Đôi mắt Hàn Anh bao phủ một tầng hơi nước, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Phó Tạ, môi son trơn bóng khẽ run, nhưng một câu cũng nói không nên lời, có chút vui mừng, lại có chút ngượng ngùng, quả nhiên là bức họa khó sao chép, làm tim Phó Tạ đập nhanh hơn hô hấp dồn dập.
Phó Tạ kinh ngạc nhìn Hàn Anh, mắt phượng xinh đẹp cũng đã sớm ẩm ướt, A Anh của hắn, A Anh mềm mại đáng yêu như thế, trong thân thể nho nhỏ lại mang theo cốt nhục của hắn!
Bất tri bất giác nước mắt của hắn liền chảy xuống.
Người hầu hạ chung quanh thấy điện soái mặt luôn luôn không biểu tình, khí thế cường đại lại bởi vì thiếu phu nhân có thai mà thất thố như thế, cũng cảm thấy có chút lúng túng, nhưng đều không dám nói tiếng nào, nhao nhao cúi đầu.
Hàn Anh ngơ ngác đứng ở đó, nước mắt càng không ngừng chảy xuống, làm trái tim Phó Tạ từng trận co rút nhanh, dường như bị người khác bóp chặt, đau đến hắn sắp không thở nổi.
Phó Tạ sải bước đi lên trước, ôm chặt Hàn Anh trong ngực, bế lên.
Bởi vì vô cùng vui mừng, Phó Tạ ôm Hàn Anh quay thật nhanh vài vòng.
Hàn Anh vội không kịp chuẩn bị, bị hắn siết không thở nổi, đang muốn dùng sức đấm Phó Tạ, lại bị Phó Tạ ôm quay vòng, xoay chuyển đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa phun ra.
Tẩy Xuân và Nhuận Thu ở bên cạnh nhìn, nhanh chóng vây quanh, nhưng lại không dám ngăn cản.
Cuối cùng vẫn là Hàn Anh gọi Phó Tạ một tiếng: “Phó Tạ!”
Nàng luôn luôn gọi Phó Tạ là “Ca ca”, hiếm khi gọi họ tên Phó Tạ, cho nên Phó Tạ lập tức liền dừng xoay tròn, ngửa đầu nhìn Hàn Anh bị hắn ôm vào trong ngực, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng, mắt phượng xinh đẹp bởi vì hưng phấn cực độ mà vô cùng rạng rỡ chói sáng: “A Anh, chúng ta có hài tử, ta rất vui!”
Hàn Anh cực kỳ khó chịu, tức giận dùng sức vỗ trên mặt hắn một cái.
Phó Tạ lúc này mới phát hiện sắc mặt Hàn Anh có chút không đúng, tim lập tức đập nhanh, vội vàng đổi thành ôm ngang, ôm Hàn Anh nhanh chóng đi đến hướng nhà chính, vừa đi vừa nói: “Nhanh đi gọi Hồ Xuân Quang! Nhanh!”
Đến phòng ngủ, Phó Tạ nhẹ nhàng đặt Hàn Anh lên giường bạt bộ, lại tiểu cẩn thận từng li từng tí giúp Hàn Anh kê gối ở sau lưng, hai mắt nhìn chằm chằm vào phần bụng hở ra của Hàn Anh, muốn sờ một chút nhưng lại không dám sờ, sợ sờ sẽ xảy ra vấn đề.
Hắn lo lắng hỏi Hàn Anh: “A Anh, nàng không thoải mái ở đâu?”
Hàn Anh lúc này đã tốt hơn nhiều, liền nói: “Không sao.”
Nàng thấy Phó Tạ liên tục không chịu sờ bụng của nàng, không biết làm sao, trong lòng bỗng nhiên có chút ủy khuất, liền rũ mắt xuống không nói gì.
