Năm Sùng Quang thứ , nhất định là thời buổi rối loạn.
Trên đại điện, quần thần nghiêm nghị.
Khi ta nói Quốc sư đã lớn tuổi, đã đến lúc an dưỡng tuổi già, đưa Tô Quân vào làm đại thần nội các, dưới điện cơ hồ chín phần ánh mắt nhìn về phía Bùi Tranh, phần còn lại đổ hết về Tô Quân.
Ta đỡ trán thầm than, tuy rằng long nhan quả nhân không thể nhìn thẳng, nhưng tốt xấu gì thì các ngươi cũng nên vụng trộm liếc một cái, bày tỏ rằng các ngươi vẫn để hoàng đế ta đây vào mắt chứ …
Khi ta nói ra… Được, không phải miệng ta nói, mà là Tiểu Lộ Tử thay ta nói, sắc lập Thừa tướng Bùi Tranh làm Phượng quân, thống lĩnh hậu cung, tất cả ánh mắt quét đến, hận không thể dính luôn lên người Bùi Tranh. Đương nhiên, ngoại trừ một người.
Ta ho nhẹ hai tiếng, nhẹ nói: “Hôm nay, quả nhân muốn nói chính là hai việc này. Chúng ái khanh có dị nghị gì không?”
Phía dưới nhất thời bùng nổ, thanh âm líu ríu làm người ta tưởng chính mình đang ở trên phố xá náo nhiệt.
Ta hướng Tiểu Lộ Tử vẫy vẫy tay, kề tai hắn thì thầm nói: “Tiểu Lộ Tử, ngươi có cảm thấy. … Ánh mắt bọn họ nhìn quả nhân, hình như có chút thương hại?”
Tiểu Lộ Tử liếc mắt xuống một cái, khi quay về có chút thương hại y như vậy mà gật đầu nói: “Bệ hạ, có chuyện đó.”
“Vì …Vì sao?” Qủa nhân kinh ngạc rồi, “Không phải nên thương hại Bùi Tranh sao?”
Nhìn thế nào, cũng là quả nhân bức lương dân làm chồng, cưỡng ép quan viên vào hậu cung, Bùi Tranh hắn là khiếp sợ dâm uy của quả nhân, bất đắc dĩ mới chịu thiệt đi!
“Bệ hạ, hiển nhiên là các đại thần đều cảm thấy là Bùi tướng ép buộc thiên tử cái gì gì đó ….” Tiểu Lộ Tử chân thành nói, “Bệ hạ, người bảo trọng.”
Ta nghẹn không nói nổi, rủ mi che mặt. Sớm đã chuẩn bị tốt làm dâm quân vô đạo, nào biết ngay cả chút quyền lợi ấy của ta cũng bị bọn họ tước đoạt.
Tiểu Lộ Tử thiện ý giải thích: Nếu ta là Hán Chiêu Đế, Bùi Tranh chính là Hoắc Quang, nếu ta là Hán Hiến Đế, Bùi Tranh chính là Đổng Trác. Bùi Tranh hắn coi như đã phá đến cùng, từ nhất thống triều chính đến nhất thống hậu cung, ngay cả quả nhân cũng bị đặt dưới thân hắn. Qủa nhân cũng coi như tồi tệ tới cùng rồi, từ “Nội sự không quyết hỏi Bùi tướng, ngoại sự không quyết hỏi Bùi tướng”, thăng đến "Sàng sự" (chuyện giường chiếu ;))) không quyết vẫn là hỏi Bùi tướng” ….
Ta khó khăn ngẩng đầu, thẳng thắn mà đối diện hai tròng mắt mỉm cười trêu tức của Bùi Tranh, đuôi lông mày nhếch lên, ý cười càng sâu, bình tĩnh trước sau như một, nắm chắc thắng lợi.
Ta âm thầm xiết chặt nắm đấm, oán hận quay mặt đi không thèm nhìn hắn.
Qủa nhân thật là thể diện mất sạch, chung quy cũng không thể ở đại điện mà hét “Không phải hắn bức quả nhân, là quả nhân ép hắn” đi!
