Qua Vạn Năm Ánh Sáng Mới Gặp Được Anh

chương 12: tôi cũng không ngại em đối với tôi hoa gặp hoa nở

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tối hôm đó, Lưu Vũ Thiên vì có lịch trình khác nên không ở lại quay "Nhà trọ ấm áp" mà ra sân bay rời khỏi thành phố C. Lúc Lưu Vũ Thiên trở lại, một bên chân anh đã bó bột, anh được quản lý dìu vào nhà.

Quản lý của Lưu Vũ Thiên là một người đàn ông tầm tuổi, tên là Vương Trọng Nghĩa, người cũng như tên, là một người rất trọng nghĩa khí, nghe nói đã theo cậu ta từ thời mới debut.

Lúc đó, chỉ có một mình Lục Nhiên đang chuẩn bị bữa sáng, quản lý Vương thấy cô thì ánh mắt tinh quái nhìn Lưu Vũ Thiên một cái, hướng Lục Nhiên nói:

"Lục tiểu thư, xin chào, tôi là Vương Trọng Nghĩa, quản lý của Lưu Vũ Thiên. Cậu ấy tham gia lịch trình không may bị thương nặng ở chân, mấy hôm tới tôi lại không ở đây được, cô có thể giúp tôi chăm sóc cậu ấy được không?" Vương Trọng Nghĩa vừa nói vừa đặt hành lý xuống đất, lại nháy nháy mắt với Lưu Vũ Thiên, thì thầm "nhớ nắm bắt cơ hội" rồi mở cửa chạy đi mất.

Lục Nhiên còn chưa kịp nhìn kĩ mặt anh ta, cô lại gần lấy hành lý của Lưu Vũ Thiên rồi đặt trong phòng khách, thấy anh ta vẫn ở cửa không động, Lục Nhiên rất nhanh hiểu ra, cô lại gần đỡ lấy một bên cánh tay của Lưu Vũ Thiên, rất tự nhiên đặt trên vai cô, nhìn anh ta nói: "Tiền bối, để tôi dìu anh, cẩn thận bậc thang."

Lục Nhiên dìu Lưu Vũ Thiên ngồi xuống sô pha, lại giúp đưa hành lí của anh ta lên phòng, sau đó mới trở lại phòng bếp nấu bữa sáng. Cả buổi Lưu Vũ Thiên một câu cũng không nói.

Lục Nhiên nghĩ nghĩ, xem ra tâm trạng của anh ta đang rất tệ. Mà Lưu Vũ Thiên lúc này, tai đã đỏ ửng nhưng trên mặt vẫn lạnh tanh, không biết là do nóng hay do xấu hổ chuyện gì.

Lúc mấy người còn lại xuống nhà, thấy Lưu Vũ Thiên ngồi ở phòng khách, chân bó bột thì không khỏi lo lắng hỏi han, Lưu Vũ Thiên chỉ ậm ừ vài câu cho có. Nhưng mà thời đại internet tiên tiến, muốn biết có chuyện gì xảy ra, mọi người chỉ cần lên mạng tra một chút là biết. Chễm chệ trên No. hotsearch chính là topic với tiêu đề [Lưu Vũ Thiên bị fan cuồng tấn công, bị thương ở chân].

Nếu như nhấn vào xem bình luận, có thể thấy fan của Lưu Vũ Thiên hiện tại rất tức giận.

[Đám fan cuồng kia khi nào mới biết dừng lại hả, lũ này cứ tống vào tù đi cho rồi, fandom Ca Thần không cần loại fan như này.]

Chú thích: Ca Thần - tên fandom của Lưu Vũ Thiên

[Công ty quản lý Tinh Long trườn mặt ra đây, mấy người bảo vệ anh nhà tôi kiểu gì thế hả? Kiếm được bao nhiêu tiền từ Lưu thần ca nhà tôi rồi, bị thương như vậy còn phải tiếp tục đi quay cái show vớ vẩn kia?"]

[Cũng dễ hiểu, cái show kia nếu không có Lưu Vũ Thiên thì cũng flop dập mặt ấy chứ.]

