Quá Mức Cố Chấp

chương 56

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngoài cửa sổ, mưa nhỏ tí tách rơi, không khí mùa thu lạnh lẽo.

Tại huyền quan,

Hô hấp đan xen, độ ấm bốc lên.

Hô hấp càng ngày càng thô nặng, vội vàng muốn phá vỡ không khí nhưng cuối cùng lại không dám.

Khiến người ta nôn nóng không thôi.

Tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lúc nhanh lúc chậm.

Dưới tác dụng kíƈɦ ŧɦíƈɦ của cồn, Thời Niệm đánh bạo, tiến sát lại bên môi Cố Thành, dùng hết dũng khí hơn hai mươi năm hỏi lại một lần nữa:

"Làm....Làm....Làm không?"

Cố Thành có tiền, có nhan sắc, dáng người còn rất tốt, cho hắn ngủ với cô cũng không hại gì.

Lắp ba lắp bắp, nghe ra cũng có vài phần kiên cường, không tồi.

Người đàn ông cúi đầu, cười khẽ một tiếng, cắn lên môi cô, nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt mang theo ý cười.

"Em nói xem?"

Giây tiếp theo,

Trời đất quay cuồng, khi Thời Niệm tỉnh táo lại thì người đã nằm trên giường lớn mềm mại, hơi thở nóng rực che trời lấp đất xâm chiếm, nháy mắt đoạt lấy hô hấp của cô.

Một tay xuyên qua tóc cô, một tay giữ chặt hông, thô bạo hôn môi, không hề có một chút ôn nhu.

Eo bị nắm có chút đau, cả người như bị hắn đè dẹp lép.

"Ưm ưʍ....Ưm ưm Cố....Cố Thành...."

Thờ Niệm nức nở thành tiếng, hai tay để trên ngực hắn, muốn đẩy hắn ra.

Ngay lập tức, tay cô bị kéo lên, giữ chặt trên đỉnh đầu, thân hình người đàn ông hoàn toàn phủ lên, trong lòng Thời Niệm phát hoảng, đột nhiên có chút hối hận.

Sau một lúc lâu, môi hắn rời đi.

"Thôi thôi thôi, liền liền" giọng nói hơi run rẩy, muốn chưa đánh đã lui, lại bị Cố Thành ngắt lời.

"Thời Niệm Niệm," Cố Thành cúi đầu, cắи ʍút̼ vành tai cô, hàm răng thoáng dùng sức, nửa cắn nửa liếm, giọng nói trầm thấp như vuốt ve trên vành tai, vừa mê hoặc, vừa dỗ dành: "Em muốn tôi sao?"

Muốn sao?

Cô.....

Cánh môi ôn nhu từ bên tai cô chậm rãi chuyển lên mặt, mềm nhẹ hôn từ trán, từng chút từng chút dời xuống, đôi mắt, chóp mũi, khóe miệng.... mỗi nơi đi qua đều dịu dàng vuốt ve, đôi môi vừa thành kính vừa mạnh mẽ.

"Muốn thì nói ra, nhé?"

Âm cuối kéo dài, mê hoặc nhân tâm.

Thời Niệm khép hờ mắt, người đàn ông này quả thật quá hấp dẫn.

Hắn đây là đang trắng trợn câu dẫn cô sao?

Lý trí vùng vẫy trong du͙ƈ vọиɠ, dần dần trở thành chống cự vô vọng.

Cuối cùng,

Thất bại.

".....Muốn."

Trong phòng tối thui, chỉ có ánh trăng chiếu vào từ phía cửa sổ sát đất, trên giường lớn mềm mại, tiếng vải dệt cọ xát, tiếng răng môi dây dưa ái muội, tiếng nức nở hỗn loạn khó khắc chế, hoàn toàn che lấp đi tiếng mưa ngoài kia.

