Một tuần sau, Đậu Tầm như mong muốn của giáo viên và phụ huynh, ngoan ngoãn chuẩn bị cho cuộc thi, đến địa điểm thi đại học năm nay.
Lục Trung là một điểm thi đại học, cả trường nghỉ sớm nửa ngày. Dì Đỗ dốc hết hỏa lực tiến vào trạng thái thần kinh, lải nhải suốt như một cây súng máy, lạnh không cho ăn, nóng không cho ăn, ngay cả con Đậu Đậu cục cưng của bà ngoại sủa vài tiếng cũng bị đánh thê thảm.
Chập tối trước ngày thi, dì Đỗ còn cố ý làm bộ thần bí ra ngoài một chuyến, lúc về cầm theo một lá bùa giấy màu vàng, cho Đậu Tầm bỏ dưới gối, bảo là do dì ngồi xe nửa tiếng lên miếu cầu cho.
Từ Tây Lâm nghĩ một chút, đoạn buồn bực nói: “Cháu nghe nói chỗ đó còn gọi là ‘miếu hồng nương’, người ta toàn đến cầu duyên. Dì à, dì vào lộn cửa phục vụ hả?” (Hồng nương tức bà mai)
Từ Tây Lâm do nhiều chuyện mà cũng bị ăn đòn, phương tiện đánh gã và Đậu Đậu chính là cùng một cây chổi to… Còn bị yêu cầu đứng ở cửa niệm mười tiếng “A di đà Phật”.
Từ Tây Lâm lắc lư đầu niệm “A di đà Phật” ra giọng “một dòng sông lớn”, Đậu Tầm ngồi xổm ngay trên cầu thang nhìn gã cười, bất cẩn bị Từ Tây Lâm phát hiện, thế là nhảy lên đùa giỡn.
Dì Đỗ chuyện bé xé to chạy ra kêu: “Trời ơi, không được giỡn không được giỡn! Tiểu Lâm! Cháu chú ý một chút! Đừng đụng vào tay nó!”
Toàn thân Đậu Tầm có “tính trơ” như khí trơ vậy, chỉ trong điều kiện cực đoan đặc biệt mới có thể xảy ra phản ứng hóa học – thí dụ như cả thế giới chỉ có mình Từ Tây Lâm khiến hắn nhột được.
Nhiệt độ cơ thể Từ Tây Lâm hơi cao, đặc biệt là vào mùa hè, như một chiếc hỏa lò hình người, dưới áo phông ngắn tay lộ ra hai cánh tay như hai cái túi làm ấm tay hình que, cách rất xa cũng có thể cảm giác được nhiệt lượng phát ra từ đó, chúng như gió thổi cỏ rạp xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng, in dấu lên lưng Đậu Tầm.
Đậu Tầm đỏ bừng mặt co tròn người, vừa né vừa chạy lên lầu, Từ Tây Lâm gặp yếu liền hóa mạnh, thừa thắng xông lên, hai người cản đường vướng lối rượt nhau lên lầu, cuối cùng, Từ Tây Lâm đè Đậu Tầm xuống sofa: “Còn chưa chịu cười?”
Đậu Tầm bị gã vò xù tóc, thở không nổi, khó khăn cầm lấy bàn tay tác quái của Từ Tây Lâm, lòng bàn tay bết mồ hôi.
Từ Tây Lâm giơ chân đè trên người hắn, chợt cảm thấy tư thế này rất giống với mấy cảnh trong phim, thế là không nghĩ ngợi gì cười gằn một tiếng nói: “Hừ hừ, tiểu nương tử, lần này có kêu rát họng cũng không ai cứu ngươi đâu, hãy ngoan ngoãn đi theo bổn đại gia, về sau đại gia cho ngươi sung sướng an nhàn!”
Đậu Tầm: “…”
Từ Tây Lâm và hắn nhìn nhau chốc lát, đột nhiên từ biểu cảm của Đậu Tầm, muộn màng nhận ra lời thoại và tư thế này hơi xấu hổ.
Cách sự tiếp xúc ngoài ý muốn ở Trăng Khuyết hôm đó đã hơn một tuần, thời gian trôi qua, đủ để Từ Tây Lâm giở việc này sang trang, nhưng hiển nhiên, Đậu Tầm không lật qua được, sự xấu hổ mờ ám thường xuyên ló đầu ra bất kể đang ở nơi nào.
Đã thế Từ Tây Lâm còn cực kỳ nhạy bén với cảm xúc của người khác, và cũng rất dễ bị ảnh hưởng, một khi gã nhận thấy sự mất tự nhiên của Đậu Tầm, bản thân cũng sẽ cảm thấy ngứa ngáy theo.
Mặt Đậu Tầm càng lúc càng đỏ lựng lên, rồi dần dần, từ khuôn mặt đến cần cổ trắng nõn y hệt như con tôm luộc. Từ Tây Lâm đột nhiên cảm giác được cái gì, bật khỏi người hắn như giẫm phải công tắc điện vậy.
