Nhất thời xong chuyện, Hàn Anh cực kỳ mệt mỏi, liền ngủ thiếp đi.
Phó Tạ nằm nghiêng, chậm rãi thở dài thở một hơi, tay phải chậm rãi lướt nhẹ trên người Hàn Anh.
Đi qua một phen thư thái vừa rồi, hắn cảm thấy tất cả lỗ chân lông trên người đều sung sướng, cả người thoải mái tê dại, vốn bởi vì quá độ mà đại não căng thẳng cũng trở nên thanh thản.
Phó Tạ ôm Hàn Anh, lắng nghe tiếng gió tiếng mưa rơi bên ngoài, rất nhanh cũng ngủ thiếp đi.
Lúc rạng sáng mưa rốt cuộc ngừng, khoảng sân rộng lót gạch vàng trước cửa cung ướt nhẹp, khi gần cách giờ lâm triều khoảng hai khắc, cửa cung vẫn chưa mở, một ít đại thần đến sớm tốp năm tốp ba tụ họp cùng một chỗ trong sương mù màu lam xám thấp giọng trò chuyện với nhau.
Đúng lúc này, một trận vó ngựa gấp gáp phá vỡ yên tĩnh, hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Chỉ thấy một đội cấm quân áo giáp vây quanh điện Tiền Ti Đô Chỉ Huy Sứ Phó Tạ và Phó Đô Chỉ Huy Sứ Trần Hi một trước một sau phi ngựa đến.
Trong tiếng ngựa hí vang, Phó Tạ và Trần Hi ghì ngựa trước cửa cung, trở mình xuống ngựa, ném dây cương cho cấm quân theo ở phía sau, đi đến một bên nghị sự.
Đám đại thần nhìn thấy Phó Tạ và Trần Hi biểu hiện thân mật như thế, không khỏi nhao nhao nhìn về phía thân tín phân xoay quanh An Quốc Công Phó Viễn Trình và Xu Mật Sứ Trần Ân.
Phó Viễn Trình đang cùng mấy vị võ tướng vừa nói vừa cười, giống như căn bản không nhìn thấy nhi tử Phó Tạ tới đây.
Về phần Trần Ân, thì nhắm mắt lại đứng ở đó, căn bản không chịu giao lưu với người khác.
Cửa cung mở ra, một chiếc kiệu lớn tám ngươi khiêng màu xanh ngọc đang từ xa đến, có người mắt sắc, nhận ra là kiệu lớn của Tể Tướng Thôi Thành Trân, mọi người không khỏi cũng tò mò nhìn sang, muốn biết gia tộc Phó thị và Trần thị gia tộc trắng trợn liên hợp lại như thế, Tể Tướng đại nhân sẽ có phản ứng gì.
Thôi Thành Trân xuống kiệu, hàn huyên vài câu với thân tín Tiễn Thế Trung, trong tiếng chuông mở cửa cung liền ngẩng đầu ưỡn ngực dẫn đầu đi vào cửa cung đang từ từ mở ra.
Đối với Thừa Dận Đế, tuy rằng buổi thiết triều đã bị hắn giảm thiểu đến mức thấp nhất, thế nhưng ngại mệnh lệnh của thái hậu, hắn mỗi tháng lên triều còn chưa đến hai ba lần.
Sau khi Thừa Dận Đế ngồi xuống ngự tọa cao cao, thái giám chấp bút Hứa Hoán Hà và thái giám mới đề bạt giữ ấn tín Hứa Lập Dương chia ra đứng ở hai bên trái phải của hắn, chuẩn bị sẵn sàng—— đêm qua Thừa Dận Đế ở Hoan Hỉ Thiền để Trương Thiên Sư chỉ bảo cả đêm, tu tiên cả đêm, hôm nay đầu óc mơ hồ, đại não cơ hồ là trống rỗng.
Hứa Hoán Hà vừa tuyên bố “Có việc khải tấu, không có việc bãi triều”, liền có người trầm giọng nói: “Thần, có việc khải tấu!” Giọng nói lành lạnh, mang theo dư âm gợn sóng, đúng là điện Tiền Ti Đô Chỉ Huy Sứ Phó Tạ.
Phó Tạ thấy Thừa Dận Đế lúc này không có tinh thần, bởi vậy sau khi ra khỏi hàng nói ngay vào điểm chính: “Khải tấu bệ hạ, một năm quân lương của hai mươi vạn cấm quân năm trước đã bị hộ bộ kéo dài ba tháng lẽ ngày rồi.”
Thừa Dận Đế: “...” Phó Tạ nói lời này là có ý gì?
