Quả Nhiên Bài Tập Vẫn Quá Ít

chương 37: mẹ kế

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hai tay Thượng Quan Duệ bị trói sau lưng xiết chặt lại, cậu nghe được có tiếng súng ở phía sau, còn có máu bắn tóe lên vách tường cạnh cậu, tiếng kêu rên. Nguy hiểm nhất là, đã có một viên đạn xẹt tai cậu mà đi, tiếng đạn rung quanh quẩn bên tai, cái chết chưa bao giờ cách cậu gần như vậy, máu khắp người như đông lại.

Cậu rất muốn quay đầu lại nhìn, mà lời của thầy Long cứ vang bên tai, phải dùng hết cả sức của mình, cậu mới khống chế được bản thân không quay lại nhìn.

"Đánh nhau thì chuyên tâm đánh nhau, nhìn anh bạn nhỏ làm gì?" Cậu nghe thấy tiếng thầy Long, một cánh tay nằm ngang trên đầu cậu, trên áo sơ mi của cánh tay kia bị rách, máu theo vải chảy xuống.

Là máu của ai?!

Con ngươi Thượng Quan Duệ rung động, quay đầu lại.

Long Thiên đè cậu lại, ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: "Đã nói là đừng quay lại mà, em quay lại thầy càng không tập trung được, nếu muốn quay đầu lại quá, thì nhẩm lại Tiếng Anh, thơ thời Đường Tống đi."

"Thầy..."

Sức mạnh phía sau đột nhiên biến mất, Thượng Quan Duệ biết thầy Long đang bảo vệ cậu, cậu nhắm hai mắt lại, cố nghĩ từ đơn tiếng Anh, thơ từ ca phú, đó là những thứ mà trước giờ cậu không thèm liếc mắt đến, thế nhưng giờ đây lại thành nhánh cỏ cứu mạng cậu.

"Sàng tiền minh nguyệt quang..."

Đám bắt cóc gào lớn, tiếng kêu sợ hãi vang lên bên tai, Thượng Quan Duệ không dám nhìn dù chỉ một chút.

"Nghi thị địa thượng sương..."

Tiếng súng bắt đầu nhỏ đi, tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang lên trong căn phòng nhỏ hẹp.

"Cử đầu vọng minh nguyệt..."

"Chạy! Chạy nhanh!" Mũ lưỡi trai gào lên tuyệt vọng.

"Đê đầu tư cố hương..."

Như có cái gì bị đánh bay ra ngoài, có người kêu lên: "Đây là người sao!"

"A... ABCD..."

Tiếng bước chân đi xa, mà tiếng rên thì chưa dừng.

"EF..."

"Được rồi." Không biết Long Thiên lấy đâu ra một con dao, cắt băng dán trên cổ tay Thượng Quan Duệ, "Sao em lại đọc mấy thứ này, nói em là học trò của thầy, thầy cảm thấy mất mặt quá."

Bỗng nhiên Thượng Quan Duệ quay đầu, cậu không nhìn người nằm trên đất, mà là nhìn Long Thiên, trong giây lát đó cậu không khống chế được bản thân mình mà bắt đầu run rẩy.

Nếu thầy... Thầy...

Long Thiên đứng trước mặt cậu, chỉ là quần áo bị rách, áo sơ mi bị nhuộm thành màu máu, có mấy vết thương rất sâu, trên tay còn có một vết thương do súng bắn, may mà không nguy hiểm đến tính mạng.

Vừa nãy lúc trước khi đánh nhau, Long Thiên có suy nghĩ một lát, nếu đạn bắn trúng người hắn mà lại không thấy miệng vết thương, đao chém lên cũng không chảy máu, thiết lập thân phận này sẽ vụn nát, cho nên hắn cố sức làm mình bị thương nhẹ.

Nhưng mà giờ nhìn lại ánh mắt của Thượng Quan Duệ, hắn cảm thấy định nghĩa "thương nhẹ" của mình và "thương nhẹ" của người bình thường có chút khác nhau, thoạt nhìn Thượng Quan Duệ như sắp khóc đến nơi.

