Dịch: Hoài Dương
Thời tiết là thước đo thời gian tốt nhất, trời càng nóng tức là kỳ thi càng đến gần, áp lực của mọi người cũng càng lớn. Trước kỳ thi đại học một tháng, trong trường xảy ra một sự kiện lớn, một học sinh lớp học lại mất tích, gia đình và nhà trường kiếm tìm khắp nơi không thấy, cuối cùng phải báo công an, đến tối ngày thứ ba mới tìm được người về.
Nghe nói là áp lực quá nặng nề, khi trở về cô bé kia cực kỳ hốc hác, hình như thần trí còn không ổn định, gia đình hết cách đành cho con tạm thôi học, tiếp nhận điều trị tâm lý.
Chuyện này gây ảnh hưởng rất lớn, còn lên cả bảng tin thời sự, nhà trường cấp tốc mở họp, yêu cầu chủ nhiệm các lớp thường xuyên vỗ về tâm lý học sinh, để các em không quá căng thẳng. Trong giờ Toán, Lý Chí Bân không vội giảng bài, đứng trên bục giảng nhìn cả lớp: “Các em thấy thi đại học có đáng sợ không?”
Bên dưới bàn tán xôn xao, có người nói sợ, cũng có người nói không…
“Sợ ạ. Em sợ không thi đỗ trường tốt sẽ bị bố mẹ bắt học lại, cũng sợ sau này không tìm được việc.”
“Mười mấy năm gian khổ học tập, sao không sợ được ạ? Sợ thì sợ, nhưng không thể hốt hoảng.”
“Có gì đáng sợ đâu ạ, bây giờ em chỉ muốn thi nhanh giải thoát sớm.”
“Em cũng thế, mới nghĩ đến thi xong là đã thấy vui rồi.”
Lý Chí Bân cười nói: “Thật ra kẻ thù đáng sợ nhất của đời người là chính mình, thắng được chính mình tức là thắng.”
Lục Thời Miễn nhìn cô bé gầy gò trắng nõn bên cạnh, hạ giọng hỏi: “Cậu sợ không?”
Đinh Mật nghiêng đầu nhìn cậu, sau đó lắc đầu: “Vừa sợ vừa không, còn có chút chờ mong.” Đoạn nghĩ ngợi, không nhịn được bật cười, “Cậu không cần lo cho tớ, tố chất tâm lý của tớ tốt lắm.”
Lục Thời Miễn cười xì: “Không nhìn ra.”
Đinh Mật: “Hừ.”
Kết thúc tiết Thể dục buổi chiều, Lục Thời Miễn mang một thân mồ hôi sau khi chơi bóng với mấy nam sinh về lớp. Tiếng quạt quay vù vù vang trên đỉnh đầu, Đinh Mật đưa chai nước cho cậu, rồi lại cúi đầu làm đề.
Hình như chuyện này đã làm hàng trăm lần, ăn ý bội phần.
Có cậu bạn nhìn thấy, giọng ngưỡng mộ: “Bạn cùng bàn của anh Miễn tốt thật đấy, nàng ngồi cùng em chỉ biết chia bàn thôi.”
Lục Thời Miễn uống nước liếc nhìn Đinh Mật, cúi đầu cười, trêu chọc cậu ta: “Sao cậu biết cậu ấy không chia bàn với tôi?”
Đinh Mật lắp bắp, cũng tại cậu bức cô đấy thôi. Mỗi lần giảng đề mà cô không hiểu là cậu lại đả kích cô một hồi, mắng cô ngốc.
Cô bực quá mới chia bàn với cậu.
“Thật á!” Cậu bạn kia kinh ngạc.
Lục Thời Miễn hơi ngước đôi mắt một mí mỏng lên, bỏ chai nước xuống, tiện tay vỗ đầu cô, nhếch môi: “Thật. Giận lên còn giẫm người.”
Cậu bạn kia càng kinh ngạc: “Uầy, không nhìn ra đấy.” Đinh Mật trông có vẻ dịu dàng, tính tình hòa nhã, ai ngờ còn biết giẫm người khác.
