Edit: Shin
“Chí ít để ba đi xem đứa nhỏ đã.”
Sau giờ ngọ, Quách Tề Ngọc lần thứ hai đề nghị.
Thời gian khai giảng tới gần, Mạnh Tiếu Ngạn ý tứ lấy lòng không còn rõ ràng nữa, nó hi vọng Quách Tề Ngọc có thể gật đầu, cùng với nó đi đến thành phố A.
Quách Tề Ngọc chậm chạp không hé miệng, Mạnh Tiếu Ngạn khuôn mặt bình tĩnh có một luồng dự cảm nôn nóng bất an.
Quách Tề Ngọc mở miệng, Mạnh Tiếu Ngạn tay cắt trái cây hơi dừng một chút, nhưng mặt không biến sắc.
Quách Tề Ngọc thấy nó không nói lời nào, biết sự trầm mặc không hề có tiếng động này đại biểu cho cái gì.
Điều kiện Mạnh Tiếu Ngạn liền sắp xếp ở nơi đó, Quách Tề Ngọc cắn răng lâu như vậy, rốt cục thả lỏng ra.
“Ba theo con đến thành phố A.” Quách Tề Ngọc cảm giác mình bị ê răng, quai hàm đau, thế nhưng hắn đứng đằng kia, nhìn thấy trong mắt Mạnh Tiếu Ngạn chợt lóe lên niềm sung sướng như điên, lông mày liền nhăn lại.
Bất chấp hậu quả, không chừa thủ đoạn nào!
Vào đúng lúc này, hắn rốt cục vững tin chính mình kiếm trở về được một con sói.
“Vậy chúng ta ngày mai sẽ đến xem nó,” Mạnh Tiếu Ngạn đi tới, đút cho hắn một miếng trái cây, Quách Tề Ngọc né qua không ăn, Mạnh Tiếu Ngạn cũng không tức giận, nói tiếp, “Tốt nhất là ngày mai chúng ta chuyển viện cho nó đi, trực tiếp đi đến thành phố A.”
“Không được!”
Quách Tề Ngọc trực tiếp từ chối nó, thấy sắc mặt Mạnh Tiếu Ngạn không tốt lắm, lại giải thích: “Bác sĩ nói rồi, anh ta muốn đứa bé ở lại đó quan sát trong vòng mười tháng mới được.”
“Đó chỉ là phòng trẻ sơ sinh, ở nơi nào mà chẳng được?” Thanh âm Mạnh Tiếu Ngạn âm u.
Quách Tề Ngọc cảm thấy có chút mệt tâm, không muốn cùng thiếu niên ấu trĩ tranh luận, vung tay, “Chuyện này sao có thể được?”
“…”
Mắt thấy Mạnh Tiếu Ngạn lại muốn nổi giận, Quách Tề Ngọc mau động viên nói: “Ba ở W thị đợi đến tháng mười, sau đó liền đến thành phố A.”
“Ba sẽ không tới.” Mạnh Tiếu Ngạn nhìn hắn, như đã chắc chắn khẳng định điều này.
Quách Tề Ngọc không ngừng thỏa hiệp, “Ba sẽ đến, con phải tin tưởng ba, có điều ba không muốn ở nhà Mạnh gia.”
Đây là lần thứ nhất hắn chính diện cùng Mạnh Tiếu Ngạn đàm luận vấn đề này, tựa hồ mong muốn chút ý nguyện của chính mình làm cho lời nói của hắn trở nên có thể tin tưởng.
Mạnh Tiếu Ngạn ngẩng cằm lên, “Đương nhiên không ở tại nhà Mạnh gia, chúng ta ở bên ngoài, con đã xem được một căn nhà tốt rồi.”
Quách Tề Ngọc không muốn quản tiền ở nơi nào mà nó có được, từ lúc nào chuẩn bị, hắn chỉ có chút hỗn loạn gật đầu, sau đó trở lại đề tài kia, “Vì lẽ đó ba có thể chờ đứa nhỏ xuất viện không?”
Mạnh Tiếu Ngạn trầm mặc, như sói con nhìn chòng chọc Quách Tề Ngọc.
Quách Tề Ngọc nhắm mắt lại, nghe được tiếng nói khàn khàn từ Mạnh Tiếu Ngạn nói rằng: “Con không tin.”
Thân hình Quách Tề Ngọc nghiêng một cái, quan hệ giữa bọn họ bỗng nhiên lạc trôi đến bước này, đơn giản hai người đều cố chấp.
