Hai người làm ở huyền quan một lần, trên giường một lần, khi Chủ Thần muốn tiếp tục lần thứ ba thì Long Thiên cản lại, khàn giọng nói: "Buổi chiều tôi còn phải lên trường, chuyện của anh về lại nói."
Chủ Thần ôm hắn, như là một đứa trẻ nâng niu món đồ chơi quý giá mất mà tìm lại được, nhưng mà đứa trẻ này rất nghe lời, nhỏ giọng nói: "Anh rất nghiêm túc."
Long Thiên đang xuống giường bỗng dừng lại, hắn quay đầu hôn lên môi Chủ Thần, cười nói: "Tôi cũng nghiêm túc, tôi yêu anh, anh có đồng ý cùng tôi đến thế giới của tôi không?"
Đôi mắt Chủ Thần sáng lên lấp lóe, giống như hoa đăng trôi nổi trong đêm tết nguyên tiêu, hắn túm lấy đôi tay chưa rút hết về của Long Thiên, nhẹ giọng: "Anh đồng ý, anh đồng ý!"
Âm thanh của hắn càng ngày càng lớn, sự mừng rỡ trong đôi mắt ánh như một đứa trẻ.
Long Thiên bị chọc cười, ánh mắt trong trẻo như trẻ con này nhìn hắn như nhìn cả thế giới, làm sao mà hắn lại không yêu người này được đây.
Nói chuyện với Chủ Thần đôi phút, Long Thiên tắm rửa sạch sẽ, thay đồ rồi xống lầu, đi qua một tiệm ăn, vẫn chọn tạt vào ăn tạm chút gì rồi mới đến trường.
Thủ tục chuyển trường của Thẩm Đồng đã làm xong, nghe nói là đến một trường cấp hai khá tốt, mẹ Thẩm dường như cũng ý thức được mình dành quá ít sự quan tâm cho con cái, nên sau khi trao đổi với cô Triệu, quyết định nghe theo ý của Thẩm Đồng.
Thẩm Đồng bắt đầu thù hận mẹ mình từ khi bà tái hôn.
Sau khi mẹ Thẩm ly hôn, hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, song lần này mẹ Thẩm tái hôn, lại dồn hết sự quan tâm cho mối quan hệ hôn nhân mới của mình, ngày một lơ là Thẩm Đồng. Tuổi của Thẩm Đồng đang tuổi mẫn cảm, cô bé phản đối mẹ tái hôn, thù ghét người đàn ông xông vào cuộc sống gia đình hai mẹ con cô, dù dượng có cố gắng cỡ nào, cũng không có được chút cảm tình nào của cô bé, mà giữa người chồng mới dịu cùng đứa con gái tính tình quái đản, cán cân trong lòng mẹ Thẩm dần nghiêng về một bên.
Đến khi Thẩm Đồng biết đến Thái Chí Hành cũng đang khổ sở, mơ hồ lạc lối, cô bé bèn giới thiệu trò chơi này cho Thái Chí Hành, đồng thời cũng nói cho cậu biết, trò chơi này có thể giúp cậu kết thúc khổ sở.
Trò chơi tự sát cứ thế mà bắt đầu.
Những thứ này là Long Thiên tự mắt thấy hoặc suy đoán ra, bây giờ kẻ chủ mưu cũng đã đền tội, diễn đàn cũng bị hack, tất cả phương thức liên lạc hắn đều giữ trong tay, sự kiện học sinh trung học tự sát đến đây coi như là kết thúc.
Tiếp sau đây những học sinh này sẽ làm gì?
Chiếc bút đen quay một vòng đẹp mắt trên bàn tay thon dài của Long Thiên.
Buổi chiều hắn còn tiết ngữ văn phải dạy, dạy xong đợi tan tầm quẹt thẻ đi về là xong. Tối dù có tiết tự học, nhưng có giáo viên khác trông thay nên hắn không phải lên.
Nếu là ngày bình thường, hắn sẽ nán lại trường phút chốc, mà hôm nay thì khác, Chủ Thần đang chờ hắn về nhà.
Lúc tan tầm, cô Tiền kinh ngạc nhìn hắn, dò hỏi: "Sao hôm nay thầy về sớm thế? Không ở lại chút à?"
Long Thiên cười cười: "Có người ở nhà chờ tôi."