Đinh Mật xấu hổ đỏ bừng mặt, ngẩng đầu lườm Lục Thời Miễn. Người nọ cười rung cả vai, tâm tình có vẻ rất tốt, chạm phải ánh mắt của cô, cậu chầm chậm thôi cười, hơi nhướng mày: “Lẽ nào không phải?”
Đinh Mật khó lòng chối cãi, cuống lên, cúi đầu giẫm thẳng vào chân cậu, nghiến răng: “Phải!” Cô gái nhỏ hừ một tiếng trút giận, kiêu ngạo hất cao cằm, lại quay đầu làm đề.
Lục Thời Miễn đớn đau cau mày, mấy nam sinh trợn mắt há hốc mồm. Thật sự dám giẫm Lục Thời Miễn hả.
Từ Khiên cười lăn lộn, còn Tần Dạng đã thấy mãi thành quen.
Lớp phó sờ cằm, ngang nhiên tán tỉnh nhau trước lớp là không được đâu nhé!
Tiết cuối cùng là tự học, Lý Chí Bân chắp tay đi vào từ cửa sau, cả đám nhanh chóng chuồn về chỗ. Lục Thời Miễn đá ghế ra ngồi xuống, nhìn sang cô bé bên cạnh, gương mặt người nọ ửng hồng, hàng mi vừa dài vừa cong khe khẽ rung rinh.
Đinh Mật nghiêng đầu lườm cậu hung dữ, nhìn gì mà nhìn!
Cậu bỗng nhếch môi.
Dường như mọi câu chuyện sống động của thời niên thiếu, chỉ liên quan đến cô.
Hôm sau đến lượt Đinh Mật và Lục Thời Miễn trực nhật. Đinh Mật cẩn thận xóa số ngày viết bên góc bảng đen, đổi thành .
Mỗi ngày lại ít đi một ngày.
Lục Thời Miễn cất chổi xong, thấy cô đứng ngẩn người nơi ấy, đi qua vỗ đầu cô: “Về thôi.”
Đinh Mật đáp tiếng, bỏ khăn lau bảng xuống, theo cậu về chỗ.
Mấy ngày nay, tin đồn về hai người trong lớp bỗng nhiều hẳn lên. Có điều Lục Thời Miễn vẫn luôn xếp hạng nhất trong thi cử, ngoại hình lại đẹp trai, trừ tính cánh hơi lạnh lùng ra thì chẳng có gì đáng trách, nam nữ trong lớp đều khá quý mến cậu.
Nam sinh trong lớp không thích nhiều chuyện, chung quy cũng đã có lớp trưởng và lớp phó dẫn đầu, lại còn có Từ Khiên tỏ tình ngay trước lớp, dù học sinh xuất sắc như Lục Thời Miễn có yêu sớm, đối tượng còn là bạn cùng bàn, thì hình như cũng chẳng phải chuyện gì to tát lắm. Dẫu sao trong cái lớp này người bình thường khó mà hiểu nổi thế giới của học sinh xuất sắc, yêu sớm mà còn duy trì được thành tích học tập ổn định, thậm chí là tiến bộ.
Bên Lục Thời Miễn trời yên biển lặng, chỗ Đinh Mật lại rơi vào hoàn cảnh khá là lúng túng. Lúc đi vệ sinh, Đinh Mật nghe thấy có người thảo luận về cô ở phòng bên cạnh: “Nghe nói cậu ta theo đuổi Lục Thời Miễn từ cấp Hai đấy, lúc ấy còn nhỏ như thế, đúng là không biết xấu hổ.”
“Nếu theo đuổi được Lục Thời Miễn, bắt đầu từ tiểu học tôi cũng bằng lòng.”
“Cậu cũng không biết xấu hổ.”
“Ha ha ha ha.”
