Phó Du đang ở trước chính viện, không dám có biểu hiện thân mật với Phó Tạ Hàn Anh, bởi vậy ra đến bên ngoài cửa lớn chính viện, liền nhìn Phó Tạ Hàn Anh quỳ gối hành lễ, thấp giọng nói: “Tam ca Tam tẩu, một chút nữa Phó Du đến bái kiến.”
Dứt lời nàng liền mang theo nha hoàn và Thất muội Phó Phong trở về Cao Mộc hiên ở hướng tây.
Hàn Anh nhìn bóng lưng gầy yếu của nàng, trong lòng có chút thương tiếc.
Phó Tạ khoác tay nàng đi về phía đông, đến ngõ hẻm dài phía đông, ngược với hướng nam, chậm rãi đi vào trong ngõ.
Hai người cũng không nói lời nào, nhưng bởi vì có đối phương làm bạn, trong lòng tràn đầy ấm áp.
Đến đông Thiên viện, Phó Tạ trước tiên đưa Hàn Anh về Nữ Trinh viện.
Hàn Anh thấy Phó Tạ phải đi, vội vàng gọi hắn lại: “Ca ca -- “
Phó Tạ xoay người lại nhìn nàng, thấy nàng đứng ở dưới đèn liêu ti, kiều diễm mỹ lệ không gì sánh được, trong lòng không khỏi thương yêu: “A Anh, làm sao vậy?”
Hàn Anh nhìn hắn một cái thật sâu, trên mặt một đôi lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện: “Ca ca, trở về sớm một chút, Từ ma ma chuẩn bị thức ăn khuya!”
Phó Tạ vươn tay véo má một cái: “quỷ tham ăn!”
Hàn Anh híp mắt nhìn hắn cười, giọng nói chậm rãi nhẹ nhàng: “Huynh tham ăn thì có...”
Phó Tạ thoáng cái lại nghĩ tới trận cuồng hoan vào buổi chiều kia, lúc này khuôn mặt có chút nóng, tuỳ tiện nhẹ gật đầu, xoay người lại đi ra.
Từ ma ma thật đúng là lo lắng Hàn Anh sau khi trở về đói bụng, đã sai Phó Tĩnh mang theo gã sai vặt đi ra ngoài mua không ít rau xanh, bà mang theo Hoán Hạ và mấy tức phụ tới bếp nhỏ ngoại viện Nữ Trinh viện lau chùi đổi mới hoàn toàn.
Đợi Hàn Anh trở về, bà lập tức tươi cười ra đại môn nghênh đón, một bên cùng Hàn Anh đi vào bên trong, một bên hỏi: “Cô nương, thức ăn khuya muốn ăn món gì? Dùng canh gà xé sợi nhé?”
Hàn Anh suy nghĩ một chút, nói: “cho nhiều rau xanh một chút, canh nhiều một chút.”
Từ ma ma đáp ứng, đang muốn rời khỏi, lại bị Hàn Anh gọi lại.
Đầu mùa xuân ban đêm vẫn rét lạnh như trước, Hàn Anh khép áo choàng chồn tuyết ngũ sắc phượng hoàng hoa văn hoa hồng đỏ trên người lại, trầm ngâm một lát, nói: “Ma ma, bên trong phòng bếp nhỏ đều là người một nhà chúng ta sao?”
Từ ma ma nở nụ cười: “Cô nương, tất cả đều là người từ phủ hoài ân hầu chúng ta mang tới!”
Hàn Anh nghe vậy không khỏi mỉm cười. Nàng gả vào Phó gia, ngoại trừ Từ ma ma và bốn nha hoàn Tẩy Xuân đi theo qua, Lâm phu nhân còn đặc biệt chuẩn bị sáu phòng người nhà cho nàng, trong đó có bốn tức phụ làm đầu bếp nữ.
”Như vậy cũng tốt,“ nàng lại cười nói, “Bất quá vẫn phải cẩn thận, không thể để người ta trà trộn vào!”
Từ ma ma đáp “Vâng”, lúc này mới đi.
Ngày hôm sau Phó Tạ phải lên triều, rất sớm đã thức dậy.
Hàn Anh tuy rằng không tình nguyện, nhưng cũng bò dậy, nàng phải đi thỉnh an Quốc Công phu nhân.
Phó Tạ mặc xong triều phục đang muốn đi ra ngoài, thấy Hàn Anh đã chải xong búi tóc, mang tràng hạt hồng bảo thạch, áo vạt dài mau đỏ và váy tám mảnh trắng thuần, nhìn có vài phần lộng lẫy, không khỏi mỉm cười, xoay người lại đi ra.
