Sau khi tiết hai kết thúc, đám nhóc sôi nổi cùng Nhan An An chào tạm biệt, đi đến đại sảnh lại cất vang âm thanh, “Chào chị Lâm Khả ạ.
”
Hướng Khai tựa như rất thích Tư hành, bộ dáng giống như còn muốn nói tiếp, nhưng tiếc là ba mẹ cậu nhóc đã đến đón, thấy Hướng Khai tan học lập tức liền đến dẫn về nhà.
Hướng Khai đành phải quay đầu lại nói với: “An An lão sư hẹn gặp lại, chị Lâm Khả hẹn gặp lại, bạn trai An An lão sư hẹn gặp lại.
”
Lâm Khả vẫy tay với cậu nhóc, vui vẻ cười nói: “Khai Khai cũng quá đáng yêu, hoàn toàn chính là một tiểu hạt dẻ biết cười.
”
Điều này Nhan An An không hề phủ nhận, Hướng Khai chính xác rất đáng yêu, thường xuyên có thể khiến mọi người xung quanh chọc cho vui vẻ, nhưng có một điều không tốt, chính là không nên trưởng thành sớm như vậy hay nói đúng hơn cậu nhóc quá hiểu chuyện, dù sao tiểu gia hỏa này có chút nói hơi nhiều, có đôi khi cô cũng không biết nên trả lời như nào cho hay.
Cô thu hồi tầm mắt, buông đồ vật trong tay ra, đứng ở trước mặt Tư Hành, “Đói bụng sao? Em mang anh đi ăn cơm.
”
Tư Hành đặc biệt ngoan ngoãn mà “Ừm” một tiếng.
Lâm Khả nhìn hai người bọn họ đi ra ngoài, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ, đến nỗi cô cũng muốn tìm một người bạn trai cho mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc giáo sư Tư hoàn mỹ như vậy, cũng không biết bao nhiêu năm nữa cô mới gặp được một người như vậy.
Nhan An An mang Tư Hành đến quán mì quen thuộc, bà chủ vừa thấy bọn họ đến thì mặt mày hớn hở, “Giáo sư Tư Nhan lão sư ngọn gió nào lại đưa hai người đến đây, hôm nay tôi mời khách, không cần trả tiền.
”
Nhan An An nghi hoặc mà nhìn thoáng qua bà chủ, “Bà chủ hôm nay có chuyện vui sao?”
Bà chủ cười cười, “Gần đây luôn nghe đám sinh viên nhắc đến chuyện của hai người, nói hai người ở bên nhau, đang yêu đương nồng nhiệt, hôm nay lại gặp, coi như là tôi chúc phúc cho hai người.
”
Khóe miệng Tư Hành lại lộ ra ý cười nhạt, ngón tay còn không an phận mà muốn nắm lấy tay cô.
Nhan An An ngồi đối diện anh, khoảng cách hai người cũng không tính là xa, không bắt được, tay Tư hành lại hậm hực mà lui về, bình tĩnh mà coi cái gì đều cũng chưa xảy ra.
Lúc ăn cơm, Nhan An An hỏi anh, “Trẻ con có phải là quá ầm ĩ hay không?”
“Không ầm ĩ, ngược lại có chút đáng yêu.
”
Đột nhiên ý niệm sáng nay của An An lại xông ra, cô cảm thấy chính mình cùng Tư Hành hiện tại rất ổn định, sinh một đứa bé cũng có thể.
”
Có điều cô lại lo lắng, Tư Hành thích yên tĩnh một mình như vậy, có thể hay không, không quá thích trẻ con.
Tùy rằng vừa mới ngoài miệng nói thực đáng yêu, nhưng thật sự chính mình sinh một đứa bé, chỉ sợ Tư Hành sẽ không còn ý niệm đó nữa.
Trong lòng âm thầm tính toán, chờ Tư Hành đi công tác trở về, cô lại đến tìm anh tiếp tục nói đến vấn đề này.
“Đang suy nghĩ cái gì?” Tư Hành đột nhiên mở miệng hỏi cô.
