Edit: Shin
Quách Tề Ngọc lo lắng đề phòng chừng mấy ngày, nhưng Long Chấn không còn xuất hiện nữa.
Quách Tiểu Bắc không nhắc lại việc này nữa, điều này làm hắn thả lỏng không ít.
Khi chị Mã trở về, hiếm khi thấy chị ấy cầm một bao đồ đặc sản địa phương đưa cho hắn, “Tiểu Quách, thịt bò này ăn không tệ lắm em đem về khi buồn miệng đem ra ăn vặt!”
Quách Tề Ngọc cảm ơn, sau đó giao món nợ chị Mã nhìn một lần, không sai lầm gì, lại phóng đại nói: “Học được kế chính là không giống nhau, món nợ này làm được thật thiết thực.”
Sau khi kết toán xong Quách Tề Ngọc cầm tiền trở về nhà, Quách Tiểu Bắc hiện tại đang ôn tập đề, hắn chuẩn bị mua móng heo về hầm cách thủy.
Cầm bịch móng heo, vừa mới tra chìa khóa mở cửa, cửa liền mở ra, Quách Tiểu Bắc đứng ở cửa liếc mắt nhìn hắn, vừa liếc vừa nhìn bịch móng heo trên tay hắn, ngoan ngoãn chạy vào bếp lấy nồi rửa sạch móng heo.
Quách Tề Ngọc không biết ăn móng heo, nhìn Quách Tiểu Bắc ăn ba khối mới hài lòng uống canh lại gắp thêm một khối cho Quách Tiểu Bắc.
Quách Tiểu Bắc làm thế nào cũng không chịu ăn, trừ phi Quách Tề Ngọc ăn.
Quách Tề Ngọc rất cảm động, lựa qua lựa lại rồi gắp một khối ít nhất đặt ở trong chén, “Rồi đó, ăn đi.”
Khối cuối cùng này là ít nhất, không biết tự lúc nào chui vào bụng Quách Tiểu Bắc.
Quách Tề Ngọc nhìn Quách Tiểu Bắc bởi vì vụ này mà sinh hờn dỗi, cảm thấy trong lòng rất chua xót.
Hắn đem Quách Tiểu Bắc ôm vào trên đùi, “Tiểu Bắc, không nên tức giận có được hay không?”
Đứa nhỏ chôn đầu vào lòng hắn.
Hắn nhẹ nhàng vỗ nó, “Nửa cuối năm này, anh phải đi thực tập, đợi đến khi công tác tốt một chút, đến thời điểm đó anh mua hai cái móng heo, anh một cái em một cái!”
Hắn nhẹ giọng an ủi nó, có điều Quách Tề Ngọc xác thực muốn như vậy, hắn chỉ học ba năm, năm thứ ba vừa muốn ra trường tìm thực tập.
Công tác sau đó, sinh hoạt nhất định sẽ ổn định một chút, đến thời điểm tháng ngày dễ chịu, coi như bổ khuyết viện mồ côi không còn trợ giúp.
Qua một đoạn thời gian sống gian khổ, hắn sẽ không mang đứa nhỏ đi theo mình nữa.
Nhưng không nghĩ tới ngày thứ hai, Long Chấn biến mất mấy ngày nay lại xuất hiện.
Hơn nữa trực tiếp đứng chặn ngay ngoài cửa, hắn vừa mở cửa liền nhìn thấy Long Chấn đứng ở phía ngoài, dọa bọn họ phát sợ.
Căn phòng đơn bên trong áp suất thấp đến mười phần, đứa nhỏ ngủ đến mơ mơ màng màng – liền nhìn thấy một nam nhân không có ý tốt đi tới, trong nháy mắt tỉnh lại.
Long Chấn vừa xem vừa đánh giá căn phòng đơn, cảm thấy Quách Tề Ngọc sinh hoạt ở đây đơn giản như thế liền ngay ngắn sạch sẽ.
Nhớ tới đạo đãi khách hắn vội vã bưng ra một cái ghế nhỏ đi ra bắt chuyện cùng Long Chấn.
Long Chấn nhìn chính mình bắt đầu so sánh với cái ghế nhỏ cảm thấy có vẻ vô cùng buồn cười, cuối cùng hướng về nam nhân đang ngồi trên giường, cũng mặc kệ trên giường còn một đứa bé đang ngủ.
