Vừa nghe hai từ Đế An kia, người Khang Dực đã ngay lập tức cứng lại. Y hít một hơi thật sâu, cả khuôn mặt không động đậy chút nào. Trước mắt y bây giờ không phải đêm tối nữa, thấp thoáng xa xa trong ánh trăng mờ, chiến trường bụi cuốn mịt mùng, cờ soái tung bay cùng với khát vọng, với tình yêu cùng niềm tin rực cháy. Tất cả hiện lại ngay trước mắt, nhưng nhìn kĩ, lại hóa ra màn ảo ảnh hư không. Vó ngựa rầm rầm xa dần xa dần rồi mất hút, cờ soái gãy, màn đêm trở lại đen đặc, cuốn theo hết khát khao hy vọng y một lòng ấp ủ. Khang Dực rũ mắt, khó khăn nuốt lấy một ngụm nước bọt, vẫn như cũ im lặng, không đáp lấy một lời, nhưng hơi thở vẫn dồn dập không dứt.
Lưu Hoằng nhìn sư phụ hắn hồi lâu, những biến hóa nhỏ nhất trên khuôn mặt y, hắn đều cảm thấy rõ. Xác thực điều mình nghi ngờ bấy lâu, lòng Lưu Hoằng vừa vui mừng lại vừa lo lắng, một lúc sau lại chì vào nghi hoặc cùng mờ mịt mông lung, trong phút chốc, chứng kiến với sự thật mà mình luôn muốn biết, Lưu Hoằng lại đột nhiên phát hiện, mình không biết nên nói câu gì lúc này.
Hắn trầm mặc, không khí cứ như thế rơi vào tĩnh lặng, u ám và nặng nề.
Một lúc sau, Lưu Hoằng hơi nghiêng người, quay sang Khang Dực vẫn trong tư thế cứng ngắc.
- Sư phụ! - Lần này hắn không bày giọng nũng nịu nữa. Hắn dừng lại một lúc lâu, lại nghĩ nghĩ, rồi khẽ cụp mi mắt, giọng thật chậm rãi mà pha chút lo lắng mà hỏi - Tại sao lại là con?
Lưu Hoằng không lo lắng việc sư phụ có phải Đế An tướng quân hay không, vì có là tướng quân trong truyền thuyết hay chỉ là võ tướng nhỏ, thậm chí dù sư phụ có là một tên chỉ ngồi nhà nghiên cứu binh thư, Lưu Hoằng cũng rất khâm phục cùng tôn trọng. Vì hắn cảm thấy, học thức của sư phụ về binh thư, không phải chỉ mấy tên quèn sánh được. Điều Lưu Hoằng thực sự lo lắng là... Nếu sư phụ là Đế An tướng quân chuyển thế, tại sao người xuất hiện ở đây? Càng thắc mắc hơn, tại sao người lại chọn hắn là học trò duy nhất? Phút chốc, Lưu Hoằng lại cảm thất, mình thực sự không muốn nghe đáp án. Sợ nghe được những lời không muốn nghe, sợ sư phụ đối hắn chỉ do tâm cơ xảo quyệt, sợ sư phụ đối hắn không xuất phát từ thực tâm. Sợ tình cảm ba năm chỉ là giả dối, giống như phụ hoàng, giống như Nghiên Cơ, lại giống như Lưu Khải.
Hắn thực sự rất sợ!
Hắn không chỉ cần sư phụ ở bên. Hắn tham luyến tình cảm từ người, tham luyến sự quan tâm người dành cho hắn. Càng nghĩ càng không muốn rời!