Ờ... Vết thương như thế này của hắn lúc ở không gian Chủ Thần còn chẳng cần điểm, được chữa trị miễn phí, cho nên hắn cảm thấy mấy vết thương thế này hoàn toàn không thành vấn đề...

Được rồi, lần sau sẽ chú ý.

"Thầy, thầy ơi..." Thượng Quan Duệ nhào đến bên bọn bắt cóc, run rẩy tìm trong quần áo của một tên ra điện thoại di động, cậu không để ý đến máu dính đầy tay nữa, nhanh chóng gọi .

Ngay khi điện thoại được tiếp, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng súng bắn, Thượng Quan Duệ sửng sốt một lúc, chạy đến cửa sổ nhìn ra ngoài, là người nhà Thượng Quan đến cứu cậu!

"Thầy không sao." Long Thiên đi qua ôm vai Thượng Quan Duệ, "Đi thôi, ra ngoài."

"Em dìu thầy đi!" Thượng Quan Duệ xung phong cúi người xuống.

Long Thiên hơi nhấc mày, sau đó khẽ mỉm cười: "Được."

Nằm trên lưng Thượng Quan Duệ, Long Thiên đột nhiên thấy tình cảnh giống với cảnh trong một bộ phim máu chó hắn xem ở thế giới trước, vì vậy hắn dùng tinh thần lực hỏi Chủ Thần: "Bây giờ tôi ngất đi mới hợp nhỉ?"

Chủ Thần cho ra đáp án rất nhanh, có một chữ trước sau như vậy: "A."

Long Thiên nở nụ cười: "A cái gì mà a?"

Chủ Thần gửi cho hắn một cái icon: "QAQ"

Long Thiên: "Bar đêm xảy ra chuyện?"

Chủ Thần: "..."

Sau đó hắn có gọi thêm bao lần, Chủ Thần cũng không trả lời nữa.

Long Thiên hiếm lắm mới ngơ ra một lúc, sau đó tự giễu cười cười, ngủ trên lưng Thượng Quan Duệ.

Tỉnh lại lần nữa... Hoặc là hắn cảm thấy đã đến lúc mình nên tỉnh lại, hắn đã ở trong bệnh viện.

Đây là một căn phòng bệnh một người nhìn không đến nỗi tệ, đầu giường có hoa tươi, một hộ lý thấy hắn tỉnh rồi bèn vội vàng đi gọi người.

Long Thiên ngồi xuống, tiếp tục dùng tinh thần lực gọi Chủ Thần: "Thế giới sau còn bao lâu nữa thì mở ra?"

Chủ Thần: "Hừ."

Long Thiên: "... Ngoan."

Chủ Thần: "Lần này tôi cho bọn họ nghỉ hè, còn hai tháng nữa."

Long Thiên nở nụ cười: "Vừa hay lúc đó thi đại học cũng kết thúc, cùng về chung đi."

Chủ Thần: "Hì hì."

Cái tiếng này... Long Thiên đột nhiên có dự cảm xấu.

Thượng Quan Duệ vội vội vàng vàng chạy từ ngoài vào, thấy Long Thiên đã tỉnh lại, ánh mắt cậu sáng lên, sau đó rơi xuống vải băng trên người hắn, ánh mắt liền ảm đạm đi thật nhiều, trầm thấp gọi một tiếng: "Thầy Long."

"Khổ sở như vậy làm gì." Long Thiên nhìn cậu, "Thầy không sao mà."

Nghe thấy hắn, ngón tay Thượng Quan Duệ co lại thành nắm đấm, như đang cực độ nhẫn nại thứ gì, một lát sau, cậu nghiêng đầu nhìn hộ lý kia. Hộ lý cũng cực hiểu chuyện, lập tức nói: "Thiếu gia, tôi ra ngoài trước, có gì hãy gọi tôi."

Chờ hộ lý đi rồi, Thượng Quan Duệ đóng cửa phòng bệnh, ngồi xuống cạnh giường, nhìn Long Thiên, tiếng khàn khàn: "Thầy, lần này có người gây khó dễ từ giữa, không thì đám bắt cóc kia sẽ không biết người của nhà Thượng Quan đến, thầy yên tâm, em sẽ tìm ra người kia, lúc đó giao cho thầy tự mình trừng trị."

