Đậu Tầm gặp sự hoan nghênh như máy bay oanh tạc của dì Đỗ và bà Từ, cả hai vừa gắp thức ăn vừa hỏi han không ngớt miệng.
Các câu hỏi dày đặc như vây tiễu của hai người phụ nữ trung lão niên làm Đậu Tầm cơ hồ khó lòng ứng phó, cả buổi tối bị bắt nói hết lượng ngôn ngữ tồn kho hơn một tháng, mới được thả đi.
Đậu Tầm nghĩ lại còn sợ, trốn về phòng mình, mở cửa ra, phát hiện phòng ngủ trên lầu hai vẫn như khi hắn đi. Dì Đỗ giúp hắn quét dọn rất sạch sẽ, ga giường những ngày hắn đi vắng cũng được giặt sạch, Đậu Tầm lao lên giường, hỗn hợp mùi bột giặt và thuốc khử trùng chui vào mũi.
Trên giá sách còn có mấy hộp chocolate đủ mọi màu sắc, nhìn là biết do Từ Tiến đi công tác nước ngoài mang về, chắc hẳn đều là mỗi loại hai hộp, Từ Tây Lâm cũng không ăn vụng, để lại đầy đủ cho hắn.
Đậu Tầm lăn hai vòng trên giường như xác nhận địa bàn, có cảm giác an toàn thoải mái như động vật lang thang rốt cuộc quay về hang vậy.
Hắn thỏa mãn cọ một hồi, sau đó nhảy lên, đi “tuần tra” một “lãnh địa” khác của mình.
“Lãnh địa” tiên sinh Từ Tây Lâm đang đấu tranh cho quyền được mở điều hòa khi ngủ của mình với dì Đỗ.
Dì Đỗ nói có sách mách có chứng: “Cách ngôn nói, ‘dương thu âm trưởng, thu qua bụng xấu’, sau mùa thu là phải dưỡng sinh, bây giờ là ngày nào rồi, mà cháu còn muốn mở điều hòa lúc ngủ? Phí điện chưa nói, bệnh cảm cũng do vậy mà ra đấy!”
Từ Tây Lâm ồm ồm phản bác: “Cách ngôn còn nói ‘xuân kín thu lạnh’, và ‘gió đang thét, ngựa đang kêu, hổ thu đang gầm’ mà! Hơn nữa cháu bị cảm nắng chứ bộ!” (hổ thu tức nắng gắt cuối thu)
Gã tiếp lời quá nhanh, dì Đỗ nghẹn họng trố mắt đứng trên cầu thang, nhất thời quên lời, đành phải dùng đòn sát thủ: “Dì sẽ mách mẹ cháu!”
Từ Tây Lâm chẳng có tẹo áp lực nào: “Mẹ cháu đi bận đi ứng phó khách hàng lớn rồi, tháng sau mới về cơ.”
Dì Đỗ lửa giận ngùn ngụt, mỗi bước hằn một hố lửa mà chạy xuống bếp, tuyên bố nước lê tối nay nấu không có phần Từ Tây Lâm.
Từ Tây Lâm chẳng hề để ý quay sang Đậu Tầm đứng hóng, đang tính nói gì, thì bỗng nhiên hắt xì một cái kinh thiên động địa, suýt nữa bay cả đầu khỏi cổ, huyệt thái dương kêu thình thịch.
Gã mỗi lần bị cảm đều như vậy, ban ngày không sao, riêng sáng tối sẽ nặng hơn.
Đậu Tầm nhíu mày, đẩy gã vào phòng, cứng nhắc hạ lệnh: “Nằm xuống.”
Từ Tây Lâm đầu váng não căng nằm trên cái giường đơn nhỏ, còn chưa quên giải trí tinh thần, thều thào nói với Đậu Tầm: “Sau khi về nước… bảo với ‘thịt bằm sợi’ là ta yêu nàng… nhớ lấy, chỉ yêu nàng xào tương, không yêu hương cá…”
Gã còn chưa nói xong, Đậu Tầm không hề báo trước, thình lình khom lưng kề môi lên trán gã.