Mà đứa trẻ này trừng ánh mắt như kẻ giết người hướng về hắn.
“Con trai, mỗi ngày con đều ngủ chung với mẹ sao?” Hắn liếc nhìn Quách Tiểu Bắc, không hề bị ảnh hưởng bởi luồng sát khí này.
“Sau này không được như thế nữa!”
Long Chấn chỉ món đồ vật dựa vô tường, bà viện trưởng viện mồ côi bị bắt giam, tấm giường này không có cách nào trả lại, căn bản không có người nào đến tìm họ mang trở về, nhưng Quách Tề Ngọc sợ hãi ngày nào đó những người kia đột nhiên tìm đến mình, cũng không dám bán liền để tựa vô góc tường.
“Con thấy tấm giường đó chứ, đợt lát nữa ba dọn dẹp xong, con liền qua đó ngủ đi!” Long Chấn tay gối lên sau gáy rất thích dáng vẻ này.
Quách Tiểu Bắc nhìn Quách Tề Ngọc một chút, nam nhân chính ngơ ngác nhìn cái tên giở trò lưu manh không biết làm sao xử lí hắn!
Quách Tiểu Bắc vươn mình, đem chăn trực tiếp che đầu Long Chấn, từng cú đánh tàn nhẫn giáng xuống.
“Tiểu Bắc!”
Chỉ lo Quách Tiểu Bắc đánh bị thương Long Chấn, Quách Tề Ngọc vươn người ôm Quách Tiểu Bắc.
Quách Tiểu Bắc vốn ngồi không vững trên người Long Chấn, Quách Tề Ngọc dùng sức quá mạnh, ngửa ra sau bản năng bảo vệ Quách Tiểu Bắc, phía sau lưng va mạnh mẽ vào thành giường.
Đau vẫn hoàn đau, Quách Tề Ngọc nhe răng trợn mắt một hồi lâu, Quách Tiểu Bắc quả thực đều muốn cởi quần áo hắn ra, hắn mới thở ra hơi, “Anh không có chuyện gì…”
Long Chấn sớm vươn mình ngồi dậy, vốn là không có động tác gì, nghe được Quách Tề Ngọc nói hắn không có chuyện gì, liền một bước vượt đến trước mặt Quách Tề Ngọc, trực tiếp mò lên người hắn, vạch trần áo lông mài mòn do giặt quá nhiều, nhìn thấy vài vết hồng ấn.
Áo lông dầy như vậy có thể nhìn rõ vết hồng ấn, có thể tưởng tượng sức va đập mạnh đến thế nào.
Y cũng không muốn nói Quách Tề Ngọc có bao nhiêu ngốc, chỉ là vỗ lưng hắn, Quách Tề Ngọc đau đến hít một hơi lạnh.
“Lấy thuốc bôi lên!” Long Chấn ra lệnh thẳng thắn dứt khoát.
Quách Tề Ngọc không còn cách nào, đành để đứa nhỏ không cao hứng sang một bên đi lấy thuốc mang ra.
Long Chấn cầm thuốc nhìn một chút, “Chậc, thuốc quá hạn sử dụng!”
Quách Tề Ngọc đoạt lấy thuốc, “Hạn sử dụng còn ba tháng mà!”
Biết Quách Tề Ngọc tiết kiệm, Long Chấn vén áo lông đến cổ, bôi một ít thuốc lên lưng hắn.
Đang muốn đưa tay xoa, một đôi tay nhỏ ấm áp che ở bóng lưng thon gầy.
Hai đạo tầm mắt giao nhau, một bởi vì nhất định phải lấy được mà cười thờ ơ, một bởi vì thực sự sốt ruột mà vẻ mặt ủ dột.
“Tiểu Bắc, em xoa nhẹ thôi.”
Căn bản không biết sau lưng mình phát sinh biến cố gì nhưng trong lòng Quách Tề Ngọc thở phào nhẽ nhõm, cũng may Tiểu Bắc đến giúp hắn.
Hắn thật sự sợ tên nam nhân Long Chấn âm trầm bất định hỉ nộ vô thường này.
Từ khoảnh khắc hắn mò lên người, toàn thân đều nổi da gà, nhưng kinh nghiệm nhiều năm nói cho hắn, hắn không thể phản kháng, phản kháng chỉ làm sự tình càng ngày càng tệ.
