Edit: Lee
Lâm Tây Canh gọi người gây chuyện lên văn phòng. Thực ra, muốn tìm người này không khó. Đầu tiên là ảnh chụp, mỗi bức ảnh là một loạt các dãy số đặc biệt, dãy số này có thể phản ánh loại máy ảnh hoặc hãng điện thoại mà chủ nhân tấm ảnh đã dùng. Hơn nữa, còn có địa chỉ IP, muốn truy ra không khó. Người này lại là nhân viên công ty nên mọi chuyện khá dễ dàng. Nhân viên nhỏ nơm nớp lo sợ đi vào văn phòng, Lâm Tây Canh ngẩng đầu, chỉ chỉ ghế dựa trước mặt, “Ngồi đi!”
“Lâm tổng, không cần! Tôi đứng là được rồi!” Viên chức nhỏ nói.
“Ngồi xuống đi, tôi sợ lát nữa anh sẽ mềm nhũn chân.” Lâm Tây Canh cười mỉa một tiếng, nhân viên nhỏ đành nghe lời, run run ngồi xuống.
Lâm Tây Canh mãi chưa mở miệng, từ từ quan sát người trước mặt, nhìn vẻ mặt càng ngày càng lo lắng của anh ta.
“Chắc lúc này anh đang nghĩ tại sao tôi lại muốn gặp một nhân viên nhỏ như anh đúng không?” Một lúc lâu sao, rốt cục Lâm Tây Canh cũng bắt đầu, “Anh làm một chuyện, có lẽ chỉ vì hiếu kì, chỉ để chơi đùa, nhưng chuyện ấy lại ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình tôi, đặc biệt là vợ tôi. Anh biết chuyện gì không?”
“Tôi không rõ Lâm tổng có ý gì?” Nhân viên này vẫn hy vọng bản thân may mắn, tiếp tục chối cãi.
“Ha ha, được, coi như có chút khí phách. Có điều, anh phải biết rằng tôi là người nếu không chắc chắn thì sẽ không làm. Ảnh chụp này là anh chụp đúng không? Chính tay anh chụp, sau đó dùng máy bàn ở nhà post lên mạng. Phải chứ?” Lâm Tây Canh quay màn hình laptop về phía nhân viên, trên đó là bài post kia.
“Tôi không hiểu Lâm tổng có ý gì?” Nhân viên nhỏ một mực trả lời.
“Ý gì? Anh có biết mấy chữ của anh gây cho gia đình tôi bao nhiêu phiền phức? Mấy người không biết tình huống vợ tôi, lại đứng bên ngoài chỉ trỏ, bình luận vớ vẩn. Mấy người có ai quen biết cô ấy không hả?”
“Thực ra hôm nay tôi không cần mời anh đến, nếu tôi muốn một người biến mất khỏi thành phố này thì thật dễ dàng. Tôi có thể tìm một lý do bất kì, sau đó khiến anh không có đất dung thân ở đây, thậm chí chính anh còn không hiểu tại sao. Nhưng tôi lại không làm thế.”
“Lâm tổng!” Nhân viên nhỏ sợ hãi kêu lên.
“Tôi không làm vậy, vì tôi biết anh chỉ xuất phát từ tò mò. Là anh vô tình thấy xe tôi đỗ trước cửa quán bar, sau đó có người lên xe, có lẽ khi đó anh không biết người ấy chính là vợ tôi. Cô ấy hát ở đó, tôi đi đón cô ấy về. Có lẽ mấy người sẽ nực cười, một phu nhân cao quý như vậy cư nhiên lại đi hát ở quán bar. Trải nghiệm cuộc sống sao? Nhưng trong mấy người có ai biết nguyên nhân thực sự không? Vì vợ tôi bị bệnh, chứng u uất, đó chính là phương pháp trị liệu của cô ấy. Bởi vì mấy người, hiện tại cô ấy không thể tiếp tục dùng phương pháp ấy được. Tôi nói với anh, không phải vạch áo cho người xem lưng. Vợ tôi bị bệnh cũng chẳng phải chuyện xấu gì, tôi chỉ không muốn mang tiếng ỷ thế hiếp người. Tôi sẽ không làm gì anh, còn về phần anh, ra khỏi cánh cửa này, muốn đi đâu thì tự mình lo liệu, hiểu chưa?”
“Tôi hiểu.” Người nọ cứng nhắc trả lời.
“Anh có thể đi rồi!” Lâm Tây Canh nói với anh ta.
Nhân viên nhỏ đứng lên, chậm rãi xoay người đi về phía cửa, được nửa đường đột nhiên quay đầu lại, “Lâm tổng! Thật xin lỗi!” nói xong, anh ta còn cúi đầu với Lâm Tây Canh.
