Edit: Lee
Trên tờ lịch vô vàn màu sắc, cứ mỗi ngày qua đi Lưu Ỷ Nguyệt lại lấy bút màu khoanh một vòng tròn thật lớn. Khoảng cách từ đó đến vòng tròn màu đỏ cuối cùng ngày càng gần, chính vì vậy Lâm Tây Canh rất không muốn nhìn tờ lịch, cảm giác như án tử hình đang chờ sẵn vậy! Ngày cuối năm cuối cùng vẫn tới, chờ đợi gian nan bao nhiêu, anh lại càng mong nó nhanh qua bấy nhiêu.
“Được chưa?” Lâm Tây Canh hỏi, Lưu Ỷ Nguyệt đang mặc áo khoác ngoài cho bé.
“Được rồi, rốt cuộc đi đâu vậy?” Lưu Ỷ Nguyệt không khỏi tò mò hỏi.
“Tới nơi rồi biết.” Lâm Tây Canh cười thần bí.
Xuống dưới lầu, Lâm Tây Canh rút ra một chiếc khăn lụa, rồi ngoắc ngoắc tay với Lưu Ỷ Nguyệt, “Đến đây!” Lưu Ỷ Nguyệt không nghi ngờ đi đến, nào ngờ chiếc khăn ấy không phải quàng quanh cổ cô mà bịt kín mắt cô lại, “Làm gì vậy?” Cô sợ hãi kêu lên.
“Suỵt… Đừng sợ, chúng ta chơi trò chơi!” Lâm Tây Canh ghé vào tai cô, dỗ dành, hơi thở ấm áp khiến Lưu Ỷ Nguyệt yên tâm, khẽ nhướn khóe môi.
Trong bóng đêm, Lưu Ỷ Nguyệt cảm giác xe từ từ đi qua phố lớn ngõ nhỏ, hình như khoảng cách không gần, thế nên đến khi gần tới cô đã hơi buồn ngủ.
“Tới rồi!” Lâm Tây Canh xuống xe, mở cửa dẫn Lưu Ỷ Nguyệt ra, không quên quay đầu dặn con gái, “Bé, để ý bậc thang. Con tự lên nhé!”
Bé nghe lời lon ton nhảy lên từng bậc thang, đi trước cha mẹ, chạy đến mở cửa ra, chuông gió trước cửa reo leng keng. Lưu Ỷ Nguyệt nghe thấy tiếng chuông trong trẻo, đột nhiên có cảm giác quen thuộc.
Bốn phía vắng lặng như tờ, dường như chỉ có ba người bọn họ. Lâm Tây Canh khẽ khàng cởi khăn lụa ra cho cô, “Được rồi! Mở mắt đi! Nhìn xem đây là đâu?”
Lưu Ỷ Nguyệt mở to mắt, trước mắt có chút mơ hồ, nhưng cô vẫn nhận ra nơi đây. Đó là quán bar – cô đang đứng ở giữa quán bar.
“Nhị Hắc!” Cô kinh hỉ kêu lên, “Nhị Hắc! Là cậu, là cậu!” Cô chạy đến, nắm lấy cánh tay Nhị Hắc reo lớn.
“Là em! Chị đừng kích động, điếc tai em rồi!” Nhị Hắc cố ý chỉ chỉ tai, trả lời.
“Ha ha… Nhị Hắc, gặp cậu tôi rất vui!”
“Em cũng vui! A! Ai kia?” Nhị Hắc chỉ vào bé đang đứng bên chân Lưu Ỷ Nguyệt, hỏi, chỉ thấy bé ngẩng đầu, đôi mắt trong veo chớp chớp nhìn người lạ.
“Con gái tôi, gọi là bé.” Lưu Ỷ Nguyệt vuốt đầu bé, nói, “Bé, gọi chú đi!”
“Cháu chào chú!” Bé mạnh dạn gọi một tiếng.
“Chính là đứa bé ấy nha! Chú từng thấy cháu rồi, chính là khi cháu còn trong bụng mẹ nha! Ha ha… Đi, chú làm đồ ăn ngon cho!” Nhị Hắc vươn tay với bé. Bé nhìn cha mẹ, không biết có nên tin người chú lạ mặt này không. Lâm Tây Canh gật đầu với con gái, “Đi đi, chơi với chú!” Lúc này bé mới yên tâm đi theo Nhị Hắc vào sau quầy rượu.
“Hôm nay anh bao quán này!” Lâm Tây Canh thấy Lưu Ỷ Nguyệt khó hiểu, chủ động giải thích.