[Lầu trên sao lại vơ đũa cả nắm rồi? Mấy người không xem thì còn có chúng tôi xem, đâu phải chỉ thần tượng nhà mấy người mới có fan.]

[Lưu Vũ Thiên cũng thật đen đủi, không biết bị fan cuồng bám đuôi bao nhiêu lần rồi, chẳng phải trước đây có tin đồn Lục Nhiên kia cũng là fan cuồng của anh ta sao? Bây giờ còn theo vào tận chương trình nữa.]

[Lục Nhiên thì liên quan gì đến chuyện này? Trước đây cô ấy chỉ tuyên bố mình thích Lưu Vũ Thiên, muốn theo đuổi anh ta, chứ cũng chưa làm ra chuyện gì như mấy đứa fan cuồng kia. Chuyện gì ra chuyện đó nhé.]

[Fan của Lục Nhiên lại bắt đầu đi tẩy trắng cho cô ta rồi kìa, haha, nực cười, không hiểu sao lại có người thích cô ta.]

[Lục Nhiên nằm không cũng trúng đạn, đúng là thói đời. Mấy nữ minh tinh đừng có dại mà động vào tổ kiến lửa nhà Lưu Vũ Thiên.]

Trên mạng đã cãi nhau ỏm tỏi, nhưng không khí nhà trọ không vì thế mà bị ảnh hưởng. Vì chân của Lưu Vũ Thiên bị đau, mọi người phải phân chia lại công việc nhà. Lục Nhiên đề nghị Dương Viễn thay Lưu Vũ Thiên đi gánh nước tưới cây, còn cô sẽ đảm đương thêm chuyện dọn nhà. Mọi người không có ý kiến, ánh mắt Lưu Vũ Thiên nhìn Lục Nhiên càng phức tạp.

Tối hôm đó, Lục Nhiên đang ở ban công gọi điện với Tiêu Mặc. Từ hôm ở bệnh viện, Tiêu Mặc ngày nào cũng gọi cho cô.

Lục Nhiên nhận sự quan tâm của ông chủ mà thụ sủng nhược kinh, trong lòng hoảng sợ, ông chủ ngày nào cũng gọi điện kiểm tra công việc, làm nhân viên cần mẫn như cô cũng không tránh được áp lực.

Lúc cô đang nói chuyện điện thoại, thì nghe thấy Lưu Vũ Thiên gọi cô từ phía sau: "Lục Nhiên". Lục Nhiên chào tạm biệt với Tiêu Mặc rồi quay qua nhìn Lưu Vũ Thiên, hỏi: "Lưu tiền bối, có chuyện gì sao ạ?"

Lưu Vũ Thiên nặng nề hỏi: "Sao em lại quan tâm tôi?"

Lục Nhiên nghĩ chắc anh ta đang nói chuyện phân chia nhiệm vụ, cô nói: "Lúc tôi nằm viện, anh cũng đã giúp tôi. Hơn nữa, quản lý của anh đã nhờ tôi chăm sóc anh, đây là chuyện nên làm, không phải sao?"

Lưu Vũ Thiên nghe cô nói một cách hiển nhiên như vậy, trong lòng không hiểu vì sao lại có chút thất vọng, anh nhíu mày nhìn cô: "Chỉ như vậy?"

Lục Nhiên gật mạnh đầu khẳng định: "Đúng, chỉ như vậy."

Thấy Lưu Vũ Thiên quay người bỏ đi, Lục Nhiên cũng không cản, nhưng chợt nhớ đến chuyện gì, cô lại gọi: "Lưu tiền bối, thuốc bác sĩ kê, anh đã uống chưa?"

Lưu Vũ Thiên thoáng chốc khựng lại. Lục Nhiên nhìn điệu bộ của anh ta, cũng không nói nhiều, nhanh chóng chạy vào lấy một cốc nước ấm và thuốc mà quản lý của Lưu Vũ Thiên đưa cho cô đặt trên kệ, rồi quay lại đặt vào tay Lưu Vũ Thiên.

