Quả Lê Nhỏ Ngọt Ngào

chương 24: một chút trêu chọc (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Shiba

"Ông nội của tôi ơi, chỗ này là nơi công cộng đấy, cậu chú ý hình tượng chút được không, chẳng may bị chụp thì làm sao bây giờ, đừng gây chuyện nữa!" Lý Nhàn chạy tới kéo cậu ta lại, "Đi về trước, có chuyện gì sau lại nói. Lục tổng, xin lỗi ngài, Văn Kiệt nhà chúng tôi chính là như vậy, lăn lộn trong giới giải trí lâu rồi, ai mà không có chút bất thường."

Lời này nghe qua tưởng như đang trách Văn Triệt, thật ra là cho cậu ta bậc thang đi xuống, nhưng Văn Triệt đâu thèm để ý nhiều như vậy, đã điên lên thì mấy trâu cũng không kéo lại được.

Cậu chỉ vào Lục Gia Hành, "Anh muốn chơi đùa người phụ nữ nào tôi mặc kệ, nhưng đừng làm tổn thương cô ấy!"

Văn Triệt một khi mở miệng là lộ ra cái nết này, chỉ cần nói cho bản thân sảng khoái mặc kệ người khác có hiểu hay không.

Lục Gia Hành nói với Ngô Lãng: "Đưa Hứa Lê lên xe trước đi."

Ở tầng hầm Đông Thượng anh có một vị trí đậu xe riêng, tuy vị trí ẩn mật nhưng cũng có thể bị người khác nhìn thấy, Lục Gia Hành đè nặng giọng, "Cậu hãy nghe cho kỹ, đây không phải nhà trẻ, không giống năm đó tôi dẫn cậu theo chơi đùa. Quay về yên tĩnh lại rồi suy ngẫm xem mình đã làm ra chuyện gì."

"Tôi làm gì cũng không điên cuồng như anh, không phải anh bắt nạt Hứa Lê đơn thuần sao, tôi chỉ tò mò là, anh Gia Hành ở bên ngoài lăng nhăng phóng đãng đến mức nào?"

Lục Gia Hành nhấc chân định đạp vào đầu gối Văn Triệt, nhìn đến cách đó không xa Hứa Lê đang thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, ý muốn vừa nảy ra lại phải nhịn xuống.

"Cút về quay phim của cậu đi!"

Ánh mắt Văn Triệt đảo qua, "Anh còn sợ cô ấy thấy? Ngược lại tôi có ít đồ, có muốn cho cô ấy xem thử không?"

Lý Nhàn hận không thể ngất xỉu giả chết ngay tại chỗ, đứng bên cạnh khuyên cũng không được, đi cũng chẳng xong.

Lục Gia Hành giữ chặt cổ áo Văn Triệt, vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, người khác nhìn qua còn tưởng rằng anh đang giúp sửa sang lại quần áo, nhưng thật ra tay càng xuống lực, trong giọng nói cũng lạnh lẽo tới cực điểm, "Trước kia hai ngươi từng gặp nhau?"

Văn Triệt cười, như thể đã chờ câu hỏi này của anh từ rất lâu rồi, chờ không nổi nói: "Đã từng."

......

Hứa Lê lo sợ bất an ngồi trong xe, Ngô Lãng an ủi cô, "Không có việc đâu, cái nết này của Văn Triệt ai chẳng biết, ảnh đế nổi tiếng, bình thường đều là người khác vây quanh cậu ta, kiêu ngạo thành thói, cũng chỉ Gia Hành mới có thể thu thập được cậu ta. Được rồi, nâng kính xe lên đi, đừng nhìn."

Hứa Lê quay đầu, móng tay khẽ đâm vào lòng bàn tay, hỏi: "Quan hệ giữa hai người bọn họ thật sự tệ lắm sao?"

Ngô Lãng đoán là có thể do cô bị mất trí nhớ nên đã quên, nói: "Trước kia vốn rất thân thiết, nhưng sau lại xảy ra chuyện, quan hệ liền trở nên căng thẳng."