Vết thương trên mặt Thượng Quan Duệ đã được xử lí, còn quấn băng, mà những lời lúc này nói lại vô cùng bình tĩnh, nhác thấy bóng của một người trưởng thành.

Long Thiên lại lắc đầu, cười nói: "Thầy cũng không phải xã hội đen, giao cho thầy giải quyết thì được gì? Mà chính em ấy, nếu có thời gian đi thăm dò kẻ nấp trong nhà em, thà rằng học thêm nhiều từ mới, em có biết lúc em đọc "ABCD" trái tim thầy đau biết bao nhiêu không?"

Thượng Quan Duệ... Thượng Quan Duệ câm nín nhìn hắn.

"Còn có cả thơ cổ nữa, em đừng nói cho thầy, em chỉ biết mỗi "sàng tiền minh nguyệt quang" thôi."

"Khụ, cái đó." Tự dưng Thượng Quan Duệ thấy đỏ mặt, cậu cúi đầu, "Em chỉ thuộc có đó thôi ạ."

Long Thiên thở dài: "Hôm nay vẫn là ngày đi học đúng không, mấy giờ rồi? Sao em vẫn còn ở đây, chẳng lẽ em bị thương ở đâu? Sao lại không đi học?"

Thượng Quan Duệ không biết nói gì cho phải, cậu đơ mặt bị giáo viên của mình đẩy ra, đi ra khỏi phòng bệnh.

Thấy Thượng Quan Duệ ra ngoài, vệ sĩ đứng cạnh cửa lập tức đi theo: "Thiếu gia, chúng ta đi đâu bây giờ?"

Đôi mắt Thượng Quan Duệ hơi di chuyển một chốc, nhìn vệ sĩ của mình, phun ra hai chữ: "Trường học."

Vệ sĩ sửng sốt mất một lúc: "Biên lão gia đã xin nghỉ cho cậu."

"Đến trường." Thượng Quan Duệ cứng nhắc lặp lại một lần, "Tôi muốn đi học, tôi là học sinh, tôi thích học tập."

Thượng Quan Duệ mới vừa đi, bên bệnh viện liền gặp chuyện phiền phức.

Hai hộ lý xinh đẹp đè Long Thiên lên giường, tận tình khuyên bảo: "Long tiên sinh, anh không thể xuất viện với tình trạng như thế này được, anh cần nằm viện hai tuần."

Long Thiên cảm thấy luôn phải bảo vệ phụ nữ và trẻ con, không thể đối xử thô lỗ, cho nên hắn không phản kháng, chỉ giải thích: "Tôi là giáo viên, đến bây giờ các học sinh vẫn chờ tôi lên lớp, các cô yên tâm, tôi không sao."

"Tôi biết anh là giáo viên, mà bây giờ anh đang bị bệnh, bị bệnh thì phải chữa bệnh cho tốt." Hộ lý khuyên.

"Không được, học sinh của tôi sắp thi tốt nghiệp rồi, bây giờ là lúc quan trọng nhất." Long Thiên kiên trì muốn xuất viện.

"Là Thượng Quan thiếu gia để chúng tôi chăm nom anh," Hộ lý lấy ra đòn sát thủ, "Dù anh có ra được phòng, thì anh cũng không chạy khỏi được cái bệnh viện này, bây giờ ở đâu cũng có người của gia tộc Thượng Quan canh chừng."

Long Thiên có chút bất đắc dĩ: "Vậy làm sao tôi mới có thể xuất viện."

Hộ lý nói: "Phải có được sự cho phép của bác sĩ chẩn trị."

Long Thiên suy nghĩ một chốc, gật đầu: "Được."

Bác sĩ chẩn trị vừa tới, nói là hắn chỉ bị thương ngoài da, kỳ thực không có gì đáng lo, chỉ do mất máu quá nhiều, xuất hiện tình trạng hôn mê là rất bình thường, vốn là tỉnh lại là có thể xuất viện được rồi, mà nhà Thượng Quan cảm thấy hắn là ân nhân cứu mạng của thiếu gia nhà mình, nhất định phải để vết thương khỏi hẳn mới cho xuất viện, chuyện này làm Long Thiên rất khó dễ.