Bùi Tranh tên đại gian thần này, anh minh một đời của quả nhân thế là hỏng rồi, trong sạch một đời của quả nhân thế là mất rồi!
“Khụ khụ......” Ta ho nhẹ hai tiếng, bên dưới nhất thời yên tĩnh lại, “Chúng ái khanh, không dị nghị chứ?”
Những kẻ đó, lại nhìn Bùi Tranh, chỉ chờ Bùi Tranh nhẹ nhàng gật, mới đồng thanh hô: “Chúng thần không dị nghị!”
Màn này nhìn nhiều cũng thành quen. Qủa nhân dù gì cũng là hoàng đế, Bùi Tranh công cao chấn chủ, không kéo xuống dưới, quân uy của quả nhân liền không sót lại chút gì.
Hôn kỳ quyết định là tháng sau, việc chuẩn bị giao cho Tông Chính tự, Hồng Lư tự và ti nữ quan phụ trách.
Bùi Sanh tươi cười rạng rỡ, nháy mắt với anh trai nàng, Bùi Tranh cười thở dài, lắc lắc đầu, đáp lại nàng bằng một ánh mắt ý vị sâu xa, hai huynh muội này tâm ý tương thông, Bùi Sanh nở nụ cười, ta cũng không hiểu ra sao.
Nghĩ lại, không phải chuyện gì tốt, hai huynh muội này, không phải là muốn liên thủ tính bẫy quả nhân chứ?
Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng, khoát tay, toàn trường nghiêm nghị.
“Dựa theo tập tục Đại Trần, trước khi nam nữ thành thân một tháng, không thể gặp mặt. Qủa nhân đương nhiên không thể không lên triều, do vậy, phải thiệt thòi Bùi tướng rồi.” Ta chậm rãi cong khóe miệng, đắc ý nhìn Bùi Tranh, “Bùi ái khanh, một tháng này, khanh không cần vào triều, ở lại phủ Thừa tướng là được rồi. Nếu trong triều có đại sự cần làm phiền khanh, sẽ có người tới truyền đạt cho khanh. Ý khanh như thế nào?"
Bùi Tranh thong dong mỉm cười nói: “Là bệ hạ thương xót vi thần, vi thần tuân chỉ.”
Ta vừa có chút mất mát, lại có chút vừa lòng, gật đầu, “ Đã như vậy, việc lớn trong triều tạm thời để Tô ngự sử quản lý. Tô ngự sử từ hôm nay trở đi thay Thừa tướng, tổng quản lý sự vụ của nội các.”
Nhất thời trong lúc này, trên triều, phong vân biến ảo, trong chốc lát gió đông thổi bạt gió tây, chốc lát gió tây phản công, bên dưới quần thần hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên cũng không biết tiền cược phen này nên đặt cửa nào. Lũ chính trị này là một đám dân cờ bạc – ta hừ một tiếng.
Sau khi hạ triều, Bùi Tranh không hề đến tuyên thất gặp ta, mà trực tiếp dẹp đường hồi phủ, đối với việc ta tước tướng quyền của hắn, biểu hiện của hắn bình tĩnh như việc đã trong dự kiến, không buồn bực như ta nghĩ, chẳng nhẽ quyền lực không phải tử huyệt của hắn? Rốt cuộc làm thế nào mới có thể khiến hắn mực thước không còn, mất hết phong độ, thẹn quá hóa giận.
“Bệ hạ”
Người đối diện nhẹ nhàng gọi một tiếng, ta ngẩng đầu nhìn về phía chàng, xấu hổ cười nói: “Xin lỗi, quả nhân vừa mới thất thần.”
“Không có gì.” Tô Quân vẫn cười như mọi khi, đối với thay đổi bất ngờ vừa rồi, vẫn là biểu hiện vân đạm phong khinh, “Lời vi thần vừa nói, bệ hạ nghe rõ chứ?”
Ta ngượng ngùng xoắn ống tay áo, “Khanh lặp lại lần nữa được không?”