Khang Dực không nhìn thấy biểu cảm xoắn xuýt của Lưu Hoằng, vẫn bày ra một màn im lặng. Một lúc lâu sau, hắn mới cất giọng nhè nhẹ:
- Tại sao sáng nay lại tự ý vào phòng ta? - Một câu trực tiếp lái câu chuyện ra hướng khác. Khang Dực không muốn nhắc lại chuyện kia, càng không muốn nhớ đến quá khứ, nhưng y thực lo. Lo rằng, Lưu Hoằng đối với mình sinh ra lo sợ. Y đối với đồ đệ của mình cũng đã sớm rõ như lòng bàn tay. Nghe hắn hỏi câu này, y cũng mập mờ đoán được điều hắn đang lo lắng, nhưng y không muốn giải thích chút nào. Chỉ đơn giản... chưa đến lúc cần giải thích. Rồi sẽ có một ngày, hắn sẽ tự phải hiểu. Hiểu rằng: quan tâm y dành cho hắn vốn là từ tâm, cho dù y gặp hắn không phải do tự nguyện. Hiểu rằng: Y yêu hắn đến nhường nào, luyến tiếc hắn đến nhường nào, cho dù hiện tại, hắn vẫn là một phần quan trọng trong kế hoạch của y.
Năm đó, y sớm muốn vứt bỏ trần thế mà ung dung tự tại sống an ổn một đời. Chỉ tiếc, vận trời xoay chuyển, cuối cùng vẫn là phải tự mình nhúng tay.
Sẽ có ngày đồ đệ hiểu ra!
Rằng, tình cảm ba năm, không chỉ đơn giản gói gọn trong tiếng sư đồ. Đó là quan tâm, là để ý, là chiều chuộng y dành cho hắn. Không phải vì mục đích sắp tới, mà là xuất phát từ chân tâm. Ba năm, hai tiếng sư đồ, một thứ tình cảm tình cảm diễn tả bằng lời cũng khó. Không bao la ấm áp như tình mẫu tử, chẳng cao cả hy sinh như tình phụ tử, thế nhưng, đối với hai người, thứ tình cảm ấy có lẽ là đặc biệt nhất, cũng là trân quý nhất. Khang Dực biết, y trong lòng hắn, là sư phụ, cũng là mẫu thân, phụ thân, là huynh đệ bạn hữu. Y gần như là tất cả đối với hắn, là cuộc sống, là tính mạng, là niềm tin để hắn sống. Y hiểu điều này rõ hơn ai hết, nhưng chính y lại cảm thấy, chưa đến lúc thích hợp để nói ra.
Bởi lẽ... thứ tình cảm nào chả như là bọt nước. Đẹp đẽ rồi có ngày lại tan, huống gì tình cảm y với hắn, giữa hai người mới chỉ đi được ba năm ngắn ngủi. Y hiểu hắn, nhưng liệu đã hiểu hết tâm tình hắn? Y hiểu hắn, nhưng sau này có hiểu được nữa không?
Càng nghĩ, càng để tâm, lại càng thấy chưa đến lúc nói ra. Bất quá, trong thâm tâm y lại thực mong chờ, chỉ mong hắn cũng như y, hiểu được một phần nhỏ của chân tâm y. Bởi vì... có lẽ từ rất lâu rồi. Hắn cứ tự nhiên mà dần đã trở thành một phần trong cuộc sống của y.
Thực sự, có rất nhiều điều muốn nói với hắn. Tỷ như...
Đồ nhi!
Vi sư kì thực rất yêu ngươi, cũng rất kì vọng ở ngươi. Thấy ngươi ngày một trưởng thành, vi sư có cảm giác rất thành tựu, cũng rất ấm áp.
Kì thực vi sư rất không muốn ăn, lại càng lười nấu ăn. Kì thực vi sư chẳng muốn nghiên cứu võ công linh tinh gì cả. Kì thực... còn rất nhiều thứ vốn không phải thói quen của vi sư, nhưng vì ngươi mà nay lại trở thành điều tất yếu trong cuộc sống.