Thật lâu sau,

Cố Thành nâng người, một tay chống bên người Thời Niệm, thanh ầm khàn khàn dụ hoặc:

"Em muốn gì?"

"Tôi....." Trong hơi thở ấm áp còn có mùi rượu nhàn nhạt, "Muốn...."

Hầu kết Cố Thành chuyển động, tiếng nói càng trở nên khàn:

"Muốn cái gì, hả?"

".....Muốn anh."

Vừa dứt lời.

"Xoẹt ____"

Tiếng váy áo vị xé rách trở nên vô cùng rõ ràng giữa đêm khuya, không khí lạnh lẽo nháy mắt phả lên đùi, tiếp tục lan rộng về phía trước.

Đầu óc đột nhiên thanh tỉnh khiến Thời Niệm mở to hai mắt, vừa hoảng vừa thẹn.

Cái cái cái cái cái cái này hình như không không không không không giống những gì cô tưởng tượng cho lắm.

"Cố Cố Cố Cố Thành, anh..... ưm ưm ưʍ.....a a.....Tôi.....Anh....." dư âm bị nuốt trọn trong nụ hôn mãnh liệt.

Cảm nhận được bàn tay to lớn theo vạt áo tiến vào, một tấc lại mốt tấc vuốt ve.

Nóng như thiêu như đốt.

Hô hấp không còn chịu sự khống chế của bản thân, ngực kịch liệt phập phồng.

Thấp thỏm lại khẩn trương, thậm chí còn ẩn ẩn chút hưng phấn.

Môi Cố Thành rời đi, thở nhẹ một hơi, lưu luyến bên cổ cô, để lại đó một nụ hôn nóng bỏng, hắn giữ chặt tay cô, không hề buông lỏng, dán bên tai cô, hơi thở ngập tràn du͙ƈ vọиɠ.

"Bang ___" tiếng tháo dây lưng vang lên vô cùng rõ ràng, khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Đầu quả tim Thời Niệm run lên, nửa là sợ hãi, nửa là khẩn trương.

Cố Thành bắt lấy tay cô, kéo xuống dưới, thanh âm khàn khàn lộ ra vẻ lười biếng:

"Cởi giúp tôi."

Không biết từ khi nào mà mưa đã bắt đầu nặng hạt, ý thức của Thời Niệm hỗn loạn, khi thì như đang đi trên mây, khi lại như trôi nổi trên mặt nước, từng chút từng chút tan rã.

Trong bóng đêm mịt mờ, chạm phải áo sơ mi mỏng manh, cô hơi ngưng lại, liền bị người ta nắm lấy cổ tay, đem tay cô ấn trên ngực, cởi từng chiếc cúc ra.

Áo ngoài, áo sơ mi, quần áo trên người từng chiếc từng chiếc rơi xuống, chiếc thì nhăm nhúm trên giường, chiếc lại bị ném ra xa.

Ngoài cửa sổ, mưa to tầm tã, mơ hồ nghe được tiếng cô gái trên giường nức nở và tiếng hôn môi dịu dàng của người đàn ông, còn có cả tiếng mãnh liệt va chạm.

......

Hôm sau,

Đồng hồ sinh học thúc đẩy con người ta đúng giờ tỉnh dậy vào buổi sáng, cảm giác đau nhức trên người khiến Thời Niệm nhíu mày, phía trong đùi vừa đau vừa nóng rát, khóe mắt có chút chua xót, giọng nói cũng vô cùng ách.

"Khụ khụ khụ."

Thời Niệm xoay người, ghé vào mép giường ho khan.

Có chút khát, muốn uống nước.

Mộ thân hình ấm áp từ sau lưng áp tới, bàn tay từ phía sau thò ra, nhẹ nhàng xoa nắn ngực cô.

"Khát sao?"

Thời Niệm cúi đầu, nhìn bàn tay to trên ngực.

Cô đứng hình.

Giây tiếp theo,

Người phía sau xoay người xuống giường, rót một chén nước, đưa đến bên miệng cô, "Nước ấm đó."