Hàn Anh nhận bút bút lông thỏ Nhuận Thu đưa tới chấm hương cao hoa hồng, đều đặn bôi hương cao hoa hồng lên môi, trong lòng chậm rãi vạch kế hoạch.
Thôi phu nhân ban đêm khó ngủ, trằn trọc đến nửa đêm vẫn không ngủ được, đến rạng sáng mới mông lung thiếp đi.
Bà bất quá là vừa nhắm mắt lại, Tần Ma Ma tới đánh thức bà: “Phu nhân, Hàn thị đến thỉnh an!”
Thôi phu nhân trực giác đầu váng mắt hoa, nhắm mắt dưỡng thần thật lâu, mới dần dần tỉnh lại.
Tần Ma Ma một bên chỉ huy mấy đại nha hoàn hầu hạ bà thức dậy, một bên liên miên nói: “Phu nhân, sớm như vậy Hàn thị đã tới thỉnh an, người cũng mệt mỏi, nếu không đừng cho nàng đến?”
Trời còn chưa sáng, trong phòng ngủ đèn đuốc sáng chói cả phòng, nổi bật lên khuôn mặt thon gầy trắng xanh của Thôi phu nhân.
Bà cười lạnh một tiếng, nói: “Nào có không cho thỉnh an bà bà, con dâu không đến đúng quy củ sao?” bà chính là muốn giày vò tiểu tiện nhân Hàn thị!
Hàn Anh mỉm cười đứng ở đại sảnh chính viện, một hồi lại nhìn bạch ngọc lan phía trước, một hồi lại ngắm hoa hồng trong đại sảnh, có vẻ rất là nhàn nhã tự tại.
Nàng buổi sáng dùng điểm tâm Từ ma ma làm cho nàng, mặc áo choàng lông chồn, hôm nay cho dù là đứng dưới hành lang cũng không thấy không khỏe.
Tẩy Xuân và Sấu Đông cùng nàng đứng ở đó.
Hàn Anh thưởng hoa cả buổi, đoán chừng thời gian không sai biệt lắm, liền nhẹ giọng hỏi Sấu Đông: “Giờ gì rồi?” Nàng bảo Sấu Đông cầm đồng hồ quả quýt tây dương trong tay, chuẩn bị đến giờ Thìn, nếu như Thôi phu nhân còn chưa có đi ra, nàng phải trở về ngủ bù.
Sấu Đông nhìn đồng hồ quả quýt tây dương, thấp giọng nói: “Cô nương, một khắc nữa là đến giờ Thìn.”
Hàn Anh nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Sau khi Thôi phu nhân thức dậy, Hàn Anh kính cẩn hầu hạ bà rửa mặt trang điểm, lại lau tay, dựa theo yêu cầu bên trong ‘Lễ lễ ký nội tắc’ hầu hạ Thôi phu nhân dùng điểm tâm.
Thái độ Hàn Anh thủy chung mềm mại, bất kể là hầu hạ rửa tay, rửa mặt, hay lấy cơm chia thức ăn đều rất hợp lễ nghi.
Thôi phu nhân với tư cách kế bà bà, lại càng hòa ái, cùng con dâu rất thân mật.
Dùng xong điểm tâm, khuôn mặt Thôi phu nhân cười đến cứng ngắc, lòng càng mệt mỏi -- đối mặt với trang sức tinh xảo nụ cười ngọt ngào phục sức hoa lệ của Hàn Anh, ngón tay của bà luôn ngứa ngáy, rất có ý nghĩ bóp chết Hàn Anh.
Hàn Anh hầu hạ Thôi phu nhân dùng trà thơm xúc miệng, vừa cười nâng chén trà phổ nhị lên.
Thôi phu nhân đối với Hàn Anh hiền lành cười cười, nhận lấy cái chén nhỏ ngũ sắc
Mặc dù uống nước trà ngay, thế nhưng điểm tâm Hàn Anh hầu hạ bà ăn trước sau giống như cục đá nghẹn ở yết hầuThôi phu nhân, bà buông chén nhỏ ngũ sắc cười nói: “Hàn thị, ngươi rất hiếu thuận, ta rất hài lòng. Ta hơi mệt chút, ngươi xuống dưới nghỉ đi!”
Hàn Anh kính cẩn lui xuống.
Trở lại Nữ Trinh viện Hàn Anh liền ở trên giường gấm lệch, trong miệng la hét: “Ôi, mệt chết ta, nhanh bóp chân cho ta!”
Nhuận Thu vội vàng cầm khăn đi qua, cởi giày thêu của Hàn Anh, dùng khăn bao quanh chân Hàn Anh, bắt đầu xoa bóp.
Hàn Anh thoải mái rên hừ hừ, còn năn nỉ Từ ma ma: “ma ma, con hơi đói, người chuẩn bị chút cháo thanh đạm mang tới đây đi!”
