Ôn Tri Lê nhìn chằm chằm vào đoạn tin nhắn kia, lại nhìn thêm vài lần sau đó đem điện thoại ném sang một bên, đứng dậy tẩy mặt nạ.
Công lực độc miệng của Tạ Từ Thuật đúng là từ từ tinh tiến.
Nếu có một ngày bị phá sản, hắn đi làm anh hùng bàn phím khẳng định cũng có thể phát tài.
Ôn Tri Lê không trả lời Tạ Từ Thuật nữa.
cô không gấp đến nỗi khiến cho Tạ Từ Thuật tổn thương mình.
Nếu không thể nói chuyện tử tế vậy đừng nói chuyện, nếu người cho vay không nóng nảy thì người trả vội cái gì.
Miễn đi.
[ Đầu tháng chín]
Ôn Tri Lê hẹn trước bác sĩ chủ trị kiểm tra lại, hẹn thứ ba.
Vốn dĩ bà ngoại muốn đưa cô đi nhưng kết quả vấp phải lão niên đại học có hoạt động.
Ôn Tri Lê biết các đời sống sinh hoạt của bà ngoại phong phú, kêu bà đừng báo nghỉ, an tâm cùng lão tỷ muội chơi vui đi. Buổi sáng trước khi ra cửa, bà ngoại gọi điện dong dài ước chừng nửa giờ.
Chủ yếu là bảo Ôn Tri Lê sau khi kiểm tra lại phải báo cáo đúng sự thật về bệnh tình, không được dấu giếm gì hết.
Lần trước sinh bệnh Ôn Tri Lê luôn lừa gạt hai ông bà.
Trước ngày phẫu thuật một ngày còn lừa gạt bà ngoại, nói mình đi công tác chỗ khác, phải nửa tháng mới trở về Đồng Thành.
Cuối cùng bị đồng học của bà bắt gặp ở bệnh viện, không thể nói dối nữa mới thẳng thắn nói ra.
Sau khi bà ngoại biết liền sốt ruột tới bệnh viện, nói chuyện với bác sĩ chủ trị một hồi mới biết bệnh tình của Ôn Tri Lê.
U nang buồng trứng.
thật ra cô đã biết bệnh từ tháng tư, nhưng khi đó khối u nang không tới cm, bác sĩ dựa vào kết quả kiểm tra cảm thấy tình huống vẫn còn tốt, có thể quan sát sau đó điều trị theo cách truyền thống, kêu Ôn Tri Lê chú ý nghỉ ngơi, ăn uống thanh đạm.
Cố tình lại vào thời điểm văn phòng bận rộn nhất.
Rất nhiều hạng mục đi vào điểm chốt, có vài nhân viên nóng lòng tìm chỗ làm mới nên vội vàng xin nghỉ việc khiến cho nhân lực không đủ. Nghe bác sĩ nói còn có thể trị liệu từ từ, Ôn Tri Lê thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy vấn đề không lớn, một lòng lao vào công việc.
Tính tình Ôn Tri Lê hiếu thắng, cho dù văn phòng chuẩn bị chuyển nhượng cũng cần trước sau vẹn toàn.
Thẳng tới tháng sáu kiểm tra lại, bác sĩ nói u nang đại biến cần phải phẫu thuật thì Ôn Tri Lê mới ý thức được độ nghiêm trọng của sự việc.
Bà ngoại nghe bác sĩ nói hậu quả xong, ghé vào giường bệnh của Ôn Tri Lê khóc một hồi lâu, ban đầu ông ngoại còn khuyên can, sau đó cũng hốc mắt đỏ hồng.
Ôn Tri Lê nhìn vậy, không ra tư vị gì.
Vốn dĩ bệnh không nặng nhưng mẹ của Ôn Tri Lê mấy năm trước qua đời cũng vì ung thư buồng trứng.
Tình huống cùng cô không sai biệt lắm.
Ngay từ đầu không coi trọng, chờ tới khi coi trọng đã vô lực xoay chuyển.
Trong lòng lão nhân còn sợ hãi, khó tránh khỏi lo lắng quá nhiều.
Người nhà Ôn gia đơn bạc, bọn họ sống một đống tuổi như vậy, dưới gối chỉ còn mỗi đứa cháu ngoại Ôn Tri Lê, không thể chịu được cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Ôn Tri Lê làm một người có “ tiền đồ”, đối mặt với sự dong dài của bà ngoại, trừ bỏ nói được được để cho bà yên tâm thì không còn biện pháp nào khác.
Cuối cùng ông ngoại lấy đi điện thoại của bà ngoại, thúc giục bà nhanh nhanh chuẩn bị để ra cửa thì mới giải cứu được Ôn Tri Lê.
