Edit: Shin
“Tiếu Tiếu, con thấy cái này thế nào?”
Mạnh phu nhân giơ lên trong tay một cái áo màu bạc, mang theo vẻ mừng rỡ cùng vài phần lấy lòng nhìn nó.
Quách Tiểu Bắc nhận lấy, ngẩng đầu lên lộ ra khuôn mặt ngoan ngoãn tươi cười, “Rất dễ nhìn, con cám ơn dì Mạnh.”
Mạnh phu nhân ngẩn ngơ, môi giật giật, cuối cùng nở nụ cười, “Con thử một chút đi.”
Nhìn Quách Tiểu Bắc đi vào phòng thử quần áo, Mạnh phu nhân đi lại trong cửa hàng dạo chơi nhìn quần áo mới.
Từ ngày đi qua nhà Quách Tề Ngọc, Mạnh phu nhân vẫn ở lại W thị, ngày hôm nay tìm hiểu một hồi, thấy Quách Tiểu Bắc không có đi học lớp bổ túc, Quách Tề Ngọc đi đến công ty.
Bà liền tới nhà gặp Tiểu Bắc.
Quách Tiểu Bắc nhìn thấy bà liền sững sờ, nhưng rất nhanh hồi thần lại, cúi chào lễ phép như đang chiêu đãi khách đến chơi nhà.
Điều này làm cho Mạnh phu nhân cảm giác rất không thoải mái, bà là mẹ ruột nó, không phải khách đến chơi nhà.
Bà liền mang Quách Tiểu Bắc ra ngoài chơi, bà nhìn thấy quần áo Quách Tiểu Bắc mặc trên người, lấy thu nhập trung bình của Quách Tề Ngọc chi tiêu cho cả nhà, không cần phải nói quần áo trên người Quách Tiểu Bắc là mua tại sạp vỉa hè.
Bà liền mang Quách Tiểu Bắc đi thẳng đến siêu thị.
Thật ngoài dự đoán trên đường đi Quách Tiểu Bắc rất ngoan, một đường làm bạn hơn nữa vô cùng nghe lời hiểu chuyện, nếu như không phải Quách Tiểu Bắc vẫn gọi bà là dì, Mạnh phu nhân thật sự sẽ cảm thấy con trai của bà vẫn luôn ở bên người, hiện tại cùng bà đi dạo phố.
Nhưng Mạnh phu nhân không cảm thấy thỏa mãn, rất muốn Quách Tiểu Bắc gọi mình là mẹ, nhưng cân nhắc đến tình huống trước mắt, bà không muốn làm bất kỳ điều gì gây phản cảm cho Quách Tiểu Bắc.
Bà nghĩ cứ dần dần tiến lên, bất luận người nào đều cũng muốn có mẹ.
Chỉ cần đứa nhỏ chịu để ý đến bà, bà sẵn sàng không ở khách sạn ở lại nhà chăm sóc cho nó.
Mạnh Thế Đào quá bận, không tiện đi cùng, bà không trách ông, nhiều năm như vậy, nếu như không phải Mạnh Thế Đào, hay là nói nếu như bất kỳ một người đàn ông khác, bà cũng sẽ không giống như ngày hôm nay, vẫn còn thân phận Mạnh phu nhân, sống tốt thậm chí cùng con trai mình gặp lại.
Liền như thế qua một tháng, trước quốc khánh một ngày, Mạnh phu nhân được biết quốc khánh Quách Tề Ngọc được nghỉ làm, cả một ngày quốc khánh bà sẽ không thấy con trai chính mình.
Liền sau đó, bà thử cùng Quách Tiểu Bắc thương lượng, “Tiếu Tiếu, con có muốn về thăm nhà một chút không?”
Quách Tiểu Bắc thiên chân vô tà nghiêm túc ăn ly kem vị sữa bò trên tay, nghe Mạnh phu nhân nói liền trả lời, “Chỗ đó là nơi nào ạ?”
Mạnh phu nhân suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên đi từ từ, liền cười nói: “Lại nhà mẹ chơi.”
“Thành phố A?”
“Đúng, con muốn trở về nhìn một chút không?”
“Nhà dì ở thành phố A, ngày đó sao lại ở khách sạn ạ?” Quách Tiểu Bắc hỏi, nếu như không phải quán rượu kia, hiện tại cũng chỉ chờ Quách Tề Ngọc thu dưỡng nó, nó sẽ có hộ khẩu chân chính, như vậy có thể làm rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện Quách Tề Ngọc đều không biết.