Đậu Tầm hết sức chật vật thay đổi tư thế ngồi, khép chân lại, giấu đầu hở đuôi kéo một cái gối ôm che trước người, cúi gằm đầu chẳng dám nhìn đối phương.
Từ Tây Lâm buột miệng nói: “Xin… xin lỗi, tao… tao tao ơ… không cố ý đâu.”
Đậu Tầm cong lưng như đau bụng, cằm gác trên gối, nín một lúc lâu: “… Không sao.”
Hai người hồn vía lên mây tiến hành một đoạn đối thoại như “nhập môn từ ngữ thường dùng trong tiếng Hán”, đều cảm thấy mình là thằng ngốc.
Đậu Tầm đứng bật dậy, ném lại một câu “Tao về phòng đọc sách.”
Hắn nói nhanh đến mức nghe không rõ, hóa thành một cái bóng, biến mất tăm như chớp giật… Đương nhiên, là ôm gối biến mất.
Lúc này dì Đỗ mới đuổi tới, lải nhải triển khai Đường Tăng đại pháp: “Tụi con nít các cháu mà giỡn là chẳng biết nặng nhẹ gì hết, Đậu Tầm ngày mai phải thi đại học, lỡ làm què tay nó thì phải xử lý thế nào… Ơ mà thằng bé đâu rồi?”
“Nó…” Từ Tây Lâm hơi mơ hồ khựng lại, trả lời bậy bạ, “Chắc là Tào Tháo rượt rồi?”
“Hả?” Dì Đỗ sợ tái mặt, “Ôi trời, cháu thấy có nặng lắm không? Nói bao nhiêu lần không được uống nước đá trong tủ lạnh, mà nhất định không nghe… Ôi, để dì đi xem nhà còn thuốc không, Tiểu Lâm, cháu nói cho nó uống chút Hoắc Hương Chính Khí Thủy có được không?”
Từ Tây Lâm cười khan, nhân lúc dì Đỗ chưa chuẩn bị, cũng đào tẩu luôn.
“Đều do thằng ngu Ngô Đào kia.” Từ Tây Lâm nghĩ bụng.
Đậu Tầm cực kỳ không rành nghề chui vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ tự xử lý, toát hết mồ hôi hột, lúc này mới thở phào một hơi.
Hắn hứng nước lạnh rửa mặt, trên mặt còn đỏ ửng.
Đậu Tầm trở lại phòng ngủ, ngửa mặt nằm dài trên giường, tứ chi mỏi nhừ, nhưng tinh thần lại có chút phấn khích lâng lâng.
Hắn lấy lá bùa dì Đỗ cầu cho, nhón trong tay lật qua lật lại xem vài lần, loáng thoáng ngửi thấy mùi nhang đèn trên tờ giấy ấy. Nghe nói cái miếu dì Đỗ đi bái còn gọi là miếu hồng nương – những người tìm đối tượng không đến trung tâm môi giới mà đi tìm Phật tổ nhờ mai mối này, cũng thật thú vị ghê.
Đậu Tầm ném lá bùa lên rồi lại đón lấy. Hắn đi thi không cần phù hộ, thi rớt thì cùng lắm là quay về trường học tiếp lớp , còn có thể sớm chiều ở bên Từ Tây Lâm thêm một năm, trúng ngay mong muốn còn gì. Hắn cũng không đến mức cố ý thi rớt, thi đậu thì đi, dù sao nguyện vọng một của hắn không rời khỏi thành phố này, đến lúc đó rỗi rãi có thể trở về dạy kèm cho Từ Tây Lâm.
Tóm lại, thi đậu thì là như vậy, mà thi không đậu thì càng vui.
Dõi mắt khắp Lục Trung, chắc chẳng còn ai đi thi mà tâm trạng thoải mái hơn hắn.
Đậu Tầm dựa lên gối nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, đầu óc để không, chẳng nghĩ suy gì, sau đó chưa được bao lâu, hắn liền nở nụ cười một cách tự nhiên.
Không nguyên không do, chỉ cười ngây ngô mà thôi.
Hắn nghĩ, đây là năm vui vẻ nhất từ lúc lọt lòng tới giờ.
Cứ thế, mặc dù trước kỳ thi hơi trắc trở, nhưng trong tâm tình bình thản lạ thường, Đậu Tầm làm bài rất tốt, vững vàng đậu vào nguyện vọng một.
Mùa hè năm này, không khí nóng ẩm từ phía Đông Nam ùn ùn kéo tới, tiếng ve ra rả muốn tắt cả điện, một bộ phận giàu trước túy sinh mộng tử trong phòng điều hòa, một bộ phận khác còn chưa giàu đều cố gắng thè lưỡi hết cỡ, để tránh nóng chết trên con đường giàu đều tráng chí chưa toại.
Chúc Tiểu Trình và Đậu Tuấn Lương qua một phen chó cắn chó một mất một còn, rốt cuộc chia đôi gia sản, ai đi đường nấy.
