Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

chương 91

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ở trước mắt bao nhiêu người, Thôi thị không thể không ngất đi, cần phải ngất đi để không phải khó xử, bà đứng ra tổ chức tiệc mùa xuân, nhưng làm cho thân muội muội của hoàng đế bệ hạ đẩy ngã con vợ kế của chồng bà, trước mặt mọi người làm ra chuyện đồi phong bại tục này, bà không ngất đi thì làm gì bây giờ?

Thôi thị chậm rãi nhẹ nhàng ngã xuống đất.

Trong Huệ Phương lầu Vĩnh Thọ trưởng công chúa giống như hoàn toàn đã mất đi lý trí, vẫn phập phồng trên người Phó Tùng...

Nhiều phu nhân cũng ngơ ngác nhìn xuân cung đồ sống động đang trình diễn trước mặt, chỉ có Hàn anh và Phó Tạ là rất hiếu thuận, chỉ lo trông nom Thôi phu nhân.

Phó Tạ dặn dò Tẩy Xuân: “Còn không bấm huyệt nhân trung cho phu nhân?” Còn phải nhờ Thôi thị tới thu thập tàn cuộc mà!

Lực tay của Tẩy Xuân rất lớn, cuối cùng cũng bấm tỉnh Thôi phu nhân.

Thôi phu nhân anh anh tỉnh dậy, thở dài nói: “Còn không đóng cửa?”

Mân côi và Đông Thanh lúc này mới phản ứng lại, xông lên trước đóng cửaHuệ Phương lầu, che lại cả cảnh xuân, nhưng âm thanh giường gấm lay động “Két.. Két..” và âm thanh rầm rì vẫn phá vách tường mà ra...

Sau khi trở lại chánh đường phía trước, sắc mặt Thôi phu nhân xám tro ngồi liệt trên giường gấm, gắt gao nhìn chằm chằm Phó Tạ Hàn Anh tinh thần sảng khoái quần áo gọn gàng: “Hai người các ngươi vừa rồi đi đâu vậy?”

Đang trước mặt khách nhân, Phó Tạ vẻ mặt kính cẩn: “Bẩm mẫu thân, Hàn thị cảm thấy hơi say, nhi tử liền mang nàng đi chèo thuyền du ngoạn cho tỉnh rượu.”

Hai tay Thôi phu nhân giấu dưới ống tay áo khẽ run, muốn hỏi: vì sao ngươi và Phó Tùng thay đổi quần áo? Các ngươi uống rượu thuốc lại dùng hương hoa vì sao không có việc gì? Vì sao Phó Tùng mà không phải là ngươi bị dẫn tới Huệ Phương lầu...

Nhưng lại bà không thể hỏi. Đầu óc của bà như muốn nổ tung.

Phó Tạ nghiêm nghị nói: “Mẫu thân, chuyện này liên quan quá nhiều, cần báo cho phụ thân biết!”

Lại nói: “Ta với Hàn thị đi trước tiễn khách!”

Thôi phu nhân chán nản khoát tay, theo hắn an bài: “Các ngươi cũng đi ra ngoài, để cho ta yên lặng một chút.”

Hàn Anh bảo Nhuận Thu gọi Phó Du và Phó Phong tới: “Các ngươi tiếp các phu nhân, ta và Tam ca các ngươi đi tiễn khách.”

Nàng cho liếc mắt Phó Du một cái. Ý là phải trông Thôi phu nhân, đừng để cho bà tìm cái chết, miễn cho Phó Tạ bọn họ còn phải giữ đạo hiếu.

Phó Du ngẩn người mới hiểu rõ, trầm thấp đáp “Vâng”, tất nhiên đi hầu hạ mẹ cả rồi.

Tẩy Xuân cũng giữ lại.

Phó Tạ mang theo đám người Phó Bình Phó An Phó Trữ đi tiễn nam khách, Hàn Anh mang theo Nhuận Thu đi tiễn nữ khách.

Trần Hi và Hứa Lập Dương xen lẫn trong đám khách nhân, cười hì hì nhìn Phó Tạ chắp tay, một trước một sau nghênh ngang rời đi.

Bên trong vở diễn đêm nay, Trần Hi và Hứa Lập Dương cũng sắm vai nhân vật trọng yếu.

Bởi vì nữ khách cũng biết Huệ Phương lầu đã xảy ra chuyện, cho nên ai cũng như cha mẹ chết, ước gì mình có thể như chưa từng tham gia tiệc mùa xuân, lúc trước khi nhận được thiếp mời vui mừng bao nhiêu thì hôm nay toàn bộ hóa thành hối hận vô biên.

Hai mắt Phương thị lóe sáng, trên mặt khô ráp hiện lên rồi tầng một đỏ ửng, không phải không báo thù, là chưa tới lúc thôi! khi Thôi thị hại nhi tử của bà lớn lối như vậy, hiện tại nhận được báo ứng rồi sao?

