Qua Sông Hái Sen

chương 17

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mây đen cuồn cuộn phủ khắp Kỳ Linh Châu rộng lớn, mùi máu nồng đượm đan xen với đám mây đen kịt, đám đệ tử Đại Ninh Tự đứng lẫn trong muôn vàn thi thể dị dang, ai nây đều rũ tay cụp mắt nhìn, khuôn mặt kiều lệ đều lộ ra thiền ý khiết tịnh, như chẳng hề liên quan đến trận tàn sát này.

Thương Hải Cư sớm đã bị các đại môn phái và người của Minh Kính sơn trang bao vây, lúc này phía sau bức tường thấp bé im phăng phắc như đứng thở hơi, làm nổi bật sự đáng sợ của đình viện nhiễm đầy máu tanh.

Thấy đôi mắt yêu dị đỏ tươi thẳng tắp nhìn về phía mình,Cao Tư Viễn lửng thửng bước ra từ phía sau núi đá, sợi tóc xám trắng khẽ lay động trong gió lạnh, qua một đêm khuôn mặt đầy nếp nhăn ẩn chìm trong bóng mây đen dày đặc, che khuất đi cảm xúc mịt mù.

Chuyện đã đến nước này, hiệp sĩ may mắn nhặt được cái mạng đã trắng hếu, mà những người khác đang lẩn lút xung quanh đình viện này hoảng loạn cùng cực, nhìn toàn bộ Minh Kính sơn trang, không ai dám bán mạng vì Cao Tư Viễn nữa.

Thấy Cao Tư Viễn vẫn im lặng không nói, Triệt Liên ném lão hòa thượng kia xuống mái hiên, nâng kiếm chỉ vào đám đệ tử Bồ Phong tự đang nhao nhao đỡ sư phụ, sát khí lúc trước đã dần bay theo gió tanh, nói:

“Thế nào? Cao trang chủ, tính mạng những người này ra sao còn phải xem ngài đấy.”

Những vệt mưa rơi xuống ẩn trong đám mây, Cao Tư Viễn cảm thấy vô số đôi mắt sợ hãi phẫn hận đang nhìn chòng chọc vào lưng mình. Những hiệp sĩ trẻ tuổi này tuổi đời còn trẻ dù sao cũng đượ sinh trong thời đại tương đối bình an, ai ngờ tên yêu tăng trong lời đồn này lại bố đến vậy?

Giữa ranh giới sống chết, lập uy hay tài bảo đều như gió thổi mây bay, bọn họ hận Cao Tư Viễn chèo kéo mình vào cuộc, nếu hắn không thức thời, muốn để bọn họ liều mạng đánh nhau với yêu tăng này, e là đa số những tên dân đen ham sống sợ chết này sẽ lật thuyền.

“…… Được.”

Bẵng một khoảng thời gian, Cao Tư Viễn cúi đầu về phái Triệt Liên, không cảm xúc nói: “Kính xin Thuàn Khê thượng nhân theo Cao mỗ tới mật trang nói chuyện.”

Thấy Triệt Liên nhướng mày, từ từ buông kiếm trong tay xuống, mây dày đè nặng ở đảo Kính Sơn có dấu hiệu nhạt dần, mọi người thở hắt ra, thấy Triệt Liên nhảy khỏi mái hiên, nhấc chân muốn đi về phía Cao Tư Viễn, rồi lại dừng bước giữa chừng.

Hắn ngừng lại, lấy một bình ngọc nhỏ nhỏ từ trong tay áo, giơ tay mở nắp đưa tới trước mặt Cao Tư Viễn, chầm chậm nói:

“Vậy thì tốt. Nhưng mà dù sao Cao trang chủ hành xử quá phận với bần tăng, ta thật sự không yên tâm. Kính xin Cao trang chủ và các vị hào hiệp nuốt thuốc độc này vào, đợi sau khi bần tăng suôn sẻ lấy lại Đoạt tướng thư và thư của sư phụ, sẽ lấy thuốc giả ra”

Nhận thấy mọi người lúc trước còn buông lỏng lại lần nữa khẩn trương, Triệt Liên cười cười, bổ sung thêm: “Đây là bí chế thuốc từ con rết của Đại Ninh tự ta. Sau khi uống một viên, nếu trong vòng hai canh giờ không uống thuốc giải, sẽ đau như vạn kiếm cắn vào tim, hóa thành xương cốt nơi suối vàng.”