Đội ngũ luật sư của Chúc Tiểu Trình thắng với một chút ưu thế, không chỉ lột một lớp da Đậu Tuấn Lương, còn bất ngờ đạt được một quyền lợi nho nhỏ – quyền giám hộ con.
Chúc Tiểu Trình mới nhậm chức rốt cuộc nhín thời gian, đại giá quang lâm đến nhà họ Từ đón con trai. Ai ngờ con trai ở nhà họ Từ một học kỳ, học sự đơn giản thô lỗ của Từ Tiến, giáp mặt vạch hai con đường cho Chúc Tiểu Trình.
“Tôi không thiếu người giám hộ, và biết bà cũng chẳng thiếu con. Bà yên tâm, về sau tôi nhất định sẽ không quấy rầy bà tụng kinh.” Đậu Tầm nói, “Tôi sắp lên đại học rồi, nếu bà định kỳ cung cấp học phí và sinh hoạt phí tương ứng cho tôi, tôi sẽ cực kỳ cảm ơn bà, khoản tiền này tôi hứa trong vòng năm năm sau khi tốt nghiệp sẽ trả lại gấp đôi – cao hơn lãi suất cho vay của ngân hàng không ít, đưa ra để bà cân nhắc, ngoài ra nếu tương lai bà cần, tôi có thể phụ trách dưỡng lão tang ma. Nếu bà mặc kệ tôi, tôi cũng không có ý kiến, tôi tự đi xin nhà trường khoản hỗ trợ học tập và học bổng, sau này hai ta không ai nợ ai.”
Cứ thế, thiếu niên non nớt mà sắc bén này cất bước chân đầu tiên ra xã hội loài người.
Chúc Tiểu Trình nghe xong, gào khóc một trận với bà Từ, như đã nhìn thấy điềm báo trước cho cảnh chiều thê lương vậy.
Bà cụ mặc dù chuyên ra vẻ tiểu thư khuê các, kỳ thực cũng là một nhân vật “cắm đuôi là thành khỉ”, hiền lành vuốt ve cái đầu chó của cô con gái nuôi, nghiêm trang giả hồ đồ: “Chao ôi, có tủi thân thì nói với mẹ nuôi… Ôi, nhưng mà con xem, mẹ cũng lớn tuổi rồi, lời vừa nói, một lúc là quên hết, sự thể nghe xong cũng chẳng rõ lắm.”
Chiêu gào khóc ăn vạ mất tác dụng, Chúc Tiểu Trình vô kế khả thi rời khỏi nhà họ Từ. Sau đó có thể là nghĩ thông suốt rồi, trừ hàng tháng gửi tiền cho Đậu Tầm, bà cũng không xuất hiện nữa.
Đậu Tầm trải qua kỳ nghỉ hè dài nhất ở nhà họ Từ.
Hắn không như lúc ấy thịnh hành, dùng kỳ nghỉ lê thê này để đi du lịch giải sầu, bởi vì Từ Tây Lâm học sinh lớp chính hiệu không thể đi chơi với hắn, thế Đậu Tầm thà ru rú ở nhà dạy Từ Tây Lâm học từ còn hơn.
Ngày sinh viên mới nhập học, dì Đỗ giúp hắn đóng gói hành lý, phu nhân Từ Tiến cuồng công việc xin nghỉ hai tiếng về nhà chỉ huy: “Chị Đỗ, không cần mang chăn gối… Trời, mấy thứ lắt nhắt đó ở trường thiếu gì, đến đó mua một bộ là được rồi, con trai không cần kỹ quá – bỏ hết ở nhà đi, học quân sự xong thằng bé nó còn về mà.”
Sau đó bà lại dặn Đậu Tầm: “Cuối tuần rỗi việc thì về nhà ở, còn có thể dạy kèm cho thằng nhóc kia, sau đó bảo nó lập chứng từ, tăng thêm % so với giá thị trường, trừ tiền học kèm vào tiền tiêu vặt của nó.”
Từ Tây Lâm tai bay vạ gió kinh hoàng ngẩng đầu lên: “Sao cơ?”
Từ Tiến: “Mỗi tuần chí ít nhìn nó học ba tiếng, nó dám không phối hợp, cháu cứ nói với dì, dì trừ tiền tiêu vặt gấp đôi.”
Từ Tây Lâm bi phẫn nói: “Mẹ, mẹ gài con ruột không cần nháp!”
“Nói thừa,” Từ Tiến nhìn gã một cái khó hiểu, “Gài mày mà còn cần nháp trước cơ à? Mẹ mày đâu có bị thiểu năng.”
Từ Tây Lâm: “…”
“Không được, mẹ phải quay về công ty rồi,” Từ Tiến nhìn đồng hồ, nói với Từ Tây Lâm, “Mẹ đã thuê xe chờ ở dưới lầu, tiền cũng trả rồi, không cần quan tâm, Tiểu Lâm Tử, tiễn thầy Đậu của mày đi.”
Vẻ mặt Từ Tây Lâm thật y hệt như vừa phải ăn cả đống cứt chó vậy.