Hắn vừa là giáo viên toán vừa là giáo viên chủ nhiệm, làm sao có thể rời khỏi cương vị của mình được!

Chờ bác sĩ chẩn trị lại đến lần nữa, Long Thiên khuyên can đủ đường, còn dùng tới cả chút thủ đoạn nhỏ, lúc này mới được cho xuất viện vào ngày mai, ngày mai là sớm nhất rồi, không thể sớm hơn được nữa, đây là đường biên cuối của bác sĩ, Long Thiên cũng đành cố gắng chấp nhận.

Đêm nay ở bệnh viện, Long Thiên không ngủ, hắn đang quan sát tình huống học sinh của mình.

Tuy ở bệnh viện, mà tinh thần thể của hắn đã trôi dạt đến lớp từ sớm, trường học điều giáo viên toán lớp bên sang dạy thay tiết của hắn, Long Thiên nghe ở bên cạnh, quả thực là vò đầu bứt tai, muốn kéo giáo viên kia xuống, để mình lên giảng.

Bài này mà giảng kiểu đó cơ bản là không ai hiểu nổi! Hơn nữa người này dạy cứ như như ru ngủ vậy, anh không phát hiện trong lớp đã có học sinh ngủ rồi à!

Tinh thần lực của hắn không để ý ai mà nhảy nhót tưng bừng trong lớp, trong phòng bệnh lại truyền đến tiếng "cạch", cửa mở.

Bây giờ mười giờ tối, học sinh cấp ba vẫn còn đang vùi đầu bứt phá, dù đã giờ này, vẫn cần phải học như trước, mà trong phòng bệnh, phần lớn các phòng đều đã tắt điện.

Long Thiên nằm ở góc của bệnh viện, rất yên tĩnh, cũng chỉ có mình hắn, bởi hắn đã tỉnh rồi, nên không cần y tá trông chừng nữa, trong phòng im lặng, không bật đèn, người nào không biết còn tưởng hắn ngủ rồi.

Một tiếng bước chân rất nhẹ truyền đến, trong phòng bệnh còn nghe được cả tiếng kim rơi này, Long Thiên còn nghe được cả tiếng thở hổn hển.

"Đều tại mày..." Đó là tiếng của một người phụ nữ hết sức hung hăng, như là nữ phụ ác độc trong phim, "Nếu không phải tại mày, Thượng Quan Duệ đã chết từ sớm, mày đừng trách tao, có trách thì trách mày thích lo chuyện không đâu!"

Ánh đèn ngoài hành lang chiếu vào, một cái kim tiêm bị cô ta cầm trong tay, mũi kim trắng bạc lạnh lẽo.

Cô ta dò từng bước đến bên giường bệnh, bởi căng thẳng mà thở hổn hển, tim đập như trống chầu, bàn tay cũng chảy đầy mồ hôi lạnh.

Giơ tay lên, cô ta đâm kim vào tĩnh mạch trên tay Long Thiên.

"Tách."

Đèn phòng bệnh đột nhiên sáng lên, một cái tay bắt lấy tay người phụ nữ đó, cô ta sợ hãi phát hiện, người mới rồi vẫn còn ngủ trên giường bệnh đột nhiên ngồi dậy, còn dùng một tay mở đèn.

Long Thiên khẽ mỉm cười: "Xưng hô thế nào?"

Như là không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, người phụ nữ này ngây ngẩn cả người.

"Thầy Long, anh tỉnh chưa?"Ngoài kia truyền đến tiếng của hộ lý, các cô ngủ ở ngoài, Long Thiên vừa bật đèn là các cô sẽ nhìn thấy, chỉ cần gọi, là các cô sẽ vào.

Nói, một hộ lý đẩy cửa ra, nhìn thấy người ở trong, ngẩn ra, gọi: "Phu nhân?"

Người phụ nữ tránh khỏi tay Long Thiên, nhanh chóng cất kim tiêm đi, đưa tay vuốt tóc, đoan trang cười nói: "Tôi tới thăm ân nhân cứu mạng của A Duệ, thay cậu ấy nói cảm ơn."

