Edit: Bàn
Nào nào mở hàng, mại dô mại dô~ ( " ▽ ")ノ( " ▽ ")ノ( " ▽ ")ノ
Cuối xuân một năm nọ, thời gian kéo dài thong thả, ung dung nhàn nhã.
Sáng sớm, Khúc Liệu Nguyên bước ra từ trong nhà, tuỳ ý khoá cửa, muốn xuống tầng đi học.
Cậu đeo cặp sách một quai màu đen lỏng lẻo, khoá kéo bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng trên người rộng mở, lộ ra đường sọc áo thuỷ thủ bên trong.
Gần đây đột nhiên trend áo thuỷ thủ nổi lên, đây là quà sinh nhật tuổi cậu đòi ba mẹ, thích không chịu được, chờ không nổi đến mùa hè liền mặc bên trong đồng phục, chuyên môn không kéo khoá áo đồng phục lên để lộ ra. Mấy ngày hôm nay mỗi bước đi đều mang đầy phong cách, cảm giác ngầu muốn chết - cậu, Khúc Liệu Nguyên, là tên đẹp trai nhất trong nhà xưởng này.
Nhà cậu ở khu nhà xưởng Gia Chúc Viện, hơn toà nhà tầng đều là phòng ở kiểu cũ, tất cả hộ gia đình gồm công nhân viên chức nhà xưởng cùng với người nhà.
Nhà của Khúc Liệu Nguyên ở tầng , cậu vừa bước xuống mấy bậc thang tầng dưới thì cửa phòng trộm nhà đối diện cũng mở, một người mặc đồng phục nam sinh giống hệt đi ra, gọi cậu: "Tiểu Khúc."
Đứng ở dưới cầu thang, Khúc Liệu Nguyên nhe răng nhìn hắn cười.
Như là thu được tín hiệu nào đó, đối phương lập tức phối hợp mà lộ ra ánh mắt đề phòng.
Nam sinh lớn lên rất tốt, mặt mày đặc biệt đẹp, bị các nữ sinh trong nhóm cuồng Hàn [] gọi là diện mạo trai đẹp như hoa. Đồng phục sạch sẽ, từ cổ áo đến ống quần đều chỉnh chỉnh tề tề, hai bên dây giày trên đôi giày bóng rổ cùng hãng với nhãn hiệu trên ba lô cũng được buộc cẩn thận tỉ mỉ. Phong thái này trên người cùng với hành lang u ám chật chội, thoáng có cảm giác tinh xảo không đúng lúc.
[] 哈韩: tra trên Baidu thì từ này chỉ những người thích văn hoá Hàn Quốc, thích xem drama Hàn, mặc hanbok, ăn đồ Hàn, mặc quần áo style Hàn, nghe nhạc K-pop các loại.
Khúc Liệu Nguyên đứng cạnh hắn lại thành một tên côn đồ vị thành niên có dáng dấp đẹp trai.
Tên côn đồ dùng ngữ khí lưu manh nói: "Tiểu Dã, sớm nhể."
Tống Dã bị kêu lập tức nhíu mày, nói: "Lại gọi bậy, Tiểu Dã cái gì? Gọi anh đi."
Khúc Liệu Nguyên vẩy vẩy cặp sách một quai về phía sau, nâng một chân lên, ỷ chân mình dài mà rất không lễ phép đạp lên lan can cầu thang rỉ sét, lấy cả người chặn kín mít hàng lang vốn đã chật hẹp, cười vô lại: "Gọi anh cũng được thôi, đưa đề toán hôm qua đây cho tớ chép đê."
Tống Dã dùng chìa khoá khoá cửa, nói: "Sao không làm? Tối qua làm gì? Không cho mượn, tự làm đi."
Khúc Liệu Nguyên nói một cách đương nhiên: "Tớ biết làm thì mượn chép của cậu làm gì?"