Chàng thở dài một tiếng không thể nghe thấy, lại nói: “Tài liệu trong mật thất biệt viện của Hạ Kính đã bị dời đi, vì thế nay chỉ còn lời khai của Hạ Lan làm manh mối, xem Hạ Kính ngày thường hay qua lại với ai.”
“Ta liên tục gật đầu: “Khanh nói có lý.”
Tô Quân mỉm cười nói :”Nghe nói bệ hạ đã đem Hạ Lan thả ra rồi?"
“Là chuyện ngày hôm qua rồi, nhà lao dù sao cũng không thể ở lâu, quả nhân an bài cho hắn ở một nơi bên ngoài hậu cung, ngay gần ti nữ quan, khanh nếu có việc muốn hỏi hắn, có thể trực tiếp tới.”
Ta nói xong, lại hỏi: “Quốc sư đã tỉnh chưa?”
Ý cười trên mặt Tô Quân rút bớt, sắc mặt ngưng trọng, “Đêm qua tỉnh một lát liền lại đi ngủ, đa tạ bệ hạ quan tâm.”
Sau đó, cả hai đều trầm mặc.
Ngày xưa ấy, liệu có thể nghĩ sẽ có một ngày như vậy - ta sắp gả đi rồi, nhưng tân lang không phải là chàng, lại là Bùi Tranh. Tâm tình cũng không khó chịu như trong tưởng tượng, có lẽ bởi đây vẫn không phải kết cục tệ nhất – chàng sắp thành hôn, tân nương lại không phải ta.
Như trước mắt mà nói, mặc dù ta lập Phượng quân, về sau vẫn có thể nhìn thấy chàng, ngay cả trong lòng chàng còn một người khác, cũng chẳng cản trở việc ta tin chàng, dùng chàng.
“Tiểu vương gia, tiểu vương gia!” Giọng Tiểu Lộ Tử từ xa truyền đến, sau đó là tiếng phá cửa, ta nhìn theo tiếng ấy, thấy A Tự đang cắn môi dưới sắc mặt không tốt lắm, trừng mắt nhìn ta.
Ánh mắt Tô Quân khẽ chuyển, lập tức hành lễ, sau đó âm thầm lui ra.
Cửa lại đóng lại.
Ta day thái dương nói: “A Tự à … Chuyện này tỷ có thể giải thích, nhưng là …”
“Tỷ tỷ!” A Tự ngắt lời ta, đột nhiên, oa một tiếng khóc thét lên, nhào lên ôm lấy thắt lưng ta, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến “lê hoa đái vũ” ta thấy mà thương. “ Tỷ tỷ …. Ô ô ô… Tỷ đừng xuất giá… Tỷ ở lại thương yêu A Tự thêm vài năm nữa đi…. Bùi gian thần không phải người tốt, tỷ đừng gả cho hắn, không cần, không cần A Tự nữa…. Ô ô ô…
Lúc ấy, quả nhân kinh ngạc rồi!
Ta chân tay luống cuống nhìn A Tự đem nước mắt bôi hết lên quần áo ta, trong trí nhớ khi A Tự kêu “A tỷ" đều không có khóc thê thảm như vậy, ta nhìn mà đau lòng, ôm lấy nó nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng, cái mũi cay cay.
“A Tự đừng khóc, A tỷ thế nào có thể không cần đệ, không thương đệ, chẳng qua là thêm một tên Bùi Tranh, thêm một tên Bùi Tranh cho đệ đánh mắng có gì không tốt?” Ta vô sỉ đem Bùi Tranh đi bán.
A Tự ngưng khóc thút thít nghẹn ngào nói: “Nữ nhân các người có nam nhân liền lục thân cũng không nhận”
Ta cả giận nói : « Ai nói thế ! »
“Mẫu thân chính là như vậy!”
Ta trầm mặc, vỗ vỗ lưng nó, lâu sau mới nói: “Tỷ không giống bà, tỷ thương A Tự cả đời! Thiên hạ có trăm ngàn nam nhân, đệ đệ chỉ có một!”
