Quá Khứ Qua Đi Ta Lại Yêu Nhau

chương 17: chương 17: đau lòng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giây phút khi hai bên chạm mặt, thời gian như dừng hẳn. Lãnh Hàn Phong híp mắt nhìn cô gái phía trước, khuôn mặt tuy được che đậy một lớp phấn hồng nhưng vẫn có thể nhận ra nét xanh xao, mệt mỏi. Anh không hiểu, cô biết tối đó anh vì rất giận mà mở miệng nói những lời quá đáng nhưng cô cũng không thể nói rời đi là rời đi như vậy. Nhìn cô bây giờ ngoài vẻ mêt mỏi ra thì trông không có vẻ gì là không ổn, chỉ thấy cô có chút gầy, thần thái không được tươi tắn như lúc trước nhưng chung quy, anh có thể cảm nhận cô sống tốt, thậm chí tốt hơn anh, bỏ cả công việc lo lắng đi tìm cô. Nhếch nhẹ môi mỏng, Lãnh Hàn Phòng rời mắt khỏi Đỗ Nhã Tâm, khuôn mặt không có một chút cảm xúc, anh cúi xuống nhìn Tuyến Liên đang có vẻ sợ hãi, lo lắng hỏi: ‘ Liên nhi, sao vậy?

‘ Cô ấy…’- Tuyết Liên cắn môi, khuôn mặt xinh đẹp tỏ ra bối rối cùng lo sợ: ‘ chúng ta đi nơi khác được không?’ giọng nói cô ta như sắp bật khóc, có chút khàn khàn. Như nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt Lãnh Hãn Phong chuyển lạnh nhìn trở lại Đỗ Nhã Tâm, trong giọng nói không hề có chút hơi ấm: ‘ Không việc gì rời đi, chẳng phải em đang muốn ăn cháo hào ở đây sao.’

Nói xong, Lãnh Hàn Phong ôm vai Lê Tuyết Liên đi đến bàn phía trước, cách một bàn với Đỗ Nhã Tâm. Lúc này, nhận lấy sự lạnh nhạt tỏ ra không quen biết của anh, Đỗ Nhã Tâm chỉ có thể mỉm cười nhìn ra cửa sổ, ngực trái không hiểu sao đau buốt. Thật không ngờ có sự trùng hợp như vậy, đến đây lại có thể gặp họ, rồi cũng chính mắt nhìn họ vui vẻ, chỉ có kẻ ngốc nghếch như cô vẫn muốn nhớ mong hi vọng.

Cúi nhìn tô cháo hào nhân viên phục vụ vừa đem ra, hơi khói nóng bốc lên mang theo hương thơm hấp dẫn, ánh mắt cô trở nên mờ ảo. Khuấy từng muỗng cháo, Đỗ Nhã Tâm cảm thấy không muốn ăn, nhưng vì cái thai cần dinh dưỡng, cô cố gắng nuốt một chút, với lại dù sao món này cũng không phải rẻ tiền, chỉ cần không để ý đến họ là được.

Đầu tự nhiên choáng váng, Đỗ Nhã Tâm lắc lắc nhẹ, không hiểu sao thấy rất chóng mặt. Cô dùng hai ngón tay xoa vầng thái dương, cố gắng cho bản thân ổn định một chút. Xem ra cô phải đi khám lại xem, thật sự rất sợ sức khỏe của bản thân ảnh hưởng đến đứa nhỏ.

‘ Nhã Tâm, cô sao vậy?’ Ngoài sau có tiếng nói nhỏ nhẹ đầy quan tâm vang lên. Đỗ Nhã Tâm nhíu mày quay lại nhìn, Lê Tuyết Liên? Cô ta lại muốn gì nữa? Cô gượng cười lắc đầu: ‘ Tôi không sao, cảm ơn.’ Trả lời xong, cô liền gọi nhân viên tính tiền, thật sự không muốn ở đây nữa, cô có dự cảm không tốt.

‘ Nhưng trông sắc mặt cô xấu lắm.’ – Tuyết Liên tỏ ra lo lắng, bàn tay run run đặt nhẹ lên vai Đỗ Nhã Tâm. Nếu trong mắt người khác thì nhìn Tuyết Liên có vẻ như rất sợ cô, như thể cô có thể làm tổn thương đến cô ta vậy. Nhưng trong mắt Đỗ Nhã Tâm thì khác, Lê Tuyết Liên là người thế nào sao cô không biết, giả dối! Đặt một tờ tiền lên bàn, Đỗ Nhã Tâm đứng dậy hất nhẹ bàn tay của cô ta ra, cô ta liền loạng choạng ngã xuống đất.

‘ Liên nhi!’

Lãnh Hàn Phong vội vàng tiến lên đỡ lấy cô ta. Đỗ Nhã Tâm mở to mắt nhìn kinh ngạc, cô thậm chí không dùng chút lực nào sao cô ta có thể té như vậy?