Phó Tạ chỉ lo vui mừng, không có nhìn ra Hàn Anh khác thường, rướn người qua hôn một cái ở trên môi Hàn Anh, thấp giọng hỏi: “A Anh, lúc nào thì phát hiện mang thai? Sao không nói cho ta?” Mấy tháng này hắn tuy rằng bận rộn đánh trận bên ngoài nên không trở về Lương Châu, thế nhưng từ trước đến nay vẫn thư từ qua lại với Hàn Anh, Hàn Anh cho tới bây giờ cũng không có đề cập qua chuyện nàng có thai.
Hàn anh nghe vậy trợn tròn mắt: “Huynh có ý tứ gì? Chẳng lẽ huynh cho là hài tử trong bụng muội không là của huynh?” Thoạt đầu thai của nàng dường như liên tục bất ổn, cho nên không có nhắc với Phó Tạ, sợ vạn nhất thai không ổn, Phó Tạ biết sẽ ảnh hưởng hắn đánh trận ở bên ngoài. Nửa tháng này thai giống như ổn lại, Hàn Anh muốn đợi Phó Tạ quay về cho hắn một kinh hỉ, cho nên mọi người liền không hề không đề cập tới việc này.
Phó Tạ nghe vậy nghẹn họng trân trối, đang muốn giải thích, thanh âm của Tẩy Xuân liền truyền tới: “Bẩm điện soái, Hồ đại phu đã tới!”
Bởi vì vô cùng lo lắng cho Hàn Anh, Phó Tạ không kịp giải thích, vội vàng vuốt ve búi tóc Hàn Anh, thấp giọng nói: “Ngoan, chờ một lát chúng ta lại nói tiếp.”
Dứt lời, hắn đứng dậy đi đón Hồ Xuân Quang.
Hàn Anh sững sờ nhìn bóng lưng cao ngất của Phó Tạ, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang -- trước kia nàng chưa bao giờ dám hô to gọi nhỏ với Phó Tạ như vậy, mà Phó Tạ cũng chưa bao giờ nhường nhịn nàng như vậy!
Nàng cảm thấy, đây cũng là bởi vì nàng mang thai, Phó Tạ coi trọng hài tử trong bụng nàng, cho nên mới nhẫn nhịn nàng như vậy!
Vừa nghĩ như thế, Hàn Anh lại có chút tức giận, tức giận nhìn Phó Tạ dẫn Hồ Xuân Quang đi vào.
Hồ Xuân Quang xem mạch cho Hàn Anh, nói không ít những việc cần chú ý, cuối cùng nói: “Phụ nữ có thai dễ dàng thấp thỏm bực bội, điện soái phải thông cảm nhiều nhiều, đừng để thiếu phu nhân tức giận!”
Phó Tạ tràn ngập kính sợ nhìn phần bụng đội lên của Hàn Anh, chỉ cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang: “Biết rồi!”
Hắn suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi Hồ Xuân Quang: “Nội tử mang thai chỉ có sáu tháng, sao bụng lớn như vậy?” Phó Tạ đã gặp qua thai phụ mang thai đến bảy tám tháng, hắn cảm thấy bụng Hàn Anh giống y như những thai phụ mang thai bảy tám tháng kia.
Trong đôi mắt nhỏ của Hồ Xuân Quang lóe lên tia giảo hoạt, trên mặt tròn béo trắng núc ních cười dương dương đắc ý: “Đây là bởi vì nô tài chiếu cố thiếu phu nhân quá tốt chứ sao nữa!”
Phó Tạ: “...”
Hàn Anh: “...”
Mắt phượng Phó Tạ đầy ý cười nhìn Hàn Anh, dứng dậy tiễn Hồ Xuân Quang rời khỏi, dặn dò Phó Bình: “Thưởng Hồ đại phu sáu trăm lượng bạc!”
Hồ Xuân Quang nghe vậy mặt mày hớn hở, tư thế khoa trương hành lễ: “Tạ điện soái!” Trong lòng vui thích nghĩ ngợi: thiếu phu nhân mang thai một lần, điện soái liền thưởng sáu trăm lượng bạc, nếu như thiếu phu nhân lại mang thai? Chẳng lẽ lại thưởng sáu trăm lượng? Hắc hắc!
Trong phòng ngủ chỉ còn lại có Hàn Anh và Phó Tạ.