Mọi người nghe xong tất nhiên là khổ khôn tả, biết yêu tăng này cơ trí, nhất định không để Cao trang chủ giảo hoạt này có cơ hội giết mình, Dù trong lòng đã băm vằm hắn thành trăm mảnh nhưng đành chịu thua, trơ mắt nhìn Cao Tư Viễn run tay nhận lấy, cố gắng nuốt vào một viên, rồi lại đưa bình ngọc cho người phía sau, lúc này mới nói:

“Cao mỗ đã ăn theo lời thượng nhân, nguyện dẫn đường cho Thuần Khê thượng nhân. Chỉ là trước khi đi, Minh Kính sơn trang còn có yêu cầu hơi quá đáng.”

Hắn dạo mắt một vòng, tiến lên cúi đầu nói: “Cao mỗ biết rõ lần này mình bất nhân bất nghĩa, đã liên lụy đến rất nhiều anh hùng hào kiệt, nếu may mắn có thể bảo toàn tính mạng của các đại hiệp và quý tự ở đây, sợ trong lòng sinh phiền. Kính xin Thượng Nhân tạm thời để các vị sư phụ Đại Ninh tự rời khỏi Minh Kính sơn trang, tránh cho bọn họ sợ hãi.”

Nghe vậy, chúng đệ tử Đại Ninh thần sắc khác nhau, nhàn nhạt lướt qua những hiệp sĩ trẻ tuổi vẫn còn trốn sau lưng đệ tử Bồ Phong, phát hiện bọn họ bị dọa sợ vỡ mật. Không Phạm nhíu mày, cảm thấy trong đó có biến, vừa muốn cất lời từ chối, đã thấy Triệt Liên xoay người vung tay, xem thường nói:

“Đi đi, cho dù không có các ngươi, ta cũng không gặp chuyện gì hết. Sau hai canh giừo nếu ta còn chưa xuống núi, thì các ngươi lại đi lên siêu độ cho mấy tên liều mạng này, vẫn còn kịp.”

Thấy hắn nói chắc như đinh đóng cột, tin tưởng thân thủ sư huynh không dễ bị bọn họ ám toán. Không Phạm đành phải nhận lệnh dẫn theo đệ tử Đại Ninh tự còn lại, liếc qua Việt Minh Khêm nhanh chóng dẫn đầu đưa chúng tăng rút khỏi Thương Hải cư, tạm thời chờ dưới chân núi.

Việt Minh Khê nhìn bọn họ rời đi, tự nhiên đuổi theo bước chân Triệt Liên.

Thấy thiếu chủ Việt Gia Trang dính sát không rời Triệt Liên, Cao Tư Viễn dừng lại, ngập ngừng nói: “Tiền bối, cái này…”

Triệt Liên thở dài, quay đầu nhéo nhéo hai má Việt Minh Khê, thấp giọng nói: “Ngươi ở đây chờ với bọn họ, ta đi rồi sẽ về liền.”

Thấy Việt Minh Khê bất động, hắn lại nói: “Ngoan.”

Việt Minh Khê nhìn những người xa lạ xung quanh, tâm tình phức tạp nhìn hắn, thật sự không muốn tách rời đại mỹ nhân. Sao Triệt Liên không biết suy nghĩ của y, bất đắc dĩ tiến lên kề sát tai phả hơi thở nóng rẫy, dùng giọng nói tràn ngập mê hoặc kia nói: “Minh nhi…nghe lời.”

Tiếng gọi thân mật khác thường, lấp ló sự ngọt ngào và chất khàn khàn sau cuộc tình nùng ý đậm tối qua, Việt Minh Khê nghe mà cả thể xác lẫn tinh thần tê dại, biết đại mỹ nhân không muốn mình theo, y đành rầu rĩ không vui dừng bước, dõi theo Triệt Liên và Cao Tư Viễn đi mật trang.

……

Triệt Liên đi theo sau Cao Tư Viễn, quan sát tốc độ của hắn, lông mày thanh mảnh khẽ nhíu, thấy rõ người này hom qua còn khỏe mạnh, nay lại như lá vàng úa héo rũ vào cuối thum, nội lực trống rỗng, tay chân rệu rã, mặt như sắp chết.

Hắn kết luận người này không còn bao lâu, tuyệt đối không thể kéo bộ dạng ma bệnh này ra tay với mình, nhưng Cao Tư Viễn lật mặt như bánh tráng, hắn không thể không đề phòng. Hôm qua, hận ý thấu xương của lão thư sinh này vẫn rành rành trước mắt, hắn nắm chặt Xá Lợi tử trên cổ tay mình theo bản năng, cuối cùng bước vào mật trang bí mật nhất Minh Kính sơn trang.