Mạnh Tiếu Ngạn biết bản tính hắn, mà hắn đối với mình vất vả nuôi lớn đứa nhỏ lại không biết gì cả.
Hiện nay nhận hết khổ sở, xem như là biết một, biết hai.
Nhưng nhìn nó ánh mắt nặng nề, Quách Tề Ngọc vẫn không rõ, nghi hoặc khiến cho hắn bắt đầu nghi vấn chính mình gần nửa đời trước, đến tột cùng là đã làm sai bước nào, gây nên hậu quả như ngày hôm nay không thể giải kết cục.
“Trừ phi,” Ánh mắt Mạnh Tiếu Ngạn sâu thăm thẳm, ánh đèn ấm áp tiến vào bên trong tròng mắt nó, sâu trong con ngươi lóe lên ngọn lửa như có như không, “Ba phải đem căn phòng này bán đi.”
“…”
Quách Tề Ngọc há miệng, lại tiếp tục khép lại, bình tĩnh nhìn trên tay Mạnh Tiếu Ngạn xếp táo chỉnh tề, còn chưa bắt đầu ôxy hóa, Quách Tề Ngọc tựa hồ như thấy chúng biến thành thối rữa mục nát.
“Thôi được rồi.”
Tiếng nói rất nhẹ, Mạnh Tiếu Ngạn mẫn cảm – nghe được.
Hai tay nó có chút run rẩy, nó quá rõ ràng Quách Tề Ngọc là hạng người gì.
Căn phòng nhỏ hẹp này Quách Tề Ngọc thời khắc gian nan cắn răng mua lại, là nhà của hắn, hắn bám rễ sinh chồi tại địa phương này.
Chỉ cần hắn vẫn còn căn phòng nhỏ ở W thị, tâm Quách Tề Ngọc vĩnh viễn không thể theo nó rời đi, trước sau hắn vẫn về lại nơi này.
Mặc dù đem cả đời sống tại nơi đây.
Nó biết Quách Tề Ngọc sẽ nhìn vào mắt của nó, mang theo chút kiên định không giảng hòa, “Nhà ba ở ngay đây, tại sao lại muốn ba rời đi?”
Mạnh Tiếu Ngạn đặt quả táo xuống, gắt gao ôm lấy nam nhân hồn bay phách lạc.
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì,” nó an ủi, “Ở thành phố A con có một căn nhà, chúng ta liền ở nơi đó, ba sẽ sống khỏe mạnh ở đó.”
Căn nhà kia là do chính nó mua được.
Từ lúc còn học ở ban bổ túc thầy Trình chỉ nó cách chơi cổ phiếu, nó liền đối với loại phương thức kiếm tiền nguy hiểm cao sản sinh hứng thú nồng hậu.
Năm ấy sinh nhật nó, muốn Quách Tề Ngọc trở về, chính là nghĩ làm cho nam nhân nhìn nó lấy danh nghĩa nam nhân đi mua nhà, lén lút lấy cắp tiền Quách Tề Ngọc, kiếm lời một chút, có điều hai ngàn mấy trăm nguyên, thế nhưng đối với bọn họ trong lúc quẫn bách đó mà nói, đã xem như số tiền không nhỏ.
Chỉ là chưa kịp.
Sau đó, nó mở ra tài khoản chính mình, nó vì Quách Tề Ngọc mua lại cổ phiếu kéo dài đầu tư.
Thậm chí lén lút hắn tham ô tiền quỹ, lại dùng tiền kiếm được ở trong thị trường chứng khoán kiếm lời, nó vẫn chưa kịp nói cho Quách Tề Ngọc biết.
Mạnh gia rất hào phóng, nghe nói nó đối với cổ phiếu cảm thấy hứng thú, dùng hết tất cả nguyên khí bồi dưỡng nó, một mặt là vì nhận thức, mặt khác là vì nở mày nở mặt nhà Mạnh gia.
Mạnh Tiếu Ngạn không đi chọc thủng nguyên nhân này, coi như bọn họ trả thù lao cho nó, cùng hồ bằng cẩu hữu liên kết với nhau làm rất nhiều chuyện.
Phía sau thế lực thế gia đều vì bọn họ mở đường, hào phóng – cho bọn họ tài nguyên, cho bọn họ nhân tài.
