Edit: Shin
“Phòng khách con vẫn chưa thu dọn, chủ yếu chỉ là những đồ đạc bỏ đi, cũng chưa mua giường, trước tiên hai cha con tạm nằm ở đây đi.”
Mạnh Tiếu Ngạn chỉ vào cái giường lớn bên trong.
“Vậy con ngủ ở chỗ nào?”
“Con ngủ ở sô pha.”
“Như vậy sao được?!” Quách Tề Ngọc vội vàng ngăn lại.
Nhưng Mạnh Tiếu Ngạn lắc đầu một cái, “Mấy ngày nay thành phố A không lạnh, không sao cả.”
“Vậy cũng…” Quách Tề Ngọc chùn vai xuống, không phản bác nữa.
Trong mắt Mạnh Tiếu Ngạn sáng lập lòe, không nói gì, ngồi xổm người xuống đem hành lý mở ra, “Ba ba, con giúp người lấy hành lý ra nhé?”
“A? Không cần không cần, để ba tự làm.”
Mạnh Tiếu Ngạn thuận thế đứng lên, xoay người đi ra ngoài, “Vậy con ra ngoài xem buổi trưa hôm nay ăn gì.”
Trong phòng khách truyền đến âm thanh Thừa Ân đảo quanh đi theo Mạnh Tiếu Ngạn, Mạnh Tiếu Ngạn vẫn luôn rất kiên trì, đối với Thừa Ân tốt đến kì lạ.
Một lát sau, Quách Tề Ngọc thu dọn gần xong, Thừa Ân chạy vào, tiến vào bên trong phòng cất giữ quần áo, “Cạch” một tiếng kéo cửa phòng cất quần áo ra.
“Thừa Ân!”
Quách Tề Ngọc nhíu mày lại, “Sao con không lễ phép như thế?”
Không nói một tiếng nào, liền mở ngăn tủ người khác ra, Quách Tề Ngọc có chút tức giận.
Thừa Ân sợ hết hồn, vội vàng thu tay về, “Anh hai… anh ấy nói trong này có quà, nói là dành cho con…”
Hóa ra là như vậy.
“Thừa Ân đã tìm ra chưa?” Mạnh Tiếu Ngạn đi tới, trong tay còn cầm một bó hành nhỏ.
Thừa Ân nhìn Quách Tề Ngọc một chút, có chút oan ức, nhưng vẫn nhỏ giọng khẩn cầu: “Anh hai, em không tìm nữa, hành vi mở ngăn tủ người khác là không tốt.”
Đại khái Mạnh Tiếu Ngạn biết tại sao mới vừa rồi Thừa Ân còn hứng thú bừng bừng bây giờ lại nói như vậy, cậu nhìn Quách Tề Ngọc một chút, dùng hành lá chỉ vào đầu Thừa Ân, “Thừa Ân nhắm mắt lại, anh sẽ biến ra cho em xem.”
“Dạ được!”
Thừa Ân ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Quách Tề Ngọc nhìn thấy Mạnh Tiếu Ngạn từ tủ quần áo trên cùng lấy xuống một hộp quà lớn, sau đó nhẹ nhàng đặt ở trên đầu Thừa Ân.
Thừa Ân bật cười, giơ tay lên tiếp được, “Lớn đến như vậy sao!”
“Thử nhìn vào xem sao.” Mạnh Tiếu Ngạn nói xong liền đi ra ngoài.
Thừa Ân ôm hộp quà đứng một lúc, không di chuyển, buông ra, nhìn một chút Quách Tề Ngọc vẫn đứng ở đằng kia không lên tiếng, một hồi lại cảm thấy rất có lỗi.
“Ba ơi, con sai rồi.” Nó nói.
Quách Tề Ngọc lạnh nhạt nói: “Sai ở chỗ nào?”
“Con không nên không lễ phép nhận quà tặng từ anh hai.” Thừa Ân rất linh cơ, liếc mắt nhìn xuống hộp quà dưới đất, không dám cử động.
Quách Tề Ngọc thở dài, đi tới ngồi xổm ở trước mặt nó, từng bước dụ dỗ, “Lần sau con phải từ chối, không phải nhà ai cũng đều có tiền, con không thể xem đây là chuyện đương nhiên – tiếp nhận quà của người khác, người ta sẽ xem thường con.”
“Nhưng mà… nhưng mà đây là của anh hai…” Thừa Ân kéo góc áo, nói rằng.