“Em cứ nghĩ nơi đây đã sớm không còn nữa!” Lưu Ỷ Nguyệt nhìn quanh bốn phía, vừa quen thuộc vừa mới mẻ, dường như nơi này vừa trải qua một lần đổi mới, rực rỡ hẳn lên.
“Hiện tại ông chủ là Nhị Hắc, anh nghĩ giao nơi này cho cậu ấy em sẽ yên tâm. Sửa chữa lại một chút, thích không?” Lâm Tây Canh kéo Lưu Ỷ Nguyệt đứng lên, dẫn cô đi quanh quán.
Lưu Ỷ Nguyệt nhìn bốn phía, dưới chân là sàn gỗ sáng bóng, tường sơn mới, từng góc của quán bar được thiết kế như một không gian riêng tư, ngăn cách với bên ngoài bằng tấm rèm mỏng phất phơ, trên tường dán đầy ảnh. Lưu Ỷ Nguyệt đi lên nhìn kĩ, hóa ra đều là ảnh của những người từng làm ở quán, có cô và bà chủ, Nhị Hắc và rất nhiều người khác…
“Anh phát hiện hồi còn trẻ em rất xinh đẹp!” Lâm Tây Canh ôm lấy cô từ phía sau, dán môi vào vành tai cô, nói.
“Ý anh là giờ em không xinh đẹp nữa hả?” Lưu Ỷ Nguyệt quay đầu, liếc mắt nhìn anh một cái, nhếch mép hỏi lại.
“Vấn đề này để anh từ từ nghĩ lại.” Lâm Tây Canh cố ý kéo dài, ánh mắt giảo hoạt.
“Còn muốn nghĩ nữa sao?” Lưu Ỷ Nguyệt trừng mắt, móng tay bấm vào thắt lưng anh. Lâm Tây Canh đau đớn kêu lên, “Ôi! Mưu sát chồng a!”
“Khụ khụ… Khụ khụ…” Phía sau có người cố ý ho thành tiếng, “Được rồi a! Mưu sát thì chưa thấy, chỉ thấy liếc mắt đưa tình. Ở đây còn có trẻ vị thành niên, chú ý một chút!”
Hai người quay lại, thì thấy Hạ Dương và Ngô Nhân Kì đang đứng cách đó không xa, trong tay Ngô Nhân Kì còn ôm đứa nhỏ. Hạ Dương không chút khách khí trêu chọc hai người, khiến Ngô Nhân Kì đứng cạnh cười trộm không thôi.
“Tới rồi sao?” Lâm Tây Canh tùy ý chào hỏi.
“Ừm! Đích thân Lâm tổng mời còn dám không đến sao?” Hạ Dương chế nhạo.
“Vừa gặp nhau đã đấu khẩu.” Ngô Nhân Kì bật cười, “Chị Ỷ Nguyệt, thần sắc chị có vẻ tốt hơn nhiều rồi!” Cô vừa nói vừa đi đến bên Lưu Ỷ Nguyệt.
“Còn không tốt được sao? Cả ngày không ăn thì ngủ.” Lưu Ỷ Nguyệt cũng cười, hình như dạo gần đây cô cười khá nhiều, “Giờ tôi chỉ ăn chờ chết thôi!”
“Phi! Phi! Phi! Sắp sang năm mới sao lại chết chóc ở đây?” Hạ Dương bị bỏ mặc một bên cũng muốn góp lời.
“À, Bé nhà chị đâu? Sao không thấy?” Ngô Nhân Kì thấy vậy vội vàng chuyển đề tài.
“Vào bếp với Nhị Hắc rồi, không biết đang chơi đùa gì trong đấy!” Lưu Ỷ Nguyệt cười, “Tiểu Dương Dương đi được chưa?” Cô hỏi.
“Dạ, được rồi, chỉ chưa vững thôi!” Ngô Nhân Kì đặt con xuống nền nhà, đứa nhỏ như vịt bầu, lảo đảo đứng lên, “Không biết có phải tại béo quá hay không, mười bốn tháng mới biết đi, đến giờ vẫn chưa vững, lúc nào cũng lật đà lật đật, mà cứ ngã lại khóc.”
“Con trai thường chậm hơn con gái, không sao đâu.” Lưu Ỷ Nguyệt nhìn đứa nhỏ mập mạp, cười rạng rỡ.
“Anh ấy còn bảo, sao gen hai bọn em tốt thế, lại sinh ra một tiểu tử ngốc.” Ngô Nhân Kì lườm Hạ Dương.