Mà không phải bây giờ đối với một nữ nhân xa lạ biết rõ còn hỏi.
Mạnh phu nhân cười, “Chuyện của người lớn thôi con à.”
Kỳ thực là mời tới thầy thuốc nước ngoài chữa bệnh tâm lý, chuyên bay đến thành phố A chữa trị cho bà, ngủ tại quán rượu khách sạn.
Vì tránh tai mắt của người khác, vợ chồng Mạnh thị tự mình đi tới quán rượu kia.
Cũng may Quách Tiểu Bắc rất hay nhìn vào ánh mắt người khác, cũng không hỏi thêm nữa, “Tại sao lại là nhà dì?”
Mạnh phu nhân cười nói: “Đi xem một chút, nơi đó rất tốt, có rất nhiều người muốn gặp và thấy con.”
Bà phí rất lớn sức lực mới đem câu “Đó cũng là nhà con” nuốt xuống.
Quách Tiểu Bắc không nói gì thêm.
Thấy nó không nhắc lại đề tài này, Mạnh phu nhân không nói nữa, chỉ tự nói với mình chờ một chút, ngày sau còn dài, huống chi cuối cùng còn có luật pháp trong tay.
Bà đem Quách Tiểu Bắc đưa đến dưới lầu, như thường ngày hôn nhẹ lên trán Quách Tiểu Bắc, nhớ tới lần đầu Quách Tiểu Bắc còn tránh né bà, làm bà buồn bã ủ rũ rất lâu, nhưng lần thứ hai nó không còn tránh né bà nữa.
Mạnh phu nhân rất cao hứng, mang theo vô hạn ôn nhu xoa mái tóc mềm mại, “Tiếu Tiếu thật ngoan.”
Quách Tiểu Bắc mím miệng, “Dì Mạnh, con sẽ đi tới nhà dì chơi.”
Mạnh phu nhân mở to mắt, vô cùng mừng rỡ, “Thật, có thật không con?”
Nếu như Quách Tiểu Bắc trở về nhà, toàn bộ ý nghĩ đều không giống nhau, thân thích trong nhà đều tụ hội, cũng có ngày bà rốt cục nghểnh cao đầu hãnh diện.
Thế nhưng lời kế tiếp Quách Tiểu Bắc kéo bà trở về hiện thực, “Nhưng mà dì Mạnh con có một điều kiện, con muốn đi cùng với ba con.”
Mạnh phu nhân không thế nào cười được, “Sao, làm sao? Tại sao?”
Vừa vặn, Quách Tề Ngọc đột nhiên từ cửa sổ lầu trên đưa đầu nhìn ra, hướng phía dưới dùng hết sức lực âm lượng la to nhất, “Tiểu Bắc, con đi đâu vậy?”
Quách Tiểu Bắc ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, hướng Mạnh phu nhân vung tay, “Hẹn gặp lại, dì Mạnh.”
Sau đó không quay đầu lại, hướng trên lầu chạy đi.
Mạnh phu nhân ngẩng đầu nhìn thì cửa sổ lầu trên không còn thấy thân ảnh con mình nữa.
“Quỷ nhát gan.” Mạnh phu nhân trong lòng bất bình, xoay người rời đi.
“Tiểu Bắc!” Vừa vào cửa, trên mặt Quách Tề Ngọc chính là gió thét mưa gào, “Con đi ra ngoài tại sao không nói với ba?”
“Con cho rằng ba sẽ không đồng ý” Quách Tiểu Bắc thản nhiên nói.
Quách Tề Ngọc vỗ bàn một cái, “Con cùng mẹ ruột đi ra ngoài ba làm sao không đồng ý? Thế nhưng con không nghĩ tới ba sẽ lo lắng sao?”
Quách Tiểu Bắc sửng sốt một chút, đi tới, ôm lấy Quách Tề Ngọc đang nổi giận, “Con sai rồi.”
“Nhận sai vô dụng!”
“Vậy cái gì hữu dụng ạ?”
“Cái này sao?” Quách Tiểu Bắc đi tới, ở trên mặt Quách Tề Ngọc hôn một cái, lại hôn thêm một cái, chuyển sang nơi khác hôn một chút.
Thấy Quách Tề Ngọc ngây dại, nó vội vàng dùng tay nâng mặt lên liên tiếp hôn thêm mấy lần nữa.