"Cô cảm ơn tôi bằng cách tiễn tôi đi?" Tiếng của Long Thiên nhẹ như mây gió, mà lời nói lại hết sức gai góc.

Người phụ nữ này vẫn không lộ vẻ gì, cười cười như cũ: "Thầy Long, thầy nói gì vậy?"

Hộ lý là do Thượng Quan Duệ sắp xếp, cũng không ngốc, ngay lập tức nghe hiểu được điều gì, sắc mặt đột nhiên trắng.

Long Thiên nhìn về phía hộ lý: "Cô biết nên làm thế nào."

"Vâng, xin lỗi đã làm phiền thầy." Hộ lý gõ cửa, móc điện thoại ra, không biết gửi đi cái gì, chưa đầy một phút, có hai vệ sĩ xuất hiện ở cửa.

Bấy giờ người phụ nữ này mới thấy hoảng, cô ta lùi về sau một bước, âm thanh run run: "Các người muốn làm gì, tôi là nữ chủ nhân của nhà Thượng Quan!"

"Phu nhân." Giọng của vệ sĩ vẫn cung kính như trước, mà lúc ra tay thì không hề thương hương tiếc ngọc, "Mời phu nhân đến trước mặt lão gia giải thích."

Người phụ nữ bị mang đi rất nhanh, Long Thiên tiếp tục nằm trên giường, quan sát phòng học cách mình mấy cây số, phát hiện ra tiết tự học tối đã dừng rồi, mà Thượng Quan Duệ vẫn còn đang làm bài tập, hắn yên tâm gật đầu, yên tâm ngủ.

Liên quan tới chuyện bắt cóc, Thượng Quan Duệ không điều tra, mà cha Thượng Quan Duệ là Thượng Quan Hùng thì không thể không điều tra, dù sao chuyện này cũng liên quan đến gia tộc Thượng Quan.

Hơn nữa trong quá trình cứu viện còn để lộ hành tung, chuyện này quá là khả nghi, Thượng Quan Hùng nghi rằng trong tổ chức có nội gián, mà tính bảo mật của hành động lần này vô cùng cao, dính đến nòng cốt của cả tổ chức, nếu điều tra thật, có thể ảnh hưởng đến gốc rễ tổ chức cũng không chừng.

Ngay lúc này vệ sĩ lại đưa phu nhân của ông ta đến, còn mang theo cả túi xách của phu nhân.

"Lão gia, phát hiện ra có ống tiêm trong túi xách của phu nhân." Vệ sĩ đưa ống tiêm màu lam cho Thượng Quan Hùng, nói thêm "Trước đó phu nhân có ở trong phòng bệnh của thầy Long, nếu tiêm vào người thầy Long, theo lời thầy Long, phu nhân muốn giết thầy ấy, vì thầy phá hủy kế hoạch của phu nhân."

Ánh mắt Thượng Quan Hùng đảo qua ống thuốc, dù là kim tiêm hay là thuốc, hắn đều biết, đây là một phần trong sản nghiệp đen mà hắn kinh doanh, một tiêm thôi là có thể để người ra đi không chút thống khổ, vị phu nhân trẻ tuổi này của hắn có được ống thuốc này cũng không ngoài dự liệu.

"Kế hoạch gì?" Âm thanh của Thượng Quan Hùng hết sức bình tĩnh, đến cái tuổi này, đến cái vị trí này, hắn kinh qua nhiều sóng gió, chút chuyện nhỏ này không đủ để làm hắn biến đổi dù chỉ là chút biểu cảm.

Vệ sĩ do dự một chốc, sau đó mới cung kính nói: "Kế hoạch xử lý Thượng Quan thiếu gia."

"Không! Không phải vậy!" Người phụ nữ này đột nhiên hét ầm lên, "Bọn họ vu oan cho em, em bị oan, em chỉ đến thăm ân nhân của A Duệ thôi, em không biết chuyện ống tiêm thuốc!"

Thượng Quan Hùng như không nghe thấy tiếng của cô ta, lạnh lùng phất tay: "Xử lý, ầm ĩ."