Từ Tây Lâm: “…”
Thịt sợi xào tương và thịt sợi hương cá như sao Hỏa đụng Trái Đất trong đầu gã, thành một nồi cháo thịt.
Đậu Tầm ánh mắt lóe lên một chút, cẩn thận lui ra một tẹo, giấu đầu hở đuôi giải thích với Từ Tây Lâm: “Tao thử xem mày còn sốt không.”
Môi Từ Tây Lâm hơi mấp máy, không thể phát biểu ý kiến gì.
Đậu Tầm rót một ly nước ấm cho gã, cẩn thận điều chỉnh độ ấm, còn nhỏ thử vài giọt lên tay mình, y như làm thí nghiệm, sau đó chạy xuống lầu lấy thuốc, tỉ mỉ dùng giấy trắng gấp một hộp thuốc nhỏ, bỏ mấy viên thuốc đã chọn tới lựa lui vào, để lên cái tủ ở đầu giường Từ Tây Lâm.
Hắn lần đầu chăm sóc người ta, có vẻ rất mới lạ, làm xong tất cả, Đậu Tầm đứng tại chỗ, cẩn thận nghĩ lại xem mình có quên gì không, so với nuôi con chuột bạch đắt tiền còn chu đáo hơn… Đồng thời từ mấy việc lắt nhắt cảm nhận được chút ít niềm vui khó nói với người ngoài.
Từ Tây Lâm nghe tiếng Đậu Tầm lẹp kẹp đi xa dần, mới khẽ thở phào.
Gã nằm trên giường bất an trở mình mấy lần, nghĩ kiểu nào cũng thấy không bình thường, nguyên do cụ thể thì chính bản thân cũng chẳng rõ lắm, chỉ cảm thấy sự thân mật giữa gã với Đậu Tầm tựa hồ hơi khác lạ, không phải thân bình thường.
Gã khẽ lau trán một cái, xúc cảm của môi Đậu Tầm như còn nằm trên mặt, mềm mại tựa một chiếc lông vũ vậy. Từ Tây Lâm giật mình, phản ứng chậm chạp mà phát giác sự ngứa ngáy khi lông chim trượt qua.
Lúc này, cửa phòng ngủ lại mở “két” một tiếng, Từ Tây Lâm cố ngẩng đầu lên, phát hiện Đậu Tầm lại quay về, trên tay còn cầm một cái túi giấy đã gói kỹ.
Đậu Tầm như sợ kinh động tới cái gì, đi tới trước mặt gã, nín thở tập trung tinh thần nhét cái túi vào tay Từ Tây Lâm: “Mua cho mày này.”
Từ Tây Lâm bất ngờ chớp mắt một cái.
Đậu Tầm làm bộ như thuận miệng nhắc tới, cố ý hời hợt nói: “Tao giúp người ta phiên dịch một chút, tiền thù lao không có chỗ xài, liền mua đại ít đồ.”
Từ Tây Lâm cảm giác có thể là mình thật sự sốt rồi, miệng thỉnh thoảng hơi khô, thấy Đậu Tầm như một cây gậy cắm bên cạnh, bồn chồn liếc trộm mình, gã liền cảm thấy tên chày gỗ này đáng yêu lạ lùng.
Gã khụt khịt mũi, cảm động mở cái túi giấy gói hơi kín kia…
Sau đó bên trong rơi ra một quyển “Tổng hợp vắn tắt các điểm chính trong kỳ thi đại học (sinh vật)” dày cộp.
Từ Tây Lâm: “…”
Hừ, đáng yêu cái đếch!
Thằng khùng!
Thầy Đậu tương đối tiến vào trạng thái, nhận lời Từ Tiến rồi, hắn liền nghiêm trang quán triệt đến cùng lời hứa mỗi Chủ Nhật kèm Từ Tây Lâm học hành.