Hai nữ sinh nọ đẩy cửa phòng ra, là học sinh khác lớp. Nhìn thấy Đinh Mật và Đỗ Minh Vy đứng ngoài, họ nhất thời giật mình biến sắc. Mấy người đưa mắt nhìn nhau. Đỗ Minh Vy kéo tay Đinh Mật nhìn bọn họ, châm biếm: “Sắp thi rồi mà còn lo chuyện bao đồng, rảnh ghê nhỉ.”
Hai nữ sinh nọ cực kỳ lúng túng, tự biết mình đuối lý nhưng vẫn cảm thấy không phục: “Lớp các cậu đồn ra, trách gì bọn tôi?”
Đỗ Minh Vy: “Hả, ai đồn?”
“Sao bọn tôi biết.”
“Không biết thật hay giả mà các cậu còn nói bừa?”
“…”
Lại có vài người đi vào, trông thấy sắp cãi nhau, Đinh Mật vội kéo tay áo Đỗ Minh Vy: “Thôi mày.”
Hai nữ sinh nọ nhân lúc lánh đi, Đỗ Minh Vy nhìn Đinh Mật: “Chỉ có mày hiền.”
“Thật ra bọn họ nói cũng hơi khó nghe, nhưng mà…” Đinh Mật hạ giọng lẩm bẩm, sợ người khác nghe thấy, không dám nói tiếp.
“Chột dạ?”
“… Ừ.”
Đinh Mật không có khí phách gật đầu, Đỗ Minh Vy chẳng buồn để ý đến cô nữa. Hai người đi vệ sinh xong, lớp trưởng không biết vào từ khi nào đi ra từ phòng bên, chen đến rửa tay cạnh họ, hạ giọng nói: “Đinh Mật, cậu đừng để bụng, mấy cái này nghe mãi thành quen, bản thân muốn gì mình hiểu rõ trong lòng là được.”
Từ sau lần gặp gỡ tình cờ ở rạp chiếu phim, quan hệ giữa cô và lớp trưởng tự nhiên gần gũi hẳn, kéo theo Đỗ Minh Vy, quan hệ ba người tăng tiến vùn vụt, trở thành hội chị em thân thiết.
Đinh Mật cười trừ: “Tớ biết, tớ không buồn vì mấy chuyện này đâu.”
Lớp trưởng nhìn cô một cái, rốt cuộc vẫn nói: “Không phải, ý tớ là trong ngoài lớp đồn đại ầm ĩ như thế, chắc thầy chủ nhiệm đã biết rốt, có lẽ sẽ gọi cậu đến nói chuyện.”
Đinh Mật kinh hãi, mặt tái đi.
Lớp trưởng vỗ vai cô, dùng giọng điệu người từng trải khích lệ: “Gắng lên, cố đến lúc thi xong là được.”
Đinh Mật hiểu ra, bình tĩnh hơn mấy phần, trịnh trọng gật đầu: “Cậu nói đúng.” Sắp thi rồi, thi xong ai quản họ làm gì? Lên đại học là có thể yêu đương thoải mái.
Ba người cùng nhau ra khỏi nhà vệ sinh, chuẩn bị đi ăn cơm. Đỗ Minh Vy cười xấu xa: “Lớp trưởng, kinh nghiệm dày dặn ghê.”
Lớp trưởng ho khan: “Cậu cũng kinh nghiệm đầy mình mà, hôm qua tớ thấy cậu với Từ Khiên ở trong rừng cây nhỏ rồi nhé.”
Mặt Đỗ Minh Vy thoắt cái đỏ bừng.
Đinh Mật trợn mắt: “!!!”
“Bọn mày…”
Bọn mày dám gặp nhau trong rừng?
Lớp trưởng và lớp phó, Đỗ Minh Vy và Từ Khiên cũng…
Đinh Mật thấy tổn thương ghê gớm, thế mà cô cái gì cũng không biết. Đỗ Minh Vy đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn trời.
Đinh Mật kéo người lại, híp mắt nhìn cô nàng: “Được lắm, Minh Vy.”