Lục Nhiên nói: "Lưu tiền bối, anh không còn là trẻ nhỏ nữa, bác sĩ đã dặn, phải uống thuốc đúng giờ, nếu không, fan của anh sẽ thất vọng khi phải đợi quá lâu để được nhìn thấy anh trên sân khấu."

Lục Nhiên chờ anh ta uống xong, mới an tâm về phòng đi ngủ. Lại một ngày đã qua, thấm thoát bọn họ quay chương trình này được hơn tuần, chỉ còn vài ngày nữa là có thể đóng máy. Lúc Lục Nhiên về phòng, thấy Lâm Như Như đang ôm gối đứng trước cửa phòng cô, đôi mắt cún con nhìn Lục Nhiên nói: "Hôm nay cho tớ ngủ chung phòng với hai cậu được không?"

Lục Nhiên thấy Lâm Như Như hình như có tâm trạng, vội kéo cô vào phòng. Hai chiếc giường đơn nhanh chóng được đẩy sát vào nhau, tạo thành một cái giường cỡ lớn. Máy quay và mic đã tắt, ba cô gái nhỏ nằm trên giường theo đuổi những suy nghĩ khác nhau.

Lâm Như Như bỗng nói: "Sao các cậu lại vào showbiz vậy?"

Liễu Như Yên trầm ngâm một lát rồi trả lời: "Ừm, từ nhỏ tớ đã thích ca hát, sau đó cứ như vậy mà tham gia mấy vòng tuyển chọn để vào công ty giải trí làm thực tập sinh, rồi đào tạo và ra mắt. Tớ nghĩ, so với việc ra mắt trong nhóm nhạc nữ, tớ muốn làm một ca sĩ solo hơn nhiều. Mà sao cậu lại hỏi thế?"

Lâm Như Như nói, giọng có thể nghe ra như có tâm trạng: "Nói sao nhỉ, hiện tại tớ thấy hơi mông lung một chút, cái vòng tròn này, làm tớ cảm thấy rất bất lực và mệt mỏi."

Lục Nhiên nằm yên lặng nghe hai người nói, cô có thể hiểu được những đắn đo cùng lo lắng của bọn họ. Dù sao, nếu không tính tuổi thật của Lục Nhiên, cả ba người đều trạc tuổi nhau, Lục Nhiên năm nay tuổi, Liễu Như Yên đang , còn Lâm Như Như hơn Liễu Như Yên một tuổi.

Liễu Như Yên ra mắt trước Lục Nhiên không lâu, trong một nhóm nhạc nữ gồm năm thành viên gọi là Unigirl. Dù sao hai người cũng ở chung một phòng, Lục Nhiên không tránh khỏi nghe được những cuộc điện thoại giữa Liễu Như Yên và quản lý của cô, mà Liễu Như Yên cũng không có ý định giấu diễm, xem cô như bạn thân mà chia sẻ.

Lúc đầu, Liễu Như Yên vốn muốn ra mắt với tư cách ca sĩ solo, nhưng công ty không đồng ý, thứ nhất là vị công ty bọn họ quy mô không lớn, nếu Liễu Như Yên ra mắt solo, sẽ phải có một ekip riêng, lỡ như thất bại, công ty sẽ rất khó để bù lại khoản lỗ đó. Nguyên nhân thứ hai, Liễu Như Yên có tài năng, mà công ty, muốn lợi dụng điểm này để nâng các thành viên khác lên, càng nhiều người ra mắt, lợi nhuận sẽ càng cao. Nhưng từ những gì mà Liễu Như Yên nói với Lục Nhiên, các thành viên trong nhóm nhạc bọn họ dường như khá xa lánh Liễu Như Yên, tuy không đến mức độ bắt nạt, vì dù gì Liễu Như Yên cũng là thành viên nổi tiếng nhất trong nhóm, nhưng dù sao cũng hoạt động cùng một nhóm, điều này khó tránh khỏi gây khó dễ cho công việc của Liễu Như Yên.