Bác sĩ chủ trị của Ôn Tri Lê chính là bác sĩ Phàn, là người giỏi nhất khoa phụ khoa của bệnh viện tỉnh, phòng khám của cô vừa mở cửa liền hết sạch thẻ xếp hàng.
Mấy người cơ hội giành lấy sau đó bán lại, kiếm tiền chênh lệch, kiếm được không ít tiền từ phụ nữ.
Cũng may là kiểm tra lại không cần đoạt số hiệu.
Ôn Tri Lê hẹn trước thời gian là h.
Bệnh viện mặc kệ, dù sao cũng thiếu bệnh nhân thế nên các hạng kiểm tra cũng đều phải xếp hàng.
Ôn Tri Lê chiếu theo lời bác sĩ Phàn làm các hạng kiểm tra, lúc quay trở về phòng khám bệnh đã gần giờ.
Bác sĩ Phàn xem xong kết quả kiểm tra cua Ôn Tri Lê, nhẹ giọng hỏi: “ Thời gian hành kinh còn bình thường không?”
Ôn Tri Lê thành thật trả lời: “ Cũng không bình thường lắm, tháng này vẫn chưa tới”
Bác sĩ Phàn nghe xong “ừ” nhẹ, viết lên bệnh án thời gian hành kinh chậm, lại hỏi tiếp: “ Thời gian làm việc nghỉ ngơi và ăn uống thế nào?”
Mấy ngày nay bụng dưới của Ôn Tri Lê ngâm ngẩm đau, cô không dám giấu giếm, khai ra toàn bộ.
“ Làm việc và nghỉ ngơi còn tốt, không thức đêm, chỉ là mấy hôm trước gặp gỡ bạn học cũ, uống chút rượu”
“Uống nhiều hay ít?”
“…..Chút thôi”
Bác sĩ Phàn nhíu mày, đem kết quả kiểm tra cổ tử cung cho cô xem, một bên gỉai thích: “ Bị nhiễm trùng dẫn đến xuất huyết, có phải mấy ngày này bụng dạ khó chịu phải không?”
Ôn Tri Lê chột dạ: “….đúng vậy”
Bác sĩ Phàn lại ghi thêm hai chữ xuất huyết lên bệnh án, nói những lời thấm thía: “ Phải biết yêu quý thân thể của mmình, bệnh này nếu không điều dưỡng tốt sẽ ảnh hưởng sinh nở sau này, cô gái, cô còn rất trẻ đấy”
Ôn Tri Lê không dám phản bác, chỉ cẩn thận mà nói : “ Về sau cháu sẽ chú ý hơn, bác sĩ Phàn, cháu có cần nằm viện không? Nếu không bắt buộc thì không cần đi, bà ngoại của cháu lớn tuổi dễ xúc động lại hay suy nghĩ, cháu không muốn làm cho bà sợ…”
Bác sĩ Phàn bất đắc sĩ lắc đầu: “ cô còn biết bà ngoại của cô đã lớn tuổi sao? Tháng sáu vừa qua cô làm phẫu thuật đem bà lão dọa nha, ta nhìn còn thấy lo lắng thay.”
Ôn Tri Lê cười khổ: “ Bác sĩ Phàn”
Bác sĩ Phàn biết điểm dừng, nói : “ Được rồi, không cần nằm viện, ta kê cho cháu vài loại thuốc, uống thuốc là được nhưng mỗi ngày đều phải uống đủ thuốc, tháng sau lại quay lại kiểm tra, lúc đó cũng đừng nói với ta cháu lại uống nhiều”
Ôn Tri Lê gật đầu đồng ý.
Bác sĩ Phàn đem đơn thuốc đã được đóng dấu đưa cho cô, còn dặn dò: “ Chú ý ăn kiêng, đồ ăn thanh mát và đừng thức đêm, kiêng quan hệ, tháng sau lại đến kiểm tra đúng ngày nhé”
Ôn Tri Lê tiêps nhận đơn thuốc, cười cười: “ Được,cảm ơn bác sĩ Phàn”
“ không có gì, đi thong thả nhé”
Ôn Tri Lê ra quầy thuốc lấy thuốc trả tiền, lúc lái xe ra khỏi bệnh viện thì nhận được điện thoại của Tân Nhiêu.
Tưởng cửa hàng bán hoa có chuyện gì, Ôn Tri Lê vừa nhấc máy đã hỏi: “ Làm sao vậy?”