“Đại khái là giống mẹ nó. Anh còn nhớ, ngày xưa em chạy không nhanh, lần nào cũng khóc nhè.” Lâm Tây Canh đột nhiên nói.
“Đúng vậy! Rốt cục cũng tìm được nguyên nhân!” Hạ Dương vỗ tay một cái, như bừng tỉnh.
“Không thèm để ý đến hai người nữa, đúng là…”
“Ha ha…”
Ngô Nhân Kì bị trêu đến đỏ mặt, Lưu Ỷ Nguyệt thấy vậy liền bật cười.
“Đến đây, đồ ăn ngon đến đây!”
Lúc này, Nhị Hắc cùng bé đi ra, trên tay cậu bưng một khay lớn, bày đủ đĩa lớn đĩa nhỏ. Mọi người tùy tiện ngồi xuống một bàn, bắt đầu bữa cơm tất niên.
Trên bàn cơm thật vui vẻ, mỗi người đều có trách nhiệm của mình. Hai người phụ nữ chăm sóc hai đứa nhỏ, còn mấy người đàn ông vừa cụng ly vừa bàn chuyện làm ăn. Một lát sau, hai người phụ nữ bắt đầu “buôn chuyện”, hai ông chồng và một gã độc thân vẫn tiếp tục câu chuyện của mình, hai đứa nhỏ tự do nghịch ngợm.
“Tôi thật không biết anh ấy muốn làm gì!” Lưu Ỷ Nguyệt nói.
“Em cũng không biết, chỉ nói muốn dẫn em đi chơi!” Ngô Nhân Kì cũng lắc đầu nói, “Hạ Dương thì không nói làm gì, nhưng mà anh tây Canh thì em không thể nhận ra được, đúng là càng ngày càng thay đổi.” Ngô Nhân Kì không khỏi cảm thán, “Chị không biết trước đây đâu, anh ấy mà có thời gian thì nhất định sẽ tăng ca, không bao giờ sắp xếp tiệc tùng thế này!”
“Kì Kì! Thật xin lỗi!” Lưu Ỷ Nguyệt khẽ nói.
“Chị Ỷ Nguyệt, em không có ý đó. Anh ấy như vậy vì em không phải người anh ấy cần, em cũng không dám tưởng tượng, nếu em và anh ấy kết hôn thì lúc này em sẽ thế nào nữa. Nhất định sẽ không vui vẻ như bây giờ, nói không chừng còn có thể trở thành oán phụ nữa ấy chứ!” Ngô Nhân Kì vội vàng lắc đầu, “Còn nhớ, có một lần anh Tây Canh nói với em, sở dĩ anh ấy chọn em là vì anh ấy đã đến tuổi kết hôn, mà gia đình em lại thích hợp, nếu có sự lựa chọn khác, em nghĩ sẽ không là em. Anh ấy nói anh ấy sẽ trung thành với hôn nhân, nói em sẽ giống mẹ chồng cả ngày buồn bực không vui. Chị Ỷ Nguyệt, chị thì khác, chỉ có chị mới có thể thay đổi anh ấy!”
Ỷ Nguyệt cụp mí mắt, yên lặng không nói. Vì sao phải để người khác nói cô mới nhận ra những điều này, chứ không phải tự mình giác ngộ. Nói cho cùng, nguyên nhân chỉ có một, là cô không muốn tin tưởng, tự đáy lòng đã phủ định tất cả. Không chỉ phủ định anh, mà còn phủ định chính bản thân mình.
“Alo alo… Bên dưới chú ý!” Không biết Nhị Hắc đứng trên sân khấu từ bao giờ, đột nhiên nói vào mic, “Xin mời cô Lưu Ỷ Nguyệt phía dưới lên trình bày một ca khúc!”
“Hả?” Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt tươi cười của Nhị Hắc trên đài, “Tôi không mang đàn!” Cô giơ hai tay trống không lên, nói.
“Chuẩn bị hết cho chị rồi!” Nhị Hắc lấy từ phía sau ra một cây đàn, “Em còn thay dây, chỉnh âm hết rồi! Chị lên đi, đừng ngại!” Nhị Hắc ngoắc ngoắc ngón tay với Lưu Ỷ Nguyệt.
Lưu Ỷ Nguyệt nhận ra cây đàn cũ của mình, bao nhiêu năm rồi mà vẫn không thay đổi, đủ thấy nó đã được bảo quản tốt đến mức nào. Cô đi lên, cảm giác như gặp lại bạn cũ, ôm lấy cây đàn, không ngừng vuốt ve, “Cám ơn cậu, Nhị Hắc!” Cô nhìn Nhị Hắc, mắt sáng lấp lánh.