Hứa Lập Dương thấy thế, vội vàng thấp giọng nói: “Bệ hạ, phó điện soái nói là, năm trước hộ bộ giam một năm quân lương của hai mươi vạn cấm quân.”
Hắn giương mắt nhìn thoáng qua Hứa Hoán Hà bên trái, tiếp tục nói: “Bệ hạ, cấm quân bảo vệ xung quanh kinh đô và vùng lân cận, nắm giữ tất cả các vị trí hiểm yếu của các châu, nếu trì hoãn quân lương, chỉ sợ sẽ dẫn tới bất ngờ làm phản...”
Thừa Dận Đế cái này nghe hiểu, vô cùng buồn phiền—— hắn sợ nhất phiền toái, hết lần này tới lần khác lại có người tìm phiền toái cho hắn —— lúc này nhíu mày nói: “Hộ bộ thượng thư là ai?”
Tiễn Thế Trung mặt như màu đất ra khỏi hàng: “Thần... Thần.”
Thừa Dận Đế cau mày nhíu mắt nhìn hắn: “Tiễn Thế Trung, một năm quân lương của cấm quân năm trước là bao nhiêu? Vì sao còn không cho chia cho điện Tiền Ti?”
Tiền thế trung hai chân run run, đôi mắt thỉnh thoảng liếc về phía Thôi Thế Trân đứng ở phía trên cùng, lại không tiếp thu được bất kì ám chỉ nào của Thôi Thế Trân, đành phải cố tự trấn định: “Thần... Thần... một năm quân lương của Cấm quân là vạn thạch gạo... Thêm... Thêm sáu mười vạn lượng bạc trắng... Thần... Thần...” Hắn thật sự nói không rõ, cũng không thể nói hắn dựa theo phân phó của Tể Tướng đại nhân, tham ô khoản quân lương này làm nâng giá lương thực lên ào ào...
Hứa Hoán Hà ghé sát vào Thừa Dận Đế, thấp giọng nói: “Bệ hạ, mùa đông năm trước người đã dặn dò chia quân lương của cấm quân trong quốc khố cho hộ bộ rồi.”
Thừa Dận Đế thấy Tiễn Thế Trung nói không nói được gì, liền nói ngay:“Tiễn Thế Trung, trẫm hạn cho ngươi trong vòng ba ngày, cho điện Tiền Ti nhìn thấy quân lương!”
Tiễn Thế Trung giọng nói run rẩy, lên tiếng, lui vào bên trong đội ngũ, sắc mặt vàng như nến, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống.
Lúc này An Quốc Công Phó Viễn Trình, Phó tướng của Trấn Tây Tướng Quân phủ Phó Tùng chia ra ra khỏi hàng, bắt đầu nhìn hộ bộ đòi hỏi quân lương năm trước của phủ Trấn Bắc tướng quân và phủ Trấn Tây Tướng Quân.
Thừa Dận Đế căn bản không có ý định cho, lập tức liền nói: “Việc này để sau lại bàn tiếp.”
Hắn cũng không quản sắc mặt của Phó Viễn Trình, giống như chạy chậm chạy xuống ngự tọa, lách mình đi vào trong màn che.
Phó Tạ sợ Tiễn Thế Trung tự sát, cuối cùng chết không đối chứng, đang muốn nói, lại phát hiện Thừa Dận Đế đã trốn, đành phải tạm thời nhẫn nại.
Sau khi tan triều, Phó Tạ, Trần Hi và Trần Ân lại cùng đi Ngự Thư Phòng trình bài tử cầu kiến.
Thừa Dận Đế vốn không chịu gặp, vẫn Hứa Lập Dương nhắc nhở một câu: “Cấm quân liên quan quá nhiều, bệ hạ vẫn nên gặp ạ!”
Lúc Thừa Dận Đế thấy biên lai mượn đồ Phó Tạ Trần Hi tự tay viết trong tay Trần Ân, quả thực giận tím mặt, lập tức nói: “Nhốt Tiễn Thế Trung, tịch thu nhà Tiễn Thế Trung!”
Lúc Hình Bộ Thượng Thư Hình nguyên chuẩn cùng với đi Đô Sát viện Tả Đô Ngự Sử Tôn Chính Minh đi đến phủ đệ Tiễn Thế Trung, lấy được tin tức Tiễn Thế Trung sợ tội tự sát.