Đầu bên kia lại không phải âm thanh của Tân Nhiêu, là âm thanh của thiếu niên: “ Chị, em đã trở về”
A-----------------------------------------A ( Ta là dòng ngăn cách)
Chân trước Ôn Tri Lê vừa đi , Cố Kinh chân sau liền vào văn phòng của bác sĩ Phàn.
hắn làm bác sĩ ở khoa nhi dưới lầu, nửa giờ trước chờ kết quả bệnh lý, đang nói chuyện với y tá thì thấy Ôn Tri Lê đi ra từ phòng khám của bác sĩ Phàn. Thời điểm đi ra còn che che bụng nhỏ, đeo kính râm giống như sợ bị người ta nhận ra.
Cố Kinh là em út trong nhóm Tạ Từ Thuật, trước đây đã gặp qua Ôn Tri Lê vài lần, tiểu cô nương trời sinh xinh đẹp, vẻ ngoài khiến cho người ta vừa gặp khó quên.
Cố Kinh nhớ rõ , mấy hôm trước ăn cơm với Tạ Từ Thuật, thấy trên mặt có vết bầm, còn có vết cắn trên môi, dấu răng mang theo ý vị.
Dụ Trạch đã ngầm nhắc đến, Tạ Từ Thuật và Ôn Tri Lê có ý nối lại tình xưa.
Ở bữa tiệc mang người ta đi cả đêm không về, ngày hôm sau gặp lại thì thấy dáng vẻ xuân tình phong lưu này của hắn.
Chậc.
Ngọn lửa này cũng quá nóng đi , thiêu đến tận khoa phụ sản.
Dựa vào sự quan tâm tới sinh hoạt của người bạn này, Cố Kinh quẹo vào phòng khám thay Tạ Từ Thuật hỏi vài câu về tình trạng của Ôn Tri Lê.
Bất đắc sĩ là bác sĩ Phàn dầu muối không ăn,giữ kín sự riêng tư của người bệnh, Cố Kinh không hỏi được nửa chữ, thậm chí còn bị lão tiền bối giáo huấn vài câu không làm việc đàng hoàng.
Cuối cùng đành phải rời đi nhưng trước khi rời đi hắn cũng nhìn trộm được bệnh án, thấy ghi thời gian hành kinh chậm lại còn xuất huyết.
Nhi khoa và sản khoa không khác biệt là mấy, Cố Kinh cũng lờ mờ đoán ra manh mối.
Sau khi Cố Kinh rời khỏi phòng khám thì ra hành lang gọi cho Tạ Từ Thuật. Tạ Từ Thuật vừa họp xong, Chung Hiến đem điện thoại của Boss lên: “ Tạ tổng, điện thoại từ bác sĩ Cố”
Tạ Từ Thuật vừa nghe còn chưa kịp nói gì thì bên kia đã cất giọng trêu tức: “ Cửu ca hành động rất nhanh nha, về nước chưa được mấy ngày đã thu phục được bạn gái cũ”
Mấy ngày nay Tạ Từ Thuật bị bạn bè trêu chọc rất nhiều, nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy thì hắn cũng không sao cả nhưng mà cố tình lại không xảy ra cái gì.
Cái kẻ lừa đảo tình cảm Ôn Tri Lê đó, sau khi tin nhắn ngày đó gửi đi lại không thèm liên hệ với hắn.
Tâm của cô gái này cũng quá tàn nhẫn rồi.
Tạ Từ Thuật nghe xong, thần sắc không kiên nhẫn nói : “ Ít nói nhảm đi, có việc thì nói không thì lăn”
Cố Kinh thu hồi sự cợt nhả, đi thẳng vào vấn đề chính: “ Sáng nay ta gặp Ôn Tri Lê đi ra từ văn phòng bác sĩ giỏi nhất khoa sản. Người anh em, anh chơi vui quá đà rồi, có cần em chúc mừng anh lên chức bố?”
Lông mày Tạ Từ Thuật nhíu chặt: “ Cậu nói cái gì?”
“ Em gửi ảnh chụp qua WeChat của anh ,có hình ảnh làm bằng chứng, anh tự xem”
Y tá tới thúc giục Cố Kinh đi phòng bệnh, hắn không thể nói nhiều hơn nên trước khi dập máy còn nhiều lời: “ Ta cũng không rõ Ôn Tri Lê tới đây làm gì nhưng tốt nhất anh hỏi rõ ràng, đừng trở thành tên khốn ép con gái nhà người ta phải phá thai, quá tổn thương”
Sau khi cắt đứt điện thoại, Tạ Từ Thuật đi vào văn phòng một mình, cũng lệnh cho Chung Hiến không để ai đi vào. Tạ Từ Thuật đem bức ảnh Cố Kinh chụp phóng to ra vài lần.
