Edit: Shin
Mạnh Tiếu Ngạn đến, Thừa Ân là bé phấn khích nhất.
Bé con ở trong phòng nhảy nhót tưng bừng, quấy phá một hồi lâu, mới bị hai người dụ dỗ khuyên đi ngủ.
Hai người trở lại phòng khách, Quách Tề Ngọc lúc này mới cảm thấy hoảng hốt, thu xếp đồ chơi của bé con, thu dọn quần áo ném tán loạn trên ghế sa lông, chính là không nhìn Mạnh Tiếu Ngạn đang đứng trong phòng khách nhỏ hẹp.
Mạnh Tiếu Ngạn vẫn giữ bình tĩnh, vẫn chờ.
Chờ Quách Tề Ngọc không còn gì để thu dọn nữa, đứng ở đằng kia không biết phải làm sao, Mạnh Tiếu Ngạn mới đi tới, từ phía sau lưng ôm lấy nam nhân.
“Tiểu, Tiểu Bắc!” Quách Tề Ngọc sợ hết hồn, liền muốn tránh ra.
Mạnh Tiếu Ngạn đem hắn ôm càng chặt hơn, “Ba ba, con không đính hôn nữa, con đến tìm ba.”
Quách Tề Ngọc không biết nên nói cái gì, giờ khắc này cả người khó chịu – dựa vào trong lồng ngực Mạnh Tiếu Ngạn, trong đầu suy nghĩ lung tung.
Mạnh Tiếu Ngạn ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Ba ba, người không nỡ rời xa con, đi cùng với con đi!”
Mạnh Tiếu Ngạn nói thẳng thừng, đâm trúng tâm tư Quách Tề Ngọc, cũng nói ra ý nghĩ của chính mình.
Quách Tề Ngọc cảm thấy lúng túng, “Không đúng, đây là không đúng…”
“Không đúng chỗ nào?” Mạnh Tiếu Ngạn dụ dỗ từng bước.
Quách Tề Ngọc nhìn cậu, nghiêm túc nói rằng: “Chúng ta đều là nam, ba… ba lại lớn hơn con nhiều như vậy…”
Một tiếng cười khẽ vang lên, Quách Tề Ngọc cảm nhận được người phía sau bởi vì cảm thấy quá mức buồn cười, lồng ngực chấn động phập phồng.
“Những lời này, đều không phải.”
Mạnh Tiếu Ngạn cúi đầu, ngậm lỗ tai của hắn, nhẹ nhàng cắn niết, hai tay siết chặt nam nhân, không cho hắn trốn, cậu nói: “Những lời này đều không phải là lý do ba từ chối con.”
“A, trước tiên con thả ba ra!” Quách Tề Ngọc cảm thấy không có cách nào tranh luận với cậu.
Mạnh Tiếu Ngạn rất nghe lời – buông hắn ra, nhưng vai bị đè lại, một thân mạnh mẽ xoay chuyển, đối mặt Mạnh Tiếu Ngạn.
Quách Tề Ngọc nhìn chung quanh, chính là không chịu nhìn người trước mắt.
Mạnh Tiếu Ngạn cũng không bắt buộc, thế nhưng cũng không thả người.
Qua một hồi lâu, Quách Tề Ngọc mới bình tĩnh lại, ngắm Mạnh Tiếu Ngạn một chút, rất nhanh lại cúi đầu xuống, “Những lý do này, chúng ta làm sao có thể cùng bên nhau đây?”
Mạnh Tiếu Ngạn nghe vậy, sắc mặt khẽ trầm xuống, kiềm chế lại nội tâm xao động.
“Vậy chúng ta có thể thử xem,” Mạnh Tiếu Ngạn ép buộc hắn ngẩng đầu nhìn mình, nói rằng, “Chúng ta ở cùng một chỗ có được hay không, giống như lúc trước, ở cùng một chỗ.”
Quách Tề Ngọc vẫn như cũ lắc đầu.
