Edit: Bàn
giờ sáng hôm sau, Khúc Liệu Nguyên phạch một cái ngồi dậy, muốn học thuộc tiếng Anh như thường lệ, chợt nhớ ra, không phải thi xong hết rồi sao?! Lại nằm xuống ngủ tiếp.
Kết quả nằm xuống lại ngủ không được, lăn qua lộn lại nhiều lần, quay đầu nhìn Tống Dã.
Hai cái giường của hai người bọn họ xếp thành hình chữ "L," đầu giường cạnh đầu giường, cậu thoáng ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ của Tống Dã.
Giấc ngủ này của Tống Dã quá dài, hôm qua thi xong từ nội thành trở về, Khúc Liệu Nguyên vọc máy tính, hắn đi ngủ, cơm tối cũng không ăn, đến hơn giờ tỉnh dậy đi đánh răng, quay về gục đầu ngủ tiếp.
Khúc Liệu Nguyên nghĩ thầm ngủ thế này cũng quá lâu rồi, nên cậu thổi khí vào mặt Tống Dã. Tóc mái Tống Dã bị thổi khẽ nhúc nhích, nhíu nhíu mày, nhưng người không tỉnh lại, trong lúc ngủ cảm thấy hơi nóng, đá chăn trên người sang một bên.
Khúc Liệu Nguyên liền thấy hắn... đứng, trên màu vải xanh lam còn có vết ướt.
Hơn giờ, Cao Tú Nguyệt gõ cửa phòng đám con trai, nói: "Tiểu Khúc, gọi Tiểu Dã dậy ăn, tối hôm qua nó không ăn gì rồi, ngủ nhiều quá đau đầu đấy."
Tống Dã lộc cộc một cái đã tỉnh, lên tiếng trả lời nói: "Dì Cao, cháu dậy rồi."
Cao Tú Nguyệt ở ngoài cửa vội vàng nói: "Mua cho cháu bánh quẩy, sữa đậu nành nấu xong rồi, Tiểu Khúc cũng dậy ăn chung đi. Dì đi làm đây."
Sau khi bà rời đi.
Tống Dã từ trên giường ngồi dậy, lập tức phát hiện mình đã gì đó rồi, vội vàng quay đầu nhìn Khúc Liệu Nguyên.
Khúc Liệu Nguyên nằm lì trên giường chơi game trong điện thoại Tống Dã, nhưng không bật tiếng.
Tống Dã xuống giường, lặng lẽ đi ra tủ quần áo bên cạnh cầm quần lót sạch, muốn đi tắm một phát.
"Cậu đi đâu đấy?" Khúc Liệu Nguyên thình lình gọi hắn lại.
Hắn đưa lưng về phía Khúc Liệu Nguyên, trầm tĩnh nói: "Đi tắm, hôm qua mệt quá đi ngủ chưa tắm."
Khúc Liệu Nguyên lật tẩy hắn: "Tống Tiểu Dã, cậu đái dầm, tớ nhìn thấy rồi."
Tống Dã: "..."
Khúc Liệu Nguyên dùng giọng điệu đùa giỡn con gái nhà lành nói: "Sao ngại ngùng thế? Ai mà chưa từng đi tiểu chứ? Ôi, đỏ mặt rồi à? Nhanh cho tớ xem nào, xem cái khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng nào."
Cậu cũng xuống giường, thực sự muốn lại đây xem, Tống Dã cả kinh, đẩy cửa ra chạy trối chết, trốn vào nhà vệ sinh còn khoá trái cửa.
Khúc Liệu Nguyên trong giai đoạn luyện thi bị hắn quản lý nghiêm ngặt, giờ nông nô vùng mình lên hát ca, ngông cuồng cười to ở cửa: "Há há há há, thầy Tống, cậu cũng có ngày hôm nay!"
Ở bên kia cửa, Tống Dã không để ý tới cậu.
Không ai trả lời, cậu cũng thấy chơi không vui, trở về phòng mặc quần áo.
Một lát sau, hai người ăn sáng, Khúc Liệu Nguyên đã quên chuyện này, liền đề xuất lát nữa chơi cái gì cùng nhau.
Nhưng Tống Dã vẫn nặng nề im lặng, tinh thần có vẻ không được tốt cho lắm.