A Tự chờ mong nhìn ta : « Vậy tỷ sẽ hưu Bùi Tranh sao?” (hưu: bỏ, li dị)
Ách....
« Nếu cần, tỷ sẽ không lưu tình ! »
"Tỷ tỷ, tỷ chờ mà coi!» A Tự chắc chắn nói, “Tỷ nhất định sẽ hưu hắn, hắn không xứng với tỷ! »
Nghe được lời này, quả nhân thật cảm động, lớn như vậy rồi, lần đầu tiên có người tỏ vẻ xem trọng ta rõ ràng như vậy.
Tuy rằng ta cũng không xem trọng tên Bùi Tranh kia, nhưng bằng lương tâm mà nói, hắn rốt cuộc cũng coi như phong độ phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, diện mạo tuấn mỹ, dáng người cao ngất, xử sự làm người không coi là chính phải, nhưng cũng là kẻ cứng rắn có năng lực, có thủ đoạn, ta chỉ hơn hắn đơn giản là bởi không thể lựa chọn xuất thân. Người đế đo khi nhắc tới hắn, đều nói hắn mặc dù xuất thân bần hàn (vi mạt), nhưng so với bất cứ kẻ nào đều xứng với hai chữ « vương tôn » hơn hẳn.
Bùi vương tôn a... là người trong mộng của bao nhiêu nữ tử đế đô, ta nếu không phải sinh ra trong gia đình đế vương, là ta không xứng với hắn mới phải.
Hiếm khi ta lại tự kiểm điểm, khiêm tốn như thế, dũng cảm thừa nhận mình không đạt, nghĩ nghĩ cũng cảm thấy ngượng ngùng.
----------------------------------------
A Tự từ tẩm cung của ta thở phì phì chạy ra, va ngay vào Liên cô đang tiến vào, Liên cô kinh ngạc nhìn bóng A Tự, lại quay đầu nhìn ta hỏi: “Người lại chọc giận tiểu ma tinh kia rồi ư?”
Ta mỉm cười đáp: « Liên cô, người đã biết hôm nay ta lên triều tuyên bố chuyện gì rồi. »
Liên cô khẽ thở dài, đi đến bên ta ngồi xuống. « Ta đúng là vì thế mà đến. » Nói xong đuôi lông mày khẽ nhếch, giật mình tỉnh ngộ nói : « A Tự là vì vậy mà tức sao ? »
Ta vô lực day thái dương, “Phải, nó không thích ta với Bùi Tranh ở bên nhau. »
Liên cô che miệng cười nói : « Bất luận là ai, nó cũng không thích, nhất là Bùi Tranh, nhìn bộ dạng này của nó, sợ là đi tìm Bùi Tranh sinh sự đi. »
Ta buông thõng tay, bất đắc dĩ nói : « Việc này không quan hệ tới ta. Trời trao trọng trách cho người nào, đều tạo không ít phiền phức cho hắn. Nếu ngay cả A Tự cũng không giải quyết được, về sau làm sao nhất thống hậu cung. »
« Nếu lập Bùi Tranh làm Phượng quân... » Liên cô chậm rãi mỉm cười nói, « Về sau, người cũng đừng nghĩ đến muốn hậu cung ba ngàn nữa. »
« Liên cô, sao người cũng nói giúp hắn vậy ? » Ta không thật hài lòng mà thừa nhận điểm này, tuy rằng vốn ta cũng không tính hậu cung ba ngàn, nhưng tự nguyện và bị bắt buộc là hai chuyện khác nhau.
“Đậu Đậu ngốc ...” Liên cô cười, vuốt ve mặt ta, « Nhiều nam nhân thì có gì tốt ? Chân tình chỉ cần một người là đủ rồi. Người nói người thích là Tô Quân, ta vốn tưởng rằng người sẽ lập hắn, cũng không liệu được lại vẫn là Bùi Tranh. Như vậy cũng tốt, người mình thích và người thích mình, người trước không bằng người sau. »
« Liên cô... » Tim ta khẽ nảy, thấp thỏm mà hỏi, « Người nói …. Bùi Tranh thích ta sao ? »
« Liên cô là người ngoài cuộc, cũng không tiện nói nhiều, nhưng rốt cuộc ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, hắn đối với người như thế nào, chính người không cảm thấy sao ? »
Có.