Trong lòng Hàn Anh có chút không được tự nhiên, không cam tâm tình nguyện nói chuyện với Phó Tạ, liền nhắm mắt lại không để ý tới Phó Tạ. Nàng biết dáng vẻ này của mình rất quái lạ, thế nhưng chính là không khống chế được cảm xúc, cảm thấy rất ủy khuất.
Trong lòng Phó Tạ vui mừng, ở bên giường ngồi xuống, ôm Hàn Anh vào trong ngực, chỉ cảm thấy Hàn Anh vừa thơm vừa mềm vừa đáng yêu, quả thực ước gì có thể vĩnh viễn giam cầm Hàn Anh ở trong ngực của hắn, như vậy mới có thể khiến hắn yên tâm.
Hắn không phải chỉ đi mấy tháng, thế nhưng trong nhà lại nhiều hơn một người, sau này không còn là vợ chồng son, mà là một nhà ba người rồi!
Nghĩ tới đây, Phó Tạ không tự chủ được nhìn về phía Hàn Anh, Hàn Anh cũng đang nhìn hắn, hai vợ chồng bốn mắt nhìn nhau, Phó Tạ cảm thấy ngọt ngào ấm áp vô hạn, nhưng Hàn Anh cảm thấy rất ủy khuất, trợn mắt liếc Phó Tạ.
Phó Tạ thấp giọng hỏi nàng: “A Anh, làm sao vậy?”
Hàn Anh cả người co rúc ở trong ngựcPhó Tạ, thấp giọng nói: “Nếu như sinh nữ nhi, huynh còn có thể... Yêu thích muội sao?” Nàng bỗng nhiên nhớ tới Phó Tạ cho tới bây giờ chưa nói qua thích nàng, trong lòng không khỏi càng thêm ủy khuất.
Trong lòng Phó Tạ lúc này sớm đã bị vui mừng nhồi vào, trái tim điềm mật, ngọt ngào sắp hóa thành nước mật, ôn nhu vuốt ve phần bụng của Hàn Anh: “Là nữ nhi cũng rất tốt, chúng ta cũng còn trẻ, tương lai chắc chắn sẽ có nhi tử, trước có nữ nhi cũng không tệ, đệ đệ tương lai có thể bảo hộ tỷ tỷ...”
Nửa năm này Hàn Anh sống có một mình, Phó Tạ không có ở bên cạnh nàng, nàng luôn rất kiên cường, thế nhưng Phó Tạ vừa về đến, nàng lập tức buông lỏng, cô đơn bất mãn luôn được kiềm chế cũng phát tiết đi ra, nước mắt không tự chủ được chảy xuống.
Phó Tạ đang ôm Hàn Anh ôn nhu an ủi, bỗng nhiên phát hiện nàng rơi lệ, trong lòng không khỏi bối rối cực kỳ, trong lúc bối rối dùng ống tay áo lau nước mắt trên mặt Hàn Anh: “A Anh, sao lại khóc?”
Hàn Anh cũng không nói chuyện, liên tục khóc.
Phó Tạ dần dần có chút hiểu rõ, hắn ôm Hàn Anh, nhẹ nhẹ đặt trên chân mình lắc lư, giọng nói ôn nhu dỗ dành: “A Anh, ta cam đoan, sau này không đánh nhau, không, coi như là đánh nhau, ta cũng vậy mang theo nàng!”
Hàn Anh khóc đến nghẹn ngào, phát hiện Phó Tạ căn bản không biết rõ nàng thương tâm cái gì, càng thêm thương tâm, nói giọng khàn khàn: “Phó Tạ, huynh cũng không yêu muội!”
Phó Tạ cả người lập tức cứng lại, vẫn không nhúc nhích ôm Hàn Anh ngồi ở bên giường, mặt của hắn dần dần đỏ lên...
Một lát sau, Hàn Anh cảm giác khỏi không đúng, ngửa đầu nhìn Phó Tạ, phát hiện Phó Tạ đỏ mặt, không khỏi kinh ngạc nói: “Huynh xấu hổ cái gì?”
