Tôi là Hàn Văn Trung. Ở trong giới giải trí, tôi được người ta gọi là "Ảnh Hoàng".
Danh xưng này, tôi đã mất rất nhiều thời gian và công sức mới có thể lấy được.
Tôi xuất thân là một thần tượng. Người khác nhìn vào, đều có định kiến rằng, phàm là thần tượng, có sắc những không có tài.
Tôi muốn thay đổi định kiến này. Vì vậy, tôi đã quyết định lấn sân sang làm diễn viên.
Mọi người biết đến tôi qua bộ phim đầu tiên mà tôi diễn vai chính, bộ phim giúp tôi dành được giải thưởng Ảnh đế cao quý.
Nhưng ít ai biết rằng, tôi đã ngụp lặn rất lâu trong dàn diễn viên quần chúng, sau đó lại làm diễn viên phụ.
Những ngày đầu tiên vào đoàn phim, quả thật rất khó khăn. Đạo diễn nhìn nhận tôi như một "ca sĩ thần tượng", những vai diễn được giao đều là vai diễn có sắc nhưng không có chiều sâu. Nhân viên đoàn phim vì thế cũng đối xử với tôi vô cùng lạnh nhạt, bạn diễn cũng không nguyện ý cùng tôi phối diễn. Tôi gần như đã bỏ cuộc.
Cho đến một ngày, tôi gặp được một cô gái, cô ấy tên là Chu Ảnh Na.
Chu Ảnh Na, tôi rất thích cái tên này. Cô ấy rất xinh đẹp, xinh đẹp một cách kiêu sa động lòng người. Nhưng tính cách của cô ấy rất tốt. Cô ấy là người đầu tiên chủ động tìm tôi phối diễn.
Có một lần, nhân viên đoàn phim mua thiếu phần cơm hộp, mà tôi lại không có quản lý đi theo, đành nghĩ cả ngày hôm đó cứ nhịn đói quay cho xong cảnh phim cũng không sao. Lúc đó, tôi vừa đói vừa cảm thấy tuỷ thân, bởi vì cách con người đối xử với nhau, làm tôi thấy thế giới này thật ghê tởm. Những suy nghĩ đó cứ luân phiên chạy trong đầu tôi, cho đến lúc tôi được một giọng nói rất êm tai kéo đến thực tại. Chu Ảnh Na hai tay đưa hộp cơm ra trước mặt tôi, cười dịu dàng nói với tôi rằng, cô ấy nhờ quản lý mua nhiều hơn một phần cơm, biết tôi thích ăn sườn xào chua ngọt, hỏi tôi có muốn ăn không. Nụ cười ấy, cả đời này, tôi không thể nào quên được.
Tuy cô ấy gia nhập giới giải trí muộn hơn tôi, nhưng nếu so tư cách làm diễn viên, cô ấy ở trong vòng tròn này đã có vị thế của riêng mình, là một nữ diễn viên chuyên đảm nhận vai nữ phụ. Nhưng trong lòng tôi, cô ấy mãi mãi là nhân vật nữ chính.
Những cố gắng của tôi dần dần cũng được đền đáp. Tôi nhận được vai chính đầu tiên, vai diễn đó đồng thời giúp tôi đạt giải "Nam diễn viên chính xuất sắc nhất", được xưng tụng là "Ảnh Hoàng".
Cuối buổi lễ trao giải hôm đó, tôi cầm giải thưởng danh giá kia trên tay, đứng trước mặt Chu Ảnh Na, hỏi cô ấy có thể ở bên cạnh tôi, làm bạn gái của tôi hay không.
Chu Ảnh Na cười chúc mừng tôi, nói rằng, cô ấy đã thích người khác rồi.
Tôi tình cờ biết được, người mà Chu Ảnh Na thích, là thiếu gia của tập đoàn tài chính Kim Thị, tên là James Kim. Nghe nói bọn họ quen nhau lúc còn ở bên Mỹ, là đàn anh đàn em trong trường đại học. Lúc đó tôi nghĩ, có lễ tôi đã đến chậm một bước rồi. Nhưng tôi, vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Có lẽ, chính tôi cũng không biết, cô gái với bụ cười đẹp đẽ kiêu sa kia, từ lâu đã trở thành chấp niệm trong lòng tôi.
Đến tận lúc tôi đạt được "Tam Kim Ảnh Đế", tôi đã hỏi cô ấy một lần nữa. Tôi hỏi: "Ảnh Na, em có muốn thử ở bên cạnh tôi không?" Tôi tự nhủ trong lòng, lần này, có lẽ là lần cuối cùng tôi được phép hỏi cô ấy rồi. Nếu như cô ấy từ chối, tôi quả thật nên học cách buông bỏ chấp niệm trong lòng rồi.
Thật may, cô ấy đồng ý, cô ấy nói: "Được, chúng ta thử đi."
Tôi lúc đó, so với khi nhận được giải thưởng "Ảnh Đế", có thể nói là vui hơn gấp trăm nghìn lần.
Người con gái trong lòng tôi, nữ chính duy nhất chỉ thuộc về một mình tôi, cuối cùng đã đồng ý ở bên cạnh tôi.
Cho dù cô ấy không thích tôi, tôi sẽ kiên trì nắm tay cô ấy cùng đi dạo mỗi tối, nhẹ nhàng nói với cô ấy "anh thích em".
Cho dù cô ấy vẫn còn nhớ đến hình bóng khác, tôi sẽ cùng cô ấy đi qua nhiều nơi, chụp những tấm hình đẹp, lưu giữ từng khoảnh khắc và kỉ niệm mà chúng tôi bên nhau, viết phía sau mỗi bức hình đó câu "chúng ta đã ở bên cạnh nhau thêm một ngày".
Đến tận lúc cô ấy quên đi hình bóng kia, đến tận khi cô ấy đem lòng yêu tôi, đến tận khi cô ấy nói với tôi, "em yêu anh".
Chu Ảnh Na, tôi yêu em, yêu đến tận thiên trường địa cửu.