Edit: Shin
Cuối cùng ba mẹ Trịnh Thanh cũng đã tới, nhận lãnh thi thể, máy móc theo sát đúng quy trình.
Toàn bộ hành trình không nói một câu, không nói một lời, tựa hồ đã sớm dự liệu được mọi chuyện sẽ giải quyết như vậy, trầm mặc bình tĩnh.
Cuối cùng Đổng Thành nói còn vài món đồ lưu trữ ở cục cảnh sát, mấy người lúc này mới đi tới cảnh cục.
“Những món đồ này, đều ở nơi đây, các người kiểm tra lại một chút,” Đổng Thành ôm thùng carton đi ra, “Vốn cho rằng có thể giúp anh một chút…”
“Là những thứ này à,” Quách Tề Ngọc nhìn một chút, “Cám ơn cảnh sát Đổng.”
Mạnh Tiếu Ngạn ngó nhìn một chút, thỏa thuận ly hôn cũng nằm ở bên trong.
Mạnh Tiếu Ngạn ôm thùng carton, chậm rãi đi theo sau Quách Tề Ngọc.
Mẹ Trịnh Thanh nói với Quách Tề Ngọc rằng: “Đứa bé này cứ để chúng tôi nuôi nấng, việc này không quan hệ gì với cậu, cậu không cần phải để ý đến nó.”
“Nhưng tôi là ba của đứa bé…”
“Chỉ là trên danh nghĩa, hiện tại không có quan hệ gì đến cậu,” Mẹ Trịnh Thanh thở dài, “Cậu là đứa trẻ tốt, đáng lẽ Trịnh Thanh không nên liên lụy đến cậu.”
“Không, không có,” Quách Tề Ngọc thu liễm mặt mày, “Người cũng đi rồi, ông bà đừng nên hà trách cô ấy nữa.”
Mẹ Trịnh Thanh cười lạnh một tiếng, “Đúng rồi, người cũng đã đi, hai mươi năm tâm huyết trôi theo dòng nước, không cần phải nói tôi làm người hà khắc, tôi sống chẳng dễ dàng gì, người là không giống nhau.”
Quách Tề Ngọc nghe bà ta nói xong, đứng sững sờ tại chỗ, cuối cùng cắn răng, “Tôi không đưa đứa bé cho ông bà chăm sóc.”
Hắn chỉ vào thùng carton, “Tờ giấy thỏa thuận ly hôn tôi sẽ không ký tên, tôi vẫn là chồng cô ấy, đứa bé sẽ do tôi nuôi nấng!”
“Những thứ còn lại đều là di vật cô ấy để lại, ông bà không nhận sao?” Quách Tề Ngọc cực kỳ tức giận, “Tôi chắc chắn sẽ không để đứa con của A Thanh thành vật hy sinh thứ hai trong nhà hai người.”
Vốn khi nghe nam nhân nói chính mình không chính thức ký thỏa thuận ly hôn, sắc mặt Mạnh Tiếu Ngạn biến đen, ánh mắt nặng nề, nhưng lời nói nam nhân kế tiếp lẽ thẳng khí hùng, rất có khí thế.
Mạnh Tiếu Ngạn rất hiếm khi thấy Quách Tề Ngọc như vậy, trong ấn tượng của nó nam nhân cố định một hình tượng, là một chú chuột nhỏ, cả ngày hết chạy từ đông rồi lướt sang tây, ánh đèn thắp sáng cũng có thể đem nó sợ hãi nhảy dựng lên, chớ đừng nói chi là giao thiệp với người lạ như thế này.
Thế nhưng một khi cuống lên, chú chuột cắn người cũng rất đau đớn.
Trong lòng Mạnh Tiếu Ngạn rõ ràng, Quách Tề Ngọc không có lật lọng cắn chính nó, bởi vì sự tình chưa đến mức tồi tệ mà thôi.
Có lẽ do có chút chột dạ, ba mẹ Trịnh Thanh như bị chấn động, một hồi lâu nói không nên lời.
Quách Tề Ngọc dương dương đầu, “Cho dù có lên tòa án, ông bà cũng không tranh nổi với tôi.”
Mẹ Trịnh Thanh mím môi, ánh mắt lạnh lẽo, Mạnh Tiếu Ngạn bước lên một bước, che trước mặt Quách Tề Ngọc.
Cuối cùng ba Trịnh Thanh đi tới, nắm vai mẹ Trịnh Thanh, “Đi thôi.”
Đi chưa được vài bước, mẹ Trịnh Thanh quay đầu lại, “Cố gắng nuôi nó thật tốt.”