Bởi vì trừ hứa hẹn ra thì hắn cũng có một chút tư tâm – Đậu Tầm luôn canh cánh trong lòng câu “không vào được cùng một đại học”, nếu có thể, hắn hi vọng mãi mãi ở bên Từ Tây Lâm, mỗi ngày chiếm lấy thời gian rỗi rãi của gã.
Đương nhiên, Từ Tây Lâm không nghĩ như vậy.
Vốn lên lớp , Từ Tây Lâm đã có cảm giác “một tuần học bảy ngày, một ngày học hai mươi bốn giờ”, nhìn thấy đề thi là buồn nôn, vất vả lắm mới có một ngày nghỉ ngơi mỗi một tuần, vậy mà còn phải ứng phó Đậu Tầm!
Hơn nữa, đi học có thể lơ đãng, tiết tự học thỉnh thoảng cũng có thể lén ngủ gật, còn trước mặt thầy Đậu tinh mắt thì chẳng làm được gì – Từ Tây Lâm hoài nghi, một sợi lông tơ trên người mình rung nhẹ, Đậu Tầm cũng có thể nhận thấy, mà một khi phát hiện gã lơ đãng, Đậu Tầm sẽ tắt đồng hồ tính giờ, trừ thời gian lơ đãng vào “ba tiếng”.
Mới đầu, Từ Tây Lâm nể hắn có ý tốt, đều im lặng nín nhịn, nhịn hơn một tháng, từ khi không khí còn nóng ẩm đến khi ngân hạnh vàng rực cành, cuộc thi giữa kỳ đến.
Từ Tây Lâm trong lớp xếp thứ tư, trong khối xếp mười tám, đối với thành tích này, bản thân gã cảm thấy tương đối không tồi, nếu tiếp tục duy trì được, thì có thể vững vàng đậu vào trường đại học trong top mười toàn quốc, vượt qua mong đợi, ngay đến Từ Tiến cũng phải thưởng thêm cho gã.
Lúc cầm phiếu điểm, Từ Tây Lâm còn hăm hở muốn lấy phiếu điểm này làm lý do, trở về cảm ơn Đậu Tầm cho đàng hoàng, tiện thể mời hắn một bữa ngon lành.
Trên đường về nhà vốn đã đặt sẵn quán rồi, nhưng còn chưa kịp mời, thì Đậu Tầm đã hắt cho một chậu nước lạnh.
“Thành tích không tốt,” Đậu Tầm không nóng không lạnh nói, “Bắt đầu từ tuần này, mỗi tuần thêm nửa tiếng đi.”
Vầy mà còn không tốt thì thế nào mới là tốt? Phải đậu Trạng nguyên luôn hả? Tên này đúng là bất chấp lý lẽ mà!
Từ Tây Lâm cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng, muốn nói phải quấy với hắn: “Kỳ thực tao cảm thấy rất tốt rồi mà, mày xem, so với năm ngoái…”
Đậu Tầm ngắt lời gã: “Tiêu chuẩn trúng tuyển đại học là xem mày cao hơn năm ngoái bao nhiêu à?”
Từ Tây Lâm ném bút, rất muốn mắng hắn, nhưng đầu lưỡi cuốn một vòng trong miệng, lại nhịn xuống.
Gã thoạt đầu hít sâu một hơi, kiên nhẫn nói với Đậu Tầm: “Tam quan của người với người không giống nhau. Mày xem, trên thế giới có học sinh siêu xuất sắc như mày, có người cuồng công tác như mẹ tao, thì cũng phải có người qua đường như tao đây. Tao cảm thấy thế giới nhiều màu sắc như vậy, cần gì treo cổ chết trên một gốc cây, thế là được rồi, không cần theo đuổi đỉnh cao đó, học đại học nào chẳng như nhau…”
Đậu Tầm đã hiểu, bản thân hắn một lòng muốn học cùng đại học với Từ Tây Lâm, thì ra chỉ là quang gánh cạo đầu một đầu nóng, tự mình đa tình thôi.
Hắn tự động xoáy vào bế tắc, ngữ điệu rất kìm nén hỏi: “Mày cảm thấy không cần thiết?”