Hắn luôn buộc ta làm một số chuyện ta không thích, ép ta đem một số quan viên xét nhà diệt tộc, ta chung quy cảm thấy không phải làm đến mức này, muốn sửa thành tội lưu đày, hắn lại cười nhạo ta lòng dạ đàn bà. (mềm yếu)
Hắn giám sát ta theo khuôn phép cũ, không cho ta liếc nhìn quan viên trẻ tuổi nhiều một chút, không cho ta cười với kẻ khác, nói bằng không sẽ mất quân uy, chính hắn lại không kiêng kỵ gì hoành hành ngang ngược, thật là nghiêm khắc với người ngoài, khoan dung với bản thân.
Sau khi mấy vị phụ thân rời kinh, hắn liền sửa luôn tư thái lương thần vốn là sụp mi thuận mắt, làm quan nhất phẩm rồi, hắn mới lộ bộ mặt thật kiêu ngạo, ương ngạnh, cả triều đều nhìn sắc mặt hắn mà làm việc, đến lúc ấy ta mới ý thức được, muốn thu hồi quyền lực đã thả ra thì đã quá muộn.
Hắn là người phụ quân và Nhị cha ta dạy mà thành, ta không phải không tin lòng trung thành của hắn, nhưng tên Bùi Tranh này, có lẽ trung với bản thân càng nhiều. Muốn ta lập quân uy, bản thân lại không coi ta ra gì, mà hắn chẳng qua chỉ là thần tử...
« Bùi Tranh hắn, có điều nhất giới nhân thần, tự tung tự tác, quá tự phụ rồi ! Tuy rằng hắn chưa từng thực sự hại ta, nhưng mà .... Nhưng mà ... tóm lại ta không thích bộ dạng bây giờ của hắn ! » Ta cắn môi oán hận nói.
Liên cô cười đến thần bí, « Nếu không thích, vì sao lại chọn hắn ? »
« Còn không phải tại ... ta không cẩn thận khinh bạc hắn ....". Ta ảo não thở dài, « Người đừng nói cho người khác nghe.... Ta không cẩn thận khinh bạc hắn, hắn là người đàng hoàng, ta đương nhiên phải chịu trách nhiệm với hắn. »
Khóe mắt Liên cô co rút, « Khinh bạc ... nếu người không cẩn thận khinh bạc người bên cạnh, như là Phúc bá ở Vân Vụ biệt viện, người cũng muốn chịu trách nhiệm như vậy sao ? »
Phúc bá... Ông cũng đến - tuổi rồi !
Nghĩ đến khuôn mặt đầy nếp nhăn của Phúc bá, ta nhất thời lẩm nhẩm đau bụng. « Liên cô, người đừng khiến ta liên tưởng không tốt, lần sau nhìn Phúc bá ta sẽ khó chịu đấy.... »
Liên cô cười nói : « Xem ra cũng không phải ai cũng có thể. Đậu Đậu, phụ quân người tuy đặt tên người là Tương Tư, người lại giống y như mẫu thân, không hiểu phong tình, không thể tương tư. »
Liên cô vỗ vỗ vai ta, nói vào trọng tâm : « Có hoa đáng hái thì cứ thẳng tay hái a, đứa bé Bùi Tranh này, ta thấy thực không tồi. »
Ta nhìn ánh mắt Liên cô mà nghĩ. Thủ đoạn Bùi Tranh thật là lợi hại, đến cả Liên cô cũng bị hắn mua chuộc!
Trên đời này, người nhiều như vậy, chỉ có A Tự một lòng với ta. Ta hận !