Thời Niệm không nhận, vẫn cứng đờ nhìn ngực mình, trì độn xoay người lại, nhìn Cố Thành gần ngay trước mắt.

Nhận ra cô còn chưa nhận thức được tình tình hiện tại.

Cố Thành nhíu mày, uống một ngụm nước, cúi người, ngậm lấy môi cô, từ từ đút qua.

Thời Niệm ngơ ngác nuốt xuống.

Ý thức chậm rãi quay về, Thời Niệm chậm rì rì kéo cao chăn, sâu trong nội tâm thét gào.

A a a a a a a a!

Tối qua cô làm cái gì thế này!!!

Tối qua hắn làm cái gì thế này!!!

Tối qua hai bọn họ làm cái gì thế này!!!

"Tôi...." Thời Niệm ưỡn thẳng lưng, nỗ lực khiến mình trông có chút tự tin.

"Em tối qua ngủ tôi."

Cố Thành thập phần bình tĩnh tiếp lời cô, nói xong lại thuận thế nằm xuống.

"Anh...."

Thời Niệm cắn môi, cô cũng không phải là say không biết gì, không đến nỗi cái gì cũng không nhớ rõ!!! Những điều Cố Thành nói cô đều nhớ cả!

"Tôi bị em ép buộc."

Cố Thành túm chăn trên tay Thời Niệm, che hơn nửa người mình lại.

"Tôi không có."

Thời Niệm đỏ mặt, lập tức túm chăn về, che ngực lại, chột dạ nhìn Cố Thành, phản bác yếu ớt: "Tôi không ép buộc anh, anh, anh, anh là tự nguyện."

Cố Thành nhìn cô, tươi cười trên mặt biến mất.

"Thời Niệm Niệm, em đừng nói với tôi là em quên hết chuyện tối qua rồi đấy."

Thời Niệm tránh mắt hắn, thanh âm yếu ớt vài phần: "Tôi, tôi không nhớ rõ lắm."

Cố Thành không nói chuyện, lạnh nhạt nhìn cô.

Thời Niệm cúi thấp đầu, ngón tay dùng sức cấu mạnh vào đùi, đau đến chảy cả nước mắt, hai tay che mặt, nức nở:

"Tôi....Tôi....Tôi thật sự uống say mà."

Cố Thành vẫn im lặng, chỉ xoay người đưa lưng về phía cô, không nói một lời.

Hai mắt nhìn trộm qua kẽ ngón tay, Thời Niệm hít hít cái mũi, có diễn thêm cũng không có tác dụng.

Quấn chăn muốn xuồng giường, vừa quay đầu đã nhìn thấy quần áo bị ném hỗn loạn trên mặt đất, còn có.... Chiếc váy bị xé nát, lập tức thanh tỉnh hơn một chút.

"Tôi...."

Quay đầu lại liền nhìn thấy trên bả vai lộ ra ngoài của Cố Thành chi chít vết cào và dấu răng,

Đây là.....

Thời Niệm nhắm mắt lại.

Được rồi, là cô làm đó, cô đúng là quá quá quá quá quá quá quá mất khống chế!!!

"Có chịu trách nhiệm không?"

Người đàn ông đang đưa lưng về phía cô xoay người lại, nhìn Thời Niệm, mặt mày cương nghị, thanh âm hơi khàn.

Thời Niệm không hé răng, do do dự dự.

Chịu trách nhiệm à? Như vậy có phải hai người bọn họ liền.....

Cố Thành đen mặt, trong mắt là màu đen không thể hòa tan, tối tăm đến cực điểm, hắn giơ tay nhéo cằm cô, nặng nề cắn lên.

Vị máu nhàn nhạt lan ra trong miệng.

Thời Niệm la đau một tiếng, trong lòng thầm kêu không ổn, vội vàng gật đầu, "Chịu chịu chịu chịu....." nuốt nuốt nước miếng, nhìn Cố Thành.