Tống Dã đi xuống, Khúc Liệu Nguyên như một tên quỷ gây sự, chặn đường không cho hắn qua. Hắn làm dáng muốn đẩy, nhưng lại không thực sự dùng sức để đẩy, miệng uy hiếp nói: "Cẩn thận tớ đẩy cậu xuống, ngã cái đập não, tàn phế cấp , không lo nổi thân bây giờ."
"Thế thì ngon quá, đẩy đi đẩy đi." Khúc Liệu Nguyên ngẩng đầu ưỡn ngực, cười xỏ lá nói, "Lần thi thử tiếp theo tớ mà không làm bài tốt thì tất cả đều do cậu, tàn phế cấp luôn đi, cậu phải chăm tớ cả đời."
Tống Dã cười nhạo nói: "Cậu mà thi tốt được mới là lạ, đừng hòng đổ thừa cho tớ."
Lúc này kì thi cấp sắp tới gần nên mỗi tuần đều có một bài thi thử.
Lần gần đây nhất, Khúc Liệu Nguyên phát huy như thường ngày, đứng thứ , cả lớp tổng cộng học sinh.
Còn vị bạn học cùng lớp Tống Dã trước mặt này, chưa từng tuột xuống vị trí thứ .
Hai thiếu niên choai choai xô đẩy nhau đi xuống tầng. Nam thanh niên ục ịch từ nhà hàng xóm tầng một đi ra, tóc vuốt ngược chải bóng lưỡng, trong tay cầm chiếc điện thoại nắp trượt mới nhất nhét vào túi, vội vàng muốn đi làm, vừa thấy hai tên này chặn hành lang, trách mắng: "Ai, hai đứa này lại chơi đùa cái gì? Muộn học rồi kìa!"
Ánh mắt Khúc Liệu Nguyên dừng lại ở cái xe máy trên hành lang làm ảnh hưởng hàng xóm ra ngoài, nhân thể ôm vai Tống Dã, hai người dàn hàng chặn ở đó, cùng xe máy ngăn kín đường.
"Bọn em đến trường chỉ mấy bước thôi, không sợ đến muộn, là anh Tiểu Dương bị muộn mới đúng~," Khúc Liệu Nguyên không có ý tốt nói, "Đến muộn phải trừ tiền lương, thế thì con xe máy nát này của anh còn đổ xăng được nữa không?"
"Mày bị rảnh à! Gọi mẹ mày ra," Tiểu Dương cao giọng hướng về tầng , gọi cứu viện, "Dì Cao! Ra xem Liệu Nguyên nhà dì này!"
Tầng không một tiếng động.
"Đừng gọi nữa, mẹ em ra khỏi nhà còn chưa về." Khúc Liệu Nguyên nói.
Tiểu Dương nói: "Ba mày đâu? Chú Khúc! Chú Khúc!"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Uầy, anh xem có đúng lúc không? Chú Khúc trực đêm hôm qua cũng chưa về luôn."
Tiểu Dương cáo trạng không thành nhìn Tống Dã, âm thanh thấp tám độ, nói: "Thế thì anh đây đành gọi Tống xưởng trưởng vậy."
Tống Dã lại cười, nói: "Anh Tiểu Dương giả ngơ phải không, đêm qua không nghe thấy à? Ba em cùng mẹ kế em lại đánh lộn, đánh đến gà bay chó sủa. Hai vợ chồng cùng nhau bỏ nhà ra đi rồi, giờ vẫn chưa về. Anh gọi đi, nếu mà gọi được ổng về thì coi như em thua."
Tiểu Dương: "..."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Hôm qua ba mẹ Khúc gia đều không ở nhà, cậu chạy đi chơi với người khác đến rất muộn mới trở về, bỏ lỡ náo loạn của nhà đối diện, hoàn toàn không biết chuyện gì.
Cậu không làm loạn nữa, dịch sang bên cạnh nhường một chút, tay vỗ vỗ lên vai Tống Dã.
Tiểu Dương dắt con xe máy đặt trên hành lang đi ra ngoài.