Đỗ Minh Vy xấu hổ ho khù khụ, cô phải nói gì đây chứ… Cô hoàn toàn bị tên khốn Từ Khiên kia lừa mà. Lớp trưởng bỗng hỏi: “Đinh Mật, cậu với Lục Thời Miễn chưa từng vào rừng hả?”
Đinh Mật há miệng, đúng rồi, cô với Lục Thời Miễn chưa từng vào đó. Cô với Lục Thời Miễn thế mà chưa từng vào đó!
Ăn cơm trưa xong, lúc đi dạo về phòng học, Đỗ Minh Vy đỏ mặt nói nhỏ: “Mật Mật, mày với Lục Thời Miễn hôn nhau chưa?”
Đinh Mật cũng đỏ mặt, nhớ đến nụ hôn đầu khiến người ta mặt đỏ tim đập trong phòng chiếu nhà cậu, lí nhí: “Rồi…”
Chỉ một lần.
Đỗ Minh Vy vừa kinh ngạc vừa hí hửng: “Tao còn tưởng Lục Thời Miễn nhịn giỏi lắm chứ. Thì ra bọn con trai đều như nhau.”
Đinh Mật nghĩ thầm, nhịn giỏi lắm đấy.
Sau nụ hôn đầu thì chưa hôn thêm lần nào.
Hai cô bé đỏ mặt thủ thỉ trao đổi vấn đề này.
Giờ tự học tối, trong lòng Đinh Mật vẫn nhớ đến chuyện rừng cây nhỏ. Thanh xuân chỉ có một lần, cô muốn cùng Lục Thời Miễn đi qua nơi đó. Sau khi tan học, Đinh Mật cố ý rề rà mười mấy phút, Lục Thời Miễn cũng không giục cô, cậu đang đọc một cuốn sách bìa đen, cả lớp chắc chỉ có mình cậu còn thời gian rảnh đọc sách linh tinh.
Trong lớp chỉ còn khoảng ba, năm người, Lục Thời Miễn nhét sách vào ngăn bàn, Đinh Mật cuối cùng cũng câu giờ xong.
Hai người cùng nhau xuống tầng, Lục Thời Miễn chân dài đi phía trước, Đinh Mật bỗng gọi cậu lại, chỉ về hướng nọ, căng thẳng: “Tớ, tớ muốn đi bên ấy…”
Bên ấy sẽ đi qua rừng cây nhỏ sát thao trường.
Lục Thời Miễn khựng lại, ngoảnh đầu nhìn cô. Đinh Mật đã khoác cặp sách đi về bên ấy, cậu cúi đầu day mày, đuổi theo.
Trong vườn trường, cây cối um tùm, gió đêm hây hẩy, tiếng bước chân một nặng một nhẹ vang lên đặc biệt rõ ràng trong màn đêm. Đinh Mật vì có mưu tính trong lòng mà trái tim như sắp nhảy lên cuống họng.
Bất chợt, cô lấy hết dũng khí quay đầu.
Lục Thời Miễn đút tay trong túi, bóng dáng cao lớn thon dài sừng sững sau lưng Đinh Mật, cúi đầu nhìn cô.
Trong không gian mờ tối, ánh mắt thiếu niên tựa vì sao lấp lánh, dường như liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của cô, Đinh Mật hãy còn chưa hành động, mặt đã đỏ bừng.
Lục Thời Miễn rút tay ra, nhìn cô với vẻ đăm chiêu, khóe môi tựa hồ hơi cong lên. Đinh Mật cảm thấy nếu mình còn không hành động thì chắc cậu sẽ lập tức mắng cô, chẳng hạn như: Đầu cậu suốt ngày nghĩ những gì thế?
Lục Thời Miễn thoáng cử động cơ thể, đúng khoảnh khắc ấy, cánh tay mềm mại mảnh khảnh của thiếu nữ bỗng vòng qua cổ cậu. Cô kiễng chân…
Hôn… hôn khẽ lên cằm cậu…
Đinh Mật ảo não đỏ cả mặt, hạ chân xuống, cúi đầu lí nhí ai oán: “Lâu rồi cậu không hôn tớ…”
Lục Thời Miễn sửng sốt, chợt bật cười, vui vẻ không thôi.