Huống chi, Quách Tiểu Bắc còn ở nơi này, hắn không muốn đem sự tình làm quá khó coi.
Bôi thuốc xong, Quách Tề Ngọc ngồi dậy.
Nhìn vòng eo trắng nõn, Long Chấn theo bản năng muốn ôm vào lòng, chợt tỉnh giấc lại nhìn Quách Tề Ngọc bởi vì đau đớn mà nước mắt lưng tròng.
Quách Tề Ngọc phản ứng cấp tốc, liền đứng dậy kéo áo lông xuống, làm bộ không nhìn thấy Long chấn dáng vẻ hứng thú, lôi kéo Quách Tiểu Bắc đến trước bàn, chuẩn bị đem món canh móng heo còn sót lại ngày hôm qua hâm nóng lên làm món ăn sáng.
Quách Tiểu Bắc tâm tình cực kỳ kém, Quách Tề Ngọc không cần nhìn cũng biết, cùng nhau sinh hoạt lâu như vậy rồi, hắn ngược lại cũng không đi hỏi Quách Tiểu Bắc đột nhiên tâm tình biến kém, chỉ là yên lặng lo lắng Quách Tiểu Bắc có thể hay không ngoan ngoãn đợt lát nữa uống xong ly sữa bò.
Quách Tiểu Bắc không kén ăn, là một đứa trẻ ở bên ngoài chịu khổ lâu như vậy, đứa nhỏ bình thường khác đều ghét ăn tiêu xanh, nó có thể cắn nhai nuốt bình thường.
Món ghét nhất chính là sữa bò!
Nguyên nhân là, “Mùi vị sữa quá tanh!”
Quách Tề Ngọc nghe thấy hỏi, “Sữa sao lại có mùi tanh?”
Trước đây khuyên nó uống sữa tươi là chuyện rất khó khăn, nhưng đoạn thời gian gần đây ngoan lên rất nhiều, bé ngoan chịu uống xong sữa bò tuy rằng vẻ mặt rất chán ghét.
Nhưng ngày hôm nay đứa nhỏ tâm tình không tốt, Quách Tề Ngọc từ từ suy nghĩ mình nên khuyên nó như thế nào để nó uống xong ly sữa bò này.
“Cạch!”
Thả ly thủy tinh xuống, Quách Tề Ngọc lấy lại tinh thần, Quách Tiểu Bắc khóe miệng một vòng sữa trắng, trong ly rỗng tuếch.
“Em uống xong rồi?”
Quách Tiểu Bắc vô tình lau miệng, “Buổi tối em cũng uống.”
Quách Tề Ngọc vốn cao hứng, hiện tại có chút lo lắng, sờ đầu đứa nhỏ, “Em làm sao vậy?”
Quách Tiểu Bắc không nói lời nào.
Long chấn đi tới, tựa hồ đối với thức ăn bọn họ rất không vừa ý, “Tiểu Ngọc, theo tôi chúng ta về nhà đi.”
Quách Tề Ngọc lắp ba lắp bắp – từ chối, “Tôi, tôi vẫn còn đến trường.”
“Trường học chó má đó không cần học cũng được, theo anh còn buồn rầu gì nữa?” Long Chấn không kiên nhẫn đáp.
Quách Tề Ngọc trầm mặc một hồi, hắn kỳ thực ở thời điểm cấp ba liền biết Long Chấn là một người không đơn giản như vậy.
Bạn học cùng lớp bên trong có chút yêu thích lăn lộn, động một chút là đánh một trận phóng thích nhiệt huyết thanh xuân.
Một số thời khắc hắn ở WC nghe được bọn họ bàn về Long Chấn, đều rất sùng bái – gọi anh Long.
Vừa bắt đầu, hắn không biết anh Long là ai, mãi đến khi Long Chấn đến trường học tìm hắn, sau đó ngày thứ hai hắn bị gọi lên văn phòng nói chuyện, biết Long Chấn đến cùng là làm gì, trở lại phòng học, tiếp nhận một đám các bạn học bình thường không bao giờ nói chuyện với nhau hỏi han hắn.
Đủ loại vấn đề, chỉ để Quách Tề Ngọc rõ ràng một chuyện, hóa ra anh Long chính là Long Chấn!
Thời điểm lớp , Long Chấn không đến quấy rầy hắn.
Chỉ đến thời điểm tốt nghiệp, nghe thấy những người kia thảo luận, vài lời đôi câu, anh Long đã lên chức thành đại ca Long.