Khúc Liệu Nguyên vẫn còn nhớ vì sao phải trêu tức ông anh này, nghiêm túc nói: "Đồng chí Tiểu Dương, nơi để xe công cộng là để làm gì? Anh tranh thủ được hai bước, đậu một cái xe máy to như vậy trong hành lang, chặn hết cả đường lớn. Thêm một lần nữa, anh có tin em chọc thủng săm lốp xe anh hay không?"
"Được rồi biết rồi, tuổi không lớn mà càng ngày càng lắm chuyện." Đồng chí Tiểu Dương cưỡi xe, không kiên nhẫn mà vẫy vẫy tay rồi đi.
Tống Dã nói: "Cậu quản chuyện vô bổ này làm gì? Nói nhiều chọc phiền anh ta, anh ta lại ném loạn rác rưởi trước nhà cậu. Anh ta cũng không phải chưa từng làm việc này."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Anh ta thử làm một lần nữa xem, tớ chọc thủng lốp xe anh ta. Anh ta chơi một lần tớ phá một lần, định so đầu gấu với tớ à? Tớ thì sợ ai?"
Tống Dã liền cười theo, nói: "Gấu bự, cậu ăn sáng không?"
Khúc Liệu Nguyên vỗ vỗ túi xách, nói: "Một túi sữa bò với hai cái lòng đỏ trứng gà, gấu nhỏ muốn ăn không? Cho cậu một cái."
"Thứ này ăn đủ no mới là lạ." Tống Dã đẩy cậu nói, "Đi, anh trai mời cậu ăn sáng, tào phớ đi, cho cậu bổ não."
"Cút, lớn hơn tớ mỗi mấy ngày, không biết ngượng vẫn coi mình là anh." Khúc Liệu Nguyên cười mắng, nhưng cũng không bực hắn, nói, "Tớ muốn ăn bánh bao nữa. Hôm nay mẹ tớ về, tớ bảo mẹ làm mấy bát sủi cảo trả cậu."
Tống Dã nói: "Được."
Hai người bọn họ sinh cùng năm cùng tháng, sinh nhật chỉ cách nhau ngày.
Khi khu Gia Chúc Viện xây xong, hai nhà dọn vào đối diện nhau, Tống Dã cùng Khúc Liệu Nguyên đã bắt đầu nhớ được chuyện rồi.
Hai bé trai tuổi xấp xỉ nhau còn mặc quần thủng đũng, rất nhanh đã cùng chơi cùng đi, sau thì từ nhà giữ trẻ đến mẫu giáo, lại tới lớp học trước [], đến tiểu học năm, hiện tại sắp học xong lớp , hai người cùng đi học chung trường với các con em khác của xưởng , vẫn luôn là bạn cùng lớp, chưa từng tách ra.
[]: Cái này hình như là chỉ mấy lớp dạy trước kiến thức cấp cho bọn trẻ con mẫu giáo trước khi vào tiểu học thì phải.
Trường học nằm cách Gia Chúc Viện một con đường cái, từ hai nhà Tống Khúc trên tầng đi đến cửa phòng học mất chừng phút.
Cổng Gia Chúc Viện và cổng trường mỗi bên có một quán ăn nhỏ nghiêng về phía cổng. Tưởng là quan hệ sẽ không tốt, nhưng dường như hai nhà đã thương lượng xong, một nhà bán bánh bao cùng đủ loại cháo, một nhà thì chuyên bán bánh quẩy cùng tào phớ, mở như thế rất nhiều năm, bình an vô sự, nhà nào cũng phát đạt.
Mẹ Khúc Liệu Nguyên là nhân viên cung ứng trong xưởng, ba thì công tác ở khu bảo vệ, thu nhập trong nhà giống nhau. Ngày thường cậu không có tiền ăn vặt gì, mười lần tới tiệm ăn vặt hai nhà này thì tám lần là Tống Dã mời cậu, còn cậu mời thì là đưa Tống Dã qua nhà cậu ăn cơm.
Tống Dã mua một lồng bánh bao bên này, nhét vào túi, rồi cùng Khúc Liệu Nguyên sang bên kia mua hai chén tào phớ và hai cây bánh quẩy, hai người vừa ăn vừa nói chuyện ngày hôm qua.