Vì ngươi thích ăn mỹ thực, ta đã học trộm trù nghệ của Hoa nương. Lần đầu tiên kho thịt, chính là vừa khét vừa mặn, thực sự nuốt cũng nuốt không trôi. Nhưng ta lại không cho mình bỏ cuộc. Ta ép mình phải ăn, vì ăn mới có thể biết ngon hay dở, ăn mới có thể xem phù hợp hay không với khẩu vị của ngươi. Vì ngươi nói không những muốn đứng sau chỉ đạo quân đội, mà còn muốn trực tiếp bước ra chiến trường. Nên vi sư đã bất chấp mà lấy quyền pháp ở chỗ Nhị tỷ. Vì ngươi mà vi sư đánh với tỷ ấy một trận gà bay chó sủa, vì ngươi mà mấy ngày sau cả người đều bầm tím đau nhức... Còn rất nhiều chuyện vì ngươi, nhưng vi sư lại chẳng muốn cho ngươi biết chút nào. Vì ngươi sẽ đau lòng, vi sư biết ngươi sẽ đau lòng, còn tự dằn vặt bản thân, lại càng tự trách cùng thống khổ. Nên chuyện này, vi sư chỉ muốn mãi giấu kín.
Thế nên, đồ nhi của vi sư! Ngươi yên tâm, điều ngươi muốn nghe, rồi đến lúc nào đó, ta sẽ nói thôi.
Rồi đến lúc nào đó...
Thấy sư phụ của mình im lặng một lúc lâu, Lưu Hoằng lại tưởng y đã ngủ. Hắn từ trong đêm tối sờ soạng, mò mẫm khêu lên ngọn đèn, ánh sáng cam vàng nhàn nhạt tỏa ra một góc phòng, rất nhanh liền thu hút sự chú ý của Khang Dực, kéo y từ trong suy nghĩ trở về thực tại.
Lưu Hoằng liếc sư phụ mình, rồi lại thở dài. Kê cao gối lên thành giương, hắn chỉnh lại tư thế, hơi ngồi lên một chút. Từng động tác đều rất nhẹ nhàng, như sợ sẽ đánh thức y dậy.
- Ta chưa ngủ. - Chẳng hiểu sao thấy hắn rón rén, y lại thấy buồn cười.
- Sư phụ!
- Ừm! - Khang Dực không nói, chỉ ngân một tiếng.
- Ngươi không muốn ngủ sao?
- Chiều nay con ngủ hơi nhiều nên không mệt. Người dầm mưa nhiều như thế, nên nghỉ sớm đi!
- Ta cũng chẳng buồn ngủ.
- Vậy... nói gì đó. Ừm... Quá khứ của người đi. Quá khứ của con người cũng đã tường tận rồi. Vậy cho con biết thêm về người đi!
- Được! - Khang Dực cũng không hiểu sao chính mình lại đồng ý. Đoạn kí ức đó, tưởng đã chôn sâu, thật sâu trong đáy lòng, bây giờ chỉ vì môt câu nói của đồ nhi mà lại tình nguyện bới ra.
Y khẽ thở một hơi thật dài.
- Nếu sư phụ không muốn thì chúng ta nói cái khác đi! - Lưu Hoằng có lẽ đã nhận ra điểm khác thường cửa sư phụ mình.
- Không cần! - Y trầm tư một lúc lâu. Có lẽ cũng đã đến lúc sẵn sàng đối mặt rồi. Có đồ nhi bên cạnh, đối mặt sẽ dễ hơn nhỉ?
Y bắt đầu cất giọng đều đều. Chất giọng của Khang Dực vốn nhẹ nhàng, vào tai người khác lại cực kì có phân lượng. Nhưng Lưu Hoằng nghe ra hôm nay, giọng của sư phụ chính là ba phần kìm nén, bảy phần xúc động, chẳng có vẻ cao quý, lạnh lùng thường thấy.
- Ở một nơi rất xa... rất xa, lại cách nơi đây mấy ngàn năm. Gia đình nọ có một thiếu niên duy nhất, thiếu niên này rất trầm ổn, rất lãnh tĩnh, tính tình cực kì khó hòa đồng. Người đó sinh ra trong gia đình nhà võ, cả gia gia và phụ thân hắn đều là tướng quân nổi tiếng. Hắn về sau lớn lên, cũng không mảy may suy nghĩ mà theo đường của gia đình. Để đạt được mục tiêu, hắn phải học rất nhiều, rất thống khổ, nhưng hắn lại chẳng bao giờ phàn nàn. Bởi vì từ bé, chính phụ thân đã dạy hắn, không được bộc lộ điểm yếu của mình, không được tỏ bất mãn của mình cho người khác. Vì như thế chẳng khác nào kề đao vào cổ. Lời đe dọa, lời bất mãn thốt ra, mình chưa thực hiện được, thì kẻ thù đã vì mối đe dọa lời nói mang tới, xử mình xong xuôi từ lâu. - Khang Dực khó khăn chuyển hết sang ngôn ngữ thích hợp với Lưu Hoằng, y sợ hắn nghe sẽ không hiểu được.