“Lời xin lỗi này tôi nhận, tạm biệt!” Lâm Tây Canh cũng đứng lên.
“Tạm biệt!” Nhân viên nhỏ nói xong liền đi ra cửa. Lâm Tây Canh nhìn bóng lưng anh ta rời đi, anh nói chấp nhận lời xin lỗi vừa rồi, nhưng không có nghĩa anh sẽ tha thứ cho những gì anh ta đã làm. Vì vậy, Lâm Tây Canh cho anh ta tự động thôi việc, đàng hoàng rời khỏi Lâm thị.
Trên diễn đàn, bài post cũng được gỡ xuống, chưa đến một ngày đã xong xuôi mọi việc, người đứng sau không cần nói cũng biết là ai.
Đại học ngoại ngữ cũng nhận được một khoản tài trợ không nhỏ, dùng để xây dựng một thư viện mới, người tài trợ là tổng giám đốc Lâm thị – Lâm Tây Canh.
Cuối tuần, Khương Tố Trân gọi cả nhà con trai về biệt thự, nói là lâu rồi chưa gặp cháu gái, lý do này khiến Lưu Ỷ Nguyệt có dự cảm chẳng lành.
Cơm trưa nặng nề trôi qua, sau khi ăn xong, cả nhà ăn hoa quả ngoài phòng khách.
“Ỷ Nguyệt, gần đây con có hay về nhà mẹ đẻ không?” Khương Tố Trân đột nhiên lên tiếng, nói với Lưu Ỷ Nguyệt.
“Nhà mẹ đẻ?” Lưu Ỷ Nguyệt nhất thời ngây người, nhà mẹ đẻ cô?
“Đúng vậy! Chính là Lâm gia của Gia Thịnh đó!” Khương Tố Trân nói thêm, lóe lên một tia cười mỉa với Lưu Ỷ Nguyệt.
“Không ạ!” Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu trả lời.
“Mẹ con cũng thật là, con gái bị bệnh cũng không gọi về. Không thể chỉ lo con gái nhỏ mà bỏ quên con gái lớn như vậy được, đúng là con gái xuất giá như bát nước hất đi mà!” Khương Tố Trân nói tiếp, tâm trạng Lưu Ỷ Nguyệt nhất thời chùng xuống. Thì ra dự cảm là đúng, bà là có mục đích, gặp cháu gái chỉ là cái cớ mà thôi.
“Mẹ…” Lâm Tây Canh cảm nhận được bầu không khí khác thường, định ngăn mẹ lại.
“Con vội gì? Mẹ có ý tốt, xem ra mẹ chồng như mẹ còn hơn mẹ đẻ. Đúng không? Ỷ Nguyệt!” Khương Tố Trân phớt lờ con trai, quay đầu nhìn thẳng Lưu Ỷ Nguyệt.
“Dạ. Có điều con và mẹ con xa cách đã lâu, chỉ sợ ít nhiều không có tiếng nói chúng. Hơn nữa, con cũng đã ngoài ba mười, đã sớm độc lập. Cửu Nguyệt lại còn nhỏ, nên chăm sóc hơn là đúng.” Lưu Ỷ Nguyệt cẩn thận trả lời, từng câu từng chữ đều hợp tình hợp lý.
“Nói cho cùng con gái vẫn là tốt nhất, lúc nào cũng nghĩ cho nhà mẹ đẻ, tôi thật sự hối hận sao lại không có một đứa con gái a! Ai, thế nên người già ai cũng khổ. Con cái có ích gì chứ? Vừa kết hôn đã quên mất mẹ!” Khương Tố Trân cười lạnh.
“Mẹ, rốt cuộc con làm sai gì? Sao hôm nay lại ảo não như vậy?” Lâm Tây Canh gượng cười, hỏi.
“Không có gì!” Khương Tố Trân cũng không nói rõ, phất phất tay.
“Tây Canh! Đến thư phòng một chút, ba có chuyện cần bàn với con!” Lúc này Lâm Đông Dương mới lên tiếng, sau đó trực tiếp đứng dậy đi lên lầu. Lâm Tây Canh buông chén trà trong tay xuống, đi theo cha. Lưu Ỷ Nguyệt nhìn theo chồng, cảm giác bất an càng ngày càng rõ ràng. Hôm nay, tất cả đều vô cùng kì lạ!
“Dì à! Dẫn bé ra ngoài phơi nắng, tôi nói chuyện với con dâu một lát!” Hai cha con vừa khuất khỏi tầm mắt, Khương Tố Trân liền bảo dì giúp việc dẫn bé ra ngoài.
Phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người, tuy nói muốn cùng cô bàn chuyện phiếm, nhưng Khương Tố Trân lại chỉ im lặng, ngồi ngay ngắn trên sô pha, dường như đang đợi gì đó.
Lưu Ỷ Nguyệt thấy vậy, cũng buông chén xuống, nghiêm chỉnh ngồi thẳng sống lưng, chờ bà hành động trước.
Một lát sau, Khương Tố Trân đứng lên, ngạo mạn nói, “Cô đi theo tôi, tôi có thứ này muốn cho cô xem.” Nói xong, còn chưa đợi Lưu Ỷ Nguyệt đứng dậy, đã xoay người bước đi.
Lưu Ỷ Nguyệt đi theo Khương Tố Trân, lúc đi qua thư phòng, bà đột nhiên dừng lại. Ván cửa khép hờ, bên trong truyền ra giọng Lâm Đông Dương.
“Ba muốn con ly hôn với cô ta, phía Gia Thịnh ba sẽ giải quyết, con không cần lo lắng. Cô ta muốn mang bé đi thì mang, không nên giữ lại nhà chúng ta. Ba sẽ để mẹ con sắp xếp một cuộc hôn nhân mới cho con, thiên hạ nhiều người như vậy, việc gì phải yêu đơn phương mình cô ta.”
“Ba, không cần, chuyện rắc rối con đã giải quyết xong rồi. Hơn nữa, ba không sợ Gia Thịnh trở mặt sao?”
Lưu Ỷ Nguyệt lại nghe thế giọng chồng mình, cả người khẽ động. Khương Tố Trân thấy thế cười lạnh, bản năng khiến cô muốn xoay người rời đi. Chỉ thấy Khương Tố Trân giữ chặt cánh tay cô, rồi chậm rãi nói, “Chúng ta từ từ nghe đi!”
Lưu Ỷ Nguyệt nhìn vào mắt mẹ chồng, chỉ thấy ánh mắt ấy vô cùng ngạo mạn, khinh bỉ và đắc ý. “Vì sao?” Cô hỏi khẽ. Hóa ra đây mới là mục đích của bà, để chồng cô sơ ý bại lộ bản chất, lại khiến cô chưa chuẩn bị gì đã phải chịu đả kích. Vở kịch này, cha mẹ chồng cô thật khéo sắp đặt, có thể nói đã quá nhọc lòng.
“Trở mặt? Ông ta dựa vào cái gì mà trở mặt với ba? Ba còn chưa tính sổ với ông ta thì thôi. Không phải chỉ là con riêng của chồng vợ ông ta sao? Điều này ba còn có thể nắm mắt là ngơ. Nhưng không ngờ cô ta lại có quá khứ như vậy. Loạn cả rồi! Con mau li hôn với cô ta, loại người vợ này thật làm nhục gia môn. Lâm Đức Minh cũng đâu dám nói gì, là ông ta lừa gạt chúng ta trước. Phải nói là lừa hôn! Hiểu không? Lừa hôn!”
“Ba, con sẽ không ly hôn.” Lâm Tây Canh nhìn cha đang nổi giận lôi đình, bình tĩnh trả lời.
“Anh! Anh làm sao vậy? Trúng tà của nó rồi hả? Cô ta có cái gì mà khiến anh mê muội thế? Tây Canh, chẳng qua chỉ là một con đàn bà, không cần tự hủy hoại tương lai!” Lâm Đông Dương gõ lên mặt bàn.
“Ba, người quên quy tắc Lâm gia rồi sao? Lâm gia không cho phép ly hôn.” Lâm Tây Canh mặt không đổi sắc, vẫn bình thản như trước.
“Còn phải xem xem ai. Cô ta? Xứng sao?”
“Con thấy cô ấy hoàn toàn xứng đáng, con sẽ không ly hôn!”
“Anh! Được, được! Anh đừng ép tôi. Nếu anh không ly hôn với nó, vị trí ở Lâm thị đừng hòng ngồi yên. Tôi có thể đuổi anh khỏi Lâm thị! Quay về với danh nghĩa chỉ là con tôi!”
“Ngồi được hay không chỉ sợ không phải mình ba có thể quyết định được, phải không?” Lâm Tây Canh nực cười hỏi.
“Anh đã khăng khăng cố chấp, chúng ta liền thử xem.” Lâm Đông Dương chỉ thẳng tay vào mặt con, mặt đỏ bừng bừng.
“Được thôi! Con cũng muốn thử một lần!” Lâm Tây Canh cười lạnh, ngôi nhà này đã khiến anh quá tuyệt vọng rồi.