Bà cười cười nhìn Hàn Anh, nghĩ thầm: trong phủ An quốc công xuất hiện chuyện như vậy, Hàn Anh ngươi có thể đắc ý vài ngày sao? Ngươi cho rằng ngươi gả cho một quý tế, lại không biết người ngươi đang dựa vào là một tòa băng sơn, còn đắc ý cái gì? ngươi còn khóc ở phía sau kìa!

Hàn Bội muốn nói gì đó với Hàn Anh, nhưng khi nhìn thấy ma ma giáo dưỡng theo sát, cuối cùng vẫn là yên lặng không nói.

Tam phu nhân Trâu thị vỗ vỗ tay Hàn Anh, thở dài, nhưng không nói gì.

Hàn Diễm vẫn rất bình tĩnh, giả bộ như không biết xảy ra chuyện gì, hành lễ tạm biệt mà thôi.

Tống Di nắm tay Hàn Anh, thấp giọng nói: “Chuyện đêm nay sợ là Thôi thị muốn hại ngươi, nhưng biến khéo thành vụng rồi. a Anh, ngươi phải cẩn thận! cần thì nói với ta. Có gì cứ sai người đi tìm ta, trước tháng tư ta vẫn còn ở nhà.”

Hàn Anh sớm biết thái độ của người thân, bởi vậy rất là trấn định, lúc này nghe xong Tống Di nói, mũi có chút chua xót, cúi đầu lau nước mắt, thấp giọng nói: “Cảm ơn đại tỷ tỷ, ta hiểu được.”

Nàng mang theo Nhuận Thu đứng ở bên trong cửa viện, mỉm cười tiễn đám nữ khách rời khỏi.

Gió đêm dần dần nổi lên, gió xuân lạnh lẽo thổi lên người Hàn Anh, nàng chỉ mặc áo bạch la, vốn có chút mong manh, thế nhưng Hàn Anh một chút cũng không lạnh, mà trong lòng còn thấy nóng hầm hập, trên mặt vui vẻ, suy nghĩ trong lòng như ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực, có phẫn nộ, hơn hết vẫn là sảng khoái!

Đến lúc này, nàng đã biết rõ tiền căn hậu quả của chuyện này.

Thì ra tối nay hết thảy đều là âm mưu của Thôi thị và Vĩnh Thọ trưởng công chúa.

Thì ra, Phó Phong đưa tới nước hoa hồng pha thuốc, thuốc này nếu như một loại thuốc khác trộn lẫn vào trong rượu sẽ biến thành xuân dược cường lực, nếu như nàng và Phó Tạ vô ý thì vừa rồi trong Thiên Anh, Phó Tùng hoặc là nam nhân khác sẽ điên loan đảo phượng với nàng, mà Phó Tạ sẽ ở trong Huệ Phương lầu thân mật với Vĩnh Thọ trưởng công chúa.

Mà tất cả lại bị Thôi phu nhân dẫn người đến phá hỏng.

Như vậy chờ đợi Phó Tạ chính là Vĩnh Thọ trưởng công chúa, mà chờ đợi nàng cũng chỉ có một con đường chết.

Phó Tạ và Hứa Lập Dương nghĩ biện pháp dùng nước hương hoa hồng và rượu thuốc lên trên người Vĩnh Thọ trưởng công chúa, mà Phó Tùng đã bị Phó Tạ thuyết phục, phối hợp Phó Tạ diễn tuồng vui này.

Cho nên, hiện tại nàng không cần chết, phải chết chính là Thôi thị đã hại nàng!

Nghĩ tới đây, Hàn Anh cảm thấy lạnh cả người, thắng lợi này cho dù là thắng lợi, cũng là thắng thảm a, Vĩnh Thọ trưởng công chúa sợ là phải gả cho Phó Tùng cùng nàng làm chị em dâu rồi, hai tay nàng vây quanh ở trước ngực, ý muốn chống lại sự lạnh lẽo này.

Phó Tạ tiễn khách nhân xong, mang theo bọn Phó Bình Phó An đi tới.

Thấy dáng vẻ này của Hàn Anh, tim hắn một hồi co rút lại, giống như bị người khác nắm bóp trong tay, cực kỳ khó chịu.

Phó Tạ đi tới, ôm Hàn Anh vào trong ngực, giúp nàng ngăn trở tất cả phong ba bão táp trên thế gian này.

Giọng hắn đè xuống rất thấp, nhưng lành lạnh trong trẻo: “A Anh, nàng yên tâm, nàng là thê tử của ta, ta sẽ vĩnh viễn che chở nàng.”

Hàn Anh nằm ở trước ngực hắn, nghe trái tim của hắn đập một cách mạnh mẽ, đột nhiên cảm giác được toàn thân tràn đầy lực lượng, cho dù nàng rơi vào hoàn cảnh khó khăn nào, bên cạnh đều có Phó Tạ che chở cho nàng, nàng còn sợ gì nữa chứ?

