Tư hành lại rất có hứng thú mà nhìn cô, “Hửm? Vậy anh phải làm như nào, người khác mới không mơ ước đến?”
Cô vội buộc miệng thốt ra, “Vậy anh đeo nhẫn cưới làm cho người khác biết anh là người đàn ông đã có vợ.
”
Nói xong cô liền hối hận, cô cùng Tư hành kết hôn vội vàng, cũng chỉ kịp lãnh chứng mà thôi, từ đầu đào ra nhẫn cưới cơ chứ.
“Em đây là đang ám chỉ anh mua nhẫn sao?”
Nội tâm Tư Hành ngập tràn bất đắc dĩ, nhẫn anh sớm đã chuẩn bị thức tốt, chỉ là vẫn luôn không tìm được cơ hội đưa mà thôi.
Vốn dĩ tính toán lúc ở Tam Á sẽ đưa cho cô, kết quả nhảy ra vấn đề vẫn luôn kéo dài cho tới bây giờ.
Hai người đều ăn ý mà che che giấu giấu tránh cái đề tài này đi, Nhan An An sợ Tư Hành nghĩ nhiều, mà Tư Hành lại nghĩ nhất định phải làm chuyện này thật long trọng.
Kết đã quá vội vàng, loại chuyện như này không thể lại làm cho tiểu nha đầu bị thiệt thòi.
Buổi chiều, Đinh Duyệt đến bệnh viện một chuyến, trên tay còn cầm theo một bản hợp đồng.
Nhan An An đơn giản nhìn qua một chút, không hiểu được ý tứ trong đó.
Đinh Duyệt hướng cô mà giải thích: “Đây là do tập đoàn U.
N mới lập một trang web về mảng trang phục, chủ yếu nhằm vào thị trường trong và ngoài nước.
Này là trang web chủ yếu về trang phục muốn từ tập đoàn Nhan Thị gia công, lợi nhuận khá khả quan.
”
Nhan An An ngẩn ngơ mà nhìn về phía Tư Hành, chỉ thấy vẻ mặt của anh vô cùng bình tĩnh.
“Tư tổng đây là tính toán giúp đỡ người nghèo sao?” Cô nhất thời không nghĩ ra được từ khác.
Đinh Duyệt ở bên cạnh cười một tiếng.
Tư Hành trêu ghẹo mà nhìn cô, “Anh đây cũng không phải là giúp đỡ người nghèo, anh đây là lấy lòng Tư phu nhân, em không nhìn ra sao?”
Nhan An An không cười, cô đương nhiên là nhìn ra.
Tư Hành dừng một chút, lại nghiêm túc mà nói: “Có điều đó cũng chỉ là một nguyên nhân, còn có bộ phận chuyên thiết kế cũng như bộ phận gia công ở tập đoàn Nhan Thị vô cùng xuất sắc, cũng coi như là đôi bên cùng có lợi.
”
Đối với việc gia công trang phục ở Nhan Thị vô cùng chất lượng cũng như kỹ thuật trình độ chuyên môn là không thể chê, có điều cũng là vì cái này, dẫn tới chi phí sản xuất cũng sẽ vô cùng cao, nhưng là để tạo ra một nhãn hiệu chất lượng cũng đáng, lợi nhuận cũng không nhiều.
Cho nên việc thu lợi sẽ không cao, cũng có thể rơi vào trạng thái tổn thất.
Tư hành chỉ là cung cấp một cơ hội, cũng là ngành sản xuất nhiều người biết đến, đồng thời cho người ngoài biết biết rằng Nhan Thị không phải là đang kéo dài hơi tàn, mà ở phía sau nó là chính là một tập đoàn lớn là U.
N chống lưng.
Nhan an An liền yên lặng ký tên, tiếp theo Tư Hành cũng đặt bút xuống ký tên của mình lên.
Tư Hành dặn dò Đinh Duyệt: “Thông báo cho bộ phận xã giao tuyên truyền lần hợp tác này.
”
Đinh Duyệt: “Đã rõ, Tư tổng.
”
Đinh Duyệt đi rồi, Nhan An An lập tức trừng mắt nhìn Tư Hành.
“Làm sao vậy?” Anh hỏi cô.
“Anh ngay trước mặt em lại sai trợ lý của em, còn lại vô cùng thuận tay.
” Nhan An An vẻ mặt kiêu ngạo.
Tư Hành xoa bóp khuôn mặt nhỏ của cô, nhắc nhở nói: “Ai nói Đinh Duyệt là trợ lý của em? Anh chỉ là cho em mượn một chút, xong việc Đinh Duyệt vẫn là phải về U.
N.
”
Đinh Duyệt nếu không trở về, việc ở công ty sẽ rối tung rối mù không ai xử lý, về sau anh làm sao có thời gian mà bối tiểu nha đầu như Nhan An An.
“Em mặc kệ, liền tính là mượn đi, nhưng hiện tại cũng là trợ lý của em nha, không phải là trợ lý của anh.
”
Tư Hành đành phải chiều theo cô, “Đúng đúng, về sau sẽ không ở trước mặt em mà sai bảo.
”
Đinh Duyệt đi không bao lâu, trong công ty liên vô cùng náo nhiệt.
“Chúc mừng Nhan tổng.