"Em không làm, em không muốn giết nó!" Người phụ nữ bị kéo ra ngoài, âm thanh quanh quẩn trong phòng khách thật lâu, "Thượng Quan Hùng, ông là tên khốn kiếp, ông không thể đối xử như thế với tôi, các người buông tôi ra, tôi là nữ chủ nhân của nhà Thượng Quan, không!! Thượng Quan Hùng em có thai rồi, em có con trai của anh, tha cho em đi!"

Từ đầu tới cuối, ông vua thế giới ngầm chẳng hề có chút biểu cảm nào, hắn vô cùng lãnh đạm nhìn người phụ nữ bồi bạn bên cạnh hắn gần hai năm biến khỏi tầm nhìn, cũng hơi chau mày, là do người phụ nữ này quá ồn ào, mà hoàn toàn không phải vì cô ta có con trai của hắn.

Thượng Quan Duệ đã tan tiết tự học tối và về nhà, cậu đứng trong bóng tối trên tầng hai lạnh lùng quan sát tất cả mọi chuyện, biểu cảm còn lạnh hơn cha mình.

Nhưng khác biệt duy nhất là, khi người phụ nữ kia nói có thai, cậu còn có chút xúc động, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt cha mình, cậu lại thấy lạnh buốt sống lưng.

Cha cậu đã mất đi hứng thú với người phụ nữ kia, Thượng Quan Duệ hiểu rất rõ điểm này, từ bé đến lớn, cậu đã có không biết bao nhiêu là mẹ kế, ai cũng rất trẻ rất đẹp, cũng có thủ đoạn, mà không người nào có kết cục tốt đẹp.

Có lẽ bởi những người phụ nữ như thế cậu đã gặp nhiều rồi, nên Bạch Sở Sở trong mắt cậu mới trở nên đặc biệt, giây phút này, rốt cục cậu cũng hiểu rõ tình cảm của mình.

Thượng Quan Duệ nhìn phòng khách, chờ cơn lạnh dọc sống lưng tản đi, cậu mới về lại phòng, nhìn đống sách bên giường.

Đó là một cuốn từ đơn, thầy Long để cậu học từ cho tốt.

Bạch Sở Sở...

"A, an, apple..."

Tình yêu...

"Pen, people..."

Yêu... Yêu cái quái gì, mới rồi cậu học gì vậy?

Thủ đoạn của Thượng Quan Hùng cũng cứng rắn, chỉ một tối, liền tìm ra được thế lực của phu nhân nhà mình, nhổ cỏ tận gốc, sau đó hắn còn định nói chuyện với con trai mình về chuyện này, kết quả tìm một vòng nhà cũng không thấy Thượng Quan Duệ đâu.

Thượng Quan Hùng ngồi trong phòng khách nhấp ngụm trà, nghĩ một lúc, sáng sớm nay không thấy Thượng Quan Duệ ra khỏi nhà, nó ở đâu?

Thượng Quan Duệ hỏi vệ sĩ canh cửa, vệ sĩ trả lời: "Thiếu gia đã ra ngoài từ sớm, cậu ấy nói muốn đến học tiết tự học sáng."

Tự học sáng?

Thượng Quan Hùng nhíu mày lại: "Học sáng cái gì mà học sáng, hôm qua xảy ra chuyện lớn thì ngủ, hôm nay mới sáng ra đã lên trường? Cả ngày chỉ biết lêu lổng ở ngoài, gọi nó về cho tôi!"

Vệ sĩ do dự một chốc: "Lão gia, hôm qua thiếu gia nói mình thích học, cậu ấy phải đi học thật chăm, còn sai tôi tìm gia sư cho cậu ấy, tối nào cũng phải bổ túc cho cậu ấy một tiếng."

"Người nhà họ Thượng Quan còn học cái gì!" Ánh mắt Thượng Quan Hùng đăm đăm, "Gọi nó về cho tôi!"

Chủ nhân đã lên tiếng, vệ sĩ không thể làm gì, đành phải làm theo.

Nhưng chưa được hai phút, vệ sĩ đã về, nhỏ giọng nói: "Lão gia, không gọi được cho thiếu gia."