“Cười khỉ!” Đinh Mật quýnh muốn đánh người. Buồn cười thế hả? Mất mặt chết đi được!
Đột nhiên có ánh đèn rọi đến, theo đó là tiếng trưởng khối quát to: “Ai ở bên đấy!”
Đinh Mật sợ muốn vỡ tim, vội kéo Lục Thời Miễn bỏ chạy.
Lục Thời Miễn: “…”
Thật ra cậu thấy không nhất thiết phải chạy, viện đại một cái cớ đối phó là được. Nhưng Đinh Mật có vẻ sợ lắm, gót chân như có gió lao đầu về phía trước, còn nắm chặt cậu không buông. Hai người chạy ra khỏi rừng cây, Đinh Mật vội vã buông tay cậu chạy về phía nhà để xe, sợ người khác nhìn thấy họ vừa đi qua khu rừng.
Lục Thời Miễn giận quá hóa cười, quay đầu nhìn lại, làm gì có ai đuổi theo.
Mặt Đinh Mật đỏ bừng suốt dọc đường, cảm thấy cả cuộc đời chưa từng mất mặt như vậy, không dám nhìn Lục Thời Miễn lấy một lần. Một mình cô đạp xe chậm rì rì phía sau, nhìn bóng lưng thiếu niêu mà âm thầm buồn nản.
Mãi đến khi dừng trước biệt thự, Lục Thời Miễn bỗng gọi cô lại.
Đinh Mật tưởng cậu định mắng mình, thế nên giả vờ không nghe thấy, vội vã tăng tốc định vượt qua cậu.
Lục Thời Miễn tóm chặt gác ba ga xe cô, Đinh Mật bị ép dừng lại mà vẫn không thôi, thiếu niên đành phải dùng sức kéo cả người lẫn xe lùi về sau khoảng một mét. Đinh Mật thẹn quá hóa giận: “Cậu làm gì đấy!”
Lục Thời Miễn chống một chân giữ xe, đột nhiên cúi người kề sát đến hôn lên trán cô, sau đó vỗ gáy cô: “Được rồi, về đi.”
Đinh Mật đỏ bừng mặt, ngơ ngác sờ trán, cách một lớp tóc mái, có phải hơi qua loa?
“Còn không về?”
“… Tớ về ngay đây!”
Thiếu nữ đạp xe chạy như bay.
Dạo gần đây Lý Chí Bân nghe được vài tin đồn, đến cả giáo viên Ngữ văn Chương Lệ Huy cũng biết. Chương Lệ Huy nói: “Em thấy Đinh Mật học hành rất chăm chỉ, chắc là không đặt tâm tư vào những chuyện khác đâu, có điều…”
Lục Thời Miễn thực sự rất ưu tú, khó đảm bảo cô bé sẽ không động lòng.
Lý Chí Bân hút thuốc, than thở: “Lớp trưởng với lớp phó lớp anh cũng chăm ngoan lắm, nhưng vẫn yêu sớm đấy thôi, nói còn không chịu nghe, may mà thành tích không đi xuống. Mấy đứa có manh nha trong lớp đều học rất khá, cũng không biết là chuyện tốt hay xấu.”
Chương Lệ Huy cười: “Có phải anh thấy khó nghĩ lắm không, muốn tìm chúng nói chuyện nhưng lại sợ ảnh hưởng đến trạng thái tâm lý của chúng.”
“Đúng vậy.” Lý Chí Bân phiền não vô cùng, vậy nên mấy ngày nay vẫn luôn phân vân có nên tìm Đinh Mật nói chuyện.
Chương Lệ Huy nghĩ ngợi, gợi ý: “Hay là em gặp Đinh Mật giúp anh? Em là cô giáo, có lẽ sẽ dễ nói chuyện với cô bé hơn.”
