Cô nhấp miệng một cái, híp mắt nỉ non nói: “Anh vội lắm sao?”
“Ừm”
Anh nằm xuống bên cạnh cô, cánh tay duỗi ra, đem cả người cô đều ôm tới trong lồng ngực mình.
Nhan An An không có kháng cự, ngược lại, tìm một tư thế thoải mái nhất mà nằm.
Khi ngủ rồi, sự phòng ngự của Nhan An An trực tiếp giảm xuống con số , phảng phất quên mất mấy ngày gần đây vẫn còn ồn ào về việc kết hôn của hai người.
Với cô, chính mình không có nhiều hy vọng với chuyện tình yêu, nhưng xác thực vẫn luôn cố gắng trở thành một người vợ tốt.
Mà không phải giống như bây giờ, cả ngày đều đề phòng anh.
Nếu sớm biết sẽ thành chuyện như bây giờ, anh nhất định sẽ không sớm như vậy, bồi cô đi gặp Nhan Tiềm.
Lúc đó là do anh quá thiếu sót.
Tư Hành nhẹ nhàng vén tóc mái ra, để lộ vầng trán bóng loáng.
Đem cô ôm thật tốt trong ngực, sau đó mới chậm rãi ngủ.
Nhan An An ngày thường không có hay dậy sớm, phòng vẽ tranh có trợ lý trông coi, cũng không cần thường xuyên đi qua.
Thông thường, thời điểm cô tỉnh dậy, Tư Hành đều đã rời đi.
Trong trường học, một tuần số lượng tiết dạy cũng ít, cũng không biết khi rảnh anh sẽ làm gì.
Nhưng là hôm nay cô mặc áo ngủ đi xuống lầu, liền nhìn thấy Tư Hành đang ngồi ở trước bàn ăn.
Sống lưng thẳng dài, bất luận dưới mọi tình huống gì, người đàn ông này đều có vẻ tự phụ mà lạnh lùng.
Dì Phương thấy cô, cười nói: “ Bà chủ, cô dậy rồi, ông chủ đang chờ cô xuống dưới cùng nhau ngồi ăn sáng.”
Nhan An An “ Nga” một tiếng, sau đó không tình nguyện mà đi đến ngồi đối diện với anh.
“ Anh hôm nay như thế nào mà lại chưa đi?” Nhan An An cầm lấy một cái bánh quẩy, đứa đến miệng cắn, hoàn toàn không thèm để ý hình
tượng của bản thân trước mặt anh.
“ Nghe giọng điệu của em, hy vọng tôi đi như vậy ư?”
“ Không như thế? Tôi còn hy vọng anh còn ở lại sao?” Nhan An An nghĩ thầm, chẳng nhẽ bản thân còn chưa thể hiện đủ rõ ràng sao!
“ An An, vì cái gì không giống như trước đây, thử tiếp nhận tôi một chút?” Tư Hành nghiêm túc nhìn về phía cô.
“ Tiếp nhận? Tư Hành, giáo sư Tư, Tư tổng tài, tôi không biết là anh còn có thân phận nào khác nữa hay không.
Nhưng là anh nói cho tôi, anh cảm thấy, chúng ta kết hôn chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên sao?”
Trùng hợp bạn bè giới thiệu anh cho tôi, trùng hợp hai bên đều cảm thấy thích hợp, trùng hợp liền đi kết hôn, trùng hợp lại là đối tượng mà ba muốn cô kết hôn thương nghiệp.
Nhan An An không phải người ngốc, thuyết phục không được liền nói là trùng hợp.
“ An An, kết hôn không phải trùng hợp, nhưng tôi đối với em...”
Nhan An An đánh gãy lời anh, “ Tôi không biết, tôi đối với anh có tác dụng gì, có điều tôi phải nói với anh, tùy rằng tôi là con gái của Nhan Tiềm, nhưng khi ba tôi cười người phụ nữ khác, chúng tôi cái gì cũng đã cãi nhau một trận đã cắt đứt, anh đừng hy vọng liên hôn sẽ giúp các người đạt được lợi ích cho việc làm ăn.
Tư Hành muốn nói lại thôi, mà nhìn cô.
Mặt khác, chính là sự việc kia, Nhan An An mới tỏ ra thái độ như vậy.
Nhưng là Tư Hành, giúp cô không ít đến việc mở phòng vẽ kia, chuyện này cô không quên...
Ngày trước, mời anh đi ăn cơm, cô còn nhớ rõ, cho nên cô hào phóng mở miệng nói.
“ Buổi tối anh có thời gian không? Tôi mời anh đi ăn cơm”.
Nhan An An ăn xong bữa sáng, dừng lại trên người anh vài giây.
“ Được” Tư Hành, mới vừa trở lại trường học, hiệu trưởng ngay lập tức vội giữ chặt lấy.
“ Tư Hành, đêm nay có tiệc anh sẽ đi đúng chứ?” Hiệu trưởng có ý đồ lớn tiếng dọa người.
Ông ta biết Tư Hành không thích tham gia tiệc yến hội, nhưng đêm nay sẽ thảo luận về học thuật, do trường đại học T tổ chức, lại muốn Tư Hành đến tham dự vẫn nên nhiệt tình mời một chút.
Lại nói, hôm nay yến tiệc mở ra vốn là đề cho anh bồn bọn họ.
Tư Hành một tay nâng giáo án, mặt khác một tay một mực tránh ra cùng hiệu trưởng kéo dài khoảng cách, nhàn nhạt nói: “ Đêm nay có việc’
Hiệu trưởng vừa nghe lập tức nóng nảy.
“ Có phải chuyện gì quan trọng không, nếu không phải để sau hay đi.”
Tư Hành nghĩ đến buổi sáng, lại nghĩ đến biểu tình sáng nay của cô, nếu anh nói để hôm khác, phỏng đoán liền không có hôm nào nữa.
Cho nên..
“ Rất quan trọng, không thế là hôm khác, hiệu trưởng tìm những người khác đi”
Nhìn bóng dáng Tư Hành rời đi, hiệu trưởng đứng ở tại chỗ mà lo âu.
Này nếu tìm ra được một Tư Hành khác, ông ta cũng không đến mức mới sáng sớm tinh mơ đến nơi này tìm người.
Ai....
Phòng vẽ tranh.
“ Tiểu Tuyết, cuộc thi sinh vật đái tái rất quan trọng sao?”, Nhan An An nhìn lướt qua màn hình di động, sau đó đem ánh mắt rời lên người Đoạn Tuyết đang làm việc ở cửa.
Đoạn Tuyết ngừng tay, ngẩng đầu lên nói, “ Vâng, rất quan trọng, sinh vật đại tái là cuộc thi đấu quốc tế, tụ tập những người ưu tú nhất trên khắp mọi nơi để thi đấu, nếu có thể đoạt giải cũng rất vinh hạnh, nhưng mà phải xuất sắc lắm mới đạt được giải nhất”
“ Có điều, sau khi giáo sư Tư tới trường chúng em làm việc, đã hai năm liên tục đều đạt giải thưởng lớn này, hiện tại hiệu trưởng xem giáo sư Tư như kim bài quý hiếm”
“ Phải không”.