"Chắc là ngủ nhiều quá hả? Ra ngoài chơi một lúc là được." Khúc Liệu Nguyên thi xong như chim nhỏ sổng chuồng, ngựa nhỏ tháo cương, cao hứng bừng bừng nói, "Bọn mình ra bãi sông gần đây chơi nhé? Mang theo lưới nữa, bắt ít cá về, để mẹ tớ làm cá chiên bột ăn. Không thì đi leo núi? Tối hôm qua trời mưa, vừa lúc đào được giun luôn, mai ra đập chứa nước có thể câu cá lớn. Cậu xem cái nào được hơn?"
Tống Dã nói: "Cái nào cũng được."
Buổi sáng đi leo núi, đào giun. Xế chiều đi đập chứa nước, không câu được cá, nhưng vẫn lưới được hai mươi mấy con cá nhỏ bằng ngón út trở về.
Cao Tú Nguyệt bọc bột cá nhỏ rán lên, làm đồ ăn vặt cho bọn họ.
Mấy ngày tiếp theo, ban ngày Khúc Liệu Nguyên mang theo Tống Dã đi chơi khắp nơi, đến tối Tống Dã cho Khúc Liệu Nguyên chơi máy tính tiếng.
Xưởng xây dựa lưng vào núi, vùng lân cận vừa có núi nhỏ vừa có đập chứa nước, hai người lên núi xuống sông, bắt được cái gì thì chơi cái đó.
Có một ngày, Khúc Liệu Nguyên lại mang Tống Dã lên núi đào giun, "nhặt" được một con nhím, cậu lấy quần áo bọc lại, nói phải mang về nhà nuôi. Con nhím kia thối hoắc, dọc đường đi Tống Dã trốn thật xa, nhịn không được hỏi Khúc Liệu Nguyên: "Không được, cậu lấy về nuôi ở đâu?"
Khúc Liệu Nguyên đương nhiên nói: "Nuôi trong phòng bọn mình ấy."
Tống Dã: "..."
Về nhà, Khúc Liệu Nguyên thả con nhím vào chậu, còn đặt tên cho con nhím này là "Nguyên Bảo."
Trên đường, con nhím co lại thành một cục, Tống Dã chỉ cảm thấy nó thối, chưa từng nhìn kỹ, giờ thả vào chậu, con nhím giãn ra, bò qua bò lại vèo vèo vèo, Tống Dã mới nhìn thấy rốt cuộc bộ dạng của nó dài ngắn thế nào.
"Đây không phải chỉ là con chuột có gai à!" Tống Dã gấp rút lùi xa trượng, nói, "Cậu vứt nó nhanh lên được không? Lát nữa dì Cao về mắng cậu đấy."
Khúc Liệu Nguyên lại thích chết "Nguyên Bảo" rồi, đắc ý nói: "Nó đáng yêu thế này, mẹ tớ không mắng tớ đâu."
Chờ Cao Tú Nguyệt trở về, thấy con trai bưng chậu qua đây, có chút cảm động nói: "Sao đấy? Đưa cho mẹ rửa chân à?"
Khúc Liệu Nguyên: "Mẹ, mẹ xem!"
Cao Tú Nguyệt định thần nhìn lại, lập tức hét ầm lên, túm lấy chổi lông gà trên kệ giày vung vẩy trái phải, đánh Khúc Liệu Nguyên một trận.
Thế mà Khúc Liệu Nguyên vẫn kiên trì phải nuôi con chuột có gai này, buổi tối còn muốn để trong phòng, Tống Dã ôm chăn ra ngoài định ngủ sofa, cậu chỉ có thể thôi, đắp giấy các tông dày lên chậu, đặt ở hành lang trước cửa phòng.
Đêm khuya tĩnh lặng, Cao Tú Nguyệt thấy con trai ngủ rồi, gọi Khúc Đại Giang đi phóng sinh con nhím. Khúc Đại Giang mặc quần áo vừa đi ra, đối mặt với Tống Dã - hai người lén lút muốn đi làm cùng một "chuyện xấu."
Ngày hôm sau, Khúc Liệu Nguyên tìm "Nguyên Bảo" của cậu khắp nơi, tìm mãi không thấy, sốt ruột muốn chết.
Khúc Đại Giang và Tống Dã cúi đầu húp cháo, đều có điểm chột dạ.
Muốn nói diễn như thật, vẫn là Cao Tú Nguyệt diễn như thật nhất, vô cùng trấn định an ủi con trai nói: "Mẹ nghĩ đến tám phần là Nguyên Bảo chạy rồi, vật hoang dã tự do tự tại thì không cam tâm tình nguyện để bị người nuôi đâu."