Cho dù đeo kính râm hơn nữa ảnh chụp còn mờ mờ nhưng hắn liếc mắt cũng có thể nhận ra đây là Ôn Tri Lê.
Nếu không phải hắn nhớ rõ , đêm hôm đó mình không chạm vào Ôn Tri Lê thì giờ phút này hắn còn cho rằng mình sắp lên chức cha.
hắn không có, vậy thì đó là ai?
Chia tay cũng đã lâu rồi, hắn sớm nên nghĩ đến.Trước kia Ôn Tri Lê chia tay lưu loát thống khoái như thế, cần gì phải dừng một bước để chờ hắn.
Lúc bọn họ còn ở bên nhau, Ôn Tri Lê cũng không thiếu người tốt theo đuổi.
Huống chi là hiện tại, cô ấy có bạn trai cũng không kì quái.
Khó trách sẽ vì một thỏi son môi mà trở mặt với hắn , liều mạng phủi sạch quan hệ với hắn , hận không thể cả đời không qua lại với nhau.
Hồi tưởng đủ loại tình huống gặp mặt, xác thực có rất nhiều thứ trên người Ôn Tri Lê mà hắn không biết.
Gây dựng sự nghiệp, mua nhà, mua xe.
À,nghe nói còn mở cửa hàng bán hoa cùng bạn bè nữa, đầu tư chính cũng là cô.
Xem ra người đàn ông này đối xử với cô không tệ, cũng thực yêu thương cô.
Nhưng tại sao trước đây gặp cô không tiêu tiền của mình?
Trước đây phân biệt rõ ràng với mình như thế, quay đầu lại lại không phân biệt với người mới.
Tạ Từ Thuật cảm thấy bản thân mình rất buồn cười. Qua lại lâu như vậy, kết quả là hắn diễn kịch một vai.
Tạ Từ Thuật đứng ở cửa sổ hút vài điếu thuốc, nghĩ mãi không ra, càng nghĩ càng loạn.
Suy đoán vô dụng.
thật sự hắn không thể nuốt trôi cơn tức này, chuyện này cần phải gặp mặt trực tiếp để hỏi cho rõ ràng mới được.
Tạ Từ Thuật dập tắt điếu thuốc, lấy chìa khóa xe sau đó đi ra khỏi văn phòng, sắc mặt khó coi nói với Chung Hiến đang làm việc bên ngoài: “ Tôi đi ra ngoài một chuyến, việc trưa nay cậu đi thay tôi”
“ Dạ, Tạ…”
Chung Hiến còn chưa nói xong Tạ Từ Thuật đã bước nhanh lên phía trước, đi qua chỗ rẽ không còn thấy bóng dáng.
Ai lại chọc Boss vậy?
Lửa giận lớn như vậy.
Chung Hiến cũng không dám bát quái, vội vàng ngồi xuống tiếp tục làm việc, nhắc nhở bản thân một chút hôm nay nói chuyện phải cẩn thận, đừng đâm vào họng súng của đại lão bản.
A------------A ( Ta là đường phân cách)
Tạ Từ Thuật lập tức lái xe tới thẳng cửa hàng bán hoa.
Ban đầu tính toán nếu không gặp được Ôn Tri Lê thì cũng thấy được Tân Nhiêu.
Tạ Từ Thuật phiền muộn muốn chết, thậm chí trên đường đi kém chút nữa là vượt một cái đèn đỏ.
Bugatti quẹo trái, xe dừng ở đầu giao lộ dò xét, tầm mắt rộng thoáng. Tạ Từ Thuật thấy Ôn Tri Lê vừa đỗ xe ở góc đường cách đó không xa.
thật trùng hợp, đỡ phải tìm.
Tạ Từ Thuật đánh nhẹ tay lái, đỗ xe ở ven đường, đang định xuống xe gọi Ôn Tri Lê thì lúc này, một chàng trai thân hình cao to đi ra từ cửa hàng bán hoa, khí chất thanh quý, vừa nhìn là biết là một công tử. hắn thấy Ôn Tri Lê liền tự nhiên tiếp nhận túi của cô , ôm Ôn Tri Lê sau đó hai người cùng đi vào cửa hàng.
một đôi bích nhân, thật thân mật.
Ôn Tri Lê lại không tránh, nghe chàng trai kia nói chuyện còn cười với hắn.
Tươi cười vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Tâm Tạ Từ Thuật thật đau.
hắn nắm chặt tay lái, lực đạo nặng nề bất tri bất giác gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
hắn ghen ghét đến phát cuồng.