Thượng Quan Hùng nhíu mày, khí thế không giận tự uy: "Được lắm thằng nhóc con này, mới bị bắt cóc, còn không biết ngồi nghe dạy bảo, không những đến trường lại còn dám tắt máy, cậu lôi cổ nó về đây cho tôi!"

Sáng sớm hôm nay, hộ lý còn chưa dậy, Long Thiên đã đến phòng bác sĩ chẩn trị làm thủ tục xuất hiện, sau đó vội vàng lên trường.

Nhìn bóng lưng Long Thiên rời đi, mặt bác sĩ rất khó hiểu: "Miệng vết thương trên người cậu ta sâu như thế, sao hôm nay đã đóng vảy rồi, cái tốc độ hồi phục này hơi bị nhanh quá. Hơn nữa người bình thường chẳng phải sẽ rất vui khi nghỉ phép mà vẫn được nhận lương hay sao? Lần đầu tiên thấy người vội vội vàng vàng đi làm."

Y tá đứng cạnh đỏ bừng hai má, mặt say mê: "Bác sĩ ông không biết chứ thầy giáo họ Long này á, đây là một giáo viên tốt cực hiếm, hôm qua nằm trên giường mà vẫn quan tâm tình hình của học sinh mình, thầy ấy còn gọi thật nhiều cuộc đến trường, nghe nói là giáo viên của trường cấp ba trọng điểm, quả thực có trách nhiệm."

Lại có thêm một cô ý tá mê mẩn: "Nghe nói thầy ấy vì bảo vệ học sinh mình mà bị thương, nếu như hồi cấp ba tôi cũng có một giáo viên chủ nhiệm như thế, chắc chắn tôi sẽ không làm y tá."

Bác sĩ nghe cười: "Các cô vừa ý gương mặt đẹp trai của cậu ấy đúng không."

Hai cô ý tá mở nụ cười, trêu nhau vài câu rôi tản đi.

Điện thoại và kính của Long Thiên đều mất rồi, nhưng mà người nhà họ Thượng Quan rất chăm sóc người có ơn với nhà họ, không chỉ mua cho hắn một cái điện thoại mới, còn có thêm cả một cặp kính. Long Thiên nhìn giờ trên điện thoại, có chút lo lắng, hắn sắp bỏ qua tiết tự học rồi!

Không ngừng giục tài xế taxi đi nhanh hơn nữa, nhưng mà đang là giờ cao điểm, Long Thiên là một giáo viên cấp ba bình thường, hắn cũng chỉ có thể chờ.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chờ Long Thiên đến trường, tiết một đã sắp bắt đầu.

Long Thiên vừa xuống xe trước cổng, nhìn đồng hồ rồi đi về phía trường, lại gặp một nhóm người không hẹn mà thấy.

Nhìn đám mặc quần tây giày da thống nhất, cả ngươi đều viết ông đây là dân xã hội đen, Long Thiên cong môi, đột nhiên thấy mình đến đúng lúc quá, còn phải cảm ơn lúc nãy tắc đường.

Mấy người không biết nói với bảo vệ cái gì, bảo vệ nhìn không hề tình nguyện, thiếu chút nữa là xảy ra tranh chấp, nhưng cuối cùng vẫn thả mấy người này đi vào.

Lúc này có người gõ cửa phòng bảo vệ, ôn hòa hỏi: "Bọn họ đăng ký chưa? Tới tìm ai?"

Bảo vệ vừa quay đầu lại đã thấy Long Thiên, hắn ủ rũ cười cười: "Không đăng ký, không biết là tìm ai, mà vừa nãy lãnh đạo bảo tôi để họ vào.

"Lãnh đạo?" Long Thiên cười đầy hứng thú, "Lãnh đạo nào?"

Bảo vệ nghĩ một lúc: "Đội trưởng đội bảo vệ của chúng tôi..."

Long Thiên gật đầu: "Tôi hiểu rồi."

Nói rồi nhanh chân đi về phía những người kia.

"Thầy Long!" Bảo vệ đã làm mấy năm rồi, giáo viên trong trường cũng biết hết, vị giáo viên họ Long này là một người hết sức xuất chúng, tự nhiên là hắn biết, giờ đây hắn định gọi thầy giáo lại, "Thầy đừng đi, những người đó không dễ chọc!"