Khúc Liệu Nguyên nói: "Hôm qua tớ không ở nhà, hơn giờ mới về, ba cậu cùng bà cô đó lại làm sao?"
Tống Dã nói: "Không biết, lâu lâu hai người bọn họ lại trở mặt chẳng hiểu vì sao, nói mãi thì đánh nhau. Cậu đi đâu đấy?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Qua nhà Văn Thông chơi, ba nó mua cho nó cái máy tính mới, nó gọi tớ qua nhà nó xem chơi một tí."
Tống Dã liếc cậu một cái, nói: "Nhà tớ cũng có, để đấy không ai chơi, sao cậu không qua xem? Gọi cậu cũng không đi."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Không phải là sợ mẹ kế cậu khó chịu à? Mỗi lần tớ sang là mặt bả lại dài ra, cơ mà được cái bả cũng khá đẹp..."
"Đẹp cái gì?" Tống Dã nói, "Xấu chết."
Tuy mẹ kế hắn làm người có chút ba chấm, nhưng trước khi gả cho Tống xưởng trưởng cũng là đoá hoa của xưởng, làm sao xấu được?
Khúc Liệu Nguyên không nhớ rõ bộ dạng mẹ ruột Tống Dã dài ngắn thế nào, khi bà qua đời, cậu và Tống Dã mới tuổi. Xem ảnh chụp, cộng thêm nghe ba mẹ mình nói chuyện, thì mẹ Tống Dã rất đẹp, Tống Dã càng lớn càng giống mẹ.
Khúc Liệu Nguyên không nói cái này nữa, nói: "Nhà cậu là máy tính để bàn, cái Văn Thông mới mua là laptop, mua hơn vạn tệ đấy. Cái gì mà card đồ hoạ rời, vi xử lý đa nhân gì gì đó tớ cũng chẳng hiểu. Cơ mà vẫn chơi được World of Warcraft, máy còn mỏng thế này này."
Cậu khoa tay múa chân một chút, rất là thán phục: "Mỏng bằng một nửa cái máy của chủ nhiệm lớp bọn mình dùng."
Tống Dã nói: "Ba Văn Thông đi làm không lương, xuống biển đến mấy năm, hẳn là kiếm được không ít. Cho nó hơn vạn mua máy tính thì có gì là lạ? Cậu đừng có cả ngày nghĩ chuyện ăn chơi được hay không? Xem thành tích của cậu kìa, còn tháng nữa là thi trung học rồi. Điểm cậu thế này, đến lúc đó thì làm sao bây giờ?"
Khúc Liệu Nguyên không để bụng nói: "Vừa vặn, thi không đậu trung học thì tớ đi lính vậy, nói không chừng còn được phân cùng quân bộ với anh Kiện. Tết năm nay ảnh về, đúng lúc cậu với ba ra ngoài du lịch nên chưa thấy ảnh. Hiện giờ ảnh dáng dấp cao ráo, cũng đen không ít, mặc một thân quân trang. Con em quân đội nhân dân, đẹp trai khỏi nói."
Tống Dã giội cậu một xô nước lạnh nói: "Cậu tưởng làm lính đơn giản thế à? Gia đình Thường Kiện có quan hệ, nhà cậu có chắc?"
Khúc Liệu Nguyên chỉ thuận miệng nói thôi, bị hắn mắng có chút không vui, nghĩ thầm vâng vâng vâng, nhà tôi không có ba ba làm giám đốc xưởng, không nói một lời cúi đầu sụp sụp húp tào phớ.
Tống Dã nói xong liền hối hận, nói: "Tớ chỉ muốn tốt cho cậu thôi."
Khúc Liệu Nguyên nhìn hắn nhe răng, lưu manh vô lại nói: "Phí lời, nếu không đã đánh cậu lâu rồi."
Tống Dã muốn nói cái gì, lại cười.