Ăn cơm xong, đột nhiên Nhan An An cảm thấy có chút mệt mỏi, kéo cửa xe ra lập tức toàn bộ thân mình liền ngã trên bên ghế lái phụ.
”
Nhan An An híp mắt hỏi anh: “Hiện tại chúng ta đi đâu? Về nhà sao?”
Xe dừng ngay trước cửa bệnh viện.
Mới đến gần cửa phòng bệnh, bên trong liền truyền đến tiếng cười ấm áp.
Tư Hành trước sau như một vẫn giống lúc trước nắm tay cô bước vào trong.
Lòng bàn tay ấm áp truyền nhiệt đến tay cô, Nhan An An nhìn bóng dáng anh, hạnh phúc từ đáy lòng lan tràn.
Nhan Tiềm cùng Sầm Bội vừa thấy hai người họ tiến vào, lập tức thu liễm vẻ tươi cười, có chút câu nệ mà nhìn về phía bọn họ.
“An An, Tư Hành.
” Nhan Tiềm hô lên.
Sầm Bội vẫn là có chút khách khí liền đem vị trí nhường cho bọn họ, sau đó chính mình lôi kéo Nhan Nhạc đứng ở bên cạnh.
Nhan Nhạc không giống người lớn mà có nhiều tâm tư như vậy, thấy Nhan An An, mềm mềm mại mại mà gọi một tiếng: “tỷ tỷ.
”
Nhan An An sờ sờ đầu cậu, cậu nhóc diện mạo đáng yêu, miệng cũng ngọt, đặc biệt mỗi lần thấy cô liền có bộ dáng ngượng ngùng lại đáng yêu khiến người khác yêu thích không thôi.
Nhan An An tuy rằng tới bệnh viện, thế nhưng cô cũng không biết nên mở miệng như thế nào, đại đa số đều là Tư Hành ở bên cạnh hỏi thăm bệnh tình của Nhan Tiềm, đồng thời nói cho ông nghe một chút về tình hình của công ty.
Hai người ta một câu người một câu, nhìn chung cũng khá hài hòa.
Phút cuối, Nhan Tiềm đặc biệt chân thành nhìn Tư Hành mà nói: “An An nhờ con chăm sóc.
”
Tư Hành ôn hòa nói: “Có thể chăm sóc cho An An, chính là hạnh phúc của con.
” Rồi sau đó quay đầu nhìn Nhan An An một cái.
Trong lòng Nhan An An như con nai nhảy loạn, cô không rõ, vì cái ì người đàn ông này chỉ bằng một ánh mắt đều có thể khiến cho cô rung rinh đến như vậy.
Thời điểm rời đi, Nhan Nhạc đột nhiên nắm lấy tay cô.
Cậu nhóc ngẩng đầu lên, có chút sợ hãi hỏi: “Chị An An, nghỉ hè sẽ mau đến, đến lúc đó em có thể đến phòng tranh cùng chị học vẽ sao?”
Nhan Tiềm ở một bên trêu ghẹo: “Bạn bè của thằng bé ở trường học thường xuyên khóa rằng giáo viên dạy mỹ thuật của cậu nhóc rất tốt, làm cho Nhạc Nhạc có chút ghen tị.
”
Đột nhiên bị phá đám Nhan Nhạc thẹn thùng mà rũ mắt xuống, Nhan An An thấy thế liền ngồi xổm xuống, nghiêm túc mà nhìn về phía cậu nhóc, “Đương nhiên có thể, Nhạc Nhạc muốn tới liền tới.
”
Nhan Nhạc vui mừng mà nhìn cô: “Vậy em cũng có thể cùng bạn bè nói chị chính là tỷ tỷ của em sao?”
Nhan An An vuốt đầu nhỏ, cười nói: “Có thể, vốn dĩ chị chính là chị của Nhạc Nhạc.
”
Mặc kệ cô đã từng xảy ra nhiều chuyện không hay với người trong nhà, đối với Nhan Nhạc, cô vẫn luôn từ tận đáy lòng mà thích cậu bé.
.