“Tiểu, Tiểu Bắc!” Quách Tề Ngọc bị hôn trực tiếp trở tay không kịp, chỉ cảm thấy môi mềm mại ấm áp ở trên mặt chính mình lưu lại không ít nước bọt.
Hắn vội vàng đem Quách Tiểu Bắc dời sang một bên.
Quách Tiểu Bắc lên tiếng: “Ngày mai quốc khánh Mạnh phu nhân mời con lại nhà dì chơi.”
Quách Tề Ngọc “Hừm” một tiếng, “Con đi là được rồi, dù sao đó cũng là nhà con.”
Vô tâm như vậy.
Quách Tiểu Bắc nghe xong, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống, ngữ khí âm trầm, “Ba thật muốn như vậy sao?”
Quách Tề Ngọc sửng sốt một chút, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, “Con với bà ta đi ra ngoài chơi ba đều không nói gì, dù sao đó là mẹ ruột con, bà cũng không dễ dàng gì.”
Quách Tiểu Bắc ngữ khí mềm mại hạ xuống, “Con muốn ba đi cùng.”
Quách Tề Ngọc mím miệng, “Không hay lắm đâu.”
Quách Tiểu Bắc gật gù, “Làm sao có khả năng đó được, Mạnh phu nhân cũng không đồng ý.”
“…”
Thế nhưng quốc khánh cùng ngày, Mạnh phu nhân tìm tới cửa, hi vọng Quách Tề Ngọc có thể cùng Quách Tiểu Bắc đồng thời đi tới nhà bà ở thành phố A.
“Mạnh phu nhân, ngài nhìn chuyện này…” Quay về nhìn người phụ nữ, Quách Tề Ngọc thực sự cứng rắn không được, không biết làm sao để từ chối.
Mạnh phu nhân đột nhiên lui về phía sau một bước, cúi người một cái, Quách Tề Ngọc sợ hết hồn, sau đó Mạnh phu nhân nói rằng: “Tôi biết cậu rất khó xử, nhưng cậu không thể cướp đoạt quyền lợi làm mẹ, tôi khẩn cầu cậu thông cảm cho trái tim người làm mẹ này.”
Quách Tề Ngọc thật muốn nói, tại sao bà không thông cảm cho tôi?
Nhưng cuối cùng trong lòng hắn phỉ nhổ một câu, sau đó vẫn đồng ý đi đến thành phố A.
Thật cổ xưa!
Quách Tề Ngọc xoa gốc cây trăm năm tuổi, trong lòng không ngừng thở dài.
Vừa bắt đầu bởi vì Quách Tiểu Bắc không có hộ khẩu, ba người chuẩn bị ngồi xe lửa.
Thế nhưng thời điểm đi đến trạm xe lửa, Mạnh phu nhân mới nhớ tới, con trai của bà làm sao lại không có hộ khẩu?
Hộ khẩu bản chính, đứa con trên danh nghĩa được ghi lên giấy!
Mọi người xuống xe, chuẩn bị chạy tới sân bay.
Trên đường chạy tới sân bay, Mạnh phu nhân đột nhiên phát hiện hộ khẩu bản chính không ở trên người, cũng phải ai lại ra ngoài đem hộ khẩu bản chính đem theo bên người?
Hết cách rồi, bọn họ lại không thể làm gì khác hơn là đổi xe, đi đến trạm xe lửa.
Coi như là lên tàu sớm nhất, bọn họ đến thành phố A cũng là vào buổi tối lễ quốc khánh.
Mạnh tiên sinh đã sớm ở trạm xe lửa chờ, bởi vì vừa bắt đầu cùng Mạnh phu nhân nói chuyện qua điện thoại, nên khi nhìn thầy Quách Tề Ngọc cũng không kinh ngạc gì.
Chỉ khẽ gật đầu một cái, “Quách tiên sinh.”
Quách Tề Ngọc vội vàng nói: “Xin chào, Mạnh tiên sinh.”
Trải qua một buổi chiều ở chung, Mạnh phu nhân đối với Quách Tề Ngọc địch ý đã rơi xuống thấp nhất.
Dù sao ngày hôm nay dọc theo đường đi nhẫn nhục chịu khó, không quản giữa bọn họ nói chuyện gì, Quách Tề Ngọc chăm sóc tận tâm tận tình bà cùng với Quách Tiểu Bắc.
Hiện tại nội tâm bà muốn cám ơn Quách Tề Ngọc đem con trai bà dưỡng đến tốt như vậy.