Kì thực, hồi còn ở hiện đại, cả nhà y chính là theo quân sự, mà ông nội cùng lão cha đều là đại tướng. Cả hai người đều rất nghiêm khắc với y. Từ nhỏ đã phải trải qua những bài huấn luyện tra tấn thể xác và tinh thần, thống khổ không thể tưởng tượng. Lên hai tuổi, từ khi bắt đầu biết nhớ, đã nhớ rằng mỗi sớm đầu tuần đều được tiêm một thứ thuốc. Tiêm xong liền mệt mỏi, thân thể lại vô cùng đau đớn. Thế mà vẫn phải đứng lên, lê bước vượt qua mấy bài tập được định ra. Nhờ thuốc kích thích, nhờ phương pháp tàn bạo, lại thêm trí thông minh xuất sắc. Y mười ba tuổi đã sớm bộc lộ bản chất thiên tài quân sự. Có một lần, là lúc chín tuổi. Nhớ thật rõ, cứ như bị khảm trong tâm trí vậy. Thật đau! Luôn luôn là đoạn kí ức mang lại thống khổ. Y ba ngày không ăn không uống, thoát khỏi căn hầm tối. Vừa thoát ra định ngủ li bì một đêm. Ai ngờ rằng nửa đêm đã bị dựng dậy, roi da liên tiếp quất lên người. Kêu đau một tiếng, thân thể càng bị quất lợi hại. Rồi sau đó, không được nghỉ ngơi, trong hai tiếng phải phân tích một trận địa, rồi lập tức chạy bộ hai mươi dặm. Thực hiện xong, cũng là sức cùng lực kiệt, mà tim cũng bắt đầu ẩn ẩn đau đớn từ đó.
- Thiếu niên ấy rất thống khổ. Chẳng có ai để an ủi cả. Năm thiếu niên đến tuổi trưởng thành, lại vô tình khám phá ra một bí mật. Phụ thân hắn cư nhiên muốn dùng hắn lật đổ hoàng thượng chiếm ngôi. Sự việc không thành, phụ thân hắn bị giết, gia gia cũng bị truy lùng. Hắn không chịu nổi liền tự sát. - Giọng Khang Dực bỗng nhiên nghèn nghẹn, lại phảng phất chút chua xót cùng đau đớn.
Năm đó cha y dựa vào quân sự mà ép tổng thống gây chiến, lại dùng y như quân cờ phục vụ chiến tranh. Hai năm sau, chính em họ của y đưa ra một hiệp định cho vị tổng thống kia. Vị tổng thống kia liền kí hiệp định, liên kết cùng hai đế quốc và một cường quốc, thực hiện công cuộc chống chiến tranh. Y hiểu, tất cả bọn họ đều không có ý tốt. Họ sợ, sức mạnh của gia tộc sẽ sớm thao túng toàn lục địa. Rất nhanh sau hiệp định, các vùng đất liên tiếp vị chiếm lại, mà gia tộc cũng thất bại trên mọi mặt trận. Cha y sau đó bị sát thủ ám sát, ông nội lưu lạc, sau lên cơn đau tim mà chết. Y rồi cũng bị bắt lại, bị em họ giam lỏng trong biệt thự. Người đó vì nói, vì an toàn của y mà không cho y ra ngoài, bởi vì y cũng được coi như người đã trực tiếp tham gia, chính y làm cho chiến tranh không thể cứu vãn, cho y ra ngoài chính là đưa vào con đường chết. Thế nhưng bên trong, hắn ta lại âm thầm giở trò dơ bẩn với y. Tù túng, dằn vặt, các trò tra tấn của em họ đã làm y không chịu nổi mà phát điên, cuối cùng tự sát bằng mảnh kính cửa sổ vỡ.