Chuyện thứ nhất khi nắm được tiền, Mạnh Tiếu Ngạn mở tài khoản ở thành phố A mua một căn nhà, hai lầu ba phòng, có sân thượng rất lớn.
“Căn nhà kia con vẫn chưa trang trí,” Mạnh Tiếu Ngạn ôm hắn, mang theo điểm chờ mong, “Ba tới đó, có thể chọn một căn phòng mà ba yêu thích, nếu như ba sợ không có chuyện gì làm, có thể tự trang trí, sau đó nơi ấy chính là nhà của chúng ta.”
Quách Tề Ngọc dịu ngoan – tựa ở trong lồng ngực của nó, không nói lời gì.
Ánh mắt nó lướt qua, vừa vặn nhìn trúng sô pha cũ nát của hai người, mặt trên còn chùm lên áo Quách Tề Ngọc.
Kỳ thực gian phòng này bên trong có rất nhiều thứ đã cũ nát, màu sắc cũng không còn mới mẻ gì, tủ ti vi còn có chút loang lỗ mối mọt.
Lúc trước vì không muốn cho gỗ rơi xuống, Quách Tề Ngọc còn nghĩ đến biện pháp, dùng keo trong suốt đem chỗ bị tróc vỏ quết lên, lại không rõ vì sao Quách Tiểu Bắc cho rằng làm sai chỗ rồi, ngày thứ hai chính mình ở nhà, yên lặng đem toàn bộ lớp keo trong suốt kéo hết xuống.
Chính là cái chỗ miếng gỗ lớn nhất kia.
Những thứ kia toàn bộ bố trí chỉnh tề, chính Quách Tề Ngọc cũng không nhớ rõ bỏ ra bao nhiêu thời gian.
Chỉ nhớ rõ lúc trước, bởi vì mua phòng, mà không có tiền trang trí, hắn cùng Quách Tiểu Bắc hai người đem theo chăn bông, nhà chỉ có bốn bức tường trống rỗng ngủ trong phòng khách hơn hai tháng, mới rốt cục có tiền đi mua giường cùng bàn ăn.
Hắn nhớ tới vào buổi tối ngày thứ nhất, hắn cùng Tiểu Bắc nằm trong chăn, hắn hỏi đứa nhỏ “Có lạnh hay không”, đứa nhỏ chỉ mở to hai mắt, đáp một tiếng, “Không lạnh, nơi này chính là nhà của chúng ta sao?”
“Đúng đấy,” Quách Tề Ngọc còn nhớ lúc đó chính mình ngữ khí tự hào, “Ba mua lại nơi này, đây chính là nhà của chúng ta.”
Hắn nhớ tới lúc đó đứa nhỏ kêu lên một tiếng “Nhà” con mắt trở nên hưng phấn thần thái sáng láng.
Một đời người nên có bao nhiêu nhà đây?
Quách Tề Ngọc đẩy Mạnh Tiếu Ngạn hãy còn đang hưng phấn, “Con không thể giam giữ ba mãi như vậy.”
Hắn một tay chống đỡ vai Mạnh Tiếu Ngạn, chính mình hướng về sau lùi một bước, “Nếu con còn làm thế, ba buộc phải báo cảnh sát, tự ý giam cầm là phạm pháp.”
Mạnh Tiếu Ngạn cười tươi, “Con sẽ không làm thế, ngày mai chúng ta đến xem đứa nhỏ, sau đó liền đi tìm người thu mua phòng, đem phòng bán đi.”
Quách Tề Ngọc liếc mắt nhìn nó, xoay người đi vào phòng ngủ, không chờ Mạnh Tiếu Ngạn đuổi theo, gắt gao đóng cửa lại.
Lưng hắn chống đỡ ở trên cửa, nghe được tiếng Mạnh Tiếu Ngạn hưng phấn ở trong phòng khách đi tới đi lui, cuối cùng cầm điện thoại lên, không biết gọi cho ai, chỉ là nghe được đang hỏi có người muốn thu mua phòng ở hay không.
Quách Tề Ngọc nghe không vô, trở lại trên giường, đem chăn kéo lên cao.
Qua đến nửa ngày, Quách Tề Ngọc mơ mơ màng màng ngủ, Mạnh Tiếu Ngạn gõ cửa, tựa hồ biết Quách Tề Ngọc chỉ là đóng cửa nhưng không có khóa, thấy hắn không phản ứng, liền tự mình đẩy cửa vào.
“Ba ba?” Nó nhẹ kêu một tiếng.