Quách Tề Ngọc tâm không đành lòng, dù sao mất đi đứa con gái duy nhất, hai lão già từ nay về sau không chỗ nương tựa, “Ông Trịnh, cho nó một cái tên đi, tôi sẽ dẫn nó đến thăm hai người thường xuyên.”
Ba Trịnh Thanh quay đầu lại, “Không cần, các cậu không nên tới.”
Quách Tề Ngọc ngẩn người, bọn họ đã lên xe taxi rời đi.
“Chúng ta trở về thôi?” Mạnh Tiếu Ngạn nói rằng.
Quách Tề Ngọc không thèm nhìn nó, đưa tay chận một chiếc taxi.
Mạnh Tiếu Ngạn hiếm thấy hắn rộng rãi như vậy, ngẩn ra sững sờ, Quách Tề Ngọc cấp tốc lên xe, đóng cửa đi rồi.
Mạnh Tiếu Ngạn lập tức cản chiếc xe tiếp theo, thế nhưng trái phải đều không có xe, quay đầu lại, đuổi hai bước, xe taxi như một làn khói biến mất không còn tăm hơi.
Mạnh Tiếu Ngạn đưa tay ném thùng carton đi, trong ánh mắt kinh dị của người đi đường, đồ vật rải rác một chỗ, ánh mắt thiếu niên âm trầm phẫn nộ đến cực điểm – đứng tại chỗ một chút.
Cuối cùng vẫn đi tới, đem đồ vật từng cái nhặt lên, để vào trong.
“…”
Mạnh Tiếu Ngạn lúc về đến nhà, không thấy Quách Tề Ngọc đâu, nó đặt đồ vật xuống, lập tức xoay người đi ra ngoài, đi tới bệnh viện.
Quách Tề Ngọc không có nhiều nơi có thể đi, Mạnh Tiếu Ngạn liếc mắt liền thấy Quách Tề Ngọc đứng ở bên ngoài cửa phòng sơ sinh nét mặt đầy sa sút.
Cảm giác được trước mặt đột nhiên có thêm một bóng người, nam nhân trì độn – ngẩng đầu lên, nhìn đến người hiện tại không muốn gặp lại đứng xuất hiện trước mặt mình, Quách Tề Ngọc phản ứng theo bản năng chính là chạy.
Sau đó hắn liền làm như vậy.
Chỉ là chưa chạy được hai bước, liền bị tóm lấy cổ áo.
Nhưng chính vì hai bước này, đã thành công làm tức giận Mạnh Tiếu Ngạn người mà nó vĩnh viễn không cách nào tới gần.
Nó theo đuổi Quách Tề Ngọc lâu như vậy, đối phương lại như một cây củ cải trước mặt, vĩnh viễn không bao giờ đoạt được vào tay.
Nó chính là con lừa kia, càng làm cho người ta phẫn nộ và thất vọng chính là cây củ cải không tự giác thân phận mình chính là một cây củ cải.
Trước đây nó không biểu hiện ra thì thôi, ngày hôm qua nó đã nói tới rõ ràng như vậy, “Cây củ cải” lại còn nhảy xa hơn.
Trong mắt Mạnh Tiếu Ngạn không tự chủ lộ ra một tia thô bạo.
Mạnh Tiếu Ngạn tóm chặt lấy cổ áo Quách Tề Ngọc, kéo một cái, nam nhân vấp vào trong ngực chính mình, hai tay lôi kéo cổ áo trước mặt, sợ hãi đến như vậy.
Nó tiến đến bên tai Quách Tề Ngọc, “Ba ba, người đừng hòng chạy.”
Trong lời nói mang theo ý vị uy hiếp khiến trên mặt Quách Tề Ngọc trắng bệch ra, hắn tự hỏi mình còn có cái gì để Mạnh Tiếu Ngạn uy hiếp, nhưng chính vì điểm này, mới khiến hắn sợ hãi.
Có câu nói, vua cũng thua thằng liều, nhưng chân trần làm thế nào so được với chân mang giày, cho dù có ăn mặc xa hoa cao quý giẫm lên một đạp nếu là chân trần sẽ càng đau thêm.
Hắn nghẹn ngào một tiếng, ra hiệu xin tha.
Lúc này Mạnh Tiếu Ngạn mới buông tha hắn, nhưng cũng đem hắn chăm chú ôm vào trong lồng ngực của mình, Quách Tề Ngọc như một con thỏ sợ hãi, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, liền liều mạng từ trong lồng ngực Mạnh Tiếu Ngạn tránh đi.
“Nó thế nào rồi?”
Mạnh Tiếu Ngạn lạnh lùng nhìn Quách Tề Ngọc giãy dụa, ngược lại tay nắm chặt tuyệt đối không thả ra.
