Qua Vạn Năm Ánh Sáng Mới Gặp Được Anh

chương 27: lễ trao giải âm nhạc cuối năm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày diễn ra lễ trao giải âm nhạc cuối cùng cũng đến. Lục Nhiên từ sớm đã được Dương Mạnh đón đi làm tóc và trang điểm. Lúc cô bước lên thảm đỏ, quả thật toả sáng rực rỡ.

Hôm nay Lục Nhiên mặc váy dài trễ vai bằng lụa trắng, cô vốn dĩ rất cao, chừng m, đi giày cao gót nên lại càng tôn lên thân hình quyến rũ mê người.

MC tiến lên phỏng vấn: "Lục Nhiên, hôm nay bạn thật sự rất đẹp. Sao bạn lại đi thảm đỏ một mình?"

Lục Nhiên cười: "Em là ca sĩ solo, không đi một mình thì đi với ai ạ?"

MC ý vị nhìn cô, cô gái này, đã biết rồi còn hỏi, MC nói: "Bạn được đề cử là tân binh xuất sắc nhất của năm, bạn nghĩ mình có thể đoạt giải không?"

Lục Nhiên ý cười càng sâu: "Được đề cử cho giải thưởng này là vinh dự của em, việc đoạt giải là chuyện chỉ có thể gặp không thể cầu, tuỳ duyên thôi ạ."

MC lúc này mới để cô đi vào khán đài, cầm mic đi hỏi chuyện những nghệ sĩ khác. Lục Nhiên sau khi vào trong thì được nhân viên ban tổ chức dẫn về phía hậu trường, sau khi đi thảm đỏ thì cô phải đi thay đồ để biểu diễn tiết mục kết hợp.

Nhìn thấy Lục Nhiên trong bộ lễ phục, Nhiếp Vu Học cười khen: "Cô gái nhỏ, em thật đẹp, ngay cả nhan sắc cũng xứng danh át chủ bài. Khai nhanh, hôm qua em cùng với tên tổng tài kia đã làm gì?"

Lục Nhiên nhìn điệu bộ tra hỏi của anh ta, cười: "Không làm gì cả."

Nhiếp Vu Học nói: "Anh không tin, nhất định là em đã làm chuyện xấu. Chỉ tội nghiệp cái tên giả ngầu kia."

Lục Nhiên nhìn Lưu Vũ Thiên đang ngồi ở phòng chờ bên cạnh, khẽ hỏi: "Lưu tiền bối anh ấy làm sao ạ?"

Nhiếp Vu Học nói: "Cậu ta thất tình."

Lục Nhiên ngạc nhiên hỏi: "Không thể nào? Cô gái nào lại đi từ chối anh ấy chứ?"

Nhiếp Vu Học ý vị nhìn cô, nói: "Có đấy, cô gái cậu ta thích bị người khác cướp đi ngay trước mặt cậu ta mà lại."

Lục Nhiên nghe Nhiếp Vu Học nói thì đưa ánh mắt cảm thông nhìn Lưu Vũ Thiên, còn tốt bụng nhờ nhân viên hậu cần pha một ly nước chanh mật ong.

Thay đồ xong, Lục Nhiên đưa ly nước chanh mật ong cho Lưu Vũ Thiên, nói: "Lưu tiền bối, anh uống cái này đi cho ấm giọng. Sắp đến tiết mục của chúng ta rồi."

Lưu Vũ Thiên cầm ly nước, lại đặt lên bàn, đưa mắt nhìn Lục Nhiên, sau đó, làm một hành động mà Lục Nhiên không thể nào lí giải được.

Lưu Vũ Thiên ôm chầm Lục Nhiên vào lòng.

Lục Nhiên nghĩ đến những lời mà Nhiếp Vu Học vừa nói, cho là Lưu Vũ Thiên vì thất tình nên mới cư xử khác lạ như vậy, đưa tay vỗ vỗ vai anh rồi nói: "Tiền bối, anh đừng buồn. Chuyện đâu còn có đó mà."