“Đều giống nhau hết,” Quách Tề Ngọc sờ đầu nó, “Chỉ lần này thôi, không có lần sau nữa, nếu như anh ấy nhất định phải cho con, con liền nói ba không cho phép, nghe rõ không?”
Thừa Ân nhìn mặt đất, vẫn là ngoan ngoãn – gật đầu.
Quách Tề Ngọc hôn nhẹ nó, “Muốn cái gì có thể hỏi ba, biết không?”
“Dạ biết.”
Quách Tề Ngọc giúp nó ôm lấy hộp quà, không biết chứa vật gì ở bên trong mà nặng trình trịch.
Đợi đến khi ra phòng khách, Mạnh Tiếu Ngạn ở trong phòng bếp một bên thái rau, một bên nhìn về bên này, “Thừa Ân, vào trong phòng khách chơi một lúc đi.”
Thừa Ân lại nhìn Quách Tề Ngọc một chút, Quách Tề Ngọc có chút bất đắc dĩ, “Thật là, lần sau không được viện dẫn lí lẽ này nữa.”
Bên trong hộp quà lại có thêm một hộp quà nữa, hẳn là món đồ chơi xe đua địa hình, còn phải lắp ráp, đối mặt với linh kiện đa dạng lại phức tạp, Quách Tề Ngọc cầm lấy sách hướng dẫn xem.
“Đều là chữ nước ngoài,” Ngay cả chữ quốc gia nào Quách Tề Ngọc cũng không nhận ra, chỉ có thể đặt xuống, “Ba đi tìm anh đến giúp con.”
Hắn đi tới phòng bếp, “Cứ để đó cho ba, con chơi với Thừa Ân một lúc đi.”
Mạnh Tiếu Ngạn trầm mặc một chút, nói rằng: “Nhưng con muốn ngày hôm nay làm món ăn cho ba ba nếm thử.”
Quách Tề Ngọc bất đắc dĩ, “Vậy trước hết để ba thái rau, đợi sau khi chuẩn bị kỹ càng, ba kêu con vào làm.”
Mạnh Tiếu Ngạn vẫn không muốn đi, Quách Tề Ngọc không thể làm gì khác hơn là nói: “Món đồ chơi của Thừa Ân, ba không biết tiếng nước ngoài, nó lại còn nhỏ, không biết cách lắp ráp.”
Lúc này Mạnh Tiếu Ngạn mới để dao xuống, xoay người đi rửa tay.
Quách Tề Ngọc lại nói: “Món đồ chơi rất đắt đi, con sau này đừng mua những thứ này nữa, Thừa Ân còn nhỏ, chơi không được bao lâu, hơn nữa sau này con còn thành gia lập thất, tiền nên chi tiêu vào những cái hợp lý, nếu không vợ con sẽ nghĩ như thế nào…”
Mạnh Tiếu Ngạn quay lưng về phía Quách Tề Ngọc, xoa xoa tay, khắc chế không được thanh âm, giọng lạnh xuống, nói rằng: “Con còn không đến nỗi hết tiền.”
Quách Tề Ngọc tay đang thái rau, hạ thấp lông mày xuống, khẽ gật đầu như tán thành điều đó.
Mạnh Tiếu Ngạn nhìn thấy hắn dáng vẻ vâng lời như vậy, khóe miệng mỉm cười, Quách Tề Ngọc tay thon dài trắng nõn nắm chặt con dao, vết chai trên đầu ngón tay vẫn còn, vuốt lên cảm giác nhẹ nhàng thô ráp.
Cậu cũng không nói nữa, ung dung thong thả, cực kỳ giống bản thân cậu tính tình mau nguội lạnh.
Mạnh Tiếu Ngạn liếc mắt nhìn đai lưng quần phác họa ra vòng eo nhỏ gầy, lại chuyển mắt qua, đi ra khỏi phòng bếp, mạnh mẽ đóng cánh cửa lại.
Cậu dựa vào ở một bên tường, hít sâu nhắm mắt lại.
Quách Tề Ngọc bị tiếng đóng cửa làm sợ hết hồn, chuyển mắt qua, không thấy bóng người Mạnh Tiếu Ngạn, không biết mình lại chọc giận nó gì nữa rồi.
Hắn bây giờ còn có thể làm Mạnh Tiếu Ngạn sinh khí?
Quách Tề Ngọc lắc đầu một cái, Mạnh Tiếu Ngạn hiện tại đã là một người trưởng thành, có thể lúc trước là Quách Tiểu Bắc tối tăm hay tức giận, nhưng bây giờ đã triệt để chuyển biến tích cực.