"Trả tiền được không?"

Cố Thành đen thui mặt.

Thời Niệm vội vàng sửa lời: "Chịu trách nhiệm."

Lúc này Cố Thành mới vừa lòng, ôn nhu hôn lên môi cô, cánh môi dán bên tai cô, thân mật nói nhỏ.

Thời Niệm quỳ trên giường, nhìn Cố Thành, do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi ra.

"Chịu trách nhiệm thế nào?"

Cô chưa từng chịu trách nhiệm với ai, không hiểu thế nào mới là chịu trách nhiệm.

Cố Thành cười: "Em nói đi?"

_____

Buổi sáng bởi vì chuyện này mà Thời Niệm đi làm muộn mười phút, lúc cô đến giao ban đã sắp kết thúc, Thời Niệm lạnh nhạt đứng một bên.

Thật ra cô cũng muốn điên cuồng chạy tới, mấu chốt là chỉ cần cô chạy một bước thì phía trong đùi liền vô cùng đau đớn, sáng nay cô trộm soi gương, thế nhưng còn thấy có cả dấu răng!

Thời Niệm cắn môi, chờ buổi tối về nhà, cô nhất định bắt Cố Thành chịu trách nhiệm!

Có lẽ là lần đầu tiên trải qua chuyện này nên luôn có cảm giác không tự nhiên, chỉ cần người ta nhìn cô một lúc, cô đã vô cùng chột dạ.

"Hôm nay em ____" Đỗ sư tỷ đứng bên cạnh, nhìn Thời Niệm từ trên xuống dưới, cau mày.

Thời Niệm hoảng loạn. lập tức giành nói trước:

"Em hôm nay làm sao cơ? Có chỗ nào khác trước sao? Chị thấy chỗ nào khác?"

Không chờ Đỗ sư tỷ mở miệng, tự cô đã trả lời: "Nhất định là không giống, sao có thể giống được chứ, em cũng không phải là trẻ con nữa."

Đỗ sư tỷ: "....Em ngủ không ngon à?"

Ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không hề giống ngày thường, khi nào mà tố chất thần kinh của Thời Niệm kém như vậy?

Thời Niệm nhẹ nhàng thở phào, hữu khí vô lực nói: "Đúng vậy, ngủ không ngon."

Một đêm không ngủ, hiện tại nghĩ lại cũng thấy khó tin, quan trọng là về sau, cô luôn là người chủ động quấn lấy.....

Thời Niệm lắc lắc đầu, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa.

"Em không sao chứ?" Đỗ sư tỷ nhìn Thời Niệm.

Thời Niệm khẩn trương nói: "Em trông giống có vấn đề gì sao?" Nhịn không được vuốt mặt, "Rất rõ ràng à?"

Đỗ sư tỷ chớp chớp mắt, "Ách, trông vẫn tốt." Chỉ là tinh thần có vẻ không tốt lắm thôi.

"Đi kiểm tra phòng trước đi," Đỗ sư tỷ sờ trán Thời Niệm, "Lát nữa về thì kiểm tra nhiệt độ cơ thể xem."

Tám phần là tối qua tời mưa nên đầu nhiễm lạnh rồi.

Thời Niệm: "...."

____

Cố thị.

Lúc bí thư Trương dẫn theo nhân viên tiến vào phòng họp đã thấy Cố Thành ngồi ở vị trí chủ trì, khóe miệng cong lên, trên mặt là tươi cười hiếm thấy, hắn sửng sốt, ngay sau đó cười hỏi:

"Cố tổng, hôm nay trông ngài hơi khác."

"Thật sao?" Cố Thành hơi ngửa người ra sau, tâm tình rất tốt, "Chỗ nào không giống thế?"

Bí thư Trương: "...." Hắn chỉ thuận miệng khen một câu mà thôi.

Truyện Chữ Hay