Mặt biểu tình vô cảm mà trả lời hai chữ.
“Không rảnh.”
Hôm nay trước khi ra ngoài cô trang điểm nhẹ, sau đó mới nhẹ nhàng đi xuống lầu, rồi chính mình tự lái xe đi đến phòng vẽ tranh.
Mới bước vào, Lâm Khả liền nhận thấy được tâm tình của cô có chút trầm thấp.
Tuy rằng nhìn biểu tình so với thường ngày không có khác nhau là mấy, nhưng loại khí tức này khó mà giấu hết được.
Cả ngày, Nhan An An đều đem chính bản thân mình nhốt ở trong phòng vẽ tranh, điện thoại cũng tắt máy, không muốn để ý tới bất kỳ ai, giống như cô đang tự với chính bản thân phân cao thấp.
Chạng vạng, sau khi tan tầm Giang Đại đi đến tìm cô tâm sự.
Lâm Khả liền chỉ chỉ vào phòng vẽ tranh, ý bảo Nhan An An ở trong đó.
Sau khi nhận được tín hiệu, liền đi qua gõ cửa, sau một lúc lâu Nhan An An mới từ bên trong phòng đi ra.
Giang Đại hỏi cô: “Như thế nào điện thoại cũng không nghe?”
Trên mặt Nhan An An vẫn không có biểu tình gì, cũng chỉ nhìn thoáng qua di động một cái, ngữ khí không nhanh không chậm nói: “Có thể do là điện thoại hết pin cho nên bị tắt máy.”
Giang Đại cũng không có suy nghĩ gì nữa, sau khi nhận lấy ly nước của Lâm Khả, cô thở hồng hộc mà uống một ngụm.
“An An, buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm không?”
Hôm nay Nhan An An cũng không có ý định về nhà sớm, hơn nữa có chút cảm xúc cô không khắc chế được, cũng không muốn để cho Tư Hành thấy.
Buông bút vẽ trong tay, Nhan An An đáp: “Được.”
Giang Đại lái xe, cô ngồi ở trên ghế phụ, dựa vào ô cửa sổ của xe, nhìn cảnh sắc lập lòe ở bên ngoài.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác màu vàng nhạt châm dệt sam, bên trong là chiếc váy vuông dài, nhìn thoáng qua cùng với những năm đại học cũng không khác nhau là mấy.
Xe dừng lại một cửa hàng đồ tây, Giang Đại kéo tay cô, trên mặt vẫn còn hiện rõ ý cười.
Nhan An An hỏi cô: “Cậu mới được phát lương sao? Quan hệ cậu cùng Hàn Triết có tiến triển thêm chút nào không?”
Giang Đại thật thà thở dài một tiếng, “Đừng nói nữa, đều là nước mắt.
Mỗi ngày không phải xã giao thì chính là đi công tác, mình mệt muốn chết.
Mình vội muốn chết không còn thời giản mà nghĩ đến luôn.”
Khó trách nhiều người thất tình lúc sau dấn thân vào con đường công việc, vội đến mức sau khi tan tầm về đến nhà đều sẽ lăn ra ngủ, làm gì còn tâm tư để ý đến chuyện khác.
Nhan An An cười cười, thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Giang Đại phong phú như vậy, cô cảm thấy yên tâm được không ít.
Hai người đi vào nhà hàng, tới cửa, đột nhiên bước chân Nhan An An dừng lại.
“Hôm nay như thế nào lại tới nơi này?” Cô hỏi.
Giang Đại vô tâm mà cười nói: “Chỗ này không phải lâu lắm chưa tới ăn sao, đi đến đây hoài niệm một chút, đi vào vào thôi.”
Nhà hàng buffet này là quán trước đây hai người thường cùng nhau đến, nói đúng ra, là ngoài hai cô còn có Uyển Thanh, là ba người thường xuyên cùng nhau đi tới.
Lần đầu tiên đến nơi này, vẫn là Uyển Thanh mời các cô làm khách.
Nhan An An mím môi, mí mắt phải nhảy đặc biệt lợi hại.
Nhìn bộ dáng hào hứng của Giang Đại, vẫn là đi theo cô đi vào.