Nhưng hắn vẫn là như vậy, lải nhải với Mạnh Tiếu Ngạn hai câu, lấy thân phận là trưởng bối.
Nhiều năm như vậy, nhiều chuyện như vậy, hắn nhưng không quen trơ mắt nhìn Mạnh Tiếu Ngạn lại một lần nữa chuyển biến, thủy chung không cách nào thay đổi tâm tình của mình như anh như cha.
Trong phòng khách thỉnh thoảng truyền đến tiếng Thừa Ân hô lên.
“Anh hai, anh thật thông minh nha!”
“Anh hai, anh làm sao lại thông minh đến như vậy?”
“…”
Quách Tề Ngọc không nhịn được cười một tiếng, ngược lại Thừa Ân cùng mình lúc trước giống nhau như đúc, ngoại trừ lặp lại lời khen bên ngoài, căn bản không có phương pháp nào diễn tả tâm tình kích động của chính mình.
“Tiểu Bắc, ba cắt xong rồi.” Hắn đem hết thảy các món ăn đều phân loại cất vào trong cái tô pha lê xa hoa, kêu một tiếng cho Mạnh Tiếu Ngạn biết.
Mạnh Tiếu Ngạn cùng Thừa Ân nói vài câu, sau đó liền đứng lên, hướng đến phòng bếp đi.
Quách Tề Ngọc đang chuẩn bị cởi tạp dề, lại bị Mạnh Tiếu Ngạn giơ tay ngăn lại, “Ba ba, phụ con một chút, được không?”
Quách Tề Ngọc gật đầu, lại một lần nữa buộc tạp dề lên, xoay lưng về phía Mạnh Tiếu Ngạn, không tự chủ lôi kéo hai cái dây lưng ghìm lại mạnh mẽ.
Phía sau truyền đến âm thanh Mạnh Tiếu Ngạn ám ách, “Ba ba, người buộc dây dùng sức như vậy để làm gì?”
Quách Tề Ngọc có chút mờ mịt, giải thích: “A, không biết dây lưng tạp dề này làm từ chất liệu gì, rất lỏng lẻo, không buộc chặt lại, lập tức nó liền tuột ra ngay.”
Nói xong, hắn lại buộc chặt thêm một hồi.
Thân hình Mạnh Tiếu Ngạn khẽ nhúc nhích, xoay người rửa tay, trong đầu vẫn hồi tưởng vòng eo Quách Tề Ngọc nhỏ gầy.
Ngay dưới áo sơ mi mỏng manh, eo nam nhân mịn màng gầy gò mỹ mãn.
Mạnh Tiếu Ngạn không khỏi suy nghĩ, dường như chính mình vào lúc này đã đứng phía sau Quách Tề Ngọc, quang minh chính đại tay hoàn qua eo nam nhân, hơi nghiêng đầu Quách Tề Ngọc, cái hôn sâu triền miên dài lâu, cuối cùng hài lòng vùi đầu vào cần cổ, hít mùi hương xà phòng nhàn nhạt dễ ngửi trên thân thể nam nhân.
“Két.”
Nước từ trong vòi không ngừng chảy ra liền im bặt đi.
Mạnh Tiếu Ngạn lấy lại tinh thần, Quách Tề Ngọc đứng ở bên cạnh cậu, tay của người đàn ông còn đặt tại trên vòi nước, hơi nghi hoặc một chút mà nhìn cậu, “Tiểu Bắc, nếu không dùng nước nữa nhớ đóng lại.”
Hắn cường điệu nói: “Duy trì nước, tiết kiệm tiền.”
“…”
Mạnh Tiếu Ngạn gật gù, từ trong tủ lạnh lấy ra nguyên liệu nấu ăn đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Bưng thức ăn vào bàn, Quách Tề Ngọc ở trong lòng yên lặng cảm thán, Tiểu Bắc của hắn quả nhiên đã lớn rồi, không còn giới hạn vào việc xào món ăn hay chỉ nấu được mì gói.
“Thừa Ân, rửa tay ăn cơm.” Quách Tề Ngọc hô lên.
Thừa Ân lạch bạch chạy tới, liếc nhìn thức ăn trên bàn, “Oa, thơm quá thật là đẹp mắt!”
“Anh hai con làm đó, trước tiên mau rửa tay đi.” Quách Tề Ngọc nói rằng.