‘ Chị Liên…’

‘ Im đi. Tuyết Liên chỉ quan tâm cô thôi, sao lại đẩy ngã cô ấy như vậy?’ Lãnh Hàn Phong lạnh giọng quát, ngắt lời của Đỗ Nhã Tâm khiến cô giật mình nhìn anh.

‘ Phong, em không sao, Nhã Tâm chắc không phải cố ý.’ Tuyết Liên dựa hẳn vào ngực anh lên tiếng, trông rất yếu đuối.

‘ Tuyết Liên, tôi biết chị đang muốn gì. ‘ – Đỗ Nhã Tâm thu chặt tay, nhìn người phụ nữ đang diễn kịch trước mặt. ‘ Nhưng tôi cho chị hay, chuyện của tôi và chị, cả anh ta không còn liên quan gì nhau, đừng có tiếp tục nhằm vào tôi nữa.’ Đỗ Nhã Tâm chỉ vào Lãnh Hàn Phòng, tức giận nói

‘ Nhã Tâm, cô nói gì tôi không hiểu. Tôi biết, biết cô không cố ý làmtôi mất đi đứa bé, tôi không trách cô, xem như tôi không có duyên với nó, nhưng sao lại nói tôi hại cô.’

Nghe giọng nói đáng thương của Lê Tuyết Liên, bất kỳ ai cũng đau lòng muốn ôm cô vào ngực để che chở an ủi, tất nhiên Lãnh Hàn Phong cũng không ngoại lệ, lại là người phụ nữa anh ta yêu. Đỗ Nhã Tâm nghe Lê Tuyết Liên nói, rồi nhìn cô ta khóc thương tâm trong ngực Lãnh Hàn Phong, cô liền không tránh khỏi bật cười. Thật xuất sắc, cô ta nên đi làm diễn viên mới đúng.Nhìn Đỗ Nhã Tâm cười đến chói mắt, sắc mặt của Lãnh Hàn Phong càng lạnh nhạt hơn: ‘ Tôi không nghĩ cô lại là người như vậy Cô đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa! ‘

‘ Tôi cầu còn không được!’ – Đỗ Nhã Tâm nhìn thẳng vào mắt Lãnh Hàn Phong, môi cong lên rực rỡ, sau đó nhìn thoáng qua khuôn mặt ẩn hiện sự đắc ý của Lê Tuyết Liên, cô không tỏ ra ngạc nhiên mà quay người bỏ đi. Nếu như anh đã hiểu lầm cô tệ hại như vậy, thêm sự mù quáng của anh ta đối với Lê Tuyết Liên, cô giờ có muốn thanh minh hay tìm mọi cách thanh bạch cho bản thân thì cũng vô ích.

‘ Tốt nhất, cô nên rời khỏi thành phố này, để tránh việc trái đất tròn.’ – giọng nói Lãnh Hàn Phong vang lên như từ cõi âm ti vọng lại khiến Đỗ Nhã Tâm khẽ rung mình. Cô cắn chặt đôi môi đã trở nên tái nhợt, bình tĩnh hướng về phía cửa lớn. Cô không đáp trả không có nghĩa là cô đồng ý đáp ưng anh rời đi nơi này.

Nhìn theo bóng lưng của Đỗ Nhã Tâm, không hiểu sao tại thời khắc thốt ra câu nói đó, anh đã hối hận, muốn gọi cô lại, muốn nói anh không cố ý nói như vậy. Nhưng nghe tiếng khóc của Tuyết Liên, anh tự trấn an bản thân mình, anh chỉ tin những gì mình nhìn thấy. Nhưng vẫn không đẩy đi được cảm giác bất an trong lòng, cũng thật hận bản thân không hiểu vì sao trở nên nong nảy như vậy.

Còn Lê Tuyết Liên thì vừa tựa vào ngực Lãnh Hàn Phong, vừa cười đắc thắng. Muốn dành Phong với cô sao? Cô ta còn chưa đủ khả năng đâu.

“ Phong, đố ăn đã mang lên rồi”

“ Ừ!” Lãnh Hàng Phong mím môi, cùng Lê Tuyết Liên đi về bàn khi nãy.

Đỗ Nhã Tâm không biết bản thân ra khỏi nhà hàng bằng cách nào. Cô mơ mơ hồ hồ đi dọc trên con đường dài tấp nập, đã lên đèn khắp mọi nơi. Bản thân không biết mình đã làm ra chuyện tội tình gì, sao hết lần này đến lần khác đau đớn đi cùng khó khăn lại tìm gặp cô, muốn tránh cũng không được, muốn buông bỏ cũng chẳng thể.

Đèn đỏ dành cho người đi bộ…Con đường xe qua lại liên tục…Đỗ Nhã Tâm thẫn thờ đi qua…

“ Cô ơi! Coi chừng…!”

“két….!!!”

Truyện Chữ Hay