Lưu Vũ Thiên ôm cô một lát mới thả ra, ánh mắt cũng trở về vẻ bình tĩnh vốn có, anh nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, có phải tôi làm em sợ không?"

Lục Nhiên cười: "Không sao, anh uống nước đi. Đến tiết mục của chúng ta rồi, tiền bối, cố lên nhé!"

Lưu Vũ Thiên cười nhìn cô: "Được."

Màn trình diễn kết hợp của ba người bọn họ là một tiết mục gồm ba phần nhỏ, với ba ca khúc khác nhau. Đầu tiên là Lưu Vũ Thiên và Lục Nhiên song ca ca khúc tự sáng tác nổi tiếng của Lưu Vũ Thiên, ca khúc có tên "Em là ánh trăng sáng trong lòng anh", đây là ca khúc chủ đề trong album vừa ra mắt của Lưu Vũ Thiên. Nghe nói sau lễ trao giải này, Lưu Vũ Thiên sẽ bắt đầu world tour thứ hai trong sự nghiệp ca hát của mình.

Lưu Vũ Thiên ngồi bên đàn piano, từng ngón tay thon dài khẽ đặt lên phím đàn, một giai diệu nhẹ nhàng trầm lắng vang lên, Lục Nhiên đứng ở giữa khán đài, phía trước cô chỉ độc một chiếc microphone.

Giọng hát hai người hoà quyện vào tiếng đàn piano, khiến người nghe cũng phải chìm đắm vào từng lời ca giai điệu.

Những câu hát dần dần đi đến hồi kết, ánh đèn vốn chiếu sáng nơi Lưu Vũ Thiên ngồi bỗng vụt tắt, thay thế bằng một chùm pháo hoa rực rỡ như lửa, Nhiếp Vu Học từ dưới bệ phóng nhảy vụt lên.

Âm nhạc nhẹ nhàng sâu lắng được thay thế bằng những giai điệu sôi động quyến rũ. Lục Nhiên buông mic, tiền về phía sau khán đài, hai người kết hợp với nhau rất ăn ý, từng bước nhảy điêu luyện đều được thực hiện một cách chính xác, từng điệu nhảy đều lay động lòng người.

Nhiếp Vu Học quả thật được sinh ra để nhảy nhót. Từng bước nhảy của anh ta làm Lục Nhiên cũng bị cuốn hút theo, không nhịn được hoà mình vào điệu nhảy.

Đến gần cuối tiết mục, Lưu Vũ Thiên đã đổi từ bộ vest trắng sang trang phục có phần thoải mái hơn, xuất hiện từ sân khấu nhỏ di chuyển từ phía bục cao xuống. Cả ba người vừa nhảy vừa hát một bài hát khác. Thuận lợi kết thúc màn trình diễn đầy lôi cuốn này.

Phía bên dưới khán đài, fan đã hét khàn cả cổ họng. Trên mạng, người xem livestream lễ trao giải cũng rần rần:

[Wowww sân khấu đỉnh của đỉnh, phải lưu lại phải lưu lại phải lưu lại, chuyện quan trọng phải nói ba lần.]

[Không ngờ Thần Ca và Vũ Vương lần đầu kết hợp cùng nhau liền tạo nên một sân khấu không thể quên thế này. Lục Nhiên quả xứng danh "tân binh khủng long", hoàn toàn không bị hai người bọn họ làm lu mờ. Nhảy tốt, hát tốt, "Cô gái của Tam Đại Thiên Vương" quả nhiên danh xứng với thực."

[AAA Thần Ca của em, Vũ Vương của em, đây chính là ngày hạnh phúc nhất trong đời tôi, đời này tôi đã không luyến tiếc gì nữa rồi!!!]

MC không nhịn được vỗ vỗ tay, nói: "Woww, đây quả thực là màn trình diễn ấn tượng nhất mà tôi từng xem. Bây giờ đây, tôi xin tuyên bố, lễ trao giải âm nhạc cuối năm xin chính thức được bắt đầu."