Dù sao Minh Kính sơn trang cũng là phú hộ từ tiền triều, những mật trang cất giấu bí bảo đương nhiên xây dựng cực kì vững chắc và kín đáo, không to lớn tráng lện như chính trang nhưng lại rải rác khắp nơi trên đảo Kính Sơn, sâu hoăm hoắm như chưa từng có dấu chân người.

Triệt Liên nhìn Cao Tư Viễn tìm mật trang ẩn sâu ở khe núi, đẩy rêu phong xếp chồng lên nhau, cửa vào đã từ từ hiện ra. Hắn bước lên hành lang trải dài trước mặt, Cao Tư Viễn đi qua gian mật thất trước, cuối cùng dùng chân ở gian cuối, lấy chìa khóa bạc ra mở khóa.

Lúc đèn đuốc cháy bừng, Triệt Liên đã thấy rõ căn phòng bí mật được trang trí rất thanh nhã. Từng hàng giá sách được đặt cạnh vách tường đá xanh, ở giữa kê một lò luyệt đan khổng lồ làm bằng đá trắng, ở nơi không khí bị bịt kín tỏa ra khói tím, thoạt nhìn y như vật trân quý.

Cao Tư Viễn đi tới cạnh dãy sách đánh dấu bên cạnh, ngón tay lướt qua gáy sách dày mỏng khác nhau, cất giọng áy náy nói: “Đoạt tương thư đã năm mươi năm không ló dạng dưới mặt trời, vãn bối thật sự nhớ không rõ, có thể phải tìm hơi mất thời gian.”

Triệt Liên nhìn hắn hồi lâu, không soi ra vẻ bất chính nào trên mấy nếp gấp nhăn dúm kia, cười lạnh nói: “Không vội, ta rất kiên nhẫn, có thể chờ được ở chỗ này. Chỉ cần Cao Trang chủ tìm ra trong vòng hai canh giờ là được.”

Dứt lời xong không thèm để ý, đến gần lọ luyện đan kia xem xét, dường như rất hứng thú tới nó.

Cao Tư Viễn thấy vậy thuận miệng nói: “Đây là lò thức tâm của nữ cung chủ ở Tê Phượng cung ủy thác tại đây, vốn không phải là món đồ quý hiếm, nhưng trong lò này có càn khôn trăng nước, biến ảo thành thành trì vững chắc có tác dụng dưỡng nhan làm đẹp, các nữ thiếu hiệp cực thích món đồ này cứ đòi nó để đến tắm rửa, cung chủ lúc này đau đầu nên đưa tới đây. Nếu thượng nhân thích thì xem như là lễ vật của vãn bối, chỉ cần cầm đi là được.”

Triệt Liên nghe vậy cười cười không rõ ý tứ, rời mắt khỏi lò luyện đan kia đáp “Khong cần.” Hắn chầm chậm nói, “Ta chỉ sợ đây là pháp bảo của Tam Thanh giáo -lo luyện Thập Toàn Bách. Cao trang chủ dụ ta vào đây tắm, vậy cũng có ý muốn luyện hóa hòa thượng ở đây.”

Thấy Triệt Liên nói xong, thần sắc Cao Tư Viễn luýnh quýnh, liền ngậm miệung, chỉ chuyên chú tìm kiếm giữa các dãy sách. Độ chừng một chén trra, mặt mày hắn tái mét đi ra khỏi giá sách cuối cùng nói: “Hình như Cao mỗ nhớ nhầm mật thật cất giữ sách này, thật xấu hổ, kính xin thượng nhân theo ta đến gian khác tìm.”

Triệt Liên nhíu mày, không nói gì. Cao Tư Viễn kéo cánh cửa đá nặng nề trong mật thất ra, theo bản năng làm động tác mời. “…… Mời Cao trang chủ đi trước.” Triệt Liên phất phất tay áo dính bụi, lạnh nhạt nói, “Bần tăng cũng không quen quay lưng vào người khác.”

Cao Tư Viễn sửng sốt, vội vã gật đầu như giã tỏi, ra khỏi mật thất trước.

Cả đoạn đường hắn chưa từng lộ ra sơ hở. Triệt Liên đoán hắn không dám khiêu khich mình. Đang muốn theo hắn bước ra khỏi mật thất, cửa cửa đá trước mặt ầm ầm khép lại, cả gian mật thất bằng đá xanh được xây kín không lọt gió, vây hắn chặt chẽ ở bên trong.