Lục Nhiên sau khi tiếp xúc với Liễu Như Yên, thấy rằng cô là một cô gái hoạt bát vui vẻ, biết vươn lên, hơn nữa tình yêu âm nhạc cũng rất lớn, Lục Nhiên hi vọng sau này, Liễu Như Yên có thể làm được điều mà cô muốn.

Trường hợp của Lâm Như Như lại khác, cô ra mắt với tư cách là một diễn viên, gia cảnh rất bình thường, nghe nói còn phải chu cấp cho em trai đang học đại học. Lâm Như Như hình như rất sợ quản lý của cô ấy, bất kì tài nguyên nào được công ty phân phát, Lâm Như Như đều không dám có ý kiến. Kiếp trước Lục Nhiên cũng từng có một thời gian đi đóng phim, tuy là sau khi đã trở nên nổi tiếng rộng rãi, được nhiều người biết đến, nhưng mấy quy tắc ngầm, cô không phải không biết đến.

Nhiều diễn viên nhỏ mới vào nghề, vì phải cạnh tranh vai diễn, không thiếu chuyện phải tham gia các buổi tiệc rượu với những nhà đầu tư, thậm chí là nhà sản xuất, đạo diễn, biên kịch đều đủ cả. Có những diễn viên vì muốn trở nên nổi tiếng nhanh chóng, chọn cách làʍ ŧìиɦ nhân của những ông lớn, nhằm tranh thủ được tài nguyên hoặc vai diễn tốt.

Lục Nhiên cảm thấy bản thân cô thật ra rất may mắn, được đầu quân vào công ty lớn, quản lý của cô - Dương Mạnh cũng rất tâm lý và dày dặn kinh nghiệm. Lục Nhiên cũng không phải kiểu người thích tranh giành, cô là thật sự yêu thích âm nhạc, chỉ cần có thể tiếp tục làm âm nhạc, những tài nguyên khác, có hay không, đối với Lục Nhiên mà nói đều giống nhau. Nhưng nếu là việc mà cô được phân công, thì sẽ cố gắng làm thật tốt. Dù sao Lục Nhiên tính ra đã sống qua hai đời, những hào quang của minh tinh, kiếp trước cô đều được lĩnh hội qua.

Thấy Lục Nhiên nãy giờ chỉ im lặng lắng nghe mà không lên tiếng, Lâm Như Như lay lay cô, hỏi: "Nhiên Nhiên, cậu thì sao? Cậu vì sao lại vào giới giải trí??

Lục Nhiên chầm chậm nói: "Lúc dắt chó đi dạo tình cờ gặp được quản lý Dương Mạnh của tớ bây giờ, nên cứ vào thôi."

Liễu Như Yên nghe cô nói thì cười haha, hỏi: "Nhiên Nhiên, cậu nói cứ như chuyện vào showbiz là đi ăn cơm không bằng. Nhưng mà Nhiên Nhiên à, tớ thấy cậu rất hợp với giới giải trí. Mấy chuyện ầm ĩ trên mạng gần đây, cậu không có buồn gì hết hả?"

Lục Nhiên cũng cười, nói: "Tớ không quản được nhiều như vậy. Có ăn có uống là được rồi."

Liễu Như Yên bĩu môi: "Cậu nói cứ như Dương Viễn vậy. Anh ta mỗi ngày đều chỉ biết đến chuyện ăn uống. Cậu nói xem, nếu nói anh ta xuất thân làm người mẫu, liệu có ai tin không?"

Lục Nhiên và Lâm Như Như nghe đến đây thì cũng bật cười, Dương Viễn một lần nữa lại trở thành đề tài chọc cười của bọn họ. Cả ba người trò chuyện câu được câu không rồi ngủ thiếp đi.