- Người có cư nhiên không chết. Đến khi tỉnh dậy lại phát hiện mình ở sâu trong rừng rậm, mà mấy vết thương trên cơ thể đã hoàn toàn lành lặn. Hắn dùng kinh nghiệm sống sót đã học được, cuối cùng cũng lần mò ra được khỏi khu rừng. Nhưng kì lạ chính là, mọi thứ đều không giống như nơi hắn từng ở, bìa rừng chỉ có bộ lạc nhỏ do một người làm chủ. Mọi thứ đều khác xa với nơi mà hắn sống. Bộ lạc kia thấy hắn ngất ngay địa bàn của họ, bàn bạc kĩ lưỡng rồi quyết định đem hắn về. Họ đón nhận hắn, rồi giúp đỡ hắn. Họ coi hắn như thành viên trong bộ lạc. Hắn không có lều, thủ lĩnh cho hắn lều. Hắn chưa săn được thức ăn, thủ lĩnh chia thức ăn của ông ta cho hắn. Hắn lúc đó cũng không ngần ngại tiếp nhận, dần dần đối với vị thủ lĩnh sinh ra ỷ lại. Vị thủ lĩnh ấy có hai đứa trẻ, một đứa hơn hắn một tuổi, còn một đứa thì mới lên mười. Hắn cũng rất nhanh thân cận với bọn trẻ ấy.
Kì thực chẳng cần giải thích nhiều, vì sự việc năm đó, chính là lúc y xuyên không đến đại lục. Mà năm đó, vị thủ lĩnh ấy giúp y, có lẽ cũng là một phần xuất phát từ chân tâm.
- Thiếu niên sống an ổn một năm. Một năm sau đó liền xảy ra sóng gió. Bộ lạc ấy quy tụ đủ anh tài tiến đánh bộ lạc khác. Thủ lĩnh lúc này chuyển giao toàn bộ quyền lực cho con trai trưởng, không màng chuyện binh biến. Thế nhưng ông ta vẫn luôn luôn đứng sau người con trai kia, còn bóng gió mang ân tình ra nhắc nhở hắn giúp đỡ vị tân thủ lĩnh non trẻ ấy. Vừa không có lựa chọn, lại vừa tin tưởng cùng thân cận, hắn đành gật đầu thuận ý nghe theo. Đến khi hắn theo vị hoàng tử một thời gian mới biết, vị thủ lĩnh cũ kia rất có mắt nhìn người. Y sớm biết thiếu niên tinh thông binh pháp, liền bỏ qua vị quân sư đắc lực mà chọn thêm vài vị trưởng lão thường xuyên giao hảo với bộ lạc khác, người chiêm tinh cùng người xem thời vận. Năm đó, thiếu niên không chối từ, gật đầu đi theo chân vị thủ lĩnh mới kia bình địa. Mà vị thủ lĩnh kia... không ai khác chính là vua Huyền Tông sau này.
Giọng Khang Dực trầm hẳn khi nhắc tới người kia, mà Lưu Hoằng cũng nhận ra đau lòng ẩn ẩn trong giọng nói. Hắn không đáp gì cả, khẽ khàng nằm xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay của y, vừa trấn an y vừa trấn an bản thân mình. Sư phụ... vốn đáng thương hơn mình thực nhiều.
Vua Huyền Tông, Đế An... phân lượng hai người đối với lục địa này không nhỏ. Mà phân lượng của vua Huyền Tông trong tim sư phụ... nghĩ đến đây trái tim hắn lại bất chợt hiện đau nhức... kì thực cũng không nhỏ.
Lúc này thể xác của Khang Dực theo một cách nào đó đã trở về bình thường, cả thể xác và linh hồn đều xuyên qua ở độ tuổi mười bảy. Con trai trưởng của thủ lĩnh kia hơn y một tuổi tức là đã mười tám.