Nàng dùng sức ôm Phó Tạ một cái, sau đó khẽ cười một tiếng: “Ca ca, người khác đang nhìn kìa!”

Phó Tạ nghe vậy vội vàng thả nàng ra, thấy đám người Phó Bình Phó An Nhuận Thu bộ dạng phục tùng khép mắt đứng ở một bên, cho thấy cũng thấy hắn ôm Hàn Anh rồi...

Khuôn mặt tuấn tú của hắn dần dần đỏ ửng lên, mắt phượng tinh xảo cũng ngập nước, dường như bịt kín rồi tầng một hơi nước...

Hàn Anh liếc hắn, vốn muốn cười hắn cho thỏa thích, không nghĩ tới thấy dáng vẻ này của Phó Tạ, tim không khỏi đập có chút nhanh, cũng không dám nhìn Phó Tạ nữa, trực tiếp đi ra phía sau: “Đi ra phía sau xem một chút đi!”

Mười ngày sau, An Quốc Công Phó Viễn Trình cùng bạn tốt Hoài Ân hầu Hàn Thầm cùng ngồi thuyền vào kinh, vừa vặn kịp thời xử lý chuyện này.

Phó Viễn Trình vốn chấp nhận lời mời của gia tộc Lam thị Nhạc gia của Trưởng Tử Phó Tùng, vào kinh xử lý chuyện tái hợp của Phó Tùng và Lam thị, không nghĩ tới lại có thể trùng hợp như vậy.

Về phần Hàn Thầm, ông sở dĩ vào kinh, là bởi vì mẹ ruột ông Hàn Thái phu nhân đã viết cho ông một phong thơ, nói mình sắp bệnh sắp chết rồi, trước khi chết muốn gặp ông một lần.

Phó Viễn Trình xử sự xưa nay mạnh mẽ vang dội, rất nhanh liền ép xuống chuyện quan hệ bất chính này—— Thôi thị bị bệnh, cần phải ở Tịnh Viên đóng cửa tĩnh dưỡng; Lam thị quay về Quốc Công Phủ, vẫn là chính thê của Phó Tùng; Vĩnh Thọ trưởng công chúa gả cho Phó Tùng làm bình thê, ở trong phủ công chúa do Thừa Dận Đế tặng làm của hồi môn.

Về phần Phó Tùng, nguyên văn của Phó Viễn Trình là: “A Tùng, ngươi thích ăn ở Quốc Công Phủ ngủ ở phủ công chúa, hay ăn ở phủ công chúa ngủ ở Quốc Công Phủ, cha ngươi cũng không quản ngươi, nhưng đừng khiến cho gia đình không yên, nếu không ta đánh ngươi!”

Phó Tùng ngượng ngùng nhìn Tam đệ Phó Tạ, đáp một tiếng “vâng“.

Phó Tạ trịnh trọng hành lễ với nhạc phụ đại nhân: “Chúc mừng nhạc phụ đại nhân!” Nhạc phụ đại nhân trung niên còn có con, cũng không được chúc mừng sao?

Khuôn mặt tuấn tú của Hàn Thầm cười híp mắt, khó chịu mới vừa rồi đi gặp mẫu thân liền quét sạch: “Đệ ngươi đại danh gọi Hàn đình, và giống y như A Anh, trên má đều có một đôi lúm đồng tiền đáng yêu!”

Thấy huynh đệ tốt vui vẻ, Phó Viễn Trình cũng thu hồi không trừng mắt nữa, nâng chung trà lên uống một hớp.

Phó Tạ thấy chủ đề chuyển hướng, liền liếc mắt ra hiệu cho Phó Tùng một cái, hai huynh đệ cùng tìm cớ đi ra ngoài.

Ra đến bên ngoài, Phó Tạ nhìn Phó Tùng hành đại lễ, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy chân thành áy náy: “Đại ca, xin lỗi!”

Phó Tùng rất độ lượng: “Được rồi, chỉ cần Phó gia chúng ta không có việc gì là được!”

Phó Tạ: “Đại ca kế tiếp...”

Phó Tùng thản nhiên nói: “Đợi ngươi giúp ta đưa quân lương đến, ta liền mang Lam thị quay về Lương Châu; về phần Vĩnh Thọ trưởng công chúa, để cho nàng thành thành thật thật ở phủ công chúa thôi!” một nửa phu nhân ở Kinh thành đều nhìn thấy dáng vẻ hắn sinh hoạt vợ chồng, hắn thật sự là không còn mặt mũi nào ở lại kinh thành nữa rồi, vẫn nên vội vàng mang lão bà quay về Tây Cương, nói không chừng nỗ lực cố gắng, còn có thể giống như Hàn thúc thúc, sớm ngày sinh con!

Phó Tạ mỉm cười: “Đại ca, việc này cứ giao cho ta!” Kế tiếp, hắn phải quấy kinh thành này đục như nước ao, để nguyên khí Thôi thị trọng thương mới được!

Truyện Chữ Hay