, mưa trút xuống tầm tã. Cậu sờ tim, phát hiện trong tình huống vừa vội vừa loạn trước đó, cậu cũng không để ý nhịp tim đập đã bình thường trở lại từ lúc nào.
Có điều không sao là tốt rồi.
Lục Hào chống cằm bằng một tay, đờ ra nghe tiếng mưa rơi một lúc, tầm mắt không hiểu sao lại rơi xuống mặt Huyền Qua.
“Lúc đánh nhau vừa dữ vừa ác, nhưng một mình chọi với mười mấy tên mà vẫn thắng thì đúng là đỉnh…” Lục Hào nhớ lại tình hình trận chiến lúc đó, nhiệt huyết tràn trề lại sục sôi.
Lúc này, hình tượng của Huyền Qua trong lòng cậu lại cao lớn hơn. Cậu định trộm tính một quẻ cho đối phương, nhưng mà lục túi mới nhớ ra, hai đồng xu còn lại đã dùng làm ám khí ném ra ngoài rồi. Giờ cậu đúng là giải thích tốt nhất về “nghèo rớt mồng tơi”, nội tâm vô cùng buồn rầu, đành phải thôi.
Nửa đêm, không ngoài dự đoán của Lục Hào, Huyền Qua sốt cao, môi không có tí huyết sắc nào, hai má đỏ ửng, trên trán toàn là mồ hôi. Trước tiên Lục Hào đút thuốc hạ sốt, sau đó đi hứng chậu nước rồi cầm khăn mặt từ buồng tắm hạ nhiệt độ vật lý cho Huyền Qua. Bận bịu đến ba bốn giờ sáng, cậu sờ trán Huyền Qua thấy nhiệt độ đã giảm, mới dựa vào ghế sô pha ngủ thiếp đi, tay vẫn cầm cái khăn ướt.
Hôm sau, chờ tới khi Lục Hào tỉnh dậy, trời cũng đã sáng choang. Cậu mê man hai giây, đột nhiên phát hiện mình lại nằm trên ghế sô pha, trên người còn đắp chăn mỏng.
Ủa, người đâu rồi?
Bất thình lình vươn mình ngồi dậy, không cẩn thận cọ vào vết thương trên khuỷu tay, Lục Hào bị đau nhỏ giọng hít hà, rất muốn kêu hai tiếng hu hu.
“Tỉnh rồi à?”
Lục Hào nhìn sang theo tiếng thì thấy Huyền Qua dựa vào cửa phòng bếp, hai ngón tay phải cầm miệng chai nước suối, quần áo trên người đổi thành áo ba lỗ chữ 工 màu đen, trên đùi lộ ra một ít vải xô màu trắng, tầm mắt chuyên chú rơi xuống người cậu.
Cậu ngớ ngẩn đáp một câu, “Chào buổi sáng ân nhân.”
Vẻ mặt đối phương rõ ràng khựng lại, tiếp đó mở miệng nói, “Chào buổi sáng, đừng gọi tôi là ân nhân. Cảm ơn cậu hôm qua đã cứu tôi, coi như thanh toán xong.”
Lục Hào mất hai giây mới phân tích rõ ý của những lời này, cậu lắc đầu một cái, “Không đúng không đúng, hôm qua tôi cũng chẳng giúp được gì, mình anh cũng đánh thắng được, với lại tôi còn nợ anh một đĩa cơm rang trứng mà.” Cậu xuống khỏi ghế sô pha, thái độ vô cùng tích cực, “Ân nhân ơi, tôi tính cho anh một quẻ nhé, đại lễ báo ân phiên bản giản dị!”
“Huyền Qua”
“Hả?”
“Tôi bảo, tên của tôi, Huyền Qua, Huyền trong Huyền Hoàng, Qua trong Binh Qua”
Lục Hào cảm thấy cái tên này nghe rất quen, miệng nói tiếp, “Thế thì, Huyền Qua, tôi xem bói đúng lắm, hay để tôi tính cho anh một quẻ nhé?”
Đối phương chẳng ừ hử gì, nhưng rất phối hợp đi tới, hơi cúi đầu, hỏi, “Tôi cần phải làm gì?” Có lẽ hắn vừa mới tắm rửa sạch sẽ, trên người có cảm giác ẩm ướt của hơi nước, lẫn một chút hương sữa tắm.
Lục Hào rất xấu hổ, “Anh có thể cho tôi ba đồng xu không? Trên người tôi không có tiền xu.” Vừa nói xong cậu đã thấy Huyền Qua cúi đầu nghiêm túc mở ví tiền.
Tầm mắt Lục Hào rơi vào ngón tay khớp xương rõ ràng của đối phương, nghĩ thầm, Huyền Qua, Huyền trong Huyền Hoàng, Qua trong Binh Qua, quả là một cái tên rất hay——
Chờ đã! Cái quái bàn bản mệnh đã ký huyết khế với cậu, ở chính giữa mặt trái, chẳng phải cũng khắc hai chữ này ư?
Ánh mắt Lục Hào nhìn Huyền Qua nháy mắt đã khác.
o
Chú thích:
() Phong thiên tiểu súc: Quẻ Phong Thiên Tiểu Súc, đồ hình |||:|| còn gọi là quẻ Tiểu Súc (小畜), là quẻ thứ trong Kinh Dịch