Thế nhưng Mạnh Tiếu Ngạn không lên tiếng, trực tiếp hôn hắn, không cho hắn trốn về phía sau, cũng không cho hắn lại tiếp tục lắc đầu.
“Ưm…”
Hai người môi lưỡi tương triền một hồi lâu, Mạnh Tiếu Ngạn mới thả hắn ra, nam nhân bị bức ép đến đỏ cả vành mắt, lại vô tội mịt mờ đến như vậy.
Loại tính chất ép buộc hôn này, cũng không phải một lần hai lần, Quách Tề Ngọc đẩy cậu ra, trực tiếp tiến vào phòng, lưu Mạnh Tiếu Ngạn một mình đứng bên ngoài.
Sáng ngày thứ hai, Quách Tề Ngọc khi tỉnh lại, Mạnh Tiếu Ngạn đã làm điểm tâm.
Thừa Ân hoan hô nhào tới trong lồng ngực Mạnh Tiếu Ngạn, điểm tâm nhiều hơn một bát cháo.
Buổi trưa, có người chuyển một thùng carton lớn vào cửa.
Mạnh Tiếu Ngạn thu dọn một lúc, trong góc tối phòng khách liền thêm một chiếc bàn làm việc.
“Anh hai, anh ở chỗ này làm việc sao?” Thừa Ân nằm nhoài trên đùi Mạnh Tiếu Ngạn, hỏi cậu.
“Ừ, sau này anh đều ở nhà chơi với em có được không?”
“Nhưng em còn phải đi học!” Thừa Ân kết thúc nghỉ hè, khai giảng liền lên năm nhất, Quách Tề Ngọc ở phụ cận tìm được một trường học, làm thủ tục nhập học, bởi vì hộ khẩu không ở nơi cư trú, học phí cao lên không ít.
“Không có chuyện gì, khi em tan học về nhà, còn có thể làm bài tập ở đây nha.” Mạnh Tiếu Ngạn vỗ lên bàn, ra hiệu sẽ chừa một chỗ trên bàn dành riêng cho nó.
Quách Tề Ngọc ở một bên nhìn, xoay người đi vào nhà bếp, bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Ngày thứ ba, lại có người chuyển thùng carton đi vào.
Lần này là các loại máy in, máy photocopy, còn có một chút tài liệu trọng yếu khác.
Ngày thứ tư, Mạnh Tiếu Ngạn ngồi ở một bên cạnh bàn làm việc, không thể rời khỏi được.
Thế nhưng vẫn cứ có người đến giao hàng, lần này là một giường trẻ em đẹp đẽ cao cấp, có đầy đủ hết tất cả công năng, Thừa Ân rất là yêu thích.
Thế nhưng đêm đó, Mạnh Tiếu Ngạn vẫn cứ ngủ ngoài sô pha.
Giường trẻ em đặt tại một góc trong phòng ngủ, có vẻ chiếm rất nhiều không gian. Quách Tề Ngọc khuyên bảo Thừa Ân rất nhiều, vẫn ngủ cùng với ba, không có ngủ trên giường trẻ em siêu cấp kia.
Ngày thứ năm, Mạnh Tiếu Ngạn bị sái cổ, vẻ mặt thống khổ, ngồi ở trên ghế salông ai oán – nhìn chằm chằm Quách Tề Ngọc không tha.
Ngày thứ sáu, Mạnh Tiếu Ngạn từ trên ghế sa lông té xuống đất, không biết làm sao, trên đầu bị mẻ một đường do va chạm vào thành bàn.
Thái dương khâu mấy mũi sưng lên như cái bánh bao, có vẻ bị thương không hề nhẹ.
Ngày thứ bảy, Quách Tề Ngọc thu hồi chăn Mạnh Tiếu Ngạn hay dùng để đắp, trong ánh mắt mừng rỡ từ Mạnh Tiếu Ngạn, ném tới trên giường.
Hai người từng người một đắp một chiếc chăn, thế nhưng đến ngày thứ hai, tay lại □□ triền, ôm lấy nhau, một thân mồ hôi tuôn ra, cánh tay thanh niên mạnh mẽ gắt gao ôm lấy nam nhân, không chịu buông ra.