Lý Chí Bân thấy cách này cũng hay, cảm kích: “Được đấy, vậy phiền em nhé.”
Tan học, Đinh Mật bị Chương Lệ Huy gọi đến văn phòng, ù ù cạc cạc: “Cô tìm em có chuyện gì ạ?”
Chương Lệ Huy mặc Hán phục mùa hè cách tân, tựa vào ghế, nhìn cô bé trước mặt, cười khẽ: “Ôn tập mệt không em?”
Đinh Mật vẫn luôn kính mến Chương Lệ Huy, bỗng được quan tâm mà lo sợ: “Bình thường ạ…”
“Em đã thi Văn và Anh được hạng nhất mấy lần, chắc là thấy vất ở Toán với Lý nhỉ?”
“Vâng…”
“Em có thể học tập Lục Thời Miễn nhiều hơn, nhưng…” Chương Lệ Huy đoạn ngừng, hình như đang nghĩ xem nên nói tiếp thế nào.
Đinh Mật chớp mắt, trái tim treo lơ lửng bỗng trở nên căng thẳng. Nghe nói thầy chủ nhiệm đang theo đuổi cô Ngữ văn, đừng bảo thầy nhờ cô tìm mình bàn về lý tưởng cuộc đời nhé?
Chương Lệ Huy nói tiếp: “Nhưng em vẫn nên giữ chừng mực một chút. Gần đây cô nghe thấy mấy tin đồn không hay lắm. Sắp thi đại học rồi, các thầy cô đều mong các em có thể chú tâm vào kỳ thi.”
Mặt Đinh Mật đỏ rực, không thể phản bác lại câu nào, chỉ biết gật đầu đáp: “Vâng ạ…”
Chương Lệ Huy thấy mặt cô bé đỏ cháy, ngẫm nghĩ, lại nói: “Hơn hai mươi ngày nữa là kết thúc rồi, em về ôn tập tiếp đi.”
“Dạ.” Đinh Mật đỏ mặt ra khỏi văn phòng.
Vì không phải thầy chủ nhiệm đích thân gọi đến nên ngoài Đỗ Minh Vy ra, không ai trong lớp biết chuyện này. Đinh Mật cũng không kể chuyện này cho Lục Thời Miễn, nỗi xấu hổ qua đi, cô càng dốc sức ôn tập.
Trong kỳ thi thử giữa tháng Năm, Đinh Mật xếp thứ bảy của lớp, còn Từ Khiên lọt vào top , có thể thấy cậu đã cực kỳ cố gắng, vóc dáng cũng gầy hẳn đi, chắc là thức khuya nhiều, quầng thâm dưới mắt còn đậm hơn Đinh Mật, thậm chí nổi cả mấy cục mụn.
Lớp trưởng bị đẩy ra khỏi top , buồn muốn khóc, Đỗ Minh Vy an ủi cô: “Cậu đừng khóc, chỉ kém ba điểm thôi mà.”
Thật ra nội tâm Đỗ Minh Vy vừa tự hào vừa đau lòng, Từ Khiên liều mạng quá.
Lớp trưởng buồn như đưa đám: “Tớ sợ tớ không thể thi vào cùng một trường với cậu ấy.”
Đinh Mật cũng rất tuyệt vọng, trừ khi lúc thi cô một phút tỏa sáng, bằng không cô cũng không thể thi vào cùng một trường với Lục Thời Miễn.
“Cùng một thành phố không được sao?” Đinh Mật hỏi nhỏ.
“Không được. Bọn tớ đã hẹn nhau tốt nghiệp đại học xong sẽ kết hôn, sau đó cùng thi nghiên cứu sinh, trong lúc học thạc sĩ thì sinh con. Nếu không chung một trường, sao có thể ở cùng nhau.”
Đinh Mật và Đỗ Minh Vy há hốc miệng, kinh ngạc không ngớt. Thì ra lớp trưởng và lớp phó đã tính đến cả chuyện sinh con.