Long Thiên không quay đầu lại, chỉ giơ giơ tay, ra hiệu hắn yên tâm.

"Mấy người phía trước," Long Thiên gọi lại mấy người mặc âu phục đen, "Các anh đến tìm ai?"

Mấy người mặc âu phục đen nhìn chung quanh một chốc, xác định là gọi bọn họ, lúc đó mới quay đầu lại, trên mặt vẫn là biểu cảm khó chịu đặc trưng của xã hội đen, mà sau khi thấy Long Thiên, biểu cảm của bọn họ lập tức thay đổi, thậm chí còn cười: "Thầy Long, chào thầy chào thầy."

Mấy người vệ sĩ này có tham gia đợt cứu viện trước, tự nhiên là biết đến người giáo viên bảo vệ thiếu gia nhà mình, đối với chuyện một người giao viên dám đối đầu với đám cầm súng cũng hơi khó tin, mà dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của thiếu gia, cần phải được tôn trọng.

"Thầy Long chẳng phải đang ở bệnh viện hay sao? Sao lại đã đến trường rồi, thầy cần phải nghỉ ngơi nhiều chút." Một tên trong đó còn bước về phía hắn, nháy mắt.

"Tôi nói." Long Thiên hơi thiếu kiên nhẫn, hắn còn phải lên lớp, tuy tiết một hai không phải tiết của hắn, mà hắn vẫn phải đi chuẩn bị, "Các anh tìm ai."

"À, cái này hả." Vệ sĩ mặc âu phục đen cười cười, "Chúng tôi tìm thiếu gia về, không biết thiếu gia làm sao, ngay cả điện thoại cũng tắt, lão gia để chúng tôi đến trường đón người."

"Đã tìm người, thì sao lại không đăng ký?"Long Thiên chỉ bảo vệ đang ủ rũ mặt mày.

"Chuyện này..." Vệ sĩ gãi đầu một phát, "Nói thật trước giờ bọn tôi vào những nơi như thế này chẳng cần phải đăng ký."

"Đi đăng ký." Long Thiên lặp lại một lần.

Vệ sĩ nhìn thẳng hai mắt Long Thiên, quyết định không đắc tội ân nhân cứu mạng của thiếu gia, tự giác mang theo đàn em đi đăng ký.

Đăng ký xong, vệ sĩ nhìn về phía Long Thiên: "Bọn tôi đi vào được chưa?"

Long Thiên gật gật đầu: "Có thể vào, mà giờ là giờ học, Thượng Quan Duệ sẽ không về cùng các anh, các anh đổi lúc khác đi."

"Thầy!" Có một vệ sĩ hơi nóng nảy nói ngay, "Thầy đang đùa bọn tôi sao?"

Đội trưởng đội vệ sĩ lập tức ngăn lại, phòng ngừa hắn làm chuyện bất kính với Long Thiên.

"Không phải," Long Thiên nhìn bọn họ, "Vào trường là một chuyện, mang người đi là một chuyện khác, các anh có thể thử, xem Thượng Quan Duệ có đi cùng các anh hay không."

Đội trưởng vệ sĩ cung kính nói: "Thầy Long, thầy cũng biết bọn tôi chẳng phải người lương thiện, lần này bọn tôi nhận được lệnh, nếu thiếu gia không về, chúng tôi phải mang cậu ấy về."

Hắn nhấn mạnh từ "mang", ý là: Dù có phải ép thì cũng sẽ mang người đi.

"Cha Thượng Quan Duệ nói câu đó?"

Vệ sĩ gật đầu: "Là lão gia dặn dò."

Long Thiên quay người đi về phía lớp học.

"Không trách Thượng Quan Duệ trưởng thành lại thành kiểu người như thế, hóa ra là do người lớn không xứng chức."

Mấy vệ sĩ nhìn nhau... Câu này có nghĩa là gì vậy?

Tại sao bọn họ lại thấy gió lạnh phất qua sau lưng?

Ảo giác, ảo giác, nhất định là ảo giác!

Truyện Chữ Hay