Hứa Lê hơi trừng mắt lên "Chuyện gì vậy?"

Ngô Lãng cách lớp kính nhìn thoáng qua, "Cô mất trí nhớ là cố ý phải không, sao chuyện gì cũng đều không nhớ thế. Năm đó Gia Hành đánh nhau gây chuyện ở quán bar nên mới bị đưa sang Anh, cô không nhớ chút gì sao?"

"Hả?!" Hứa Lê từng nghe cha mẹ nói tới chuyện này, nhưng mà họ nói Lục Gia Hành xuất ngoại để đi học.

Cô mấp máy môi, "Anh ấy vì đánh Văn Triệt mới bị ép đi?"

Ngô Lãng hơi ngẩn ra, mỉm cười, "Nào có! Cậu ấy vì thay Văn Triệt ra mặt nên mới động tay động chân với người khác!"

Khi đó Văn Triệt mới từ phía nam tới, mười ba tuổi đúng là độ tuổi dậy thì ương bướng không ai quản chế được, càng lớn khuôn mặt càng đẹp đẽ, nhưng tính nết lại rất tệ, ngay cả lão thái thái cũng bó tay.

Đúng dịp Lục Gia Hành về nhà cũ thăm bà nội, thấy vậy liền cho cậu ta một trận đòn, từ đó trở nên ngoan ngoãn.

Mọi người đều cho rằng Văn Triệt sẽ phản kháng, không ngờ tới thằng nhóc tính nết ông trời này, bị đánh xong còn rất hớn hở, nói mình cuối cùng cũng gặp được một người đối xử với cậu ta như thế này ở Lục gia.

Từ đó về sau lúc nào cũng dính sau mông Lục Gia Hành, gọi "Anh Gia Hành" nũng nịu điệu đà như mấy cô gái nhỏ đưa thơ tình. Một khoảng thời gian Lục Gia Hành luôn dẫn cậu theo đi chơi khắp nơi, thật tình coi cậu như em trai ruột thịt. Chỉ là Văn Triệt càng lớn càng hấp dẫn người khác, so với bạn bè cùng lứa còn cao hơn nửa cái đầu, đẹp trai đến mức như cành hồng hạnh muốn xuất tường, lên sơ trung đã có bạn gái, nhưng tới đây cũng không chịu yên, mới nháy mắt không để ý đã bị người khác cua mất.

Cô gái kia lớn hơn cậu mấy tuổi, đã thế còn lăng nhăng, có một bạn trai lăn lộn trong giang hồ.

Đang cùng người ta ôm ấp thân mật trong quán bar thì bị gã bạn trai chạy tới chặn lại, lúc Lục Gia Hành đuổi tới thì bọn kia sắp chặt một cánh tay của cậu.

Ngô Lãng nói đến mức hưng phấn, chỉ ngậm điếu thuốc trong miệng nhay cắn mà không đốt, "Tiếp đó thì sử dụng bạo lực, Hành lấy một chọi mười, đánh cho vị đại ca xã hội đen kia một đầu đẫm máu. Mọi người đều nói Văn Triệt là phú nhị đại, tính tình vênh váo, đó là do chưa từng thấy Gia Hành của năm đó! Bây giờ cậu ấy chỉ là không muốn rắc rối thôi......"

Đang nói, Ngô Lãng quay đầu phát hiện vẻ mặt Hứa Lê khó có thể tiếp nhận.

"Làm cô sợ rồi?"

Hứa Lê lắc đầu, "Không sao......" Dù sao từ khi bị mất trí nhớ tới nay, cô cũng không cảm thấy tính tình Lục Gia Hành ôn hòa gì, dường như trong cơ thể anh luôn có một ngọn lửa hừng hực, anh luôn áp chế nó xuống, không chừng một ngày nào đó liền bạo phát.

"Chỉ có thế này cũng không đến mức làm quan hệ hai người xấu đi chứ?" Nói như thế nào thì Lục Gia Hành cũng là vì Văn Triệt mới gây ra chuyện.