”
“Nhan tổng cũng quá lợi hại, ôm đùi.
jpg”
“Rải hoa, rải hoa rải hoa.
”
“Chúc mừng chúc mừng chúc mừng.
”
“Ngón tay cái.
jpg”
“Vỗ tay.
jpg.
”
“!.
.
”
Nhan An An vẻ mặt nghi hoặc, chờ đến khi cô đọc được tin tức, mới biết được là tập đoàn U.
N đã đăng bài viết cùng Nhan Thị hợp tác.
Trên diễn đàn của công ty, toàn bộ đều vô cùng náo nhiệt, một số người kích động đến mức giống như đã ôm được một chiếc đùi vàng, những tin tức không hay về công ty đều biến mất một chút tăm hơi cũng không thấy.
Nhan An An càng xem càng cảm thấy, chính là “ Giúp đỡ người nghèo”, vô cùng rõ ràng.
Mà người làm là chuyện tốt là Tư Hành, chẳng những không thu được lời khen nào, lại còn bị cô u oán mà trừng mắt nhìn cả một buổi chiều.
Nhan An An nằm ở bệnh viện năm ngày, thân thể rốt cuộc cũng hoàn toàn khóe lại, lúc này bác sĩ nói có thể xuất viện.
Trong lúc ở đây Tả Nhiên Hàn Triết còn có Giang Đại đều tới đây thăm cô, đặc biệt là Giang Đại, lo lắng vô cùng.
Nếu không phải là Tư Hành ở đậy, đoán chừng cô ấy lập tức sẽ ở lại bà chăm sóc cho mình.
Sau khi hết bệnh, Nhan An An tự nhiên cảm thấy lâu lắm chưa cùng Giang Đại đi chơi, vì thế liền ném Tư Hành ở một mình, hẹn Giang Đại cùng nhau đi ra ngoài dạo phố.
Trước kia mỗi lần đi được hai bước liền cảm thấy mệt mỏi, nhưng là lần này hai người như thế nào đi dạo cả một lúc một chút cũng không cảm thấy mệt.
Hai người đều mặc một bộ váy liền thân, hai bên tay đều là túi.
Giang Đại cười cô, “Cậu hôm nay đi dạo thế nhưng vô cùng hào hứng nha, không biết rằng còn nghĩ là giáo sư Tư ngược đãi cậu cũng nên, đem cậu không cho ra ngoài đến hỏng rồi.
”
“An An, mình thật sự hâm mộ cậu nha, giáo sư Tư đối với cậu tốt như vậy, nếu mình cũng có thể như cậu may mắn gặp được một người tốt như vậy.
”
Giang Đại thở dài một tiếng, Nhan An An nhạy bén mà nhận thấy cô có chút không thích hợp, hỏi cô: “Cậu có phải hay không đã có người trong lòng?”
Giang Đại cười nhẹ: “Sao có thể, không có, cậu đừng nói bừa.
”
Cô càng tránh né như vậy, Nhan An An càng chắc chắn.
Giang Đại tâm tư đơn giản, tuy rằng mỗi lần nhìn thấy người khác yêu đường đều sẽ hâm mộ, nhưng kỳ thật trong lòng chính là một người vo tư, sẽ không thật sư đi hâm mộ điều gì đó.
Nhưng vừa mới, Nhan An An nhìn vào trong ánh mắt của cô, thật sự thấy được sự hâm mộ, còn có một tia u sầu nhàn nhạt.
Tuyết đối chính là có người trong lòng!
Cô còn muốn tiếp tục truy hỏi, di động đột nhiên vang lên, là Tả Nhiên gọi tới.
“Chị dâu nhỏ, chúc mừng chị xuất viện nha, lại đây uống rượu đi.
”
Nhan An An nhỏ giọng hỏi một chút, “Tư Hành có ở đó sao?”
Tả Nhiên cười cười: “Có.
”
Cô nghĩ muốn nói là không đi, mới ra viện khẳng định Tư Hành sẽ không cho cô uống rượu, đi cũng sẽ là nhàm chán mà nhìn bọn họ uống.
Ai người Tư Hành đoạt lấy điện thoại của Tả Nhiên, trầm giọng hỏi cô: “ Biết anh ở đây, cho nên không nghĩ sẽ đến đây phải không?”
Cô sợ tới mới lập tức cười lấy lòng, “Không đúng không đúng, như thế nào lại như vậy, em lập tức liền tới đó nha.
”
Kết thúc cuộc gọi, cô còn có chút kinh hoảng.
Giang Đại cười nói: “Không ngờ cậu cũng sẽ sợ giáo sư tư nha.
”
Nhan An An hờn dỗi nói một câu: “Không phải cậu cũng sợ ca ca cậu sao?”
Giang Đại khó hiểu, “Chuyện này cùng ca ca tớ có liên quan gì sao?”
“Chuyện mình sợ Tư Hành cũng giống như chuyện cậu sợ ca ca vậy, vô cùng giống nhau.
”
Giang Đại đột nhiên tỏ vẻ đồng cảm bản thân mình vô cùng sợ.
.
Lúc bọn họ tốt sẽ vô cùng tốt, còn không thì sẽ vô cùng dọa người nha.
Quan trọng nhất chính là, còn không có cách nào để phản kháng lại.
.