Cô Tiền làm mặt đã hiểu: "Bạn gái ha."
Long Thiên chỉ cười, không nói.
"Trẻ mà ngại cái gì." Cô Tiền nói, "Lần trước còn có một cô bé muốn xin phương thức liên lạc của cậu từ chỗ tôi, xem ra bây giờ có không ít người phải đau lòng đây."
Long Thiên nói: "Tôi có người yêu."
Cô Tiền trợn mắt: "Thầy kết hôn rồi à?"
Long Thiên suy nghĩ đôi chốc rồi trả lời: "Cũng sắp."
"Thế thì chúc mừng." Cô Tiền nói, "Nhớ phải mời bọn tôi uống rượu đó, ây da, không nói nữa, cậu mau về với bạn gái cậu đi, chuyện trên lớp để tôi xử lý cho."
Long Thiên nói cảm ơn, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn không ít.
Cô Tiền bật cười, trong lòng nghĩ tuổi trẻ thật tốt quá.
Bước lên nắng chiều vào trong nhà, mùi thơm từ phòng bếp lan tỏa khắp nơi, khóe môi Long Thiên cong cong vui vẻ.
Chủ Thần bưng món cuối cùng đặt xuống bàn, thấy Long Thiên về, ánh mắt hắn sáng lên, tuy sớm biết Long Thiên sẽ về vào lúc này, mà khi nhìn thấy rồi, trong lòng vẫn cứ rạo rực vui vẻ.
"Anh nấu gì vậy?" Long Thiên ngồi xuống trước bàn cơm, nếm thử một miếng, hương vị không tệ, tốt hơn nhiều so với Chủ Thần dạng chương trình.
Chủ Thần nhìn hắn chăm chăm: "Anh đọc dữ liệu, thấy nó luôn nấu cho em."
"Nó?" Long Thiên cười rộ lên, "Đó không phải là anh à?"
Chủ Thần có hơi không vui: "Nó, nó đâu phải anh, em với nó cùng đâu có... Ừm..."
"Chẳng phải anh có thể chọn đọc dữ liệu à?"
Trên mặt Chủ Thần hiện lên vẻ ngượng ngùng nói: "Em có thể cắt đi mà..."
"Không." Long Thiên cảm Chủ Thần ngượng cũng rất đáng yêu, không kìm được cứ ngắm mãi, lần này hắn trả lời Chủ Thần một cách nghiêm túc, "Cũng không làm gì, bây giờ anh kể tôi nghe, rốt cục anh là gì?"
Chủ Thần như có thù oán với cơm tẻ, lấy đũa chọc cơm: "Ờ thì... Chuyện lúc trước anh đã giải quyết rồi, anh cũng không biết anh là gì, mới đầu, anh không có ý thức, sau đó từ từ trưởng thành, hấp thu năng lượng, đồng thời tìm được cách hấp thu năng lượng... Cũng chính là tìm người luân hồi, đợi họ chết thì hút lấy số sức mạnh ấy, sau đó anh không ngừng tiến hóa, cuối cùng ra hình dáng này."
"Anh có thể tiến hóa tiếp không?" Long Thiên hỏi.
"Anh không biết, vào lần tiến hóa trước, anh cũng không biết mình sẽ biến thành hình dạng bây giờ." Chủ Thần nhìn Long Thiên, trong mắt lấp lánh, "Lúc trước phương hướng tiến hóa của anh là thành nhân loại, sau lần này, anh cảm thấy mình giống như người bình thường, anh tìm được bước cuối cùng rồi, anh tìm được em, cho nên, anh cũng chính vì em mà sinh ra."
Chủ Thần cũng chẳng hề ý thức được đây là một câu sặc mùi thả thính, mặt không đỏ, tim chẳng đập nhanh nói thẳng tuột ra.
Thầy Long cảm thấy mình và Chủ Thần như một cặp vợ chồng già, cơ mà khi nghe đến câu này tim vẫn chệch nhịp, tuy nhiên hắn vẫn kịp dừng những suy nghĩ kỳ quái lại, nghiêm túc hỏi ngược: "Vấn đề thứ hai giải quyết xong, còn câu thứ nhất, anh bây giờ... Tôi thậm chí còn không dám ôm anh, anh có biết là anh yếu lắm không?"