Edit: Shin
Mạnh Tiếu Ngạn chưa bao giờ từng nghĩ chính mình có một ngày sẽ chật vật đến mức độ này.
Trở lại nhà cũ Mạnh gia ngày thứ hai nó liền bị người ép mạnh mẽ đến sân bay.
Người nhà Mạnh gia không một ai xuất hiện.
“Xảy ra chuyện gì?”
Nó hỏi, thế nhưng bảo tiêu từ đầu tới cuối duy trì trầm mặc.
Đến cửa thủ tục đăng ký, bảo tiêu mới đưa điện thoại tới, “Điện thoại từ Mạnh tiên sinh.”
Mạnh Tiếu Ngạn không lên tiếng, Mạnh tiên sinh ở đầu bên kia điện thoại mang theo dáng vẻ tức giận, “Con phải cẩn thận – đi đến K quốc, không muốn gây khó khăn cho cậu ấy thì nên an phận lại.”
“Bố nhúng tay vào?” Mạnh Tiếu Ngạn hỏi.
Bên kia thở dài, chỉ tiếc mài sắt không thành thép – nói rằng: “Là lão gia, bố đã nhắc nhở qua con không nên quá lộ liễu.”
Tâm trạng Quách Tề Ngọc chìm xuống.
“Quách Tề Ngọc đâu?”
“Con không cần phải lo.”
Chuẩn bị làm thủ tục đăng ký, bảo tiêu mới mang theo Mạnh Tiếu Ngạn đi tới WC, sau đó đưa tay lấy còng tay xuống.
“Mạnh thiếu gia, hi vọng cậu không làm khó dễ chúng tôi.” Sau khi gỡ còng tay, bảo tiêu thành khẩn đối với Mạnh Tiếu Ngạn nói rằng.
Mạnh Tiếu Ngạn có cũng được mà không có cũng được – “Ừ” một tiếng.
Sau đó mãnh liệt ra tay, một quyền đập tới, bảo tiêu rên lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng lại, Mạnh Tiếu Ngạn đã vọt tới ngoài cửa, có hai người cảm thấy không đúng, chạy lại đây cản nó.
Mạnh Tiếu Ngạn xoay người liền chạy.
Trước đây gần như mỗi tuần đều tới sân bay một lần, đi máy bay đến W thị, nó rất quen thuộc.
Quẹo trái sau đó quẹo phải, chạy ra ngoài.
Vừa vặn một đoàn du khách theo hướng dẫn viên du lịch từ ngoài cửa đi vào, bảo tiêu đuổi theo bị dòng người xô đẩy ở bên trong cửa, trơ mắt nhìn Mạnh Tiếu Ngạn vẫy xe, nghênh ngang rời đi.
Đến nhà của bọn họ, trong lòng Mạnh Tiếu Ngạn kỳ thực đã có dự cảm rất không tốt.
Nó đẩy cửa ra, trong phòng món đồ gì cũng không thiếu, cũng bình thường như thế, thậm chí Quách Tề Ngọc cắn một miếng lên bánh sinh nhật vẫn còn ở chỗ này.
Nó gọi điện thoại cho Quách Tề Ngọc, tiếng chuông ở bên trong phòng vang lên.
Nó nhìn khắp mọi nơi, Quách Tề Ngọc không mang theo nhiều đồ vật, ngay cả đồ Tiểu Thừa Ân cũng mang theo.
Mạnh lão gia làm rất tốt, đầu tiên là đem giấy chứng nhận Quách Tề Ngọc lén lút mang đi, sau đó điệu hổ ly sơn, mang Quách Tề Ngọc đi.
Đột nhiên Mạnh Tiếu Ngạn thất kinh, Mạnh lão gia làm sao biết đồ vật Quách Tề Ngọc ở nơi nào?
Mạnh Tiếu Ngạn mím môi, ngoài phòng Mạnh Thế Đào rất nhanh mang người đến đây.
Mạnh lão gia đi tới, gậy trong tay giương lên, tàn nhẫn đập vào người Mạnh Tiếu Ngạn, đánh đến nỗi nó phải rên lên một tiếng.
“Thằng nhóc mày thấy tao già rồi, không để lại mặt mũi cho Mạnh gia?” Mạnh lão gia nổi giận nói.
“Cháu không có.” Mạnh Tiếu Ngạn cúi đầu, trúng một gậy đau rát, “Không biết ông nội đem anh ấy mang đi đâu rồi?”
“Mày còn dám hỏi!” Mạnh lão gia giơ gậy lên, không chút lưu tình quất xuống, Mạnh Tiếu Ngạn mím môi, thuận thế quỳ xuống.
“Tao nhớ mày nói những năm này ở bên ngoài chịu khổ, không muốn lão Mạnh đưa ra những giáo điều cứng nhắc ràng buộc, ngược lại mày tốt lắm,” Mạnh lão gia chỉ xung quanh căn nhà trang trí ấm áp, “Làm ra cái nơi như thế này, là muốn kim ốc tàng kiều?!”