Mà Tể Tướng Thôi Thành Trân đau xót muôn phần trách cứ Tiễn Thế Trung vong ân bội chủ phạm tội tham ô, đồng thời kiểm kê quốc khố, rốt cuộc gom đủ quân lương cho cấm quân, đợt gió bão chính trị này tiêu tan một cách vô hình.
Lúc này đã là tháng tư.
Biết được kết quả cuối cùng, Phó Tạ và Trần Hi, Hứa Lập Dương và Tô Tương Chi buồn xo ngồi trong thư phòng Cầm Vận đường, trầm mặc thật lâu.
Bởi vì tháng tư là thời gian Tống Di xuất giá, ngày mai Hàn Anh muốn đi Tống phủ hỗ trợ, cho nên dùng xong điểm tâm, nàng liền ở trong phòng sớm chuẩn bị đồ trang sức và quần áo muốn mặc cho ngày mai gặp khách.
Nhuận Thu chuẩn bị cho nàng ba bộ áo váy mới, một bộ là áo dài gấm xanh nhạt thêu hoa lê và váy dài xanh nhạt, một bộ áo tay nhỏ màu hồng nhạt thêu hoa đào và váy dài đỏ thẫm, còn có một bộ là áo tay ống nhỏ màu ngọc bích, áo khoác ngoài lụa trắng thêu hoa và trắng thuần váy dài.
Hàn Anh toàn bộ xem qua một lần, cuối cùng chọn một bộ áo tay nhỏ màu hồng nhạt thêu hoa đào và váy dài đỏ thẫm.
Nàng lại cùng Nhuận Thu chọn lựa đồ trang sức, bày các hộp trang sức đầy giường, cuối cùng chọn một bộ trang sức hồng bảo thạch.
Hàn Anh vừa chỉ thị Nhuận Thu thu lại những y phục và trang sức này, quản gia Phó Quý tới mời Hàn Anh đi ngoại thư phòng của An Quốc Công.
Tại ngoại thư phòng thư phòng, Hàn Anh gặp được đại thiếu phu nhân Lam thị và các cấp quản gia nương tử và các nàng dâu đứng đầy sảnh đường.
Sau một khắc đồng hồ, Hàn Anh như mộng du di ra ngoài thư phòng, Tẩy Xuân đang cầm tráp gỗ đựng đối bài của phủ An quốc công đi theo phía sau nàng —— An Quốc Công trước mặt của mọi người, gửi gắm chuyện nhà của phủ An quốc công cho Hàn Anh, chỉ thị nàng làm chủ việc bếp núc của Quốc Công Phủ.
Hàn Anh vừa trở lại nội viện Nữ Trinh viện ngồi xuống, còn chưa kịp thở một hơi, nội quản gia Phó Quý nương tử tới hồi báo, nói đại thiếu phu nhân thân thể không khỏe, yêu cầu mời thái y trong nội cung tới bắt mạch, nàng muốn nhận đối bài lấy bạc.
Hàn Anh suy nghĩ một chút, nói: “Theo như lệ cũ trong phủ mà tiến hành!” Nàng mặc dù có chút ngại việc quản lý chuyện nhà quá phiền toái, nhưng cũng biết sớm muộn gì Phó Tạ cũng có một ngày phải kế thừa tước vị, nàng sớm muộn gì cũng đoạt việc bếp núc, bởi vậy cố tình trước cứ theo lệ cũ, đợi nàng quan sát một thời gian ngắn, lại bắt đầu xác lập quy củ.
Phó Quý nương tử dựa theo lệ cũ nói một lần, Hàn Anh bảo Tẩy Xuân vào sổ, lại phát ra đối bài, Phó Quý nương tử tất nhiên đi làm.
Khi đêm đến, Phó Du tới tìm Hàn Anh chơi.
Hàn Anh đang cùng Phó Du thương lượng chuyện ngày mai đi Tống phủ, Phó Quý nương tử vui rạo rực báo lại: “Bẩm tam thiếu phu nhân, Kim thái y đã chẩn đoán chính xác, đại thiếu phu nhân chúng ta có thai rồi!”
Nàng vừa mới nói xong, toàn bộ trong nhà chính lập tức lặng xuống, đôi mắt mọi người trốn tránh, tuy nhiên cũng liếc về phía bụng dưới của Hàn Anh.
Hàn Anh hậu tri hậu giác phát hiện khác thường, giờ mới hiểu được rồi nguyên nhân, không khỏi có chút không biết nên khóc hay cười —— nàng và Phó Tạ thành thân mới mấy tháng, sao có thể mang thai nhanh như vậy? Hơn nữa, nàng mới mười lăm tuổi, Phó Tạ mới mười bảy tuổi mà!