Từ Tây Lâm còn cho là hắn đang thảo luận vấn đề “theo đuổi đỉnh cao”, thản nhiên trả lời: “Cả đời tuổi mười bảy mười tám chỉ được một hai năm, bị sách vở và thi cử lấp kín hết, thì có ý nghĩa gì không? Không đáng đâu.”
Gã là người nói vô tâm, Đậu Tầm người nghe hữu ý. Hai chữ “không đáng” như một cây kim vừa mảnh vừa dài, chuẩn xác cắm vào tình cảm thiếu niên yếu ớt trong lòng Đậu Tầm.
Đậu Tầm đứng bật dậy, vừa thất vọng vừa phẫn nộ trừng mắt nhìn Từ Tây Lâm một lúc, rồi chẳng nói một lời quay người tung cửa bỏ đi.
Từ Tây Lâm chẳng hiểu gì, hết sức bực bội nghĩ bụng: “Tao còn chưa nổi giận mà mày đã bày đặt giận.”
Gã khom lưng bế con Đậu Đậu chạy vào chơi, gãi cổ nó: “Ông anh nhân bánh của mày còn hỉ nộ vô thường hơn cả mày.”
Đậu Đậu mới đầu nhu mì cọ tay gã làm nũng, được một lúc chẳng biết làm sao mà lại mất kiên nhẫn, quay đầu lại tát gã một cái, nhe răng “gâu” hai tiếng, hống hách nhảy khỏi đầu gối gã, bỏ đi một nước.
Từ Tây Lâm: “…”
Phường khốn nạn, Đại Đậu và Tiểu Đậu rặt một nết cả.
Đậu Tầm thật sự giận rồi.
Bình thường rỗi rãi hắn hay gửi mấy câu chuyện cười chẳng có gì buồn cười cho Từ Tây Lâm, lần này nguyên một tuần chẳng thèm để ý tới gã, cuối tuần cũng không nói sẽ về.
Thứ Bảy tự học, Từ Tây Lâm đợi đến hết tiết cuối, cũng chẳng nhận được tin nhắn “tao chờ mày ở cổng trường” của Đậu Tầm.
Gã đang lẩm bẩm trong bụng, đột nhiên trán lạnh ngắt, Lão Thành nói: “Bí thư, nhìn đây, ngẩng đầu!”
Từ Tây Lâm ngẩng đầu lên, chỉ thấy một cây thước mềm đỏ đen đan xen nằm ngang trước mặt, Lão Thành làm bộ thần bí vừa lẩm nhẩm vừa đo trái đo phải mặt gã.
Từ Tây Lâm: “Cái quỷ gì vậy?”
“Thước Lỗ Ban,” Lão Thành làm bộ làm tịch nói, “Đừng nhúc nhích, nó có thể bói hung cát đó!”
Từ Tây Lâm cứng cổ, lông mày một cao một thấp: “Mày bình thường đoán số không phải đều dùng ba đồng trinh à, sao bữa nay súng hơi đổi đạn rồi?”
“Đó gọi là ‘lục hào’! Lại còn ba đồng trinh… Mày có văn hóa không hả?” Lão Thành hí hoáy đo, đoạn nhìn Từ Tây Lâm mà lắc đầu, “Hung, hung thật.”
Dùng thước của thợ mộc để xem tướng, còn mặt mũi nói người ta vô văn hóa.
Từ Tây Lâm tâm tình không tốt hỏi: “Đo ra cái gì rồi?”
Lão Thành khoác lác không ngượng: “Việc lớn không tốt, nhà sắp sập, cào cào mang bầu mày chạy đi đâu!”
Từ Tây Lâm đấm Lão Thành miệng quạ đen một trận, bực bội thu dọn cặp sách về nhà. Gã một mặt nhớ Đậu Tầm đang giận nhau với mình, mặt khác cũng hơi phiền – Đậu Tầm mỗi lần vô cớ gây sự đều cần gã đi dỗ, đến bạn gái cũng không thể lớn lối như vậy.