Từ ma ma vội vàng lật đật rời đi.
Tẩy Xuân tiến lên phía trước nói: “Cô nương, Phó Bình vừa rồi tới đây, nói Hầu phủ trong kinh phái người tặng lễ đã đến.”
Hàn Anh nghiêng người nhận danh mục quà tặng, nhìn lướt qua, thấy đều là chút ít tơ lụa gì gì đó, liền vừa nghĩ vừa dặn dò Tẩy Xuân: “Đối chiếu số lượng, toàn bộ thêm gấp đôi trả trở lại đi. người tặng lễ mỗi người một bao lì xì trung đẳng. Truyền lời cho các nàng, nói chờ ta bẩm báo với Quốc Công phu nhân sẽ trở về về thăm mọi người.
Tẩy Xuân đáp “Vâng”, tự mình đi an bài việc này.
Dùng hết một chén cháo loãng, Hàn Anh liền phối hợp quay về phòng ngủ ngủ bù.
Buổi tối Phó Tạ từ quân doanh ngoài thành trở về, trước khi ngủ rất có ý muốn cái đó, mắt phượng đầy ý xuân chăm chú nhìn Hàn Anh, Hàn Anh bị nhìn đến nỗi tim cũng chảy ra.
Nếu là thường ngày, Hàn Anh nhất định sẽ không để cho hắn thất vọng, đêm nay nàng lại cự tuyệt Phó Tạ, cười hì hì nói: “Ca ca, huynh mà làm là làm hoài không dứt, mỗi một lần làm là muội mệt không động đậy nổi, hôm nay trước không cho làm, ngày mai bổ sung!”
Phó Tạ tuy rằng phía dưới trướng có chút đau, nhưng bởi vì Hàn Anh nói mới nhớ tới lời dặn dò Hồ đại phu.
Vì thân thể Hàn Anh, hắn cũng đành phải tạm thời chịu đựng.
Sáng ngày thứ hai, Hàn Anh qua cả đêm nghỉ ngơi dưỡng sức, tinh thần vô cùng phấn chấn đi hầu hạ Thôi phu nhân.
Thôi phu nhân lần này rốt cuộc không chịu nổi, trước thưởng Hàn Anh một hộp gấm đồ trang sức, sau đó hòa ái nói: “Hàn thị, sau này mùng , mỗi tháng tới đây thỉnh an là được, không cần mỗi ngày tới đây.” Lại nhịn một chút, mấy ngày nữa chính là mùng ba tháng ba rồi, đến lúc đó có thể áp dụng kế sách kia rồi.
Hàn Anh vẻ mặt khó xử: “Mẫu thân -- “
Thôi phu nhân cười mỉm nói: “Ngoan, nghe lời!”
Hàn Anh chấn động nổi da gà, liền nhu thuận đáp ứng.
Sau khi Hàn Anh rời khỏi, Thôi phu nhân ở trên giường gấm ngồi yên thật lâu, rốt cuộc chờ Tần Ma Ma đến.
Tần Ma Ma vừa tiến đến, Thôi phu nhân liền cho lui nha hoàn hầu hạ, thấp giọng hỏi: “có cầm tới không?”
Tần Ma Ma từ tay áo móc ra một túi gấm nho nhỏ: “Bẩm phu nhân, cầm rồi! Nhà nhà bên ngoại phu nhân nói là từ chỗ đại nhân Trương Thiên Sư, cực kỳ bá đạo, chỉ cần dính vào một chút...”
Thôi phu nhân nhận túi gấm, cân nhắc, không nói gì.
Một lát sau, bà lại hỏi một câu: “A Kỳ thế nào?”
Vừa nhắc tới Thôi Kỳ, Tần Ma Ma lập tức mặt mày hớn hở nói: “Ngũ công tử hôm nay cũng làm quan, mỗi ngày đi theo Tể Tướng đại nhân đi Chính Sự đường, rất lợi hại! Nhưng...”
”Nhưng cái gì?” Thôi phu nhân nhìn Tần Ma Ma.
Tần Ma Ma có chút uể oải: “Ngũ công tử vẫn không chịu thành thân...”
Thôi phu nhân thở dài, rơi vào trầm mặc, một lát sau mới dặn dò Tần Ma Ma nói: “Đi gọi Phó Phong đến đây!” Phó Phong là Thất cô nương thứ xuất của Quốc Công Phủ, năm nay mới mười tuổi, ở cùng một chỗ với Phó Du ở Cao Mộc hiên.
Phó Tạ đang ở điện Tiền Ti xử lý công vụ, tổng quản thái giám Hứa Trạc Khê trong nội cung của Bạch thái hậu phụng chỉ Thái hậu tới đây tuyên hắn yết kiến.