Quả Cam Nhỏ

chương 7

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Mỹ Phụng

Beta: Qing and Dâu Tây

______________

"Thưa cô, em muốn ứng tuyển."

Tống Chanh Chanh giơ tay lên, lấy hết can đảm tự đề cử mình.

Sau đó, trong tiếng vỗ tay của mọi người, cô bước lên bục giảng.

Thật ra, cô có hơi căng thẳng, vì trước đó không có chuẩn bị nên hiện tại đầu vẫn đang trống rỗng, cũng không biết phải nói gì. So với những ứng viên đã chuẩn bị tốt, cô quả thực yếu thế hơn nhiều.

Đột nhiên, Tống Chanh Chanh giống như một quả bóng xì hơi, xẹp lép, trống không.

Cô đứng trên bục giảng, ngẩng đầu, nhìn thấy hết mọi thứ́ bên dưới, thấy rõ các bạn đang làm gì, và cũng thấy rõ ràng biểu cảm của từng người.

Tống Chanh Chanh cố gắng đứng thẳng hết mức, trống ngực đập liên hồi. Ánh mắt nhanh chóng rơi xuống nơi bản thân ngồi, chỉ thấy Phó Dao Xuyên dựa vào ghế, hai tay đặt trên bàn, ngẩng đầu nhìn cô.

Cô hít một hơi thật sâu, nở nụ cười tươi sáng như đóa hoa: "Chào mọi người, mình tên Tống Chanh Chanh, xin tranh cử vị trí phụ trách văn nghệ. Thực ra, mình vừa mới quyết định đăng kí tranh cử nên không chuẩn bị trước nội dung, nhưng mình muốn làm việc với mọi người thật tốt, mình có một trái tim chân thành. Kỳ thực thành tích của mình không cao, nhưng cũng có chút thiên phú văn nghệ, từ nhỏ đã bắt đầu học Piano và vẽ tranh, lúc đầu không muốn học, nhưng lâu ngày thì rất thích, ở trường cấp hai mình còn học đàn Ukulele..."

Tuy những lời nói của Tống Chanh Chanh chỉ là ngẫu hứng, nhưng rất trôi chảy, làm tăng thêm cảm giác chân thành khiến mọi người thoải mái hơn, cô đề cập tới sở trưởng của mình đúng lúc, không làm cho người khác cảm thấy như đang kheo khoang.

Kết thúc bài trình bày, dưới lớp truyền lên những tiếng vỗ tay.

Tống Chanh Chanh khẽ thở phào nhẹ nhõm về chỗ, do sợ bản thân biểu hiện không tốt nên cô quay người hỏi Phó Dao Xuyên: "Có phải vừa rồi mình rất mất mặt không?"

Phó Dao Xuyên nhìn về phía cô, lạnh nhạt nói: "Nói rất được".

Tuyệt vời!!!

Tống Chanh Chanh cảm thấy đứng ngồi không yên.

Aaaaa, cậu ấy đang khen cô? Mặc dù chỉ có hai chữ! Nhưng cậu ấy nói "Rất được" đấy!!! Mẹ ơi, đóa hoa cao lãnh đang khen cô!!

A a a, thực sự rất hạnh phúc.

Tống Chanh Chanh vui đến mức không phân biệt được Nam Bắc rồi, nhưng bên ngoài cô vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, thoạt nhìn không có chút biểu cảm.

Vu Giai cũng quay đầu lại khen ngợi: "Cậu nói tốt lắm, hơn nữa, không thể tin được cậu còn biết chơi Ukulele, mình rất thích âm thanh của nó, cũng rất muốn học, nhưng ba mẹ không cho mua, họ nói như vậy sẽ làm chậm trễ việc học".

Tống Chanh Chanh có chút tự hào, "Cái này học rất dễ, so với ghi-ta thì đơn giản hơn, vì anh trai mình học, nên mình đi theo tìm hiểu một chút, rồi về nhà tự tìm video học".

"Thật là tốt, nếu có cơ hội nhất định cậu phải đàn cho bọn mình nghe đấy".

Nói chuyện xong, Vu Giai quay người về, vùi đầu bỏ phiếu cho những người được đề cử. Tống Chanh Chanh nhìn chằm chằm vào tờ giấy rất lâu, vẫn chưa viết tên phụ trách văn nghệ, cô rất muốn viết tên mình lên, dù sao cũng là giấu tên bỏ phiếu, đâu ai biết cô tự ghi tên mình vào.

Nhưng nếu lỡ tất cả mọi người đều tự viết tên mình, chẳng phải rất xấu hổ sao?

Cô đang xoắn xuýt thì phát hiện Phó Dao Xuyên đã viết xong, liền xông qua hỏi nhỏ: "Cậu có thể tiết lộ đã chọn ai không, cậu có thể bỏ phiếu cho mình không?"

Tống Chanh Chanh hít sâu, ánh mắt nhìn chằm chằm trên người cậu, tim đập thình thịch, trong mắt tràn đầy mong đợi.

Hồi hộp chết mất!

"Được rồi, đã sắp hết thời gian, các em đem phiếu bầu từ hàng cuối cùng truyền lên đây".