Triệt Liên khựng lại, lập tức vỡ lẽ tình cảnh hiện tại cảu mình, trong lòng cực kỳ khinh thường, nhíu mày nói với người ngoài cửa đá: “Cao Tư Viễn, chẳng lẽ ngươi không muốn sống sao?”

Ngoài cửa đá truyền đến trận ho khan kịch liệt, một thanh âm già nua độc ác sau đó vang lên:

“Muốn chết? Cha ta chết rồi, người nọ đã chết, ta cần gì phải sống chu sống nhủi ở thế gian này? Cho dù cái đám ngông cuồng kia tụ tập ở Minh Kính sơn trang, ta cũng muốn bọn họ táng thân chung với người kia! Còn về yêu tăng ngươi, ta muốn tận mắt nhìn thấy ngươi bị luyện hóa thành viên nhân đan trong lò luyện Thập Toàn Bách này, nhận hết dày vào, sống chết không rõ! Hahahahaha!!”

Nói xong bật cười điên cuồng, kèm theo tiếng bước chân dần dần đi xa như mặt trời sắp lặn.

Xung quanh truyền đến tiếng núi đá đụng nhau ầm ì, Triệt Liên lui ra sau một bước, đánh một chưởng vào vách đá đang dần dần ép về phía hắn, chúng không động đậy mà sau một khắc liền biến thành ngọn lửa địa ngủ giăng đầy ánh đao bóng kiếm. Hóa ra vật trân quý của Huyền môn kia không phải lò luyện đan trong mật thất này, mà là toàn bộ mật trang đều do lò luyện Thập Toàn Bách trong lời đồn kia có thể luyện hóa ra Phật cốt.

Triệt Liên nhủ thầm không xong, vội vàng thu nhỏ thân hình ngồi ngay tại chỗ, tháo xá lợi trên cổ tay chắp trước ngực, niệm chú băng hỏa.

Hắn biết rõ lò luyện Thập Toàn Bách này không phải là lo luyện pháp bảo bình thường, thời than trong lò trôi qua chậm dến lạ. Có lẽ hắn chỉ chịu khổ vài chục năm trong địa ngục lửa thiêu này, mà ngoài bếp lò cũng chỉ mới qua mấy canh giờ. Chờ Không Phạm nhận ra chuyện thì có thể hắn đã luyện hóa ở chỗ này rồi cũng không phải chuyện vô căn cứ. Hắn phải tìm cách phá vách lò trước khi pháp lực duy tri của chú Băng Hỏa tiêu hao hoàn toàn.

Hắn không ngờ Cao Tư Viễn lại độc ác tới nước này, cho dù kéo tất cả mọi người chôn cùng cũng nhất định phải đẩy hắn vào chỗ chết. Bởi vì vừa nữa trúng phải chút độc của Trúc Gian phái trong tay áo, nên nội tực lưu động hơi chậm, lúc này khôgn có cách nào đột phá khỏi đây. Nghĩ tới thiếu niên kia có lẽ lúc này vẫn còn đang ở Thương Hải cư chờ mình, sát ý trong lòng với Cao Tư Viễn bỗng dâng cao, lồng cũng hơi đau xót.

……

Cũng may cảnh giới huyễn hóa trong lòng Thập Toàn Bách này khôgn đến mức kín kẽ không chỗ lọt, một tháng sau Triệt Liên tìm đực nơi linh tức mỏng manh nhất trong lòng, tụ pháp lực của mình trong lòng bàn tay, đang chờ xuất chiêu được ăn cả ngã về không. Một luồng sáng trắng bỗng xuất hiện trên đỉnh đẩu, phá vỡ chân khí mạnh mẽ của hắn, một thiếu niên thân dính đầy cỏ không biết từ đâu rớt xuống.

Triệt Liên ngạc nhiên nói, “Ngươi…”

Việt Minh Khê phủi phủi cỏ lá trên người, thấy Triệt Liên trước mặt vụt sáng long lanh, đột nhiên lao tới ôm hắn, chưa đợi hắn mở miệng liền liến thoắng: “Vừa rồi ta lo quá, ngẫm lại vẫn theo cách ngươi đến mật trang này. Vốn định trốn ở bên ngoài chờ các ngươi ra, ai ngờ sau khi Cao bá bá đi ra thì không thấy ngươi đâu, nên ta tự động vào xem”

Dứt lời nhìn quanh bốn phía, hoang mang nói: “Đại mỹ nhân, Đây là chỗ nào? Hình như hơi nóng thì phải?”

Triệt Liên: “…”

Truyện Chữ Hay