Đến hiện nay bà cũng không biết Quách Tề Ngọc cùng Quách Tiểu Bắc làm sao gặp gỡ nhau, Quách Tề Ngọc tựa hồ lảng tránh đề tài này, xưa nay chưa từng nói Quách Tiểu Bắc trước đây gặp cái gì, bọn họ đã từng vượt qua giai đoạn tháng ngày đau khổ ra sao.
Quách Tiểu Bắc cũng đã từng hỏi, Quách Tề Ngọc chỉ lắc đầu một cái, “Kỳ thực bất kỳ cha mẹ nào đều không muốn nhìn thấy con mình khổ sở, huống chi bọn họ yêu thương con như vậy.”
“Nếu như bọn họ biết con khổ mà đối với con áy náy, chẳng phải là sẽ càng yêu con hơn?”
“Nhưng họ sẽ càng thống khổ, lẫn lộn thống khổ cùng áy náy liền biến chất.” Quách Tề Ngọc nhìn Quách Tiểu Bắc, “Tiểu Bắc, làm người con đừng cay nghiệt như thế.”
“Đến đây, Tiếu Tiếu, Tiểu Ngọc, lên xe!”
Ba người đồng thời chen ở phía sau xe, Mạnh Thế Đào tự mình lái xe đến, hiện ngồi ở phía trước lái xe, nghe tiếng cười nói ở phía sau, đột nhiên cảm thấy có chút cô quạnh.
Rõ ràng vợ con đều ở bên người … Tuy rằng còn mang theo người lạ đi theo…
Trạm xe lửa cách nhà bọn họ có chút xa.
Nhưng cũng may buổi tối lễ quốc khánh trên đường không có bao nhiêu xe.
Chạy đến giữa đường, đột nhiên một chùm pháo hoa bắn lên giữa không trung lan tỏa.
Tiếp theo là chùm thứ hai, chùm thứ ba.
Sau đó dọc theo đường đi đều bắn liên tiếp không ngừng, âm thanh pháo hoa nổ đến đinh tai nhức óc.
“Nhìn thật là đẹp mắt.” Quách Tề Ngọc một đường nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, Quách Tiểu Bắc nằm ở trong lồng ngực của hắn buồn ngủ, “W thị chỉ có tết đến mới bắn pháo hoa.”
“Vì hôm nay là ngày quốc khánh!” Mạnh phu nhân cười nói.
Thế nhưng Mạnh tiên sinh lái xe phía trước liền nói, “Không khí chất lượng không tốt lắm, có thể mấy năm sau sẽ bị cấm.”
“…”
Đến nhà Mạnh phu nhân thì đã là đêm khuya, Quách Tiểu Bắc đã sớm nằm nhoài trên người Quách Tề Ngọc ngủ.
Thế nhưng thời điểm xuống xe đột nhiên tự động tỉnh dậy, nhìn qua mê mê hoặc trợn lên, Mạnh phu nhân rốt cục không nhịn được nói, “Tiểu Bắc, về đến nhà rồi!”
Quách Tề Ngọc không nói gì, có chút khó khăn ôm lấy Tiểu Bắc, chuẩn bị đi vào trong.
Quách Tiểu Bắc uốn éo, “Thả con xuống đây đi, con tự mình đi.”
Quách Tề Ngọc mau buông nó ra, nói thật, hắn cũng rất muốn ôm Quách Tiểu Bắc vào trong, biểu lộ ra một hồi tình cảm cha con.
Thế nhưng hắn vẩy cánh tay, cảm thấy ngày hôm nay liền có thể là một người tiết điểm, hắn sau đó ôm Quách Tiểu Bắc đứng bất động.
Buổi tối đi đến nhà, Quách Tề Ngọc chỉ kịp cảm thán bên trong nhà trang trí cổ kính, cảm giác mỗi một chỗ lộ ra đường nét xa hoa.
Bởi vì sợ Quách Tiểu Bắc không quen, liền sắp xếp Quách Tiểu Bắc cùng Quách Tề Ngọc chung một phòng.
Chuyến hành trình mệt mỏi, vừa lên giường, còn chưa kịp cảm thán giường rất lớn rất thoải mái Quách Tề Ngọc nhắm mắt lại liền ngủ say sưa.
Quách Tiểu Bắc ở trên xe ngủ đủ giấc, giờ khắc này mở mắt ra, ngồi bật dậy.
(Hết chương )