Các cô đều có sở thích ngồi ở sát cửa sổ, cho nên thời điểm đi vào trong, Nhan An An cũng không có để ý gì.
Thẳng đến khi tới vị trí quen thuộc lại gặp phải người quen thuộc kia, sắc mặt cô lập tức trở nên trắng.
Uyển Thanh đứng dậy, mặt mày mang nét cười.
Anh ta mặc một chiếc áo dệt lông rộng thùng thình cùng với chiếc quần tây, cùng với năm đó cũng không biến hóa nhiều cho lắm, vĩnh viễn luôn mang đến cho người ta một loại cảm giác con người của nghệ thuật.
“Học trưởng, anh như thế nào lại tới sớm như vậy?”
Giang Đại lôi kéo Nhan An An đi qua, cười rồi cùng Uyển Thanh chào hỏi.
Toàn thân Nhan An An cứng đờ.
Đặc biệt là khi ánh mắt của Uyển Thanh thoáng nhìn qua cô, cô liền nổi lên một trận ghê tởm.
Uyển Thanh ôn hòa cười nói: “Muốn đến sớm chiếm vị tốt nhất cho hai người.”
“Vẫn là học trưởng tốt nhất.” Giang Đại tranh công nói: “An An do em mang đến, nếu anh chọc cho cô ấy tức giận, phải xin lỗi thật thật tốt.”
Giang Đại nghe Uyển Thanh nói giữa hai người bọn họ có hiểu lầm nhỏ, cho nên liền đáp ứng hỗ trợ mà đem người tới.
Uyển Thanh cười cười, đối với Giang Đại nói “Cảm ơn.”
Chợt biểu tình nhiễm một tầng nhạt ưu thương, nghiêng đầu nhìn về Nhan An An, nhẹ giọng nói: “An An, thực xin lỗi, em vẫn luôn không nhận điện thoại, cho nên anh mới cầu tình tìm Giang Đại hỗ trợ, em không nên trách cô ấy.”
Nghe vậy, Nhan An An trầm mặc, cô đường nhiên biết là Giang Đại là vô tâm.
Trên bàn cơm, Giang Đại thấy bọn họ cũng không hòa hảo cho lắm, vẫn luôn ở trạng thái im lặng, ngẫu nhiên Uyển Thanh sẽ nói một ít chuyện của mình ở nước ngoài.
Giang Đại tò mò hỏi: “Học trưởng, vậy anh lần này trở về là muốn mở một buổi triển lãm tranh của riêng mình sao?”
Uyển Thanh gật gật đầu, “Ân, anh tương đối may mắn, có người coi trọng tác phẩm của anh, lại nguyễn ý giúp đỡ.
Tháng sau sẽ chính thức trưng bày, đến lúc đó anh sẽ tự đem vé vào cửa cho hai người.
Giang Đại đặc biệt chân thành mà khen nợi, “Học trưởng thật lợi hại, em trước kia còn chờ mong An An cùng anh có thể cùng nhau mở một buổi triển lãm tranh.”
Giang Đại nói xong lời này, bọn họ không hẹn mà ánh mắt đều nhìn phía Nhan An An.
Nhan An An nhàn nhạt nói: “Tớ ăn no rồi, đi được không?”
Giang Đại nhìn thoáng qua đồ ăn trước mặt cô, “Cậu cũng chưa ăn cái gì, như thế nào lại no rồi?”
“Hôm nay ăn uống không tốt lắm, ăn không vô.”
Uyển Thanh lo lắng dò hỏi cô: “Hay là anh đưa em đi bệnh viện coi sao?”
Nhan An An đầu cũng không nâng lên, “Không cần, trở về nghỉ ngơi là được.”
Ba người từ nhà hàng buffet rời đi, Giang Đại cảm thấy bọn họ trạng thái không đún lắm, cho nên liền nhanh chóng cho bọn họ có cơ hội đơn độc ở cạnh nhau, mi mắt cong cong, híp mắt nói: “Chủ quản vừa mới nhắn tin mình trở về công ty tăng ca, để học trưởng Uyển Thanh đưa cậu trở về đi.”.