“Nghiệp chướng không biết xấu hổ, đó là ba nuôi mày, có biết đó là loạn luân không?”
Mạnh lão gia tức giận đến mặt đỏ chót.
Mạnh Tiếu Ngạn mạnh miệng, mạnh mẽ nói rằng: “Quách Tề Ngọc cùng lắm chỉ là anh trai cháu, cũng không phải ruột thịt gì, loạn luân ư? Ngài làm quá lên rồi đấy.”
“Vô liêm sỉ!”
Mạnh lão gia giơ tay đánh một gậy lên người Mạnh Tiếu Ngạn.
Cuối cùng Mạnh lão gia ngồi vào trên ghế sa lông, không ngừng hít sâu, chậm rãi bình tĩnh lại, “Mạnh tiểu tử, đến đây, chúng ta cùng nhau tâm sự.”
Mạnh Tiếu Ngạn đứng lên, nhưng ở tại chỗ không nhúc nhích, “Anh ấy ở đâu?”
Mạnh lão gia nhấc mắt lên, “Đây là thái độ mày đối với lão già này nói chuyện sao?”
Mạnh Tiếu Ngạn có chút tức giận.
Mạnh lão gia nhìn dáng vẻ nó, hừ một tiếng, dặn dò bảo tiêu, “Nếu Mạnh thiếu gia không muốn nói, vậy thì trực tiếp dẫn nó đi đến sân bay.”
Lần này có nhiều người, Mạnh Tiếu Ngạn chống cự không được bao lâu, liền triệt để bị quy phục.
Thấy cậu trước sau không chịu dừng lại, bọn cận vệ ghì xuống rất khổ cực, Mạnh lão gia dùng gậy gõ lên lưng nó, “Muốn biết Quách Tề Ngọc ở đâu?”
Mạnh Tiếu Ngạn bất động.
Mạnh lão gia tử phất tay một cái, hết thảy bảo tiêu đều lùi ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa lại.
“Lúc nào đối với nó có cái loại ý nghĩa này?” Mạnh lão gia hỏi.
Đại khái Mạnh Tiếu Ngạn không nghĩ tới Mạnh lão gia vừa mở miệng liền hỏi vấn đề này, sửng sốt một chút, chuyển động đầu, “Từ rất sớm.”
Mạnh lão gia chống gậy xuống đất, “Muốn biết cậu ta ở nơi nào, được thôi”
“Thế nhưng,” Mạnh lão gia duỗi ra một đầu ngón tay, “Có một điều kiện.”
“Cháu không xuất ngoại.”
“Cái này không phụ thuộc vào cháu rồi.”
Mạnh Tiếu Ngạn trừng mắt nhìn Mạnh lão gia, không nói lời nào.
“Ta biết, vừa mới bắt đầu cháu không hoan nghênh nhà Mạnh gia chúng ta, chưa từng đem chính mình làm người nhà họ Mạnh,” Mạnh lão gia nói rằng, “Thế nhưng, cháu phải biết, hiện tại cháu có được ngày hôm nay tất cả đều là Mạnh gia chúng ta đưa cho cháu, cánh còn chưa cứng cáp, đã nghĩ muốn bay đi à?”
“Cũng không sợ đem cánh chính mình vặt đi mất sao?” Mạnh lão gia cười lạnh nói.
“Hiện tại cháu nên đi K quốc chờ mấy năm, mở mang kiến thức một chút, vốn là chuyện cháu nên làm, chỉ có điều trước thời gian hai năm,” Mạnh lão gia nói rằng, “Chờ cháu mấy năm sau trở về, ta sẽ nói cho cháu biết Quách Tề Ngọc ở nơi nào.”
Mạnh Tiếu Ngạn theo dõi lão, nhìn một lúc, trong miệng phun ra vài chữ, “Cháu không tin.”
Mạnh lão gia nở nụ cười, giễu cợt nói: “Hiện tại ta còn coi cậu là trưởng tôn nhà Mạnh gia mới nói cho cậu biết, cậu cho rằng mình có tư cách cùng ta bàn điều kiện ư?”
“Không cần biết cậu có tin hay không, ngược lại Quách Tề Ngọc cậu sẽ không bao giờ thấy được,” Mạnh lão gia xoay người, đi ra ngoài cửa, “Cậu hiện tại nên đi K quốc, nói không chừng sau này hai người còn có cơ hội gặp mặt, nếu như hiện tại cậu vẫy đôi cánh nhỏ bay đi, một điểm cơ hội cũng không còn.”
“Chính cậu suy nghĩ cho thật kỹ.”
Mạnh lão gia đi tới cạnh cửa, “Nghĩ xong chưa?”
Mạnh Tiếu Ngạn mím môi, không nói lời nào, nó biết Mạnh lão gia đang đe dọa nó, nhưng nó chỉ có thể đứng tại chỗ suy nghĩ về độ khả thi uy hiếp này, cuối cùng liền thỏa hiệp.
Điều này làm cho nó cảm thấy rất không cam tâm.