Đến khi Judy nói xong, Phó Dao Xuyên vẫn không trả lời câu hỏi của Tống Chanh Chanh, cô quan sát cậu rất lâu, sau khi viết xong phiếu bầu, cậu cũng không mở ra xem lại, không nhìn cũng chẳng thay đổi.

Hai tờ giấy được gấp lại truyền lên hàng trên, Tống Chanh Chanh thất vọng nằm sấp lên trên bàn. Haiz, cuối cùng cô cũng không thấy được gì.

Không bỏ cuộc! Nhất định không bỏ cuộc!

Tống Chanh Chanh lập tức khôi phục ý chiến đấu, ngẩng đầu ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn Phó Dao Xuyên, nói: "Bằng không chúng ta trao đổi một chút, cậu có muốn biết mình có bỏ phiếu cho cậu làm lớp trưởng không". Mình cho cậu biết, cậu cũng cho mình biết cậu có bỏ phiếu cho tôi không nhé?

Lúc này, Tống Chanh Chanh dường như đã sinh ra chấp niệm với lá phiếu của cậu, giống như chỉ một phiếu bầu kia của cậu cũng làm cô có được cả thế giới vậy.

Còn không đúng sao? Được người mình thích để ý, công nhận, dù chỉ là một lời khen không đáng kể thì đối với một cô gái mà nói đó là tất cả những gì đẹp nhất trên đời.

Rất lâu sau, Phó Dao Xuyên mới nhàn nhạt đáp lại: "Tôi không muốn biết".

Ôi, đúng là...như vậy. Tống Chanh Chanh thất vọng cúi đầu, hai tay không ngừng lục lọi hộp bút, cũng không biết mình đang tìm cái gì.

Xem thái độ cậu như vậy chắc là không bỏ phiếu cho mình rồi.

Suy cho cùng ứng cử viên được đề cử trước đó có sức thuyết phục hơn, người ta không chỉ có thành tích tốt, còn biết đàn tranh cấp mười, lúc học cấp hai đã làm phụ trách văn nghệ rồi, hơn nữa cũng đã từng dẫn dắt lớp thi đấu hợp xướng đạt giải nhất.

"Nhưng mà...tôi bỏ phiếu cho cậu".

Tống Chanh Chanh lập tức ngẩng đầu, cả người căng cứng, đôi mắt trừng lên.

Lúc nãy cậu ấy vừa nói gì? Cô sợ bản thân mình sinh ra ảo giác mà nghe nhầm, cũng không dám hỏi lại, dù sao dựa vào tính cách của cậu, có thể nói ra đã là giới hạn lớn nhất rồi.

Cô không dám tin, lặng lẽ quay đầu lén lút nhìn trộm Phó Dao Xuyên.

Chỉ thấy ánh mắt của cậu rơi trên người mình, ánh mắt của cậu lạnh lùng mang theo tia xa cách, nhưng cô cảm thấy ngày hôm nay Phó Dao Xuyên có chút không giống với trước kia.

Không giống ở chỗ nào, cô cũng không nói được.

Hai mắt nhìn nhau, Tống Chanh Chanh chỉ cảm thấy mặt mình như bị thiêu đốt, nóng hổi, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Sợ tâm tư của mình bị phát hiện, Tống Chanh Chanh lập tức quay đầu, cầm lấy sách bài tập tiếng Anh mà Judy phát trước khi vào học, sách bài tập uốn cong được, đúng lúc chắn được nửa mặt cô.

Gương mặt dán lên sách, cô vui sướng cười híp mắt.

Mặc kệ, dù có nghe hay không nghe, cũng coi như cậu ấy bỏ phiếu cho mình rồi.

Mẹ ơi, cô thật sự rất vui, rất hưng phấn! Rất muốn chạy hai mươi vòng sân trường.

Đóa hoa cao lãnh kia lại có thể đem một phiếu bầu quý báu bỏ cho mình &gt;"<br br="" t="" chanh="" c="" th="" l="" b="" n="" kh="" g="" ti="" nu="" cho="" d="" ch="" ph="" tr="" v="" ngh="" vui="" gi="" phi="" cu="" s="" thu="" judy="" ba="" ng="" tham="" gia="" tranh="" m="" k="" x="" nh="" h="" sinh="" anh="" mu="" trung="" xem="" kia="" nghi="" hai="" vi="" tri="" quan="" tro="" kho="" pho="" dao="" xuy="" va="" lu="" xa="" ca="" kha="" a="" co="" chu="" ngang="" nhau="" nhau.br="" r="" na="" nhi="" sau="" phu="" chi="" khi="" tha="" trong="" ngu="" hi="" la="" se="" trao="" qua="" _______br="" tu="" ngo="" ra="" ho="" ai="" qu="" bi="" nho="" thi="" ki="" do="" chanh.br="" tung="" di="" bu="" cay="" no="" quay="" ky="" xong="" li="" tho="" wechat="" mi="" tan="" wechat.br="" chuy="" ghi="" nhe="" bao="" sao="" tim="" xoay="" hoa="" f="" trang="" anh.br="" album="" thanh="" da="" to="" wechat.="" coi="" hu="" ta="" nha="" minh="" ly="" nhanh="" xu="" sa="" ra.br="" mang="" tin="" ma="" tra="" lang="" y="" truy="" theo="" con="" he="" chui="" nay="" _________br="" beta:="" man="">

Truyện Chữ Hay