“À…Hở?” Quách Tề Ngọc mắt nhắm mắt mở, trong lòng có chút phiền muộn.
“Ba có muốn rửa mặt không?”
“Không rửa.” Nam nhân cau mày, trở mình.
“Vẫn nên rửa một chút rồi hẵng ngủ.”
Một lát sau, Quách Tề Ngọc cảm nhận được khăn mặt ấm áp nhẹ nhàng lau chùi ở trên mặt chính mình, lúc này mới cuối tháng tám, trong phòng không có máy lạnh, chỉ có quạt máy, mặc dù đứng bất động vẫn cảm thấy rất nóng.
Quách Tề Ngọc bị quấy nhiễu lau chùi khinh nhu làm tỉnh cơn buồn ngủ.
Khi Mạnh Tiếu Ngạn nhẹ nhàng cởi áo ngủ hắn ra thì, hắn mở mắt ra, đến ngồi dậy, giữ chặt áo mình, cả người dấu hôn hồng hồng tím tím bị che kín.
Mạnh Tiếu Ngạn cũng không thất vọng, đến gần, đem Quách Tề Ngọc muốn trốn một bên đến đối mặt, nhẹ nhàng hôn một cái, “Con xin lỗi, ba ba, con đã làm được rồi.”
Lâu như vậy rồi, Quách Tề Ngọc chưa từng đi ra cửa, Quách Tề Ngọc ở nhà một mình, Mạnh Tiếu Ngạn không yên lòng, mỗi lần đều kêu thức ăn bên ngoài, đi mua một chút đồ dùng hàng ngày hoặc là rau dưa, nó rất hào phóng, trả rất nhiều tiền.
Nhân viên giao thức ăn nhanh cùng nó rất quen thuộc, hai người kết giao đạt thành nhận thức chung.
Ở nhà, Mạnh Tiếu Ngạn sẽ đi nghiên cứu đồ vật của chính mình, còn Quách Tề Ngọc thì ngủ.
Có lúc tỉnh ngủ còn có thể nhìn thấy Mạnh Tiếu Ngạn cau mày, biểu hiện nghiêm túc nhìn chằm chằm một chuỗi số liệu kia.
Nhưng đại đa số thời điểm hắn tỉnh ngủ, Mạnh Tiếu Ngạn ở một bên động tay động chân, yêu cầu hôn môi.
Bắt đầu là ép buộc, sau vẫn là ép buộc nhưng có còn trọng yếu nữa hay không?
Nói chung kết cục đều giống nhau.
Hai người thậm chí rất ít giao lưu, Quách Tề Ngọc không muốn nói chuyện với nó, Mạnh Tiếu Ngạn vốn trầm lặng ít nói.
Có lúc cả ngày, ngoại trừ đối thoại cơ bản, toàn bộ căn nhà đều lặng lẽ, âm thanh thế giới bên ngoài có lúc xuyên thấu vách tường chạy vào phòng.
Quách Tề Ngọc liền nằm ở trên giường lẳng lặng mà nghe, đờ người ra.
Bất luận làm sao, dấu vết trên người Quách Tề Ngọc chưa bao giờ tiêu bớt, thân thể càng ngày càng gầy Mạnh Tiếu Ngạn ôm vào trong ngực không tự chủ liền cau mày.
Mặc dù hắn cố nén buồn nôn, Mạnh Tiếu Ngạn quy định nhất định phải ăn xong các loại thức ăn.
Đây không phải lần đầu tiên Mạnh Tiếu Ngạn đối với hắn nói lời xin lỗi, vừa bắt đầu ánh mắt hắn còn lạnh lùng, đến hiện tại liền hờ hững, Quách Tề Ngọc chỉ cảm thấy toàn thân mỗi một lỗ chân lông đều đau đớn.
Như từng mũi kim châm tinh tế, từng cây từng cây đâm vào bên trong lỗ chân lông, theo đường huyết dịch, toàn bộ đâm vào trái tim.
“Đến tận giờ phút này con không có lời nào xin lỗi sao.”
Không khó đoán trước từ trong mắt Mạnh Tiếu Ngạn nhìn thấy kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn đáp lại nó.
Quách Tề Ngọc đứng lên, chuẩn bị đi tắm rửa.
“Quá giả tạo.”
(Hết chương )
Giờ ngọ: Khoảng từ giờ đến giờ trưa, trong trường hợp này là khoảng đến giờ.