MC: "Giải thưởng đầu tiên là giải thưởng giành cho "tân binh xuất sắc nhất", xin mọi người cùng xem qua đề cử."

Lúc này Lục Nhiên đã đổi qua mặc bộ lễ phục trước đó, ngồi ở khán đài của nghệ sĩ, Lưu Vũ Thiên và Nhiếp Vu Học đều ngồi bên cạnh cô.

Nhiếp Vu Học hỏi: "Em có khẩn trương không? Em yên tâm, át chủ bài của tụi anh, chắc chắn không còn ai xứng với giải thưởng này hơn em."

Lưu Vũ Thiên đưa tay cầm lấy tay của Lục Nhiên, giọng chắc nịch nói: "Ừm, cậu ta nói đúng đấy."

Lục Nhiên thật ra không hề lo lắng, kiếp trước giải thương danh giá nào mà cô chưa từng nhận qua? Nhưng thấy bọn họ quan tâm mình như vậy, cũng cười nói: "Ừm, em không sao."

Video đề cử chiếu xong, MC nhanh chóng tuyên bố: "Xin chúc mừng, tân binh xuất sắc nhất của năm, Lục Nhiên."

Lục Nhiên điều chỉnh biểu cảm trên gương mặt, mỉm cười nhìn ống kính, sau khi ôm chúc mừng với Nhiếp Vu Học và Lưu Vũ Thiên, cô nhanh chóng đi về phía khán đài.

MC: "Người sẽ trao giải thưởng này cho tân binh xuất sắc nhất của chúng ta, xin mời tổng giám đốc tập đoàn Tiêu Thị - Tiêu Mặc."

Lục Nhiên đang đi thì có chút khựng lại, nhưng rất nhanh điều chỉnh trạng thái, đi về chính giữa khán đài.

Tiêu Mặc đứng ở đó, dường như ồn ào xung quanh đều không liên quan gì đến anh, ánh mắt anh từ trước đến nay vẫn chỉ dõi theo một thân ảnh đang đi về phía này.

Tiêu Mặc đưa cúp cho cô, cười nói: "Chúc mừng em."

Lục Nhiên cúi người đưa tay nhận cúp, Tiêu Mặc đưa tay ra như muốn ôm chúc mừng cô, mọi người ở đây đều đang nhìn hai người bọn họ, Lục Nhiên không còn cách nào khác ngoài ôm đáp lại anh.

Tiêu Mặc ôm được người đẹp trong lòng, thoả mãn nói: "Tôi, chắc chắn là fan trung thành may mắn nhất của em."

Lục Nhiên cười, nụ cười chân thành, không che dấu, cô nói: "Cảm ơn anh, Tiêu Mặc."

Lục Nhiên nhận lấy cúp và hoa, sau đó đứng phía sau microphone, chậm rãi phát biểu nhận giải: "Tôi rất vui khi nhận được giải thưởng này. Một năm trước đây, mọi thứ đối với tôi đều rất mới lạ, thách thức. Nhiều khi tôi đã tự hỏi, bản thân mình, tại sao lại ở đây. Lục Nhiên của sau này, sẽ cố gắng trở nên càng ngày càng tốt hơn. Cảm ơn các bạn, những người luôn dõi theo tôi. Cảm ơn fan trung thành nhất của tôi. Tôi muốn nói, nếu có thể, xin hãy đợi tôi thêm một chút nữa, lần này, hãy để tôi bước về phía bạn, bằng một Lục Nhiên tốt nhất. Xin cảm ơn!"

Phía dưới khán đài, tiếng vỗ tay không ngớt.

Cô gái đứng trên phía khán đài, nụ cười diễm lệ, hào quang toả sáng, rực rỡ, chói lọi, làm người khác không muốn cũng phải động lòng.

Buổi lễ trao giải càng ngày càng nóng lên, tiếp đến là những giải thưởng quan trọng nhất.