Ngô Lãng nói: "Hình như là Văn Triệt không chịu học hành, mấy người già trong nhà bắt Gia Hành gọi điện thoại khuyên, khi đó cậu ấy vừa sang Anh, tâm trạng đang phiền muộn nên đã nói với nó mấy câu nặng lời."

"...... Nói gì?"

"Hình như là nói có một đứa em trai sa đoạ như cậu ta, anh ấy thà từ bỏ còn hơn!" Ngô Lãng vuốt vuốt mái tóc, "Cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm, nhưng khoảng thời gian này trôi quá rất nhanh, tổng cộng chưa đến hai tháng, sau đó lại không biết có chuyện gì, Văn Triệt đột nhiên nghe lời, ngoan ngoãn đi Hàn Quốc làm thực tập sinh."

Chuyện này hầu như không ai biết, những ngày Văn Triệt trải qua ở Lục gia càng giống như khách qua đường.

Bởi vì Lục Gia Hành khi bị dẫn tới đồn cảnh sát chỉ nói anh thấy đối phương ngứa mắt nên mới đánh nhau.

Đối với việc Văn Triệt gây sự không hề đề cập đến nửa từ.

Trước kia Hứa Lê rất si mê Lục Gia Hành, Ngô Lãng nhớ rằng việc này hẳn là cô cũng biết.

Hứa Lê ngơ ngác như được xem một bộ phim điện ảnh, tận khi kết thúc còn chưa thoát khỏi trạng thái đó, cửa xe bỗng bị kéo ra.

Lục Gia Hành sải bước lên xe, đóng sầm cửa thật mạnh.

Ngô Lãng nháy mắt với cô.

Lục Gia Hành lấy tay chống đầu, mắng một câu, "Bệnh tâm thần."

Anh ngẩng đầu nhìn thấy Hứa Lê đang ngồi ở ghế phụ lái, ngữ khí không mặn không nhạt, "Ngồi xuống đây."

Hứa Lê thuận theo thay đổi vị trí, nhưng cả người gắt gao dựa sát vào cửa xe.

Lục Gia Hành nhướng mày nhìn cô, Hứa Lê nhanh chóng cúi đầu xuống.

Vừa rồi còn vô cùng lanh lợi, hiện tại lại trốn tránh anh, được lắm. Tối hôm qua đã không được ngủ đủ giấc, sáng sớm hôm nay lại bận rộn tới tận bây giờ, anh luôn vực dậy tinh thần không dám buông lỏng dù chỉ một phút, giờ thì mặc kệ người khác, đơn giản khép mắt lại nghỉ ngơi.

Lúc tới nơi, mắt anh vẫn nhắm, Ngô Lãng xuống xe trước.

Hứa Lê thấy anh không tỉnh, tưởng là ngủ rồi, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Lục tiên sinh, chúng ta tới nơi rồi."

Vẫn không có động tĩnh gì, cô đến gần hơn một chút, chọc chọc vào cánh tay anh, đột nhiên cổ tay bị khống chế, thình lình có một lực nắm chặt, thân mình cô mất cân bằng, oanh liệt ngã vào người đàn ông bên dưới.

Lục Gia Hành nửa híp mắt, tiếng nói lười biếng khàn đục, "Còn trốn nữa hay không?"

Ngô Lãng thấy không ai xuống nên tự quay lại gọi, ai ngờ thấy một màn như vậy nhanh chóng đóng sầm cửa xe.

Trong không gian bịt kín chỉ còn lại hai người.

"Tôi ăn em, hay là đánh em à? Hả?" Lục Gia Hành bắt lấy tay cô không thả, hỏi thêm lần nữa.

Hứa Lê mới nghe xong câu chuyện lịch sử anh dũng của vị này năm xưa, tất nhiên là không dám chọc anh, ôn tồn nói: "Lục tiên sinh, anh buông tôi ra trước được không."