Quách Tề Ngọc bị cơn nóng làm cho tỉnh giấc, nói: “Con còn như vậy, ra ngoài mà ngủ.”
Mạnh Tiếu Ngạn nói: “Vạn nhất khi con tỉnh lại, ba không ở bên cạnh thì làm sao bây giờ?”
Quách Tề Ngọc không phản bác cậu, “Ba, sao ba lại không ở được?”
Mạnh Tiếu Ngạn tiến tới, ôm lấy eo hắn, áo sơ mi tuột xuống, thanh niên lộ ra eo lưng bắp thịt săn chắc, “Ba ba, người không muốn từ bỏ con.”
Quách Tề Ngọc không lên tiếng, đẩy cậu ra, xuống giường xem Thừa Ân.
Thừa Ân ngủ say như chết, chăn nhỏ khoát lên trên bụng, theo hô hấp bé con nhấp nhô lên xuống.
Thừa Ân ngủ rất ngoan ngoãn, mắt to lông mi dài, khi ngủ đụng vào người sẽ rất đau, Quách Tề Ngọc nhìn một lúc lâu, thỉnh thoảng chỉnh lại góc chăn, sờ lên khuôn mặt nhỏ, vô cùng yêu thương.
Đột nhiên, sau lưng có một cái bóng.
Mạnh Tiếu Ngạn đè lên, ở bên tai Quách Tề Ngọc, ngậm lấy vành tai liền nói, “Ba ba, khi con còn bé ngủ cũng đẹp mắt như vậy.”
“… Khi con ngủ làm sao biết tướng mình ngủ sẽ như thế nào?” Quách Tề Ngọc lườm cậu một cái.
Mạnh Tiếu Ngạn cắn lỗ tai hắn, “Con không ngủ, có nhiều thứ khiến con không thể ngủ, ba nhìn con, chạm con, còn hôn con.”
Mạnh Tiếu Ngạn vừa nói, tay liền luồn vào trong quần áo Quách Tề Ngọc, sờ mó lung tung.
Quách Tề Ngọc khí tức rối loạn một hồi, nhưng rất nhanh liền tránh thoát, trực tiếp đi ra ngoài.
Mạnh Tiếu Ngạn đi theo phía sau hắn, đem cửa phòng ngủ nhẹ nhàng đóng lại, đi tới phòng bếp, nhìn thấy Quách Tề Ngọc bắt đầu chuẩn bị điểm tâm.
“Quách Tề Ngọc!”
Cậu đột nhiên hô lên.
Quách Tề Ngọc cũng không ngại cậu đối với mình xưng hô ra sao, vào lúc này gọi thẳng tên hắn đầy đủ, Quách Tề Ngọc cũng chỉ là xoay người, nhìn cậu, chờ cậu nói tiếp.
Mạnh Tiếu Ngạn tiến lên phía trước, tay nắm chặt cái sạn chuẩn bị chiên trứng, cằm đặt ở bả vai Quách Tề Ngọc, nhẹ giọng nói rằng: “Chúng ta sau này đều chuẩn bị điểm tâm như thế này có được không?”
Không để ý ý nguyện Quách Tề Ngọc, Mạnh Tiếu Ngạn mạnh mẽ lôi kéo tay hắn cùng chiên trứng.
Quách Tề Ngọc đành phải chiên trứng, bị Mạnh Tiếu Ngạn ép buộc ôm, chiên trứng ra hình dạng hoàn mỹ.
“Như vậy mới tốt.” Mạnh Tiếu Ngạn nâng dĩa, đem trứng chiên bỏ vào, nói như vậy.
“Như vậy thật sự có được không?” Quách Tề Ngọc buông mắt xuống, nhẹ nhàng hỏi.
Mạnh Tiếu Ngạn đặt dĩa xuống, một lần nữa ôm lấy nam nhân, ghé vào lỗ tai hắn, trịnh trọng nói: “Ừm, như vậy mới tốt.”