Phó Tạ dán mặt lên mặt Hàn Anh, nhẹ nhàng vuốt ve, nửa ngày mới nói:“Giúp ta tắm rửa đi!” Để sớm nhìn thấy Hàn Anh, hắn đã mấy ngày mấy đêm không có ngủ rồi, vẫn cưỡi ngựa chạy vội...
Hàn Anh thấy không ép được Phó Tạ thổ lộ, đành phải hậm hực thoát khỏi Phó Tạ, đi tìm kiếm trung y và quần lót bạch la cho Phó Tạ tắm rửa.
Đợi nàng tìm được quần áo, lại phát hiện Phó Tạ đã ngồi dựa vào giường ngủ mất.
Hàn Anh đến gần Phó Tạ, lúc này mới phát hiện Phó Tạ xác thực rất tiều tụy, không biết nhịn bao lâu.
Trái tim của nàng lập tức bị đau lòng chiếm lấy, đau đến sắp không thở nổi.
Hàn Anh hít sâu một hơi, tiến lên giúp Phó Tạ cởi áo ngoài.
Lúc cởi trung y thiếp thân cho Phó Tạ, Hàn Anh phát hiện dấu vết miệng vết thương khép lại...
Lúc cởi quần lót thiếp thân cho Phó Tạ, Hàn Anh phát hiện chân của hắn căn bản bị yên ngựa mài ra dấu...
Nước mắt Hàn Anh nhỏ lên người Phó Tạ, Phó Tạ dường như ý thức được, hắn lẩm bẩm một tiếng, muốn nói chuyện, nhưng căn bản mắt mở không ra.
Không biết qua bao lâu, Phó Tạ lúc này mới tỉnh ngủ.
Hắn mở to mắt, phát hiện mình mặc quần áo ngủ, còn Hàn Anh rúc vào trong lòng ngực của hắn ngủ say.
Phó Tạ ôm cả người Hàn Anh nhỏ nhắn xinh xắn mềm mại vào trong ngực, trong lòng ấm áp dễ chịu, cảm thấy trái tim được Hàn Anh cùng hài tử trong bụng nàng lấp đầy.
Hắn cẩn thận từng li từng tí đặt Hàn Anh quay lại, cúi người đưa tới, ở trên môi Hàn Anh hôn một cái, thấp giọng nói: “A Anh, cuộc đời này, không rời nửa bước.”
Thanh âm của Phó Tạ rất trầm thấp, nhưng mang theo thanh âm của gió mát, giống như hứa hẹn một lời thề sinh mạng.
Hàn Anh đang ngủ say, đối với Phó Tạ thổ lộ hoàn toàn không biết gì cả.
Phó tạ muốn đi rửa mặt, lại không rời được Hàn Anh, liền nghiêng người nằm ở đó, tay phải chậm rãi qua lại vuốt ve phần bụng của Hàn Anh, cuối cùng vẫn còn cảm giác chưa đủ, sáp khuôn mặt lại dán lên phần bụng của Hàn Anh, trong lòng vẫn cảm thấy cực kỳ kỳ diệu --rốt cuộc là ta phóng hài tử vào trong bụng Hàn Anh từ lúc nào nhỉ? Là ở trên tháp quý phi hay trước đó? hay là lúc đi tắm hay trước đó? Hay là đêm đó ở phía sau hoa viên...
Hắn đang miên man bất định, đột nhiên cảm giác trên mặt có chút không đúng, liền cẩn thận lại gần sát một tí, cảm thấy giống như có một cái chân nhỏ cách bụng Hàn Anh đá hắn, tiếp theo, lại là một cú đá!
Hàn Anh đang ngủ ngon, chợt nghe Phó Tạ thét một tiếng kinh hãi, lập tức thức tỉnh: “Ca ca, làm sao vậy?”
Giọng nói Phó Tạ cũng có chút run rẩy: “A Anh, xú tiểu tử hắn... hắn đá... cha hắn, hắn dám đá mặt ta!”
Hàn Anh: “...”