Gã bực dọc trở về nhà, phát hiện phu nhân Từ Tiến vắng nhà hai tháng đã quay về, vali hành lý còn ném dưới đất chưa dọn, bà thì vẻ mặt mệt mỏi gọi điện thoại nói chuyện công việc, thấy gã bước vào, Từ Tiến kiễng chân sờ đầu gã, đoạn chỉ lên lầu bảo đi xem quà.
Từ Tiến mỗi lần đi công tác lâu đều mang quà về, Từ Tây Lâm vội vàng chạy lên lầu, thấy Từ Tiến bỏ một đống túi lớn túi bé trong phòng khách lầu hai, hầu hết là đồ ăn, còn mang về cho gã và Đậu Tầm mỗi đứa một cái đồng hồ nữa.
Từ Tiến miệng lưỡi khô khốc gọi xong một đống điện thoại, lấy một chai nước trong tủ lạnh, nằm bẹp xuống “phong thủy bảo tọa” của bọn Từ Tây Lâm: “Mệt chết mẹ mày rồi – Tiểu Đậu hạm nhi tuần này không về à?”
“A… ơ.” Từ Tây Lâm hơi chột dạ, sau đó ngoan ngoãn sán lại đấm lưng bóp vai cho phu nhân Từ Tiến, “Sếp Từ, làm sếp không phải là chỉ huy lính lác làm việc à, ngài tự mình vất vả như vậy làm gì?”
Từ Tiến không ngại nói chuyện công việc của mình với gã: “Đối phó hạng mục nhỏ, đương nhiên phái lính lác đi, đối phó khách vừa, phải phái trung tầng, lần này không phải hạng mục của ba khách hàng lớn hợp lại à? Mỗi người đều phải tự mình hầu hạ, đi lại mệt muốn chết, ôi, mày mau mau học hành cho giỏi, sớm tốt nghiệp kiếm tiền cho mẹ mày đi.”
Từ Tây Lâm miệng đầy lời ngon tiếng ngọt không cần trả tiền: “Không thành vấn đề, đến lúc đó con mua cho mẹ một hòn đảo, chuyên dùng để đậu du thuyền, thuê hơn hai trăm tôi xinh tớ đẹp, năm mươi người nuôi chó, năm mươi người khiêng mẹ đi khắp nơi, còn một trăm chuyên môn phụ trách sớm chiều thăm hỏi, mỗi ngày xếp hàng trước cửa thỉnh an.”
Từ Tiến: “…”
Bà hơi mệt, cũng hơi rầu, cảm thấy đứa trẻ này giống như mãi chẳng chịu lớn.
“Nếu Tiểu Đậu hạm nhi không về, lát mày đem ít đồ ăn đến trường cho nó đi, lúc ở nội trú ngay cả tường cũng hận không thể bóc xuống gặm, đáng thương lắm.” Từ Tiến nói, “Được rồi được rồi, đừng đấm nữa, tay nghề mày cùi quá, làm mẹ đau cả đầu.”
Từ Tây Lâm tưởng tượng thử cảnh Đậu Tầm gặm tường, lửa giận tích trong lòng liền tan mất một nửa.
“Được rồi,” Gã thầm nghĩ, “Chiều nó một lần nữa vậy.”
Đang nói chuyện thì di động của sếp Từ trăm công nghìn việc lại đổ chuông.
“Có thôi đi không!” Từ Tiến thở dài một hơi, vừa lấy di động, vừa cúi đầu liếc qua bài ngữ văn trong kỳ thi toàn quốc mới viết một nửa con trai để bên cạnh, “Trò Từ Tây Lâm, chữ ‘quả’ trong ‘bất hoạn quả nhi hoạn bất quân’ viết sai rồi!” (không lo ít mà lo không đều – Luận ngữ)
Tiếng Từ Tây Lâm từ cửa vọng vào: “Lát về con sửa…”
Đây là lần cuối cùng trong đời gã viết sai chữ “quả”.