Thừa Ân đứng trên ghế nhỏ Mạnh Tiếu Ngạn bưng tới cho nó, một bên rửa tay, hướng Mạnh Tiếu Ngạn khen không dứt miệng, “Anh hai, anh thật lợi hại!”
Mạnh Tiếu Ngạn cười nói: “Thừa Ân thích ăn, nhớ ăn nhiều một chút nhé!”
Cậu bưng món ăn cuối cùng ra.
“Xếp đồ ăn đẹp mắt đến như vậy sao?” Quách Tề Ngọc liếc nhìn, đối với bàn ăn sắp xếp tinh xảo có chút xem thường.
“Bé con thường thích những cái gì đẹp đẽ, xếp đẹp như vậy, có lẽ nó sẽ ăn thêm nhiều một chút.” Mạnh Tiếu Ngạn giải thích.
Quách Tề Ngọc chẳng muốn phản bác, hắn chỉ có thể nấu ăn làm việc nhà, tùy tiện quơ qua quơ lại, Thừa Ân cũng không có biểu hiện ra không thích, cũng không kén ăn.
Chỉ là, Thừa Ân phá thiên hoang địa giơ tay lên lấy chén nhỏ Mạnh Tiếu Ngạn đặc biệt chuẩn bị cho nó, yêu cầu ăn thêm một chén cơm nữa, Quách Tề Ngọc đặt chén xuống bàn.
“Thừa Ân, không được ăn quá no.” Quách Tề Ngọc nói rằng.
Thừa Ân đã ăn rất nhiều món ăn, mỗi dạng món ăn khi nó bắt đầu ăn đều cảm thấy rất đẹp, liền nhịn ăn, sau lại không nỡ dừng ăn.
Thừa Ân sờ lên bụng, lại đặt chén xuống, thật không tiện – đối với Mạnh Tiếu Ngạn nói rằng: “Anh hai, em không ăn nữa, ba nói mỗi một bữa cơm không thể ăn quá no, đối với bụng em không tốt, em đã ăn no rồi.”
Mạnh Tiếu Ngạn đứng lên, lại từ trong phòng bếp lấy ra một cái chén hình vỏ sò, múc canh vào, “Vậy thì uống một chút canh đi.”
“Vỏ sò, vỏ sò ngoài biển?” Thừa Ân ngạc nhiên nhìn một chút, “Anh hai ra ngoài bãi biển kiếm sao?”
Tuy rằng chén này rất đắt, thế nhưng cũng không đến nỗi đó là vỏ sò, Mạnh Tiếu Ngạn cười cợt, “Không phải, nếu như Thừa Ân muốn đi ra bãi biển kiếm vỏ sò, anh sẽ dẫn em theo.”
“Thật ư?”
“Ừ,” Mạnh Tiếu Ngạn gật gù, “Hiện tại trước tiên nên uống canh.”
“Giống như Nàng Tiên Cá đó hở anh!” Thừa Ân hưng phấn uống một hớp canh, “Ngon quá!”
Quách Tề Ngọc có chút bất đắc dĩ, thời điểm rửa chén, chỉ có hai người bọn họ, bất luận làm sao Mạnh Tiếu Ngạn cũng phải đi theo đến phòng bếp hỗ trợ.
Quách Tề Ngọc nhỏ giọng nói rằng: “Con không nên tiêu tốn nhiều tiền như vậy.”
Mua đồ chơi cho Thừa Ân, còn lựa chén cho nó, còn mua thêm cho nó gối nhỏ, chăn nhỏ, nhìn qua đều là hàng mới mua.
“Chúng ta ở không được mấy ngày, tham gia lễ đính hôn của con xong liền phải đi về,” Quách Tề Ngọc một bên rửa chén một bên nói, “Con cần gì phải tiêu tốn nhiều tiền như vậy?”
“Thừa Ân là em trai con.” Mạnh Tiếu Ngạn tiếp nhận chén từ trong tay hắn, hướng về bồn rửa chén, nhàn nhạt đáp lời.
Quách Tề Ngọc đứng chết trân, nhỏ giọng xuống liền nói: “Ba nhớ trước đây con không thích Thừa Ân.”
Tại sao hiện tại thái độ đột nhiên chuyển biến?
Mạnh Tiếu Ngạn đem chồng chén dĩa rửa sạch sẽ chất vào tủ, lặp lại một lần nữa, “Con nói rồi, người là ba nó, nó chính là em trai con.”
(Hết chương )