“Ba ba, người không cần phải sợ,” Cậu nói, “Còn có con.”
Quách Tề Ngọc đột nhiên buông sạn trong tay ra, xoay người, ôm chặt lấy Mạnh Tiếu Ngạn, vùi đầu ở trước ngực cậu, toàn thân hơi run rẩy.
Mạnh Tiếu Ngạn phản ứng cực nhanh – thả sạn xuống, tắt lửa, ôm lấy vai thon gầy Quách Tề Ngọc.
Ánh nắng ban mai nơi chân trời hơi lộ ra, ánh vàng từ cửa sổ trước lọt vào, như từng khối lập phương chiếu sáng vào phòng.
Mạnh Tiếu Ngạn hôn sâu người trong lồng ngực, bước qua những khối lập phương, đem nam nhân đẩy ngã ở trên ghế salông.
Hai người gắn bó tách nhau ra, Quách Tề Ngọc trong mắt lọt vào một điểm ánh nắng sớm mai, rạng rỡ phát quang.
Mạnh Tiếu Ngạn thành kính mở ra áo ngủ hắn, Quách Tề Ngọc cắn môi, nhưng cũng thuận theo – tùy ý thanh niên làm động tác này.
Thân thể của nam nhân đắm chìm trong ánh nắng ban mai, có thể nhìn thấy trên da có những sợi lông tơ bé nhỏ, cả người đều lộ ra ánh sáng thần thánh. Mà giờ khắc này, nam nhân mở lớn hai chân, thân thể gầy gò không ngừng run rẩy.
Mạnh Tiếu Ngạn giơ lên cẳng chân Quách Tề Ngọc, môi hôn lên từng tấc từng tấc, cậu mười phần kiên trì, Quách Tề Ngọc nhìn cậu, ánh mắt khi thì kiên định, khi thì mê man.
Mạnh Tiếu Ngạn chậm rãi nằm phục ở trên người hắn, tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ phía sau lưng nam nhân trơn bóng, lại chậm rãi hướng phía dưới.
Quách Tề Ngọc trong mắt lộ ra một chút sợ hãi khủng hoảng, Mạnh Tiếu Ngạn không chút nào do dự môi hôn lên trên mí mắt nam nhân.
Những nụ hôn nhỏ vụn tựa hồ khiến cho nam nhân có dũng khí lớn lao, hắn chậm rãi giơ tay, ôm lấy sói con vẫn đang kiên định.
Mạnh Tiếu Ngạn bị động tác ngoài ý muốn làm cho kinh ngạc một hồi, ánh mắt lóe lên mừng như điên, thân thể đã tự làm ra hành động.
“A —— a!”
Quách Tề Ngọc kinh sợ kêu thành tiếng, lại mau mau rút tay về che miệng mình, chỉ lo đánh thức Thừa Ân ngủ say.
Sói con mừng như điên ở trên vai hắn hạ xuống dấu răng sắc bén, có thể thấy được máu tràn ra.
Sau đó lại vô cùng đau lòng – không ngừng ở nơi kia liếm láp, Mạnh Tiếu Ngạn nhẹ giọng nói rằng: “Con xin lỗi.”
Quách Tề Ngọc mở mắt ra, nhìn sói con trước mắt chăm chú lại thâm tình, nước mắt doanh tròng tình cảm phức tạp.
Hắn giống như bất đắc dĩ □□ một tiếng, vùi đầu tiến vào hõm vai Mạnh Tiếu Ngạn, lắc lắc đầu.
Tay ở vòng eo không ngừng vuốt nhẹ, đột nhiên hoàn qua eo, ôm chặt lấy hắn, Mạnh Tiếu Ngạn càng không khống chế được – nghẹn ngào một tiếng.
Mạnh Tiếu Ngạn vẫn luôn biết, cả đời này người duy nhất cứu rỗi cậu chỉ có Quách Tề Ngọc.
Khổ hải phù mộc.
(Hết chương – END)HOÀN