Giọng nói nhỏ nhẹ nhu hoà vang lên bên tai, trong lòng ngực lại là cơ thể người con gái nhỏ xinh mềm mại như đậu hủ, ánh mắt Lục Gia Hành tối dần, nói: "Em gọi tên tôi một tiếng đi, chẳng phải hôm nay đã gọi một lần rồi sao."

Hứa Lê nào nhớ rõ, nghe thấy hơi thở đối phương càng lúc càng thô, chống tay muốn đứng lên, trong lúc hoảng loạn chạm ngay vào eo anh.

Lục Gia Hành đỏ cả mắt, cảm giác như mình sắp phát điên, "Còn dám sờ loạn, thật là không biết sống chết."

Anh buông cô ra rồi xuống xe, tìm bình nước từ cốp xe ngửa đầu uống ừng ực.

Ngô Lãng chớp mắt, dường như cảm thấy bản thân đã phát hiện ra một chuyện lớn rất khó lường.

......

Phòng khám tâm lý Âu Dương Hoa có chế độ hẹn trước nghiêm ngặt, hôm nay vì Lục Gia Hành nên mới đặc biệt để lại thời gian.

Khi Hứa Lê làm kiểm tra lại, Lục Gia Hành vẫn luôn theo sát.

Lúc kết thúc anh hỏi: "Cô ấy có nói mình gần đây có thể nhớ ra một ít việc, đây có phải chứng minh ký ức sắp được khôi phục?"

Âu Dương Hoa và Lục Gia Hành có chút tình cảm bằng hữu, không dấu diếm, "Không hẳn vậy."

Tầm mắt anh quét giữa hai người, nói tiếp: "Mất trí nhớ trên thực tế không giống như tiểu thuyết thường mô tả, thông thường phân thành hai loại, một loại là thần kinh bị tổn thương, khó mà hồi phục được, đối với cơ thể khỏe mạnh cũng có ảnh hưởng, kèm theo rất nhiều bệnh biến chứng."

Lục Gia Hành nhíu mày.

"Cậu đừng căng thẳng, cô ấy không thuộc trường hợp này, mà là do tâm lý, nói cách khác đây là một cơ chế tự bảo vệ hậu chấn thương tinh thần."

Về chuyện này lúc trước bác sĩ đã từng nói qua, sắc mặt Lục Gia Hành hơi hoà hoãn, hỏi: "Có thể tốt lên không?"

Âu Dương Hoa: "Tạm thời thì có thể khôi phục, nhưng thời gian bao lâu còn phải xem bản thân cô ấy, các biện pháp tâm lý trị liệu chúng tôi chỉ là phụ trợ mà thôi."

Hứa Lê nghe xong như thấy mây mù dày đặc, nói: "Không phải tôi không muốn khôi phục ký ức, thật đấy, tôi vô cùng muốn nhớ lại."

Âu Dương Hoa chỉ cười, không nói gì.

Cô còn phải tiếp nhận trị liệu, quá trình này yêu cầu an tĩnh tuyệt đối và bí mật, nên Lục Gia Hành bị mời ra ngoài.

Âu Dương Hoa đưa anh đi ra, nói: "Chắc phải cần phút, cạnh đây có một trung tâm thương mại, nếu Lục tổng nhàm chán thì có thể tới đó đi dạo."

Lục Gia Hành không muốn dạo phố, gật đầu nói: "Tôi chờ ở bên ngoài."

Âu Dương Hoa đã sớm nhìn ra manh mối, cười hỏi: "Cô gái đó là gì của cậu? Lục tổng tự mình đưa tới, còn ở bên ngoài chờ."

Lục Gia Hành nhếch miệng.

Âu Dương Hoa vỗ bờ vai anh, không tiếp tục tra hỏi, mà chỉ nói: "Lúc trước không phải cậu ngủ không tốt sao, hiện giờ thế nào?"

"Đã tốt rồi, bận tới mức ngồi xuống cũng có thể ngủ ngay."