Khúc Liệu Nguyên đau lòng một hồi, cảm thấy mẹ nói cũng có lý, liền quên luôn. Ngày hôm ấy cậu còn cố ý viết một trang nhật ký (mấy tháng mới nhớ ra viết một lần), để tưởng niệm "Nguyên Bảo ra đi," chúc phúc con nhím kia "Nguyên Bảo Nguyên Bảo, em phải sống tự do tự tại, hi vọng em đừng quên anh, anh cũng sẽ không quên em, Nguyên Bảo Nguyên Bảo, em thật đáng yêu." Tống Dã lén nhìn, suýt nữa cười ra nước mắt.
Cứ như vậy, lại qua hơn ngày ung dung tự tại.
Tới tháng , điểm thi cấp công bố vào sáng sớm cùng ngày, Cao Tú Nguyệt đi làm, Khúc Đại Giang tan ca tối trở về cũng không kịp ngủ bù, cùng hai đứa bé canh giữ trước máy tính chờ điểm ra.
Tống Dã lo lắng tải lại trang vô số lần, quá nhiều người tra điểm, trang web lag muốn chết, vất vả tải lại mãi mới ra một lần, mà điểm vẫn chưa công bố.
Khúc Liệu Nguyên cũng hồi hộp, chăm chú phân tích nói: "Hay phải hơn giờ, người của bộ Giáo dục đi làm rồi mới cho chúng ta tra điểm nhỉ?"
Tống Dã cạn lời nói: "Cậu tưởng là làm thủ công à? Bên kia đăng một số báo danh, bên này cậu tra một cái hả?"
Khúc Liệu Nguyên: "... Chẳng lẽ không phải?"
Tống Dã gõ đầu cậu, nói: "Ngày nào cũng chơi game, mà một tí kiến thức máy tính cũng không hiểu."
Khúc Đại Giang cũng không hiểu, ở bên cạnh ngáp dài.
"Chú Khúc, hay chú đi ngủ trước đi, chờ chú tỉnh dậy chắc chắn là có rồi." Tống Dã nói.
Khúc Đại Giang sờ sờ bao thuốc lá, nói: "Ngủ cũng ngủ không được, chú xuống dưới tầng hút điếu thuốc."
Còn lại Tống Dã cùng Khúc Liệu Nguyên, hai người tiếp sức đè phím F, đè đến mức phím kia phát nóng, rốt cuộc cũng tra được điểm.
Tổng điểm văn hoá Tống Dã:
Tổng điểm văn hoá Khúc Liệu Nguyên:
Cả hai người đều im lặng.
Sau khi thi xong, Tống Dã tự ước tính tổng điểm của mình là trên dưới , còn ước tính của Khúc Liệu Nguyên là , chiếu theo điểm chuẩn Nhất Trung mấy năm nay, nếu như có thể thi được thì nhất định đậu không có vấn đề gì.
Nhưng số điểm hiện giờ của Khúc Liệu Nguyên thì lại ở giữa "có thể đậu" và "suýt nữa đậu."
Khúc Liệu Nguyên trong nháy mắt cũng có chút khổ sở chua chát, thất vọng vì mình không xứng với nỗ lực cực khổ của Tống Dã, cố nặn ra một nụ cười, vỗ vỗ vai Tống Dã, nói: "Nhị Trung Tam Trung cũng không tệ, cái điểm này của tớ, vào trường này vẫn được làm học sinh khá giỏi. Tớ lớn thế này rồi mà chưa được làm học sinh khá giỏi bao giờ đâu... Ha ha."
Tống Dã: "..."
"Tra được điểm chưa?" Khúc Đại Giang hưng phấn chạy về, nói, "Ba nghe ba Lưu Tuệ Tuệ nói tra được điểm rồi?"
Khúc Liệu Nguyên đưa ông xem điểm chép lại trong vở, cũng hỏi: "Tuệ Tuệ thi được bao nhiêu?"
Khúc Đại Giang vừa thấy liền nở nụ cười, nói: "Ha! Điểm hai đứa giỏi ghê gớm! Lưu Tuệ Tuệ được hơn ."
Lưu Tuệ Tuệ là học sinh chung lớp cấp với bọn họ, học chung với Khúc Liệu Nguyên năm, điểm vẫn luôn cao hơn Khúc Liệu Nguyên.