“Chị đừng khóc, mau hát đi!” Nhị Hắc đẩy Lưu Ỷ Nguyệt lên ghế, ngay cả chiếc ghế này cũng là nơi Lưu Ỷ Nguyệt vẫn ngồi trước đây.
Lưu Ỷ Nguyệt cúi đầu, không nhìn xuống phía dưới. Cô biết, mọi người đều đang nhìn mình. Khẽ gẩy dây đàn, không tồi! Cô hắng giọng, điều chỉnh lại mic, chuẩn bị cho ca khúc của mình. Đó chính là một bài hát rất nổi tiếng – “The rose”, có thể đệm bằng ghi ta, giai điệu cũng không quá phức tạp, ca từ lại rất phù hợp với không khí ngày hôm nay.
Người ta nói tình yêu là dòng sông xanh thẳm
Nhấn chìm đi đám sậy hoang yếu mềm
Người ta bảo tình yêu là con dao sắc nhọn
Làm tâm hồn em rỉ máu yêu thương
Người ta nói tình yêu là khao khát
Là cơn đau day dứt mãi không thôi
Riêng với em, tình yêu là hoa thắm
Và anh là hạt mầm duy nhất trong em.
“Không ngờ chị Ỷ Nguyệt lại hát hay như vậy!” Ngô Nhân Kì ngạc nhiên nói với Hạ Dương.
“Trước đây cô ấy là hát chính ở nơi này, đầu tiên là vì làm thêm, sau này là vì việc làm ăn của quán.” Hạ Dương khẽ trả lời vào tai Ngô Nhân Kì.
“Vậy sao? Thật dễ dàng! Nhưng mà… không phải chị ấy là chị Lâm Thịnh Hi sao? Sao lại…” Ngô Nhân Kì cau mày hỏi.
“Nội tình phức tạp, về nhà anh sẽ từ từ nói cho. Tuy nói là chị Lâm Thịnh Hi, nhưng cô ấy chưa có một ngày nào hạnh phúc!” Hạ Dương nói.
Có thể là trở về địa điểm quen thuộc, hoặc cũng có thể hôm nay quá nhiều niềm vui bất ngờ, Lưu Ỷ Nguyệt rất thuận lợi hát hết một bài, “Hết rồi! Đáng ra tôi đã chuẩn bị ba bài, tiếc là không hát được hết!” Cô nói vào mic, dưới đài có người bật cười.
“Thời gian cũng không còn nhiều nữa, chuẩn bị đi thôi!” Hạ Dương nhìn đồng hồ, ôm con trai đang chạy lung tung lại.
Hai người vợ nhìn nhau cười, xem ra niềm vui đêm nay vẫn chưa hết. Thuyền đến đầu cầu ắt thẳng, xe đến trước núi ắt có đường, hai người họ cứ từ từ chờ vậy.
Lần này thêm xe Nhị Hắc, ba chiếc xe nối đuôi nhau chạy ra ngã tư đường. Bé hưng phấn lạ thường, ghé sát mặt vào cửa kính nhìn cảnh đêm, không hề có dấu hiện buồn ngủ. Xe dần chạy ra đường lớn Tân Giang, từng mẩu kí ức lại hiện lên trong trí nhớ Lưu Ỷ Nguyệt. Cũng là một đêm cuối năm, anh mang đến cho cô biết bao ngạc nhiên, cũng chính ngày đó, cô hoàn toàn buông lỏng bản thân.
Quả nhiên, xe vẫn dừng ở vị trí trước, có chăng, lần này đông đủ mọi người hơn: gia đình Lâm Tây Canh, gia đình Hạ Dương cùng Nhị Hắc và người yêu.
Đúng 0 giờ, pháo hoa nổ vang, từng vạt màu sặc sỡ không ngừng bắn lên không trung, chớp mắt lại vụt xuống. Vẻ đẹp đến cực hạn chỉ tồn tại trong khoảnh khắc, giống như rừng anh đào vào xuân.
“Năm mới vui vẻ!” Lâm Tây Canh hô to bên tai Lưu Ỷ Nguyệt.
“Năm mới vui vẻ! Năm mới vui vẻ!” Bé ở giữa cha mẹ cũng hưng phấn kêu to, khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió sông thổi đến đỏ bừng.
“Năm mới vui vẻ! Năm mới vui vẻ!” Bé ở giữa cha mẹ cũng hưng phấn kêu to, khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió sông thổi đến đỏ bừng.