Nghe lời của lớp trưởng, Đinh Mật cũng thấy nóng ruột, chung quy vẫn phải đỗ cùng một trường mới được.
Giữa bộn bề lo lắng và căng thẳng ấy, thời gian cứ dần trôi, tháng Sáu đến như hẹn.
Buổi tối trước ngày thi, hai người đạp xe rời khỏi trường, đến đoạn đường yên tĩnh, hai người cùng nhau xuống xe, vừa dắt xe vừa chậm rãi tản bộ. Chút ánh sáng còn sót lại sau buổi hoàng hôn rơi vãi trên vai họ, dịu dàng mà yên ả. Đinh Mật nghĩ ngợi, nói: “Ngày mai mẹ tớ muốn đưa tớ đến trường.”
Lục Thời Miễn nhìn cô: “Cậu muốn để họ đưa?”
Đinh Mật lắc đầu: “Tớ không muốn. Ngày mai tớ vẫn đi xe đạp có được không?”
Cô cứ căng thẳng mãi, được nhìn thấy cậu thì yên tâm và thả lỏng hơn chút.
Căn cứ vào trước kia thì thi đại học năm nào cũng xảy ra tình trạng tắc đường, thế nên tối hôm qua bố Lục đã căn dặn tài xế trước, bảo anh sáng mai đến sớm hơn một tiếng, chuẩn bị đưa Lục Thời Miễn đến trường bất cứ lúc nào, tránh bị kẹt xe, nhưng Lục Thời Miễn đã từ chối.
Lục Thời Miễn chống một chân giữ xe, cười khẽ: “Ngày mai dậy sớm một chút, đừng đến muộn đấy.”
Đinh Mật cười rộ lên, gật mạnh đầu: “Được!”
Ngày thi đại học đầu tiên.
Chu Thanh chuẩn bị đồ ăn sáng xong liền đi gọi Tiết Ninh và Đinh Mật dậy. Tối qua Đinh Mật không ôn tập nữa, ngủ rất ngon. Tiết Ninh ngược lại xem sách đến nửa đêm, trạng thái tinh thần không tốt, mặt mũi phờ phạc ngáp ngắn ngáp dài ngồi trước bàn ăn.
Tiết Chấn nhìn cô ta: “Sao? Căng thẳng à?”
Tiết Ninh ăn bánh bao, một lát sau mới đáp: “Vâng, có một chút ạ. Bố, nếu con thi trượt, bố có bắt con học lại nữa không?”
Tiết Chấn: “…”
Rốt cuộc vẫn nghĩ đến chuyện hôm nay con gái đi thi, Tiết Chấn nhịn tức nhẹ giọng: “Con cứ thi cho tốt đã, nếu thật sự không được, bố tìm một trường trung cấp nghề tốt cho con học.”
Tiết Ninh thở phào, rồi lại thấy lo âu, chung quy cũng đã tốn mất một năm, nếu còn không đỗ nổi cả một trường tuyến ba thì thật sự quá không cam lòng.
Đinh Mật cúi đầu ăn cơm, không tham gia vào câu chuyện của họ.
Chu Thanh nhìn cô: “Lát nữa con đừng đi xe đạp, để mẹ với chú con đưa hai đứa đi rồi đợi ở ngoài, thi xong chúng ta cùng về nhà ăn cơm.”
Đinh Mật đã nghĩ sẵn lý do thoái thác: “Không cần đâu mẹ, con quen đạp xe đến trường rồi, thi đại học cũng vậy, bỗng nhiên long trọng con lại căng thẳng. Mẹ cứ để con tự đi.”
Chu Thanh khựng lại, nói: “Vậy mẹ đi xe đạp với con.”
“Không, không cần đâu ạ…” Đinh Mật vội cự tuyệt, “Con muốn tự đi, thi xong con sẽ đi tìm mọi người.”
Chu Thanh còn định nói gì đó nhưng Đinh Mật đã ăn xong bánh rồi buông đũa, vội vàng lấy đồ chạy ra cửa: “Con đi trước đây.”