Ngoài cửa, Lưu Ỷ Nguyệt không thể nghe tiếp nữa, cô vùng vẫy muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Khương Tố Trân. Chợt nghe bà nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô muốn hại con tôi đến mức nào mới cam tâm? Chẳng lẽ muốn nó đối chọi với gia đình? Nhìn nó trở mặt với cha mẹ sao? Rốt cuộc cô đang âm mưu cái gì?”
Lưu Ỷ Nguyệt chỉ biết mở to mắt nhìn Khương Tố Trân, lặng im không nói. Hai người trừng mắt nhìn nhau. “Con không hại anh ấy, mẹ cũng nghe thấy đấy thôi, đây chính là quyết định của anh ấy.”, một lát sau, Lưu Ỷ Nguyệt mới thấp giọng trả lời, bên tai cô không ngừng vang vọng lời anh nói, “Anh chỉ muốn em dùng cách ngắn nhất để thấu hiểu anh!”
“Nếu cô thật sự nghĩ tốt cho con tôi, thì nên thức thời một chút, tự mình rời khỏi nhà chúng tôi. Cô cũng có thể dẫn bé đi, sinh hoạt phí không thành vấn đề. Cô còn muốn gì nữa?” Nói đến đây, Khương Tố Trân đột nhiên đè thấp giọng.
“Con không cần gì hết, chỉ cần chồng và con con.” Lúc này, Lưu Ỷ Nguyệt bình tĩnh lạ thường, bởi có nỗi đau nào cô chưa trải qua đâu?
“Mày đừng được voi đòi tiên! Cái loại rẻ tiền không khác gì mẹ mày!” Khương Tố Trân gắt gao nắm tay Lưu Ỷ Nguyệt, móng tay sắc nhọn đâm sâu vào gia thịt cô.
“Con có rẻ tiền đến mấy cũng tốt hơn người không có ai yêu, ngày nào cũng cô độc!” Cuối cùng, Lưu Ỷ Nguyệt cũng không chịu đựng được nữa.
“Đốp!” một tiếng, một cái táng vang dội giáng thẳng xuống mặt Lưu Ỷ Nguyệt, móng tay vẽ thành vệt máu dài trên mặt cô.
“Mẹ! Ỷ Nguyệt!” Lâm Tây Canh nghe thấy tiếng động vội vàng chạy ra mở cửa, nhưng đã không kịp nữa rồi, chỉ biết trơ mắt nhìn cái tát giáng xuống, liền sau đó một nửa bên mặt vợ anh sưng vù.
“Anh nghe thấy gì chưa? Anh xem đi! Đây là vợ tốt mà anh lấy về đấy! Vô lễ với mẹ chồng, đúng là đồ vô giáo dục!” Khương Tố Trân chỉ vào Lưu Ỷ Nguyệt, quát to với Lâm Tây Canh.
“Không sao chứ?” Lâm Tây Canh đi lên, đỡ lấy Lưu Ỷ Nguyệt. Cô lắc đầu, một cái tát kia khiến cô choáng váng cả người.
“Đi thôi! Chúng ta về nhà!” Lâm Tây Canh khẽ nói với Lưu Ỷ Nguyệt.
“Được!” Lưu Ỷ Nguyệt gật đầu, giọng nói nghẹn ngào.
“Đứng lại! Tây Canh, mẹ không ngờ giờ con lại như vậy! Vì loại con gái này mà bỏ mặc tất cả.” Phía sau hai người, Khương Tố Trân hổn hển kêu gào.
Lâm Tây Canh chậm rãi xoay người, lặng lẽ nhìn cha mẹ, tâm trạng vô cùng phức tạp. Trước giờ anh luôn chịu ảnh hưởng của họ, nhưng tình thân đã sớm bị sự đời và lợi ích tiền tài mài mòn. Đời người vô số lối rẽ, mỗi lần đều phải khó khăn lựa chọn, hoặc phải, hoặc trái, đi tiếp hay lùi về sau. Nhưng lần này, anh không cần lưỡng lự nhiều, anh tin tưởng, sự lựa chọn này cả đời anh không cần hối hận.
“Đi thôi! Chúng ta tìm con, dẫn con về nhà!” Lâm Tây Canh quay đầu lại, nói với Lưu Ỷ Nguyệt đang sóng bước cùng anh.
“Tây Canh! Mày sẽ hối hận! Mày nhất định sẽ hối hận…”
Trong căn phòng trống rỗng, vang vọng giọng gào thét của một người phụ nữ, trả lời bà chỉ có tiếng vang của chính những lời gào thét ấy!