“Xem ra đã nghĩ kỹ xong,” Mạnh lão gia mở cửa, tiếp nhận vé máy bay bảo tiêu đưa tới, “Chuyến bay trước cháu đã bỏ lỡ, chuyến này phải chú ý thời gian một chút.”
Dứt lời, lão đem vé máy bay để ở trên kệ để giày dép, xoay người rời đi.
Đứng trong chốc lát, bảo tiêu đi tới, “Mạnh thiếu, chúng ta nên đi thôi…”
Mạnh Tiếu Ngạn xoay người trở về nhà, đi ra cầm trong tay túi đồ, đi tới cửa, đột nhiên lại nhớ tới cái gì đó.
Đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy miếng bánh sinh nhật Quách Tề Ngọc cắn dỡ, toàn bộ nhét vào trong miệng.
Bánh sinh nhật rất xốp, là Mạnh Tiếu Ngạn vòng tới khu đông mua, không chỉ có Quách Tề Ngọc thích ăn, ngay cả Tiểu Thừa Ân cũng muốn, vì lẽ đó Mạnh Tiếu Ngạn cũng liền thích đi mua.
Đi xuống dưới lầu, Mạnh lão gia đã đi rồi.
Đứng ở dưới lầu chờ chính là ba mẹ ruột nó.
Mạnh Thế Đào một mặt áy náy nhìn Mạnh Tiếu Ngạn, “Tiếu Tiếu, chuyện này là con không đúng.”
Mạnh phu nhân bước lên phía trước, muốn ôm một chút đứa con sắp sửa rời đi, lại bị Mạnh Tiếu Ngạn không chút lưu tình – né tránh.
Mạnh phu nhân sững sờ, lập tức biết đây là Mạnh Tiếu Ngạn đang trách bà, trách bà đem chuyện này nói cho Mạnh lão gia.
Tâm tình bà nhất thời có chút bất ổn, “Tiếu Tiếu, tại sao con có thể trách mẹ? Chẳng lẽ còn muốn mẹ trơ mắt nhìn con ở cùng một người đàn ông sao?”
“Từ khi Quách Tề Ngọc đến thành phố A, có lúc nào con về nhà không, con có còn coi mình là con của chúng ta không?”
Thấy Mạnh phu nhân tâm tình không tốt, Mạnh tiên sinh vội vàng kéo bà lại, đem Mạnh phu nhân dìu lên trên xe nghỉ ngơi.
Sau đó ông nhìn qua, đối với Mạnh Tiếu Ngạn mặt hờ hững nói rằng: “Tiếu Tiếu, biểu hiện của con bây giờ khiến bố phải ngộ nhận con đã trưởng thành, hiện tại bố mới biết mình vô cùng sai lầm.”
Vẻ mặt Mạnh Tiếu Ngạn giật giật.
Mạnh tiên sinh thở dài, nói rằng: “Không biết có nên nói con có thật sự là con trai chúng ta không, hay phải nói con mới đúng là con trai của Quách tiên sinh.”
Nghe ông đề cập đến Quách Tề Ngọc, Mạnh Tiếu Ngạn ngước mắt lên nhìn thẳng vào Mạnh Thế Đào.
Mạnh tiên sinh nói rằng: “Là con ép buộc cậu ta…”
“Con không có.” Mạnh Tiếu Ngạn lập tức phản bác.
“Thật sao?”
Mạnh tiên sinh nói rằng: “Đây chính là yêu của con đấy sao?”
“Ích kỷ, ấu trĩ.”
“Ông nói cái gì?” Mạnh Tiếu Ngạn tựa hồ như bị nói trúng tim đen, không còn dáng dấp bình tĩnh như bình thường, cả người đều xù lông lên, như con linh miêu bảo vệ tình cảm chính mình.
Mạnh tiên sinh giật giật khóe miệng, cùng khuôn mặt Mạnh Tiếu Ngạn tám phần tương tự, đột nhiên hiện lên một tia trào phúng, “Chính con cũng rất rõ ràng, nếu không có Quách tiên sinh hổ trợ, hắn rời đi như thế nào sẽ thuận lợi như vậy?”
“Tiếu Tiếu, con là con trai bố, là trưởng tử trưởng tôn nhà Mạnh gia, bố không muốn con bị oan ức,” Mạnh tiên sinh nói rằng, “Thế nhưng lần này, con bất chấp hành vi hậu quả thực sự là quá phận, ra ngoại quốc mấy năm tỉnh táo lại rồi hẵng trở về đây.”
“Không nên trách cứ mẹ con, lão gia không điếc cũng không mù, con cho rằng mình có bao nhiêu năng lực?”
Mạnh tiên sinh lưu lại câu nói này, lên xe rời đi.
Mạnh phu nhân tựa hồ còn muốn xuống xe nói vài câu gì đó, nhưng được Mạnh tiên sinh khuyên bảo, không cưỡng cầu lau đi nước mắt.
Mạnh Tiếu Ngạn đứng tại chỗ, ngẩng đầu lên, nhìn một lúc lâu, cũng không thấy rõ nhà nó cùng Quách Tề Ngọc ở nơi nào.
(Hết chương )