Ngày ghi hình cuối cùng cũng kết thúc, cả đoàn người sau khi ăn uống no nê cũng tạm biệt ra rồi ra sân bay. Dương Mạnh đã đặt trước vé máy bay cho Lục Nhiên, trùng hợp là, Lưu Vũ Thiên cũng bay cùng chuyến bay với cô, còn là ghế hạng thương gia ngay bên cạnh. Chân của Lưu Vũ Thiên đã tháo băng, hình như chỉ còn sưng một chút ở chỗ mắt cá chân, hai người vẫn cứ yên lặng ai làm việc nấy như cũ. Lục Nhiên mấy ngày cuối đều thức đến khuya tám chuyện cùng Liễu Như Yên và Lâm Như Như, sau khi lên máy bay liền lăn quay ra ngủ. Sau khi cô thức dậy, trên người đã mọc đâu ra thêm một tấm chăn bông, ngó qua bên cạnh, Lưu Vũ Thiên vẫn chăm chú đeo tai nghe nghe nhạc.

Máy bay rất nhanh hạ cánh, phía cửa ra là một đám đông fan hâm mộ, Lưu Vũ Thiên không biết từ lúc nào đã rời đi bằng cửa riêng. Lục Nhiên lấy hành lí rồi ra ngoài, có một vài fan của cô đã đợi ở đó, Lục Nhiên cười vẫy tay với họ, một số fan còn chuẩn bị thư tay cho cô, Lục Nhiên nói cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi.

Sau khi cô xuống máy bay đã gọi điện báo cho Dương Mạnh, anh nói sẽ nhờ người đến đón cô. Lục Nhiên đứng đợi ở sân bay một lúc, không tìm thấy xe bảo mẫu của mình, mà dừng lại trước mặt cô là chiếc Audi màu đen quen thuộc. Tiêu Mặc mở cửa xuống xe, để hành lý của cô vào cốp sau, rồi mở cửa xe ở ghế phó lái cho Lục Nhiên. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh.

Lục Nhiên nhịn không được liếc mắt qua phía bên cạnh, hỏi: "Tiêu Tổng, sao anh lại đến đây? Còn tự lái xe nữa?"

Tiêu Mặc mắt nhìn phía trước, nói: "Tôi sẵn tiện có việc gần đây nên quản lý của em nhờ tôi đến đón em."

Lục Nhiên nở tin nửa ngờ, quản lý của cô từ lúc nào đã tai to mặt lớn như vậy, còn dám nhờ boss tổng đến đón một nghệ sĩ nhỏ nhoi như cô. Lục Nhiên khóc ròng.

Tiêu Mặc chăm chú lái xe, lại hỏi cô: "Có đói không?"

Tiếng kêu phát ra từ bụng của Lục Nhiên đã trả lời thay cô, Tiêu Mặc chỉ cười, xe dừng lại ở một nhà hàng Ý nổi tiếng.

Tiêu Mặc nói: "Để mừng em ghi hình thành công. Em thích món Ý chứ?"

Lục Nhiên gật mạnh đầu hai cái, ông chủ đã hỏi, cô dám nói không thích sao? Hơn nữa, Lục Nhiên cũng không phải người kén chọn.

Hai người ngồi xuống một chiếc bàn sang trọng gần cửa sổ, phục vụ rất nhanh đưa menu lên. Lục Nhiên chọn món mỳ Ý bò viên sốt cà chua, Tiêu Mặc cũng gọi món giống cô. Anh còn gọi thêm một ly rượu vang đỏ.

Tiêu Mặc giơ ly rượu vang lên, cười nhìn cô nói: "Chúc mừng em đóng máy chương trình thực tế đầu tiên."

Lục Nhiên cung kính không bằng tuân lệnh cạn sạch. Lúc hai người đang ăn, một thân ảnh yểu điệu tiến đến gần.

Lục Khả Vân niềm nở nhìn hai người rồi lên tiếng chào hỏi: "Tiêu tổng, không ngờ lại gặp anh ở đây."