Đinh Mật cùng Lục Thời Miễn đạp xe đến trường, đỗ xe xong, Đinh Mật đột nhiên nghiêng đầu qua, vô cùng nghiêm túc nói: “Lục Thời Miễn, cậu xoa đầu tớ với.”
“Sao?”
Lục Thời Miễn cúi đầu nhìn cô.
“Nhanh lên nào, tớ hơi căng thẳng, cậu xoa đầu tớ thì tớ sẽ không căng thẳng nữa.”
Lục Thời Miễn cười bất đắc dĩ, nhưng vẫn theo lời vò mạnh đầu cô một hồi, làm Đinh Mật kêu lên: “Cậu nhẹ tay thôi.”
“Nhẹ thì sao mà khai quang được.” Thiếu niên thấp giọng cười.
Đinh Mật nhanh chóng chỉnh trang đầu tóc, ngẩng đầu cười: “Được rồi.”
Lục Thời Miễn nhìn cô: “Đinh Mật, thi tốt nhé.”
Đinh Mật mím chặt môi: “Ừ, cậu cũng thế, làm Văn tốt nhé…”
“Dông dài.”
Hai người đứng nhìn nhau dưới ánh mặt trời. Đinh Mật bỗng bật cười, đôi lúm đồng tiền nở rộ, tâm trạng thoải mái chưa từng có.
Mỗi khi thi xong một môn, kiểu gì cũng có người suy sụp thút thít, cho rằng mình làm bài không tốt.
Khoảnh khắc ra khỏi phòng thi, Đinh Mật có cảm giác nhẹ nhõm chưa từng thấy, bầu trời sáng trong như mới được gột rửa. Cô xuyên qua dãy hành lang huyên náo, chạy đến trước phòng thi của Lục Thời Miễn. Trước mặt có một đôi đang ôm chặt nhau, chính là lớp phó và lớp trưởng, hai người họ đang kích động nhảy cẫng lên.
Tiếng reo hò vang vọng khắp chốn, đề thi, giấy nháp, sách vở bay loạn đầy trời.
“Cuối cùng cũng thi xong rồi, thi đại học lượn mẹ nó đi!!!”
“Tất cả đã kết thúc, tối nay tôi nhất định phải đi xõa!!!”
“Không thi đỗ thì coi như tôi thua!!!”
…
Đinh Mật gạt mớ giấy hỗn độn rơi trên đầu, đáy lòng bỗng có một nỗi xúc động điên cuồng, cô níu chặt cổ Lục Thời Miễn, đang định nhảy lên hôn cậu, tầng dưới chợt truyền đến tiếng quát to – “Bọn quỷ này! Muốn tạo phản hả! Đừng tưởng tốt nghiệp rồi thì ông đây không chỉnh đốn được chúng bay!”
Tiếng quát vang tận mây xanh.
Đinh Mật sửng sốt cúi đầu nhìn xuống, thì ra là trưởng khối bị một quyển sách rơi trúng đầu, đang ngẩng mặt nhìn lên, xắn tay áo chuẩn bị đi bắt người. Nhưng hình như cả đám chẳng ai sợ nữa, có người cười to, có người gào ầm.
Cuối cùng cũng tự do rồi, ai mà sợ trưởng khối nữa? Ai còn để ý một hai tiếng mắng?
Đinh Mật không kìm được, khóe môi cong lên, ngẩng đầu nhìn Lục Thời Miễn.
Lục Thời Miễn cười nhàn nhã, vỗ đầu cô.
“Đinh Tiểu Mật, gan cậu lại to lên rồi nhỉ? Nói xem, ban nãy định làm gì?”
“…”
~~~
Tác giả có lời muốn nói: Thực ra lúc ở rừng cây nhỏ anh Miễn vốn định chủ động, ai ngờ Đinh Tiểu Mật lại sốt ruột xông lên trước! =((((((
Truyện convert hay : Đô Thị Tiểu Bảo An