"Tiểu Dã thật lợi hại! Nhất định vào được lớp thực nghiệm Nhất Trung!" Khúc Đại Giang sướng đến phát rồ rồi, nói, "Tiểu Khúc cũng rất tốt!"
Ông vội vàng lấy con Nokia của mình ra, gọi điện cho văn phòng cung ứng xưởng, báo thành tích tốt của hai đứa nhỏ cho Cao Tú Nguyệt, cúp điện thoại, ông nói: "Lãnh đạo nói trưa về làm tiệc lớn, thưởng đậm cho hai đứa, ba cũng có thể đi theo hưởng sái."
Dưới tầng, ba ba Lưu Tuệ Tuệ cùng mấy người hàng xóm khác còn đang chờ ông xuống chia sẻ thành tích Tống Dã Khúc Liệu Nguyên, ông vui tươi hớn hở chép lại một bản điểm, đi xuống nhà khoe hàng.
Trong nhà im lặng, chỉ có cây máy tính phát ra tiếng gió nhẹ nhàng.
Tống Dã nghiêng đầu nhìn Khúc Liệu Nguyên, trong lòng tính toán nổi lên hạ sách. Hắn quyết không muốn học khác trường cấp với Khúc Liệu Nguyên trong ròng rã năm.
Khúc Liệu Nguyên đã chấp nhận thành tích không tốt cũng chẳng xấu của mình, chỉ là cảm thấy có lỗi với Tống Dã, áy náy nói: "Đều tại căn bản của tớ kém quá... Tiểu Dã, xin lỗi."
Tống Dã nhìn chằm chằm cậu cực kì nghiêm túc, khiến tâm tình cậu càng bất ổn, Tiểu Dã nổi giận rồi à!?
Nhưng Tống Dã trong lòng đang suy nghĩ, tiền bán nội thất đồ gia dụng tổng cộng là , hắn đưa Cao Tú Nguyệt tệ, còn dư lại trong tay , số lẻ mấy trăm thôi không tính.
điểm của Khúc Liệu Nguyên, nếu không được vào được Nhất Trung theo tuyến trúng tuyển, thì cũng nhất định vào được theo tuyến dự thính. Năm trước trên tầng Gia Chúc Viện có một nam sinh vào Nhất Trung theo tuyến dự thính, nghe nói trả phí dự thính là tròn.
Thế thì tiền trong tay hắn đủ rồi.
Hoặc là... Tự hắn không vào học Nhất Trung, cùng đi học Tam Trung với Khúc Liệu Nguyên, nếu hắn được điểm mà lại nguyện ý học Tam Trung, thì có lẽ có thể đưa ra vài yêu cầu với nhà trường, ví dụ như yêu cầu cho Khúc Liệu Nguyên cùng vào học lớp thực nghiệm.
Nghĩ như vậy một phen, hắn sáng tỏ thông suốt rồi.
Khúc Liệu Nguyên vẫn còn ủ rũ cụp đuôi nói với hắn: "Cậu ôn tập khổ cực như vậy rồi còn phải phân tâm dạy dỗ tớ, trách tớ không có chí tiến thủ, cậu đừng buồn. Cậu yên tâm, cho dù chúng ta không học chung một trường, nếu có người bắt nạt cậu, tớ cũng sẽ bảo vệ cậu."
Tống Dã nói: "Không ở chung một trường, cậu bảo vệ tớ kiểu gì?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Cấp côn đồ cắc ké rất nhiều, đến lúc đó tớ làm côn đồ xịn, tranh thủ làm đại ca, rồi sang Nhất Trung thu mấy tiểu đệ, yên tâm đi, nếu thật sự có người bắt nạt cậu, Khúc đại ca giúp cậu chỉnh nó."
"Cậu nói vớ vẩn gì đấy?" Tống Dã dở khóc dở cười nói, "Tớ vất vả cực nhọc dạy cậu, là để cậu lên cấp thi đại học, cậu lại muốn lăn vào đời?"
Khúc Liệu Nguyên thấy hắn cười, cũng vội vàng cười rộ lên, nói: "Tớ nói vớ vẩn đùa cậu thôi. Anh, anh không buồn à? Em thi không tốt."
"Giỏi lắm rồi." Tống Dã giơ tay lên, vỗ vỗ tóc cậu như một người anh trai, nghiêm túc nói, "Tiểu Khúc, cậu giỏi lắm."