Lục Nhiên đang cúi đầu chăm chú ăn mì, nghe thấy giọng nói mềm mại uyển chuyển này, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn. Vừa nhìn thấy người trước mặt là ai, tâm trạng một lời khó nói hết. Vì sao à? Thứ nhất, rất lâu rồi cô chưa gặp lại nữ chính Lục Khả Vân, rất tò mò cốt truyện của nữ chính đã đi đến phương nào. Lục Khả Vân có vẻ sống rất tốt, trên người đắp toàn hàng hiệu, phong thái còn toát ra vài phần tiểu thư cao quý, quả thật là đã tốn không ít thời gian để học ra. Lý do còn lại, Lục Nhiên muốn vui vẻ ăn cơm, nếu nữ chính lại ở đây diễn trò bạch liên hoa trước mặt cô, cô sợ mình bị nghẹn mì.

Lục Khả Vân quả thật không làm Lục Nhiên thất vọng, ngạc nhiên nhìn cô nói: "Chị, sao chị cũng ở đây, rất lâu rồi chị không về thăm nhà, ba mẹ nhớ chị lắm."

Lục Nhiên buông nĩa trong tay, chùi miệng, điệu bộ không lạnh không nhạt nói: "Vậy sao?" Nhớ lúc trước là ai bảo cô rời khỏi Lục gia, đừng tranh vị trí của cô ta?

Thấy Lục Nhiên không phản ứng như những gì mình mong đợi, Lục Khả Vân uỷ khuất nói: "Chị, có phải chị vẫn còn giận em chuyện em trở về nhà họ Lục? Em xin lỗi, em từ nhỏ đã khao khát có được tình yêu thương của cha mẹ, muốn có được một mái ấm trọn vẹn, những thứ khác, em hoàn toàn không để tâm. Nếu chị vì em mà không về nhà, em...em có thể tránh đi."

Lục Nhiên cầm ly rượu nhấp một ngụm, chậm rãi nghe Lục Khả Vân nói, cô thật sự muốn hỏi tác giả một câu, "tác giả đại nhân, mặc định nhân vật của ngài, có phải đi sai rồi không?", mà có khi, tác giả đại nhân cũng không biết, nữ chính của mình khi off-stage còn đặc sắc hơn nhiều ấy chứ?

Haizz, dù sao người ta cũng là nữ chính đại nhân, phải chừa mặt mũi cho người ta, Lục Nhiên tấm tắc trong lòng, mắt nai tơ nhìn Lục Khả Vân nói: "Yên tâm, tôi không trách cô, rảnh tôi sẽ về."

Lục Khả Vân một lần nữa khóc ròng, sao phản ứng của con nhỏ này lần nào cũng khác xa dự tính của cô? Cứ có cảm giác đi sai kịch bản thế nào ấy nhỉ? Nhưng nghĩ đến Tiêu Mặc còn ở đây, Lục Khả Vân cũng không quản nữa, dù sao cô ta tới đây cũng không phải vì Lục Nhiên.

Tiêu Mặc, người đàn ông này, là người mà Lục Khả Vân cô vừa gặp đã yêu, một người xuất sắc như thế, khiến cô đem lòng mến mộ. Lục Khả Vân nhớ lại bữa tiệc ở Lục gia, cô đứng trên khán đài cao nhìn xuống phía dưới, giữa ồn ào náo nhiệt, có một chàng trai lạnh lùng cao ngạo, yên lặng đứng ở đó, khiến ai ai cũng phải đưa mắt nhìn. Sau đó, Lục Khả Vân biết được, Tiêu Mặc này, chính là tổng giám đốc tập đoàn Tiêu thị, một người đàn ông hoàng kim của thành phố A, hơn nữa còn là con trai bạn thân của mẹ cô. Lục Khả Vân càng nghĩ càng hận Lục Nhiên, nếu không phải vì cô ta cướp đi vị trí của cô năm qua, có khi Tiêu Mặc và cô từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, người ngồi cùng Tiêu Mặc bây giờ, cũng nên là Lục Khả Vân cô.