Nhiếp Vu Học đạt giải "Nam nghệ sĩ trình diễn xuất sắc nhất" và "Bài hát xuất sắc nhất."

Nhiếp Vu Học vẫy vẫy tay với khán giả, khiến hội trường các reo hò hưng phấn hơn.

Lục Nhiên hỏi Lưu Vũ Thiên: "Anh ấy mỗi lần nhận giải đều làm màu như vậy sao ạ?"

Lưu Vũ Thiên nói: "Cậu ta chỉ sợ không thể làm màu hơn."

Nhiếp Vu Học phía trên cười tươi phát biểu: "Cảm ơn, cảm ơn, xin chân thành cảm ơn các bạn. Một năm qua đối với tôi đều tràn đầy thú vị. Nhưng cũng có những chuyện buồn ngoài ý muốn, chẳng hạn như việc Lưu Vũ Thiên đã không trượng nghĩ tiết lộ nickname của tôi. Tôi đối với chuyện này rất buồn bực, nhưng tôi cũng biết bí mật của anh ta, chẳng là tôi rất trượng nghĩa, sẽ không dễ dàng tiết lộ. Giải thưởng này tôi xin nhận, Lưu Vũ Thiên, bài hát của năm, đã thuộc về anh đây. Người anh em, cậu phải nỗ lực nhiều hơn, haha"

MC không muốn để Nhiếp Vu Học lôi thôi dài dòng nữa, liên tục nháy mắt ra hiệu với Nhiếp Vu Học để anh ta kết thúc phát biểu, huhu, đại thần à, anh không để lễ trao giải nhà người ta diễn ra bình thường nữa à.

Nhiếp Vu Học cuối cùng cũng thương cảm MC mà xuống sân khấu, hưng phấn khoe cup vừa nhận được với Lục Nhiên. Lục Nhiên cười nhìn anh ta, nụ cười của người mẹ nhìn đứa con trai tăng động của mình.

Tiếp theo, MC tuyên bố giải thưởng "Nam nghệ sĩ xuất sắc nhất" và "Album của năm". Hai giải thưởng quan trọng này, đều vào tay Thần Ca Lưu Vũ Thiên.

Lục Nhiên vỗ tay chúc mừng anh, Lưu Vũ Thiên tiến về phía sân khấu.

Anh mặc một bộ vest trắng, như bạch mã hoàng tử bước ra từ truyện tranh, mái tóc vàng bạch kim dưới ánh đèn sân khấu càng toả sáng rực rỡ.

Lưu Vũ Thiên nhận lấy cup, đứng trước microphone, anh đưa ngón trỏ lên miệng, làm động tác "suỵt", cả hội trường ồn ào nó nhiệt phút chốc trở nên im ắng không một tiếng động.

Lục Nhiên ngồi phía dưới cảm thán một câu: "Đúng là hào quang của nhân vật chính."

Nhiếp Vu Học không vui nói: "Em không thấy anh ngầu hơn cậu ta sao?"

Lục Nhiên không nhìn anh ta, nói: "Em chỉ biết anh chắc chắn ồn ào hơn anh ấy."

Lưu Vũ Thiên chậm rãi phát biểu: "Đã có một khoảng thời gian, dù rất ngắn ngủi, tôi đã từng nghĩ tới việc từ bỏ việc đứng trên sân khấu. Nhưng vào lúc tôi tuyệt vọng nhất, đã có một người con gái đưa tay đỡ lấy tôi. Cô ấy trở thành nàng thơ trong mỗi sáng tác của tôi. Album lần này của tôi được chọn là "Album của năm", thật ra cô ấy là người có công lớn nhất. Cảm ơn em, ánh trăng sáng của tôi, nàng thơ của tôi. Xin cảm ơn."

Lưu Vũ Thiên kết thúc phát biểu, phía dưới hội trường đã chính thức bùng nổ, cô gái trong lòng của Thần ca Lưu Vũ Thiên, rốt cuộc là ai?

Truyện Chữ Hay