“Bác sĩ nói không có chuyện gì.” Quách Tề Ngọc nhếch miệng, cuối cùng vẫn là từ bỏ giãy dụa, theo Mạnh Tiếu Ngạn trở về nhà.
Về đến nhà, Quách Tề Ngọc cơm cũng không muốn ăn, sau đó bị bức ép uống một chén cháo, liền đi ngủ, ngủ đến tận buổi chiều chạng vạng, tuy rằng nhìn qua vẫn còn tức giận, nhưng sắc mặt tốt hơn rất nhiều.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới, ngày hôm qua là sinh nhật Mạnh Tiếu Ngạn.
Liếc mắt nhìn quà tặng chính mình để trong ngăn kéo, hắn đấm lên mặt gối thùm thụp, hận không thể lao ra đem quà tặng mang đi đốt.
Nằm một lúc, hắn liền ngồi dậy, không biết Mạnh Tiếu Ngạn ở bên ngoài làm cái gì, không nghe được một tiếng động nào cả.
Quách Tề Ngọc đứng lên, nhìn cổ chính mình một chút, vẫn còn mấy dấu hồng ngân, hắn liền lấy ra cái áo Polo, đem cổ áo dựng đứng lên, ngăn trở dấu vết một chút.
Ngay lúc đó, Mạnh Tiếu Ngạn đẩy cửa vào, nhìn thấy hắn đứng trước gương, hỏi: “Ba mặc áo đó làm gì?”
“Đi làm!” Quách Tề Ngọc lạnh nhạt – nói rằng.
Mạnh Tiếu Ngạn suy nghĩ một chút, “Con xin phép cho ba nghỉ ba ngày rồi mà.”
“Vậy thì tôi bỏ hết ba ngày nghỉ là xong.” Quách Tề Ngọc tức giận nói rằng, “Ngày mai tôi sẽ đi làm.”
“Chuyện Trịnh Thanh thì sao?”
“Không phải hẹn vào thứ bảy à?”
“…”
Mạnh Tiếu Ngạn thăm dò hỏi một câu, “Ba ba, người có nghĩ tới thay đổi công việc khác không?”
Công việc này bởi vì tính cách Quách Tề Ngọc cùng vấn đề năng lực, đã không thể thăng tiến lên trên nữa, không chỉ có như vậy, thế lực nội bộ công ty đấu đá lẫn nhau, người thứ nhất hi sinh chính là Quách Tề Ngọc được xem như một con chốt thí, không phải con cờ trọng yếu.
Thế nhưng, không nghi ngờ chút nào, Quách Tề Ngọc thích công việc này, đồng thời an vị với hiện trạng này.
“Ba ba, con…”
Mạnh Tiếu Ngạn đi tới, muốn ôm chặt lấy hắn, lại bị nam nhân đột nhiên chấn kinh đẩy ra, lúc đứng vững thì, Quách Tề Ngọc đã lao ra khỏi phòng ngủ.
Mạnh Tiếu Ngạn bước vài bước đuổi theo, Quách Tề Ngọc chạy vào nhà bếp, quay người lại, vẻ mặt phẫn hận lại kinh hoảng nhìn hướng Mạnh Tiếu Ngạn đi tới.
Bước chân Mạnh Tiếu Ngạn dừng lại, nhìn trong tay nam nhân cầm con dao sáng loáng, mặt trên còn tích nước màu đỏ nhiễu dọc lưỡi dao.
Là dưa hấu nó mới mua, mới vừa cắt gọn sắp xếp để lên bàn, dự tính mang qua cho Quách Tề Ngọc, dao còn đặt trên tấm thớt chưa kịp thu dọn đi.
Biểu hiện Mạnh Tiếu Ngạn biến đổi, vừa bi thương lại không thể tin được, “Ba ba, người đem dao chĩa về phía con?”
Quách Tề Ngọc cắn răng, “Đúng vậy, cậu đã trở về thành con sói hoang dã!”
Mạnh Tiếu Ngạn sửng sốt một chút, đại khái là không nghĩ tới Quách Tề Ngọc sẽ hình dung nó như vậy.
Sói?
“Ba ba người nói con là sói sao?” Mạnh Tiếu Ngạn lệch nghiêng đầu, cố ý hỏi, con mắt lóe lên ánh sáng vừa trêu tức vừa nguy hiểm.
Quách Tề Ngọc không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, trợn to hai mắt nhìn nó, “ điếc không sợ súng “ quát: “Đúng! Sói con, từ nhỏ tôi đã gọi cậu như thế rồi.”
Đương nhiên còn có rất nhiều lần gọi “Quách Thiên Sứ”, chỉ là dưới tình huống này, Quách Tề Ngọc lựa chọn quên đi.