Lục Khả Vân không ít lần ám chỉ với ông bà Lục chuyện cô có ý với Tiêu Mặc, mà ông bà Lục cũng chiều chuộng cô, thông qua quan hệ thân thiết giữa hai nhà mà để cô vào làm thực tập sinh dưới trướng Tiêu Mặc. Nhà họ Tiêu trên thương trường có thể hô phong hoán vũ, mà nhà họ Lục nhiều đời làm chính trị, nếu hai nhà liên hôn, chắc chắn sẽ như hổ mọc thêm cánh. Một người chồng hoàn hảo như vậy, một mối nhân quyên tốt đẹp đó, Lục Khả Vân không thể để nó bị huỷ trong tay Lục Nhiên được.

Lục Khả Vân nhìn Tiêu Mặc, dịu dàng nói: "Tiêu tổng, chuyện lần trước rất cảm ơn anh đã giúp đỡ, nếu có dịp tôi muốn mời anh đến Lục gia dùng cơm, ba mẹ tôi cũng muốn cảm ơn anh đã chiếu cố tôi ở công ty. Không làm phiền Tiêu tổng dùng bữa nữa, hẹn gặp anh ở công ty."

Lục Khả Vân nói một hơi rồi xoay người đi về phái bàn khác, nơi có mấy cô gái đang ngồi đợi sẵn, hình như là bạn học của cô ta, xem dáng vẻ cũng là con gái nhà quyền quý.

Lục Nhiên ở một bên vừa nhấm nháp ly rượu vừa xem rất thưởng thức, có ngu mới không xem, nhìn thế nào cũng thấy ánh mắt Lực Khả Vân nhìn Tiêu Mặc có chút ám muội, nữ chính vừa mắt "nam người qua đường", nam chính bị vứt qua một xó, không kíƈɦ ŧɦíƈɦ mới là lạ!

Tiêu Mặc nhìn cô, ánh mắt như có lửa, hỏi: "Xem có vui không?"

Lục Nhiên không hiểu sao anh ta lại phát hiện ra được cô đang xem kịch, vội vàng thu liễm lại, cũng không quên cười trêu chọc: "Tiêu tổng quả nhiên hoa gặp hoa nở, người gặp người thương, ngay cả nữ chính...ừm ngay cả Lục tiểu thư cũng không màng gian khổ lấy lòng quân tử."

Tiêu Mặc nhìn bộ dáng không đứng đắn như đang xem chuyện vui của cô, trong lòng không nhịn được cảm thấy bồn bực, cô thật sự không để tâm đến chuyện oanh bướm quanh anh, thậm chí còn có thể lấy nó ra làm niềm vui. Tiêu Mặc che dấu bộ dáng khổ sở, lưu manh nói: "Tôi không ngại em cũng đối với tôi hoa gặp hoa nở, người gặp người thương."

Lục Nhiên như có như không cười nói: "Không dám. Người làm nhân viên như tôi, nếu đối với dám có loại ý nghĩ này, trời đất không dung." Hơn nữa, cô cũng không dám cùng nữ chính đi tranh giành đàn ông, lỡ nữ chính không vui lôi bàn tay vàng ra, đến lúc đó những ngày tháng yên yên ổn ổn của cô sẽ không cánh mà bay.

Lục Nhiên khéo léo đổi đề tài, nếu cứ tiếp tục nói, cô sợ da mặt mình có dày đến đâu cũng không chống đỡ nổi. Cô thật sự đã quên mất mức độ mặt dày của vị trước mặt đây, chắc là hào quang ông chủ lớn trên người anh ta đã làm che mất đi nó. Hai người ăn uống xong xuôi, Tiêu mặc rất phong độ đứng dậy đi thanh toán, Lục Nhiên cũng không tranh giành, người ta là ông chủ lớn, chút mặt mũi này nếu cô còn đi tranh giành, sợ là sẽ bị đá bay xa ba ngàn tám trăm dặm. Nhưng mà cũng không thể ăn không uống không của người ta, giai cấp tư bản rất đáng sợ, Lục Nhiên nghĩ nghĩ, rảnh rỗi sẽ làm cơm mời lại Tiêu Mặc, vừa tiết kiệm, vừa có thể nhân cơ hội bày tỏ tấm lòng trung thành với ông chủ.

Truyện Chữ Hay