Liên cô vừa đi, Tiểu Lộ Tử trong lòng run sợ, đến gần hỏi : « Bệ hạ, tấu chương hôm nay còn chưa phê đâu... »
« Đưa lên ! »
Ta mở tấu chương, cắn bút, đầu oán hận nghĩ. Hắn nếu thực thích ta, vì cái gì lại ép buộc ta như vậy, không như phụ quân, Nhị cha, Tam cha, Tứ cha, Ngũ cha yêu chiều ta ?
Ta không muốn luyện chữ, Phụ quân liền thở dài một tiếng, sờ sờ đầu ta nói : « Thôi, Đậu Đậu còn nhỏ... »
Ta không muốn tập võ, Nhị cha cũng lắc đầu than nhẹ, vuốt ve hai má ta, nói : « Cũng phải, nữ tử tập võ làm gì, để cho người khác luyện võ bảo vệ con là được rồi. »
Ta muốn du ngoạn, Tam cha, Tứ cha liền mang theo ta chơi khắp giang hồ, ta có chút đau đầu phát sốt, Ngũ cha liền thức trắng đêm không ngủ chăm sóc ta.
Bùi Tranh hắn có làm thế được không ?
Còn nói hắn thích ta, kiểu thích của hắn cũng khiến người ta đau bụng đi !
« Bệ hạ.... » Tiểu Lộ Tử nhỏ giọng nhắc nhở, « Người xem tấu chương ngược rồi... »
"Qủa nhân nhìn ngược, không được sao ?" Ta lạnh mắt liếc xéo hắn một cái, sau đó từ từ đem tấu chương lật lại.
Vừa thấy, ta liền kinh hỉ, người nào không có mắt như vậy, ta vừa ngưng chức Bùi Tranh, hắn liền giậu đổ bìm leo, cũng không thèm thăm dò trước hướng gió.
“...... Bùi tướng làm quan còn kinh doanh, giành lợi với dân, đây là tội thứ nhất, dựa quyền mưu tư lợi, thôn tính đất đai, đây là tội thứ hai, sở hữu cả trăm cỗ xe, ra vào vượt lễ, đây là tội thứ ba .......
.....................
..............Trúc Nam Sơn không ghi hết tội, nước biển Đông không rửa sạch tiếng ác, uy nghi không đủ để áp chế quần thần, nhân đức không đủ để áp chế lục cung, xin bệ hạ cân nhắc, trừng ác trừ gian, chấn chỉnh triều cương !"
« Viết thật hay a... » Ta vui sướng không thôi, « Qủa nhiên trình tấu chương nặc danh, mới có người dám nói thật ! »
Sau Sùng Quang tân chính, tấu chương của quan viên đều qua tay nội các, mà Bùi Tranh là thủ phụ nội các (chức vụ giống như Tổng thư ký của LHQ ấy), mọi người không dám buộc tội hắn, tự nhiên đem nội các biến thành nơi chỉ còn lại tiếng nói của hắn, lúc đầu còn có Quốc sư chế ước, nhưng quốc sư đã lớn tuổi, già yếu, có tâm nhưng đành bất lực, bởi vậy chỉ có thể nhìn Bùi đảng phát triển.
Tấu chương nặc danh là đề nghị của Tô Quân, thi hành tới nay rất có hiệu quả, mà nay bản tấu chương này, mới coi như đụng đúng chỗ !
Ngày đầu tiên Bùi Tranh rời khỏi nội các, liền có người buộc tội hắn, xem ra hắn cũng không thể hoàn toàn một tay che trời !
Ta hài lòng thu hồi tấu chương, nghĩ ngày mai có kịch xem rồi !
Trần quốc chúng ta, tuy nói nam nữ ngang hàng, nhưng ở dân gian phân nửa vẫn coi chồng là trời, nữ tử tam tòng tứ đức. Nhà đế vương chúng ta cũng khác, không phân biệt nam nữ, đương nhiên quân ở trên, thần ở dưới.
Bùi Tranh hắn, cũng không nên quá kiêu ngạo nha !
Qủa nhân có thể điều khiển, dạy dỗ hắn thành bộ dạng mà mình thích !
Hắc hắc hắc......
Thật muốn nhìn xem đến lúc đó hắn sẽ có biểu hiện như thế nào !