Mạnh Tiếu Ngạn nhấc lên hứng thú, “Tại sao?”
Quách Tề Ngọc mím môi không nói lời nào, bởi vì đứa nhỏ lúc mới tìm được nó giống như sói con đang bảo vệ lãnh thổ, còn gầm nhẹ uy hiếp hắn?
Hai người giằng co một lúc, tựa hồ Mạnh Tiếu Ngạn đối với xưng hô như thế nào không còn cảm thấy thú vị nữa, tay Quách Tề Ngọc run rẩy bởi vì vung dao không còn chút sức lực nào.
Mạnh Tiếu Ngạn không kiên nhẫn, đang suy nghĩ làm sao có thể đoạt dao đi, tiếng chuông điện thoại di động vừa vặn vang lên, Quách Tề Ngọc không tập trung, dao trên tay bị Mạnh Tiếu Ngạn nắm lấy.
Quách Tề Ngọc căm hận trừng mắt nhìn thiếu niên.
Lại bị nó mạnh mẽ lôi kéo, đi nhận điện thoại.
“Tìm được nó rồi.” Mạnh Tiếu Ngạn “Alô” một tiếng, ấn xuống loa ngoài, đưa điện thoại di động đưa tới bên mép Quách Tề Ngọc, một tay hai chân – ràng buộc lên người nam nhân, hai người cùng nhau ngã vào trên ghế salông.
Quách Tề Ngọc cau mày, nhìn điện báo biểu hiện, là đồng sự công ty, bình thường có gặp nhau nói chuyện hai câu.
Hiện tại đang nghỉ làm, không biết hắn gọi tới để làm gì.
“Alô, tôi là Quách Tề Ngọc…”
“Alô! Quách Tề Ngọc! Sao anh không tới công ty?” Giọng nói bên kia vô cùng lo lắng bỗng nhiên truyền tới.
Mạnh Tiếu Ngạn nhìn chằm chằm sau gáy Quách Tề Ngọc, chậm rãi nâng khóe miệng lên.
“Có chuyện gì?” Quách Tề Ngọc nhớ tới Mạnh Tiếu Ngạn đã nói giúp mình xin nghỉ.
“Ngày hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao anh không đi?” Bên kia liền hỏi.
Quách Tề Ngọc biết hắn nói chính là chuyện Trịnh Thanh, đang muốn nói mình chính là bởi vì chuyện này mới xin nghỉ, nhưng mà bên kia căn bản không nghe hắn giải thích, còn tự mình nói ra hết rồi.
“Vốn khi anh nói xin nghỉ, kết quả nghe bộ trưởng nói ba ngày, hơn nữa nguyên do không rõ, ông ta nói lúc ấy nếu anh không đến sẽ đuổi việc anh, thế nhưng anh trực tiếp cúp điện thoại, nói thật, tôi khâm phục anh lắm đấy, ai lại muốn đối nghịch với công ty như vậy? Nhìn anh bình thường ít khi lên tiếng, không nghĩ tới còn là một bộ xương cứng…”
Bên kia còn nói liên miên cằn nhằn – nói bản thân hắn tổn thương sâu sắc, bên này Quách Tề Ngọc liền sửng sốt.
“Cho nên?” Hắn hỏi.
Bên kia ngẩn người, “Không phải tôi nói anh bị đuổi việc rồi sao? A! Anh đừng hỏi tôi, trước tiên tôi nói cho anh biết kết quả này, sau đó là hỏi chuyện gì đã xảy ra…”
Mạnh Tiếu Ngạn giật giật ngón tay, đem điện thoại cúp máy đi.
Toàn bộ tâm tư Quách Tề Ngọc tựa hồ dừng lại ở hai chữ “Đuổi việc”, ánh mắt trống rỗng, nhìn về phía trước, tựa như mất hồn.
Mạnh Tiếu Ngạn cau mày, thả hắn ra, trên mặt hắn hôn một cái, ôn thanh nói: “Ba ba, vừa hay bị đuổi việc, đi với con đến thành phố A chứ?”
“Cậu gạt tôi?” Quách Tề Ngọc lẩm bẩm hỏi một câu.
Mạnh Tiếu Ngạn liền nói, “Không phải, là bởi vì…”
Quách Tề Ngọc đứng lên muốn đi, Mạnh Tiếu Ngạn kéo hắn lại, âm thanh trầm thấp, “Ba muốn đi đâu?”
“Cút!” Quách Tề Ngọc nhắm hai mắt, bởi vì sự tình nghiêm trọng đến nỗi phẫn nộ môi run lên không ngừng, “Quay trở về thành phố A ngay lập tức!”
(Hết chương )