Khúc Liệu Nguyên bỗng chốc nhớ đến chuyện quan trọng hơn, nói: "Tớ ăn xong rồi! Tiểu Dã Tiểu Dã, đưa đề toán đây cho tớ chép."
Tống Dã lạnh lùng nói: "Tiểu Dã cái gì mà Tiểu Dã? Gọi anh."
Khúc Liệu Nguyên không hề có cốt khí, gọi một tràng: "Anh anh anh anh anh anh anh anh, nhanh đưa em chép đi, thầy toán hôm qua thả em bảo, ngày hôm nay nhất định phải kiểm tra đề của em, mặt sau mấy đề em không làm, tất cả đều không!"
Tống Dã không cho cậu chép, cậu giật cặp Tống Dã tự lục lấy, tay cầm bánh quẩy còn muốn lau vào đồng phục sạch sẽ của Tống Dã, Tống Dã tránh sang bên lớn tiếng mắng cậu.
Bà chủ quán ăn nhỏ lúc này đang rảnh rỗi, ngồi cạnh lật lật quyển "Thanh niên trích văn" cũ cũ, ngẩng đầu nhìn hai tên nhóc làm ẩm ĩ, không nhịn được cười.
Tối hôm đó tan học, cùng nhau trở lại dưới tầng. Xe máy của Tiểu Dương không ở trong hành lang.
Đi về phía trước, Khúc Liệu Nguyên nói: "Qua nhà tớ làm bài tập đi."
Tống Dã nói: "Qua nhà cậu, cho cậu chép bài tập à?"
Khúc Liệu Nguyên tức giận nói: "Tớ sợ cậu về nhà có một mình... Thế thì thôi, không biết lòng người tốt, cậu thích đi thì đi đi. Tớ không thèm chép bài tập cậu nhé!"
Cậu nhấc chân lên tầng trước, Tống Dã lập tức hiểu ra.
Đến tầng , Khúc Liệu Nguyên mở cửa nhà mình đi vào, Tống Dã ở phía sau đi theo.
Hai người không nói chuyện, ngồi ở hai bên bàn học, mỗi người làm bài tập, đều không nhắc lại chuyện trước đó.
Không bao lâu, Khúc Liệu Nguyên chép phạt xong từ vựng tiếng Anh cùng bài thơ ngữ văn, chuyển sang làm đề toán và đề vật lý. Cậu ngồi đó cắn cán bút, không biết làm.
Chờ Tống Dã làm xong một đề đặt ở bên cạnh, cậu mới giả vờ như không có gì xảy ra, tư thế sét đánh không kịp bưng tai rút về, bắt đầu chép.
Tống Dã: "..."
Trong giờ ra chơi mấy ngày sau đó, loa trường đang phát nhạc tập thể dục giữa giờ.
Khúc Liệu Nguyên gục xuống bàn ngủ gật.
Văn Thông ngồi hàng trước quay đầu lại, thần thần bí bí nói: "Tiểu Khúc, nói cho cậu biết tin này."
Khúc Liệu Nguyên hất cằm lên, nói: "Cái gì?"
Văn Thông nhỏ giọng nói: "Tống công tử phải xuất ngoại."
Bạn học trong lớp phần lớn là con cháu của xưởng , một số ít là con em nhà máy xung quanh không có trường học gần đó. Rất nhiều bạn học gọi Tống Dã sau lưng là "Tống công tử," không phải theo nghĩa tốt.
Khúc Liệu Nguyên ngồi thẳng dậy, mờ mịt nói: "Nói bậy bạ gì đấy, nó muốn thi trường Nhất Trung mà."
Văn Thông càng thần bí hơn, nói: "Cậu không biết à? Bí mật này nó nói cho cậu nghe được chắc? Muốn xuất ngoại phải tốn thật nhiều thật nhiều thật nhiều tiền, cậu biết mà."
Khúc Liệu Nguyên cái hiểu cái không, không hiểu lắm, chỉ hỏi: "Ý cậu là chú Tống tham..."
Văn Thông vội vàng che miệng cậu: "Tớ chưa nói gì hết!"