Theo hắn, tất nhiên không lo ăn uống.
Nhớ lúc đầu Long Chấn mặc dù đối với hắn tìm mọi cách quấy rầy, thế nhưng mỗi một học kỳ tiền học phí vẫn là Long Chấn lo cho hắn.
Nhưng Quách Tề Ngọc bất luận làm sao cũng không muốn trở lại tháng ngày như vậy.
Bị một người cùng giới tính sờ mó thân thể, hôn môi… Chỉ mới nghĩ đến thôi, Quách Tề Ngọc nổi một trận da gà, canh móng heo suýt chút nữa phun ra.
Long Chấn thấy hắn trầm mặc không nói liền biết mình bị cự tuyệt, rất muốn nổi cơn điên tát hắn vài bạt tai giống như mấy lần trước.
Nhưng hiện tại không giống, trong khoảng thời gian Quách Tề Ngọc không nói một lời liền lặng lẽ biến mất, y bỗng nhiên lĩnh ngộ điều gì đó…
Chính y không rõ được cảm giác này là sao, trực giác nói cho y biết thời điểm này không nên tức giận.
Y chuẩn bị đi lên con đường cong không lối về!
Rất đơn giản, trong nhà Quách Tề Ngọc đang là giờ giữa trưa, nhìn Quách Tề Ngọc như trước kia không có chuyện gì làm cảm thấy rất thỏa mãn.
Quách Tiểu Bắc sau cơn phát tác vừa rồi, không còn đối với sự tồn tại của hắn phản ứng, vẫn yên tĩnh chăm chú nhìn sách.
Tình cờ mở miệng ăn hoa quả Quách Tề Ngọc đút, không thèm nhìn tới nó là loại gì, liền mở miệng tiếp nhận.
Long Chấn biểu đạt chính mình cũng muốn được đút ăn như thế, nhưng nhìn thấy Quách Tề Ngọc hơi trợn to mắt, sau đó nói: “Trái cây hết rồi, tự đi mua mà ăn.”
Long Chấn rất là mất hứng, nhưng hoa quả đúng là không còn, hắn phất tay một cái, tiếp tục nằm ở trên giường, ánh mắt gắt gao khóa lại bóng người thanh tú kia.
Bởi vì phía sau nam nhân có một tầm mắt nóng rực vô cùng khó chịu, không có chuyện gì làm đi tới đi lui không biết đến cùng đang làm cái gì.
Thật vất vả chịu đựng đến trưa, Quách Tề Ngọc cầm theo tiền, “Tiểu Bắc, anh đi mua thức ăn muốn đi ra ngoài một chút không?”
Quách Tiểu Bắc suy nghĩ một chút, chuẩn bị thay quần áo.
Quách Tề Ngọc thấy hắn muốn ra ngoài, vội vàng đem khăn quàng cổ cùng mũ lấy tới, giúp hắn đội vào.
Hắn xoay người, liếc mắt nhìn Long Chấn, trong lòng vẫn là chột dạ, “Anh có muốn…”
“Đi thôi.”
Long Chấn nhảy lên một cái, nắm lấy áo khoác cùng mũ thượng hạng, một mặt bình tĩnh – trước tiên đi ra cửa.
Quách Tề Ngọc theo ở phía sau, tính toán ngày hôm nay muốn ăn cái gì.
“Tiểu Bắc, em muốn ăn cái gì?” Đi tới chợ bán thức ăn, Quách Tề Ngọc hỏi.
“Dạ cái gì cũng được ạ.”
Quách Tề Ngọc ghi nhớ trong đầu thực đơn mua thức ăn.
Hắn ở mặt trước mua thức ăn, Long Chấn cùng Quách Tiểu Bắc đi ở phía sau.
“Tại sao cậu ấy không hỏi mình nhỉ?” Long Chấn đột nhiên đặt câu hỏi.
Quách Tiểu Bắc mặc kệ hắn.
Y tự hỏi tự đáp, “Bởi vì, hắn biết mình thích ăn món gì, căn bản không cần hỏi.”
Nói xong, Quách Tề Ngọc thanh toán tiền hàng.
Hướng bọn họ đi tới, lắc lắc trong tay món ăn, đối với Quách Tiểu Bắc cười nói: “Nhìn này, Tiểu Bắc, đều là các món yêu thích của em!