"Vậy là tốt rồi, tình huống của cô ấy cậu cũng đừng quá lo lắng, chính là do tâm phòng bị quá nặng, tuy rằng ngoài miệng nói mình rất muốn khôi phục ký ức, nhưng lúc trước cô ấy từng đi khám một lần rồi không tới nữa, thật ra đây chính là một loại biểu hiện tự mình kháng cự. Về điểm này có khả năng chính cô ấy cũng chưa ý thức được."

Lục Gia Hành bước chân dừng một nhịp, "Ý của cậu là bản thân cô ấy không muốn nhớ lại những chuyện trước kia? Vì sao chứ?"

Âu Dương Hoa nói thẳng: "Việc này tôi không rõ lắm, nhưng dựa theo những trường hợp trước đây thì loại người bệnh này đều có một điểm chung giống nhau."

"Đó là gì?"

"Quá khứ trong tình cảm đã từng phải chịu tổn thương rất sâu sắc, hoặc là đả kích."

Chỉ là lời nói vô cùng bình thường mà sao lại giống như lấy dao cùn đâm mạnh da thịt.

Lục Gia Hành mất lên linh hồn, một cơn lạnh buốt thấu xương từ lòng bàn chân lan lên khắp nơi trên cơ thể, khiến cho toàn bộ sống lưng anh giá rét.

Anh không biết cảm xúc của mình bây giờ là như thế nào, cũng không biết bản thân đã bước ra khỏi cánh cửa đó ra sao, tận đến khi Ngô Lãng đuổi kịp, "Hành, Tiểu Lê Tử kiểm tra kết quả thế nào? Sao sắc mặt cậu lại kém như vậy?"

Cả người Lục Gia Hành có chút sững sờ, một hồi lâu mới hơi tỉnh lại, nói: "Nước."

Ngô Lãng chạy đi lấy trong xe.

Lục Gia Hành ngẩng đầu, bầu trời cao xanh thẳm, tầng tầng lớp lớp mây đan xen nhau.

Mấy đám mây bị cắt ngang, cực kỳ giống đường chỉ tay, đường công danh, đường số mệnh, đường tình duyên......

Kéo dài vướng mắc, nếu có thể nhìn thấu sớm hơn một chút thì thật tốt.

Lục Gia Hành tự cho là trước nay mình làm chuyện gì cũng luôn bình thản, dù có lúc anh từng phát điên, làm ra chuyện tày trời.

Nhưng thật sự anh không hề muốn làm tổn thương cô.

Cũng không ngờ lại khiến cô bị thương sâu tới như vậy.

Đụng vào đầu cùng lắm chỉ là nguyên nhân trực tiếp, mà có lẽ cô đã thật sự muốn quên đi người không đáng nhớ tới là anh.

Lầu một của trung tâm thương mại kia là một tiệm kim hoàn, cách lớp tủ kính bên trong trưng bày rất nhiều đồ trang sức lấp lánh.

Tầm mắt Lục Gia Hành bị một đôi khuyên tai hấp dẫn, anh bước vào.

Nhân viên cửa hàng nhiệt tình chào đón, "Tiên sinh ngài muốn mua gì?"

Lục Gia Hành chỉ xuống, "Cái này."

Khuyên tai kim cương hình cỏ bốn lá, anh vốn không cần nhìn giá, "Gói lại giúp tôi."

Một đơn hàng lớn như vậy lại thông qua vô cùng dễ dàng, lại thấy anh có khí chất không tầm thường, nhân viên cửa hàng nhanh chóng gọi người ra tiếp đón hỗ trợ, cô nàng vui vẻ ra mặt nói: "Là tặng cho bạn gái sao? Bạn gái ngài thật hạnh phúc."

Sự rung động trong ngực Lục Gia Hành vừa nãy còn chưa tiêu tán hết, môi mỏng khép mở, lời nói ra bình bình đạm đạm.

Anh nói: "Là tặng cho vợ tôi."

- ----Tác giả có lời muốn nói: Nghe nói nếu không viết lời nói thì tác giả sẽ có vẻ rất cao lãnh.

Truyện Chữ Hay